HAM MUỐN TIỀM ẨN 4: ĐA DÂM TƯỚNG – Update Phần 12
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: HAM MUỐN TIỀM ẨN 4: ĐA DÂM TƯỚNG – Update Phần 12
Tác Giả: 69deluxe
Danh Mục: Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Ông Già, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 458 Lượt Xem
Hai ngày sau, Sáng thứ Bảy, 7h30 sáng,
Hôm nay Bích Phương mặc một bộ quần jean áo thun trẻ trung nhanh nhẹn khác hẳn vẻ thướt tha mỗi ngày. Theo từng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát của nàng lớp vải jean bó sát ôm lấy cặp mông tròn trịa làm ánh mắt đàn ông rất khó dời đi.
-
Chào cô Phương, mấy tuần rồi không gặp…
-
Vâng, chào anh.
-
À…
Bích Phương đứng xoay vào trong như đang chờ thang máy. Nhưng ánh mắt nàng tập trung vào hình ảnh phản chiếu trên cửa thang máy. Một người thanh niên dáng người cao lớn, gương mặt trẻ trung da ngâm đen đầy nam tính bước vào tòa nhà. Người đó không ai khác là Minh Khoa. Người bảo vệ thấy cậu ta lạ mặt lập tức bước lại lịch sự chào hỏi:
-
Xin chào, cho hỏi cậu đến thăm người nhà người sao ?
-
Phải. Tầng 12, căn hộ A08…
-
Vâng, vậy xin mời cậu.
Từ sau lần vượt qua giới hạn đầu tiên với Minh Khoa trong phòng giáo viên ở trường, sau về nhà còn làm tình với Đức Tiến, Bích Phương đã hoàn toàn liều lĩnh như một con thiêu thân lao đầu vào lửa. Mấy ngày nay nàng thấy mình như bước vào một thế giới mới đầy màu sắc tươi đẹp mới lạ. Thế giới rộng lớn này choáng hết tầm mắt chỉ chờ nàng tìm tòi khám phá.
Hai ngày nay dù nhiều lần trong lớp Minh Khoa ra ám hiệu, dù cũng rất thèm muốn nhưng Bích Phương không dám làm liều tại trường một lần nữa, cũng không tìm được một địa điểm an toàn nào khác cho hai người. Bích Phương không muốn đi những nơi ám muội dơ bẩn như khách sạn. Càng không thể mang Minh Khoa về nhà cha chồng mình. Cuối cùng Bích Phương quyết định hôm nay sáng thứ Bảy đưa Minh Khoa về căn hộ riêng của hai vợ chồng. Dù biết như vậy thật tội lỗi hổ thẹn với Tiến Minh nhưng nàng lúc này đã không còn là một người vợ ngoan hiền nữa.
Nhưng sau đó Bích Phương lại nhận ra một vấn đề khác. Nơi nàng và Tiến Minh ở trước đây là một căn hộ cao cấp có mức an ninh rất cao. Cư dân ra vào đều phải có thẻ an ninh riêng dành cho mỗi tầng. Khó nhất là hai người đã sống ở đó gần ba năm, bảo vệ tòa nhà đều quen mặt. Bích Phương không dám công khai dắt theo Minh Khoa về.
Thế là Bích Phương đưa cho Minh Khoa thẻ an ninh của mình. Bản thân nàng đã quen mặt không cần thiết. Điều nàng lo lắng nhất là khi Minh Khoa nói ra số căn hộ tầng 12A08 vốn là theo lời dặn dò của nàng. Nếu người bảo vệ còn bắt cậu ta quét thẻ an ninh thì màn hình sẽ lập tức hiện ra số căn hộ thật của nàng. Cũng có thể nói những kẻ vụng trộm luôn lo trước sợ sau là như vậy. Thật may cuối cùng cũng trót lọt không để lại vết tích…
Năm phút sau tại phòng khách căn hộ, đang diễn ra một cảnh tượng làm bất kỳ ai nhìn thấy cũng chảy máu mũi.
-
Em đừng nhìn chằm chằm như vậy mà…
-
Cô cho em nhìn chút thôi… Em rất thích nó…
-
Nó đẹp sao ? – Bích Phương cắn môi, nhìn xuống đứa học trò hư hỏng của mình hỏi.
-
Đẹp… Đẹp lắm. Còn dễ khóc nhè nữa… Ha ha… – Minh Khoa cười toe toét, chợt ngẩng đầu lên hôn lên hai mép thịt đỏ hồng ngay phía trên mình.
-
Hứ… Em đừng làm vậy. Nó sẽ không khóc nhè… Hi hi…
-
Ôi… Khoa ơi…
-
Ôi… Ưmmmm… Cô thích quá…
-
Ưmmmm… Ưmmmm… Ôi…
-
Ưmmmm… Khoa ơi…
-
Ư… Yêu cô đi…
-
Ưmmmm… Ưmmmm… Ưmmmm…
-
Ưmmmm… Ôi… Khoa ơi…
-
Ưmmmm… Ưmmmm… Ôi…
-
Ưmmmm… Ôi…
-
Ahhhh…
Không lâu sau đó,
Mùi thức ăn thơm ngon từ nhà bếp lan ra cả nhà. Bích Phương nấu nướng hai tay bận rộn qua lại liên tục mà nụ cười vẫn tươi tắn trên môi. Nàng chỉ khoác trên người duy nhất một chiếc tạp dề. Thân thể tuyệt đẹp của nàng phía sau chỉ có một sợi dây vải thắt ngang eo hoàn toàn phơi bày trước ánh mắt nóng bỏng của người thanh niên đang ngồi trên bàn ăn.
-
Đừng phá mà…
-
Hai tuần qua cô không ở đây. Tủ lạnh không có gì. Ăn mì gói thôi được không ?
-
Dạ được chứ. Món khoái khẩu của em nha.
-
Cô để em…
Bích Phương biết mình đã mang tội ngoại tình không còn đường quay về. Nàng có lỗi với Tiến Minh nhưng nàng hoàn toàn bế tắc không biết phương hướng chuộc lỗi. Dù hiện giờ, sau hôm nay Bích Phương có cắt đứt tất cả quan hệ với Minh Khoa, ngăn cấm Đức Tiến thì tình trạng trống vắng không chịu nổi này cũng sẽ đưa đẩy nàng vào vòng tay người đàn ông khác.
-
Cô không ăn sao ? – Minh Khoa chợt quay sang hỏi.
-
Cô không đói. Khoa ăn giúp cô được không ? – Bích Phương mỉm cười nói.
-
Cô thật không đói sao ? Em không khách sáo đâu…
-
Phì… Ăn đi.
Bích Phương chợt nghĩ đến cái lưỡi ấm nóng điêu luyện của Minh Khoa và những tư thế ái ân làm cho mình sướng không thể tả. Trong đầu nàng không khỏi xuất hiện một tia nghi hoặc về đứa học trò của mình.
Bích Phương vẫn biết trong trường Nam Đô không ít học sinh từ lớp 10 đã phát sinh quan hệ tình dục. Thậm chí trong phòng y tế trường có sẵn một cái hộp chứa bao cao su miễn phí cho học sinh. Dĩ nhiên, đó là phòng ngừa chúng đi ra ngoài gieo họa cho nhau, không có nghĩa chúng được quan hệ trong trường. Điều này rất tế nhị. Giáo dục giới tính không có nghĩa là khuyến khích quan hệ tình dục sớm. Nhưng học sinh bản năng tuổi dậy thì mà không có kiến thức còn nguy hiểm hơn. Vì thế việc Minh Khoa biết làm tình Bích Phương không hề thấy ngạc nhiên. Nên biết Khoa là đội trưởng đội bóng rổ trường cậu ta luôn có không ít các bạn nữ hâm mộ si mê. Nhưng biết làm tình và làm tình điêu luyện như một tay chơi sành sỏi là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Nếu so sánh mà nói, Minh Khoa 17 tuổi làm tình còn giỏi hơn Tiến Minh chồng nàng 32 tuổi gấp vài lần. Đó là chưa kể đến vũ khí đàn ông bẩm sinh của cậu ta còn hùng dũng mạnh mẽ hơn anh. Không, nên nói ngay cả Đức Tiến cũng lợi hại hơn Tiến Minh về hai khoản này. Bích Phương xoa xoa hai gò má ửng hồng, lòng thầm trách mắng bản thân mình. Nàng thật không nên đem chồng mình ra so sánh như vậy.
Nghĩ lại về Minh Khoa, Bích Phương biết nhà cậu ta rất nghèo… Ngoài giờ học Khoa còn phải đi làm thêm. Còn tham gia đội bóng rổ của trường. Chính vì vậy từ đầu Bích Phương đã rất ấn tượng với khả năng học tập vượt hoàn cảnh của Khoa mà đề xuất chọn cậu ta là Lớp trưởng. Điều Bích Phương thấy khó hiểu là với quỹ thời gian hạn hẹp như vậy thì Minh Khoa phải quen bạn gái thế nào ? Quen bao nhiêu người để có thể tự rèn luyện ra loại kỹ thuật giường chiếu như vậy ?
-
Em có nhiều bạn gái lắm phải không ? – Bích Phương không nhịn được buột miệng hỏi.
-
Em á… Em chưa bao giờ có bạn gái. – Minh Khoa đang ăn mì nghe cô hỏi ngạc nhiên lắc đầu.
-
Xạo vừa thôi. Cô không tin đâu. – Bích Phương bĩu môi hậm hực.
-
Em nói thật mà… – Minh Khoa bỏ đôi đũa xuống nghiêm túc nói.
-
Em đừng nói… những thứ em biết… làm tình với phụ nữ là sinh ra đã biết nha…
-
Cô hỏi cái này sao ? – Minh Khoa có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu. – Cô thật sự muốn biết ?
-
Em không muốn nói thì thôi…
-
Có lẽ cô cũng biết nhà em rất nghèo. Tám năm trước ba mẹ em làm ăn thua lỗ, cùng nhau sang Campuchia trốn chủ nợ. Căn nhà nhỏ trú mưa của bà nội cũng bị người ta siết nợ….
-
Lúc chín tuổi em đã lang thang khắp nơi bên gánh hàng rong của bà nội. Còn may kết quả học tập của em tốt, năm nào cũng có học bổng. Bà nội không phải đóng học phí cho em. Lúc em đến lớp thì bà ngồi trước cổng trường bán. Khi tan học em lại cùng bà về một góc nhỏ dưới gầm Chà Và Quận 8 ngủ.
-
Cuộc sống tuy có vất vả nhưng em và bà nội vẫn vượt qua được. Nhưng đầu năm ngoái bà nội em bệnh nặng. Số tiền dành dụm của bà tính để cho em sau này lấy vợ chỉ qua vài tháng là cạn sạch. Lúc đó em rất rối… Em còn tính nghỉ học đi làm thì bị bà mắng chửi xối xả… Bà nói em mà nghỉ học thì dù bà có chết cũng không nhắm mắt.
-
Thế là em mượn giấy tờ một người quen có khuôn mặt hơi giống mình… thử đi bán máu…
-
Nhưng em không thành công. Mặt em quá non… Vừa đến đã bị người ta lật tẩy, đuổi về. Lúc em ngồi bên lề đường hoàn toàn tuyệt vọng thì có một chiếc ô tô từ trong bệnh viện đi ra. Chiếc xe đó dừng lại cách đó không xa. Người lái xe kéo kính ngoắt em lại… Anh ta hỏi…
-
Mày bán máu không được… Vậy có muốn bán cái khác không ?
-
Ha ha… Cô làm gì vậy ? Em không dại đến mức bán nội tạng của mình đâu. – Minh Khoa cười ha hả vui vẻ.
-
Vậy… họ muốn em bán cái gì ?
-
Bán… sức lực ah. – Minh Khoa hơi ngượng gãi đầu nói.
-
Khuân vác ? – Bích Phương nhíu mày hỏi cảm thấy không đúng lắm.
-
Trời ơi… Bán sức lực cho phụ nữ ah…
-
Phụ nữ…
-
Phải. Em là một Gigolo chuyên nghiệp. Cô có khinh thường em không ?
-
Từ nhỏ cô đã được mẹ dạy… Không có nghề nào là cao quý hay hèn mọn. Miễn là không lừa gạt, cướp bóc gây tổn hại cho người khác… Thì tất cả người lao động đều đáng được trân trọng như nhau… dù họ sử dụng đầu óc hay hai bàn tay cũng vậy.
-
Nhưng em… sử dụng cái kia mà… – Minh Khoa ấp úng nói.
-
Phì… – Bích Phương phì cười đánh lên ngực Minh Khoa.
-
Cái kia của em đem đến niềm vui cho người khác… – Nói đến đây Bích Phương thấy mặt mình nóng ran. – Thì cũng là… lao động đáng quý ah.
-
Em hiểu rồi. Giống như nghệ sĩ hài vậy… cũng đem niềm vui cho người khác… – Minh Khoa làm ra vẻ hớn hở, nói oang oang. – Vậy nghề nghiệp của em cũng giống nghệ sĩ ah…
-
Ừ… Cũng giống nhau thôi. – Bích Phương mím chặt môi gật đầu.
-
Ha ha… Cô đừng lừa em. Em không ngây ngốc như vậy đâu. Xem mặt cô nén cười đến đỏ lên hết rồi kìa.
-
Ha ha… Trời ơi… Bỏ cô xuống…
-
Để em đem lại niềm vui cho cô… Với cô em vĩnh viễn miễn phí nha.
-
Vô duyên quá…
——+++++——
Thấy truyện hay… Donate 69Deluxe qua Ví MoMo 0559270733 – Nguyễn Thị Bảo Trân