Hoa đá

Lam đặt chậu hoa đá Thoan đưa bên khung cửa sổ , Lam chẳng biết rồi nó có giúp được gì cho Lam không . Thoan khác Lam , Thoan còn có mẹ bên cạnh , còn có con sông quê làm bầu bạn những lần vấp ngã , còn Lam bây giờ , Lam trắng tay rồi , con đường Lam phải đi bây giờ chỉ có mình Lam thôi . Lam buồn , Lam cô đơn , có ai hiểu cho Lam , mà có lẽ họ cũng không cần hiểu , hiểu để làm gì chứ , khi mà bản thân Lam cũng có hiểu được mình đâu . Tuân lại gọi điện cho Lam , vẫn những câu xin lỗi sáo rỗng , vẫn những lời ngọt ngào trước kia , chỉ có điều bây giờ , Lam thấy chúng thật man trá và tầm thường . Lam nghe chán rồi gác máy , không một câu trả lời , thỉnh thoảng Lam thấy thương hại cho Tuân vì sự câm lặng của mình , những lúc như vậy Lam thường miễn cưỡng nói một cách khó nhọc , “Làm ơn để cho tôi yên !” , rồi mới gác máy . Nhưng Tuân có để cho Lam yên đâu , Tuân bám theo Lam suốt cả ngày , thậm chí Tuân còn quỳ xuống chỉ để xin Lam tha thứ . Lam còn yêu Tuân không , Lam chẳng biết , nhưng khi thấy Tuân quỳ xuống trước mặt mình thì lòng Lam lại mềm lại . Chỉ thế thôi , rồi mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi . Chẳng biết điều gì khiến Lam trở nên chai lỳ như vậy , không chỉ với Tuân mà còn với tất cả . Lam hờ hững với những đồng tiền bố Lam ném cho Lam , vô cảm tột cùng trước những lời tán tỉnh của những thằng đẹp mã . Lam đến giảng đường , rồi về nhà , vậy thôi . Không còn những lần thâu đêm nơi vũ trường cùng Tuân , không còn những lần bỏ tiết đi đổi gió đột xuất mỗi lần Tuân thấy ngột ngạt , tất cả cứ xa dần như thể chúng chưa bao giờ tồn tại trong cuộc đời Lam trước đó . Lam dành khoảng thời gian đó để chăm sóc cho cây hoa đá , Lam lấy đó làm niềm vui cho dù lặng lẽ giữa cuộc sống bề bộn của mình , có thể một ngày nào đó , cây hoa đá sẽ cho Lam một vài chiếc nụ . Đối với Lam , đó là tình hoa của nghị lực , của sự kiên trì vươn lên chứ không phải chỉ đơn thuần là niềm tin vào một hạnh phúc thần kỳ như Lam đã nói với Thoan .

Lam ra mở cửa , chẳng biết ai lại tìm Lam vào giờ này . Rồi Lam thấy Tuân đứng đó , trước mặt Lam , trông phờ phạc như một con thú bị thương , “Tuân vô nhà được không ?”. Lam gật đầu , chẳng hiểu vì sao . Lam pha cho Tuân một cốc trà nóng , hình như đã lâu lắm rồi Lam mới lại pha trà cho Tuân , cái cảm giác thân quen nhưng đau đớn vụt qua người làm Lam chới với . Lam gợi chuyện , cố giấu vẻ bối rối của mình :

– Lâu ni Tuân khoẻ không ?

– Lam thấy đó , Tuân như ri thì làm răng mà khoẻ được .

– Ờ , Tuân ốm đi nhiều . Mà Tuân tìm Lam có chuyện chi rứa ?

Tuân đứng bật dậy khỏi ghế rồi ôm chặc lấy Lam , Tuân thì thầm , “Lam còn yêu Tuân không ?” . Lam đẩy Tuân ra , cố kháng cự một cách yếu ớt , nhưng Lam càng giãy giụa thì vòng tay của Tuân càng siếc chặc lấy Lam . Giọng Tuân bắt đầu trở nên van nài , “Nếu Lam còn yêu Tuân , thì hãy cho Tuân một cơ hội . Tuân cần tiền , cần lắm , không nhiều mô , chỉ khoảng 10 triệu thôi . Tuân hứa , khi mô trả hết nợ , Tuân sẽ sống yên phận bên Lam , Tuân sẽ yêu Lam như trước kia , chỉ cần Lam cho Tuân một cơ hội …” . Lam nghe tai mình ù đi , mọi chuyện bỗng trở nên cực kỳ khôi hài , Tuân vẫn còn đủ can đảm để đến đây vòi tiền Lam sao ? Vậy mà chỉ trước đây vài phút Lam đã tự huyễn hoặc mình rằng Tuân có thể đã biết hối hận , rằng biết đâu Tuân tìm đến Lam vì chợt nhận ra Tuân thật sự yêu Lam , và vì hàng trăm lý do tốt đẹp khác khi mà chưa bao giờ Lam đánh mất lòng tin cho dù mù quáng vào một tình yêu thật sự trong thế giới này . Vậy đấy , Lam đã hy vọng , đã mong đợi thật nhiều để rồi nhận được cái gì cơ chứ ? Nó chỉ khiến Lam càng cảm thấy mình ngu ngốc và thấy con người trước mắt Lam kia đốn mạt và hèn hạ đến tội nghiệp . Lam đẩy bật Tuân ngã xuống sàn nhà và rít qua kẽ răng :

– Đi khỏi nhà tôi , đi ngay . Tuân muốn kiếm tiền đâu có khó , với cái vẻ hào nhoáng của mình , chỉ cần nằm ngữa ra một đêm là đủ cho Tuân đốt cả tháng trong những thú vui của mình . Răng lại phải tự hạ mình đi cầu xin tôi như rứa ? Mà từ trước đến nay Tuân vẫn kiếm tiền trên thân thể của mình đó thôi , hay Tuân nghĩ tôi bây giờ vẫn còn là một thằng mù như trước kia ? Cái lừa của một người có học như Tuân thật đáng sợ , nhưng cái hèn của người có học răng mà cũng đáng khinh bỉ như rứa hỉ ?
Lam nói thật nhiều , nói cho thoả nhứng uất ức lâu nay của mình , nói như nhổ toẹt tất cả những gì Lam vẫn lưu luyến . Là nhờ Tuân đó , Tuân đã cho Lam sáng mắt ra , nếu không Lam sẽ cứ phải mê muội dài dài trong cái bẫy tình mà Tuân đã dày công sắp đặt . Bây giờ thì Lam hiểu , Lam cần sống cho bản thân mình hơn là cứ phải chạy theo những hư ảo phù hoa của cái thế giới hèn mọn này . Rồi Lam nhìn thẳng vào mắt Tuân , ở đó hằn lên những tia máu dập nát , Lam mơ hồ đọc được một âm mưu gì đó thật dễ sợ trong đôi mắt ấy . Giọng Tuân trở nên đe doạ :

– Rứa là Lam nhất quyết không đưa tiền cho Tuân phải không ?

Lam gật đầu , Tuân cũng vậy , cái gật đầu của Tuân kết thúc một cuộc thoả hiệp và khơi ngòi cho một cuộc chiến tranh . Tuân cười nham nhở , “Rồi Lam sẽ phải hối hận , Tuân hứa như rứa !” . Cánh cửa đóng sầm lại trước mắt Lam , bất giác Lam rùng mình , tự hỏi làm thế nào Lam lại có thể yêu một con người dễ sợ như vậy .