GIÁNG SINH TÌNH YÊU
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: GIÁNG SINH TÌNH YÊU
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Gay
Thể Loại:
Lượt Xem: 357 Lượt Xem
Xin chào, có lẽ các bạn không biết tôi là ai. Để tôi tự giới thiệu, tôi tên Neko Himatsuo, là một người dạy múa cho thiếu nhi và là…gay. Phải, tôi thích đàn ông và người tôi yêu thích nhất hiện giờ là ca sĩ Hondou Katanaki. Anh ta là ca sĩ kiêm diễn viên điện ảnh nổi tiếng, anh ta đẹp trai và có body cực hấp dẫn. Trong căn hộ chung cư nhỏ bé của tôi dán đầy ảnh poster của anh. Dĩ nhiên tôi không ngu mà để lộ ra mình là gay cho mọi người biết, tôi sống kín và bình thường đến nỗi còn hơn khối tên con trai bình thường khác. Ban ngày tôi đến lớp dạy múa bale gần khu chung cư tôi sống, bọn trẻ rất yêu mến tôi . Lý do tôi yên phận là ông thầy dạy múa mà không đi tham dự các giải thi đấu lớn không chỉ vì chấn thương ở chân lúc tốt nghiệp đại học, mà còn vì các bé trai trong lớp học nhỏ. Ấy đừng hiểu lầm, tôi không muốn phạm tội với trẻ vị thành niên đâu, chẳng qua trông chúng rất đáng yêu và tôi muốn mình là một ông thầy có trách nhiệm trông mắt chúng, chỉ có thế mà thôi. Ban đêm thỉnh thoảng tôi lui tới quán bar dành cho giới chúng tôi, ở đó ta dễ dàng tìm người tình một đêm, xin nhớ cho chỉ là sex-friend-one-night, không phải người yêu. Cuộc sống của tôi mỗi ngày trôi qua bình thường như thế từ khi tôi lên đại học cho đến sinh nhật lần thứ hai mươi sáu mới đây nhất của tôi. Mà sinh nhật của tôi lại đúng vào ngày 24/12, ngày giáng sinh, nên coi như tôi được mọi người trên khắp thế giới chúc mừng. Cho đến một ngày tôi gặp được người đàn ông hấp dẫn nhất nước, không, là nhất thế giới, mà nói hấp dẫn nhất vũ trụ cũng không sai, đã thay đổi cuộc sống cố ra vẻ bình thường của tôi thành cực kỳ bất thường
Chiều một tuần trước ngày giáng sinh, lớp học bị huỷ bỏ thế là tôi rảnh rỗi vài tiếng đồng hồ. Bây giờ chưa tới sáu giờ, tôi vừa đi lang thang trên đường, vừa nghĩ đến tối nay nên ăn một mình hay tìm đại một người nào đó cùng qua đêm. Tất nhiên “người nào đó” tuyệt không phải phụ nữ, tôi kính trọng họ nhưng tôi sợ nhất khi họ nói, thật khủng khiếp. Mẹ tôi là một minh chứng, bà nói suốt ngày còn hơn cái máy radio đời mới của tôi, bố tôi sớm qua đời có lẽ là để trốn khỏi bà, tiếc rằng ông tự do được vài năm thì phải đoàn tụ cùng bà. Đang đi thì tôi đứng khựng lại bởi nhìn thấy hai tên con trai đang hôn nhau nơi góc đường, hay nói chính xác là một người chống cự và một người thì cố cưỡng hôn. Tôi không phải kẻ nhiều chuyện, lẽ bình thường tôi sẽ đi tiếp đến cổng chung cư và leo lên thang máy, vào phòng rồi ngủ một giấc hay đi tắm. Nhưng mà mấy ngày nay, cái không khí giáng sinh đi đâu cũng có cặp đôi khiến tôi như quả bom nổ chậm dễ nổi khùng. Và phải chi hai người đó đừng có hôn nhau trước mắt tôi thì đã không có chuyện rắc rối xảy ra. (Bạn đừng nghĩ tôi là kẻ vô duyên, người ta hôn nhau thì kệ người ta, tôi không hơi đâu bận tâm). Nhưng khi tôi nhìn kỹ thì hết hồn vì nhận ra cái người bị hôn đó là Hondou Katanaki, thần tượng của lòng tôi. Tên khốn nào dám hôn thần tượng “yêu dấu” của tôi chứ, không thể tha thứ! Không kịp đắn đo suy nghĩ tôi lao tới đá bay tên đỉa đeo chân Hondou của tôi
-Yaaaa!!!!
-Á!!!
Một cú đạp trúng ngay mặt, hắn bay như hoả tiễn xa khỏi Hondou “yêu vấu” của tôi. Chẳng hiểu sao lúc bay hắn lại chơi nổi xoay một vòng đúng ba trăm sáu mươi độ, cái mặt “hun” ngay bức tường gạch xanh màu rêu. Tôi nhìn hắn lòng có chút hối hận sao mình đá nhẹ quá, phải chi mang giày đinh là đỡ rồi. Hắn dùng cái mặt bẹp dí trừng mắt nhìn tôi, sau đó quay sang nói với Hondou cuả tôi trước khi chạy đi mất
-Tôi sẽ không từ bỏ đâu, nhất định sẽ có được anh!
-Hell no!!!
Cái gì? Tôi có nhìn lầm không? Thần tượng của tôi đang làm cử chỉ vô cùng thô tục về phía con đỉa kia, đúng là thần tượng trên ti vi và ngoài đời khác xa nhau, giờ thì tôi đã tin lời của mẹ nói khi xưa. Thôi không sao, cái mặt đẹp trai và body hoàn hảo của Hondou cũng đủ vớt vát lại đựơc tính cách rồi. Đang suy nghĩ tôi chợt giật nảy người bởi bàn tay chạm vào vai tôi của Hondou, cứ như bị điện một ngàn vôn giật vậy, tôi xém chút cháy đen thui. Đưa tay lên ngăn trái tim đang đập liên hồi chực chờ nhảy khỏi lồng ngực, tôi quay sang nói với người yêu dấu bằng gương mặt lạnh hết sức có thể
-Anh không sao chứ?
-Tôi không sao, may mà có cậu đã cứu.
-Không có gì, vậy tôi đi nha!
-Khoan đã!
Tôi định chuồn lẹ thì bị anh ta nắm cổ áo lôi lại, tôi lắp bắp hỏi
-Còn…còn chuyện gì nữa?
-Cậu đã ăn cơm chưa?
-Chưa.
-Vậy lên phòng tôi đi!
-Làm gì???
Tôi la lên, làm gì có chuyện mồi ngon dâng tận miệng thế này. Nhưng biết đâu…, tôi tưởng bở nghĩ và đưa tay quẹt nước từ khoé miệng đang không ngừng tuôn ra. Lẽ nào giáng sinh này tôi không còn phải một mình nữa. Anh ta nhìn tôi cười nói, làm tim tôi mém chút ngừng đập, tôi thầm than, sao trên đời lại có người cười phát sáng đến thế này hả trời?
-Để cám ơn cậu đã cứu, tôi đãi cậu một bữa cơm.
-Thế mà tôi cứ tưởng…_ tôi vuột miệng nói để rồi sau đó phải lúng túng thanh minh
-Tưởng chuyện gì?
-Không…không có gì.
-Thế ta đi thôi!
Không đợi tôi có nhận lời hay không anh ta đã kéo tay tôi bước về phía chung cư nơi chúng tôi ở, anh mở cửa phòng 606, mời tôi ngồi xuống ghế salon và đưa cốc nước lạnh cho tôi
-Đây là phòng của tôi.
-…
Dĩ nhiên tôi biết đây là phòng của anh, mỗi sáng tôi đều đứng ở ban công nhìn bóng anh đi làm rồi mới tới chỗ dạy múa. Ngày anh dọn đến chung cư nơi tôi ở, suýt chút nữa tôi đã bay đến chín tầng mây không đạp chân xuống đất nổi. Tôi thầm cám ơn mấy chục lần tên theo dõi nào đó mà tôi không biết mặt đã quấy rối nhà của Hondou, và anh phải tới chung cư này ở tạm.Và mỗi ngày phải kìm lòng lắm tôi mới không mò xuống phòng anh để nhìn trộm qua ban công. Hondou lên tiếng làm cắt ngang đôi mắt của tôi đang quét tia lazer khắp lượt phòng anh
-Suýt quên tự giới thiệu, tôi tên Hondou Katanaki, tôi là ca sĩ, mà chắc cậu không biết tôi đâu!
-Sao không!? Tôi biết anh là ca sĩ kiêm diễn viên truyền hình nổi tiếng nhất nước.
-Làm sao cậu biết? Tôi cứ tưởng thanh niên bây giờ không thích xem những bộ phim tôi đóng chứ?
Anh ta ngạc nhiên hỏi, làm tôi giật mình vì hình như đã nói lỡ lồi. Đúng là không có người con trai bình thường nào lại đi hâm một cuồng nhiệt một người đàn ông thành công, nổi tiếng khác, thường thì người ta sẽ rất ganh tỵ. Nhưng tôi có phải là người bình thường đâu, không có tên gay nào mà không hâm mộ Hondou Katanaki. Mái tóc đen dài bồng bềnh lãng tử, sóng mũi cao và thẳng. Cặp môi chẻ hình trái tim, bờ ngực săn chắc đầy cơ bắp, làn da màu nâu đồng, chỉ có kẻ đui mới không rung động trước Hondou. Có chết tôi cũng không thể nói ra câu đó trước mặt anh ta. Nghĩ vậy nên tôi nuốt nước bọt gượng cười khan nói
-Đi đến đâu cũng nghe các bà, các cô bàn tán về anh nên tôi mới biết chút ít.
-Thì ra là vậy, mà tên cậu là gì?
-Neko Himatsuo.
-Neko?
Anh ta trố mắt hỏi lại, khoé mép giật giật, tôi biết kiểu phản ứng này là gì, tôi biết rõ quá mà. Tôi ngán ngẩm nói
-Muốn thì cứ cười đi, dù gì tôi cũng đã quen rồi!
Anh bối rối nói:
-Xin lỗi, chỉ là tôi thấy lạ sao có người lại đặt tên cho con trai mình là mèo?
-Đi mà hỏi mẹ tôi ấy, bà mê mèo đến mức hoá rồ. Nghe nói khi mang thai tôi bà đã nghĩ mình sẽ sinh ra một con mèo, và bà cực kỳ thất vọng khi thấy tôi có đủ hai tay hai chân. Thế là bố tôi vì để an ủi bà nên đã đặt tên tôi là Neko.
-Không ngờ sự tích tên của cậu cũng ly kì quá nhỉ, từ nay cậu cứ gọi tôi là Hondou.
-Thế đâu được, ta chỉ vừa mới quen nhau gọi thẳng tên thì không hay lắm!
-Không sao, tôi cũng muốn gọi tên cậu là Neko.
Anh ta lại cười, chết cái tôi dễ mềm như bún trước nụ cười cực quyến rũ này, thế nên tôi đỏ mắt ấp úng nói
-Tuỳ anh…
– Chết, đã trễ như thế này rồi! Cậu ngồi đây một lúc nhé, để tôi đi nấu cơm!
-Không cần đâu!
Lại một lần nữa anh ta đi vào bếp trước khi tôi kịp nói hết câu.Tôi ngồi một mình thầm lo sợ, nguy hiểm quá, cứ tiếp tục ở bên anh ta thế này e rằng chuyện tôi là gay sẽ bị lộ ra mất, sợ rằng tôi không kiềm lòng được mà tấn công anh. Dù rất tiếc nuối nhưng tôi phải giữ khoảng cách với anh, đúng vậy, đành làm thế thôi, tôi không muốn anh phát hiện ra bản chất thật của tôi. Cứ nghĩ tới ánh mắt sẽ nhìn tôi đầy kinh tởm của người đàn ông quyến rũ nhất nước là tôi muốn cắn lưỡi chết quách cho rồi! Đang suy nghĩ vẩn vơ tôi giật bắn người bởi tiếng nói đột ngột của anh gọi tôi vào nhà bếp ăn cơm. Tay cầm bát mà mắt tôi không sao rời khỏi mắt khỏi đôi môi đang ngậm đũa của Hondou, thế là tôi phát bệnh triệu chứng ngây người thêm tác dụng phụ là chảy nước nơi miệng. Và tôi chỉ sực tỉnh lại khi tay Hondou quơ quơ trước mắt tôi khoảng chục lần
-Neh, cậu làm gì mà ngồi thừ ra thế?
-Hả? Ờ không, tôi chỉ là đói bụng nên mới đơ người thế thôi, tật xấu của tôi ấy mà!
-Cậu có gương mặt rất dễ thương, cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy có ngày bị kẻ xấu tấn công đấy!
Tôi suýt chút phun ngụm nước canh vào gương mặt đẹp trai đang ngồi trước mặt mình. Có lẽ nào tôi bị lộ rồi chăng, sao anh ta lại nói thế chứ? Tôi lắp bắp hỏi:
-Sao…sao anh lại nói vậy?
-Thì như tôi hôm nay bị tấn công vậy đó! Gã lúc nãy là bạn đồng nghiệp cùng chụp ảnh người mẫu với tôi, hôm nay hắn bất ngờ thổ lộ nói thích tôi.
-Rồi sau đó? _ tôi hồi hộp hỏi
-Đương nhiên là tôi từ chối ngay. Không ngờ hắn đi theo tôi đến gần nhà rồi định cưỡng bức tôi, may mà cậu tới cứu kịp.
-Ha ha, anh đùa vui ghê, sao anh bị cưỡng bức được chứ!
-Dĩ nhiên là tôi đang nói đùa rồi, lúc nãy cậu không xông tới thì hắn đã nằm viện vài tháng!
-Vậy hắn ăn một đạp của tôi xem như may mắn nhỉ?
Tôi cười mà miệng cứng đơ, lần này thì tôi chắc chắn Hondou là straight. Chợt trong lòng thấy có chút hụt hẫng, tôi đang hy vọng gì nhỉ? Anh lại tiếp tục hỏi chuyện
-Cậu sống một mình à?
-Ba mẹ tôi đã qua đời, tôi sống ở chung cư này từ khi lên đại học.
-Sau này cậu sẽ cùng ăn tối với tôi như thế này nữa nhé?
-Sao có thể làm phiền anh được chứ!
-Có gì mà phiền, ăn một mình trong căn bếp rộng lớn thì buồn lắm. Tôi xem cậu như bạn, có hai người cùng ăn thì vui hơn.
-Chuyện này…
Được ăn cùng người mình thần tượng quả không hạnh phúc nào bằng, phải chi anh ta không phải Hondou Katanaki, người đàn ông hấp dẫn nhất nước thì đỡ quá rồi. Nhưng tiếc rằng anh ta lại là Hondou, một người đàn ông đầy quyến rũ và tôi vẫn là Neko, một tên gay. Vậy nên trước khi tôi không kiểm soát được mình mà phạm tội, tôi phải tránh xa anh ta. Thấy tôi im lặng anh lại lên tiếng hỏi
-Cậu không muốn ăn cùng tôi sao?
Nguy rồi! Anh ta đang dùng tuyệt chiêu nụ cười phát sáng đối phó với tôi, ánh sáng lấp lánh chói mắt làm tôi suýt mù tạm thời. Và… một con thỏ đã tự nguyện chạy vào bẫy sập của con sói
-Nếu…nếu chỉ ăn tối thì được!
-Hay lắm!
Hondou vui mừng ôm chầm lấy tôi, rồi xong, tôi thăng thiên thiệt rồi, ba mẹ ơi con sắp đoàn tụ cùng hai người đây. Cứ tiếp tục gần anh ta e rằng tuổi thọ của tôi sẽ sớm rút ngắn, nhưng ác cái tôi càng tránh càng bị anh ta tóm lấy dễ dàng. Ngày nghỉ anh ta lôi tôi đi khắp nơi, bất cứ khi nào gặp mặt anh ta cũng choàng vai bá cổ, lôi tôi về phòng anh. Làm tôi bao phen phải vào viện truyền thêm máu. Và mỗi lần tôi mở miệng từ chối gặp anh ta thì lập tức nụ cười phát sáng lại xuất hiện, tôi đành nước mắt lưng tròng gật đầu nhận lời như con rối gỗ. Tôi thở dài nhìn tấm poster hình Hondou dán nơi đầu giường, thầm than. Phải chi hôm đó đừng mất bình tĩnh xuất hiện trước mặt anh ta thì giờ tôi đã không lâm vào tình thế tiến lên là cửa quỷ, lùi xuống là vực sâu. Tiếng chuông cửa reo lên làm cắt đứt dòng suy nghĩ ngày càng tối tăm của tôi, bước ra mở cửa, mắt tôi mở to mém rớt ra