Ghế đá số 8

Ghế đá số 1


Vẫn còn bỏ trống. Ở đây đầu hồ và hút gió, nên mùa đông ít người ngồi phía này lắm. Tuy nhiên nó lại là vị trí yêu thích của Tâm, nơi chàng có thể nhìn bao quát toàn cảnh hồ mà không bị tàng cây che khuất. Nhưng hôm nay thì mày phải chịu cảnh một mình thôi, ghế ơi, vì tao có hẹn mất rồi. 

Một tháng không nói chuyện chỉ làm nỗi nhớ Linh thêm cồn cào. Linh mới lớp 12, Tâm đã năm tư đại học, nhưng Linh chững chạc và nghị lực hơn cả chàng. “Em cũng sẽ nhớ anh lắm, anh ạ. Nhưng anh em mình phải ngừng chat để thi học kỳ cho tốt. Anh mà trượt môn nào là em không có thèm nói chuyện với anh nữa đâu đấy.”

Tâm đành nhượng bộ tuy trong lòng không hề muốn. Linh có biết đâu không gặp nhau, Tâm càng nghĩ về Linh nhiều hơn. Cũng may thi xong là đồng thời với nghỉ Tết nên vừa rời khỏi phòng thi môn cuối cùng, Tâm xách túi phóng thẳng ra bến xe. Để về nhà. Về với Linh.

Mình sắp được nhìn thấy Linh… Tâm ép mình bước chậm lại, cố gắng kiềm chế cảm giác vừa lo lắng, vừa háo hức trong lòng. Ơ kìa, mình có còn trẻ con nữa đâu. 21 tuổi đầu rồi chứ ít ỏi gì. Ừ nhưng trong chuyện tình cảm, mình vẫn mới chỉ là một đứa bé mà thôi. Mà kệ đi, mùa xuân đang tới, có náo nức hay rộn ràng thì cũng chẳng lạ.


Ghế đá số 2 


Thoáng từ xa, Tâm cũng nhận ra ai đang ngồi ở đó. Một nàng bướm đêm vốn nhẵn mặt vùng hồ này. Cô ta thậm chí đã mấy lần mời mọc Tâm. Nhưng hôm nay chàng thấy khang khác. Cô ngồi lặng im, quay mặt vào trong chứ không đứng khoanh tay và quay ra phía đường một cách khiêu khích như mọi khi. Cô chẳng hề nhúc nhích khi Tâm chầm chậm dạo qua. Chẳng lẽ cô gái cũng bâng khuâng khi xuân về hay sao?

Đôi khi, Tâm thầm so sánh mình với các cô gái ăn sương. Họ cũng phải chịu nỗi cô đơn khó nói cùng ai và một tương lai vô định phía trước. Điển trai, học giỏi, và ăn nói có duyên, nhưng Tâm sống thu mình lắm. Bạn bè thân quanh quẩn chỉ có mấy đứa cùng phòng và cùng quê. Mà cũng chỉ thân đến mức đi ăn cùng nhau hay nhâm nhi tán gẫu. Còn tâm sự thì bầu mình rốt cuộc lại trút ngược vào trong mà thôi.

Ngoài sự học và đi làm gia sư kiếm thêm, Tâm giành phần lớn thời gian rảnh vào chat trên mạng. Thế giới ảo giúp chàng vơi bớt cảm giác cô đơn, chuyện trò với những người đồng cảnh và đồng cảm, để được thể hiện chính mình mà không phải lo ngại ai đó nhòm ngó, phán xét hay thương hại. Và để chàng gặp được Linh.


Ghế đá số 3


“Tâm Linh – tên của anh và em ghép lại nghe hay nhỉ, có vẻ huyền bí thế nào ấy”. Một lần Linh bảo. 

“Anh không thích tên của mình lắm. Nghe “đụt” quá. Nhưng anh rất thích tên của em”.

“Thôi đi ông ơi, chỉ khéo nịnh!” Linh cười.

“Thật đấy. Anh thích những cái tên hợp với cả trai và gái. Ví dụ Phương này, Linh này, hay Quỳnh này”.

“Thế tên Tâm chẳng phải là con trai hay con gái đều được hay sao hả ông anh tội nghiệp của tôi? Hơn nữa nghe rất có… thiện ý hihi”.

“Ờ ờ thì… nhưng tên Linh vẫn hay hơn”.

“Anh biết không, em chợt có ý thế này. Tên anh và tên em đứng riêng cũng hơi hay hay. Nhưng khi ghép chung vào thì còn thú vị hơn nhiều…”.

Hình như Linh ngụ ý xa xôi rằng mối quan hệ của hai người không còn đơn thuần chỉ là “ông anh” và “thằng em” đồng hương nữa.


Ghế đá số 4


Một cậu bé đang ngồi xoay nghiêng, nửa ngắm hồ, nửa ngóng ra đường. Chắc cũng đang chờ bạn. Tâm nhìn thoáng qua. Dễ thương quá, da trắng, gương mặt nhìn nghiêng thanh tú với đôi mắt to đen láy. Hình như cậu hơi mỉm cười khi chàng đi qua thì phải. Ơ kìa, sao lại nghĩ lạc đề thế này. Mình sắp gặp Linh cơ mà. Chỉ còn bốn ghế đá nữa thôi… Tâm quên bẵng ngay cậu bé nọ khi ý nghĩ của chàng lại hướng về Linh. Điều gì khiến mình có cảm tình với Linh nhỉ. 

“Anh xem phim tươi mát lần đầu tiên là bao giờ?” 

“Để anh nhớ xem, lần đầu tiên là năm lớp 10. Cả lũ con trai kéo nhau đến nhà lớp trưởng. Nó đứng ngoài canh cửa buồng cho đám bạn xem trộm băng video của ông anh hehe”.

“Sao anh chaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaậm lớn thế….” Linh dài giọng chế giễu.

“À vì bố mẹ anh nghiêm lắm. Hồi bé đi xem phim rạp, đến cảnh hôn nhau là mẹ toàn lấy tay bịt mắt anh”.

“Mẹ anh giống em rồi. Nếu anh với em mà có dịp đi xem phim chung, đến cảnh tươi mát, em cũng sẽ lấy tay bịt mắt anh lại để em… thưởng thức một mình hà hà. À, anh biết em xem tươi mát từ bao giờ không?”

“Hm, em tinh quái thế, chắc phải sớm lắm. Lớp 6 ?” Tâm đoán.

“Sai rùi, cho anh đoán lại…”

“Lớp 3?”

“Vẫn sai, sớm hơn nữa kia…”

“Chả nhẽ 3 tuổi?” Tâm chọc.

“Không phải 3 tuổi mà là ba tháng tuổi?”

“Hả?” Tâm ớ người nhưng chàng hiểu ra ngay “Thằng nỡm! Em ngủ chung với bố mẹ chứ gì?”

Chưa bao giờ Tâm cười nhiều và thoải mái như thế. Có lần cả quán net quay lại nhìn vì chàng quên bẵng đi mình đang ở nơi công cộng.

“Này, cả quán đang quay ra ngắm anh đây này!”

“Thật hả, mà tại làm sao?”

“Chắc vì anh đẹp trai quá”.

“Xí, đừng quảng cáo hàng sai chất lượng đó nha anh. Em mà thấy không đúng sự thật là em không rước về đâu đó”.

Mải nghĩ, Tâm bước qua ghế số 5 từ lúc nào. Chưa cần tới cái ghế số 6, Tâm cũng biết ai đang ngồi đó vào khoảng tầm này. Đó là hai vợ chồng ông cụ ở gần nhà chàng. Tóc trên đầu đã bạc trắng mà họ tối nào cũng đi dạo, tay nắm tay, chuyện trò rôm rả. Cụ ông thỉnh thoảng cười hềnh hệch rất sảng khoái, để cụ bà lại e lệ phát khẽ vào lưng chồng, ra chiều “già rồi mà còn vô ý vô tứ. “Tâm luôn mỉm cười mỗi khi thấy hai người ríu rít cạnh nhau, để rồi thoáng chạnh lòng “bao giờ mình mới có được một tình yêu lâu bền như thế”.

“Anh à, anh thử định nghĩa tình yêu cho em nghe đi”.

“Định nghĩa tình yêu thì nhiều lắm, nhưng anh thích câu này. “Tình yêu giống như chiếc đồng hồ cát, khi trái tim càng đong đầy, thì lý trí càng vơi bớt”.

“Hay quá. Thảo nào từ ngày quen anh, em học dốt đi mấy phần anh ạ. Trước hay được mười, thì giờ chỉ dám mơ… chín-phẩy-năm thôi hé hé…”

Liên tưởng đến anh Lại Văn Sâm, Tâm lại không nhịn được cười. 

“Tình yêu tuyệt vời thật, nhưng nếu chẳng may mình yêu người, mà người chẳng để tâm đến mình, thì khổ lắm anh nhỉ?” Linh trở lại giọng tâm sự.

“Ừ, chẳng muốn ai lâm vào cảnh đó mặc dù với những người như mình, điều đó dễ xảy hơn người bình thường. Tụi mình đâu có nhiều lựa chọn. Em làm anh nhớ hồi năm hai, anh được khoa cử đi thi ứng xử. Câu hỏi toàn là về quan hệ trong tình yêu và tình bạn thôi. Anh gắp phải câu “Nếu một bạn gái yêu bạn nhưng bạn không thể đáp lại tình yêu ấy, thì bạn sẽ cư xử thế nào?”

“Thế anh trả lời sao?”

“Thực sự là anh đã gặp đúng hoàn cảnh khó xử như thế. Anh mua một bó hoa thật đẹp, mang tặng người ta, và ngay lúc đó rút giữ lại bông hồng duy nhất. Qua cử chỉ ấy, anh muốn nhắn với cô bạn rằng “Mình giành cho bạn tất cả những tình cảm tốt đẹp nhất, chỉ trừ tình yêu. Nhưng tình cảm ấy của bạn, mình vẫn luôn gìn giữ và trân trọng trong lòng như một điều may mắn mà cuộc đời mang lại”.

Linh chợt im lặng. Chờ lâu không thấy cậu lên tiếng, Tâm sốt ruột hỏi.

“Linh, em còn đó không?”

“Em vẫn ở đây anh ạ. Tự nhiên em thấy nao nao. Em ước là nếu có khi nào anh tặng hoa cho em, anh sẽ không phải giữ lại một bông nào hết. Em tham quá phải không anh?”

Không biết từ bao giờ Tâm bắt đầu thói quen trước khi đi ngủ, phải viết mấy dòng chúc Linh ngủ ngon. Mặc dù biết lúc đó Linh đã ngủ rồi vì “bố mẹ em bắt lên giường sớm lắm” nhưng nỗi nhớ trong lòng thôi thúc chàng phải viết. Em là ý nghĩ cuối cùng trong ngày và điều đầu tiên chào đón anh khi sớm ban mai tỉnh giấc, Linh ạ. “Nhưng anh đừng lo, thư chúc ngủ ngon hôm trước của anh, tối hôm sau em mới đọc mà. Để em ngủ ngon hơn và mơ thấy anh nhiều hơn…” 

Bác chủ quán net gần ký túc cũng đã quen lệ hằng đêm chờ Tâm ghé qua rồi mới đóng quán. Có hôm chàng bận việc về muộn tới hơn nửa tiếng so với thường lệ mà bác vẫn nán lại chờ. Và bác cương quyết không lấy tiền “ca đêm” của chàng.

“Viết mau đi kẻo nó mong thư. Có người yêu ở xa cũng khổ nhỉ. Tội nghiệp con bé phải chờ đợi. Cố gắng học cho giỏi, tốt nghiệp rồi về với nó cháu ạ”. Câu an ủi thường trực của bác làm Tâm cười thầm. Bác khỏi lo, “con bé” ấy sang năm là nó lên đây học rồi. “Em có nhắm ba trường tất cả, trong đó có trường của anh. Nhưng phải để xem em với anh, cơm có lành, canh có ngọt không rồi mới quyết định được”. Linh từng “trịnh trọng” tuyên bố như vậy. 

Và tối nay, cái giờ khắc quyết định đã gần kề . Không biết xuân này có khác gì những xuân trước không đây. Chỉ cần được nắm tay Linh đi trong đêm giao thừa… Hai ghế đá nữa… Tự nhiên Tâm cho tay vào túi nắn lại gói quà đã bọc kỹ . Để yên tâm là nó vẫn còn đó hay để đỡ run, chàng cũng không rõ.


Ghế đá số 7


Vị trí này ngay đối điện với một trung tâm giải trí nên khá ồn. Tiếng nhạc vọng sang từ bên kia đường “Và chúng ta lại đón giao thừa, phút giây lặng lẽ mong chờ, lắng nghe mùa xuân về…. Và anh tới…”

Ô, bài này hợp cảnh đến lạ. Chắc điềm lành đây. Cầu trời khấn phật… Hù, mình hồi hộp hơn cả lúc thi đại học… Mà nhỡ đâu Linh gặp mình lại không thích thì sao. Lúc ấy mình biết làm thế nào đây… Bình tĩnh lại nào Tâm ơi, mày chẳng việc gì phải hoảng lên thế cả… Mày với Linh hợp nhau đến thế cơ mà. Mọi việc sẽ tốt đẹp thôi….

Mọi ý nghĩ đang hỗn loạn trong đầu Tâm chợt đóng băng khi chiếc ghế đá số 8 hiện ra sau tán cây. “Em sẽ ngồi ở ghế đá thứ 8 tính từ đầu hồ và mặc áo màu đỏ. Màu của hy vọng hay may mắn, tuỳ anh hiểu”. Đúng là có người mặc áo đỏ đang ngồi trên ghế thật. Chỉ có điều…

Linh kể cho Tâm nghe mọi điều về bản thân và gia đình, nhưng cậu chưa bao giờ mô tả một chút gì về ngoại hình của mình. Và Linh cũng chưa bao giờ đòi xem hình hay tò mò chuyện Tâm mặt mũi ra sao. “Ngoại hình không quan trọng bằng tính cách. Em muốn anh em mình phải thật cảm mến nhau qua tính tình trước đã. Sớm muộn gì anh cũng sẽ biết mặt em thôi mà”.

Nguyên nhân thật sự của sự gìn giữ đó là đây chăng? Một chàng trai tóc xoăn tít, to béo phục phịch ngồi chễm chệ trên ghế. Và xung quanh chẳng còn ai khác. Ghế tọa ngay dưới ngọn đèn đường nên Tâm không thể nhầm được. Chàng khựng lại, chưa biết phải làm sao. Linh hoàn toàn không giống như chàng vẫn hình dung một chút nào hết. Nỗi thất vọng choáng ngợp khiến phản xạ đầu tiên của Tâm là quay lưng và bỏ mặc tất cả… cả một mùa xuân mới, đầy hy vọng đang tới.

geh da

Nhưng cảm xúc trong những lần trò chuyện, những nụ cười, những lời tha thiết níu chân người lại. “Mình sẽ yêu nhau thật chân thành em nhé”. Tại sao mình lại thế được nhỉ, Linh thật tốt, thật quan tâm đến mình cơ mà. Cảm giác sốc ban đầu rồi sẽ qua đi thôi. Biết đâu khi mình nắm tay Linh… “Em ước là nếu có khi nào anh tặng hoa cho em, anh sẽ không phải giữ lại một bông nào hết…”. Hít một hơi dài, Tâm tiến thẳng tới ghế đá. Người ngồi ghế như chờ đợi sẵn, quay sang nhìn anh cười, lộ rõ lúm đồng tiền trên đôi má phúng phính. 

“Linh, anh rất vui được gặp em. Và để… để… kỷ niệm lần đầu tiên gặp mặt, anh… anh… xin tặng em món quà nhỏ này”. Tâm ấp úng, mặt đỏ bừng. Chàng không dám nhìn thẳng vào Linh, tay lóng ngóng rút gói quà chuẩn bị sẵn trong túi ra.

“Anh là Tâm phải không? Nhưng anh nhầm rồi, em không phải là Linh, em chỉ là bạn nó thôi. Linh có dặn, nếu anh tới gặp em thì coi như… anh đã vượt qua được thử thách cuối cùng…”

Tâm đứng ngẩn ra. Chàng đoán cậu bé này chính là Phúc, bạn thân nhất của Linh. “Bọn em toàn gọi nó là Phúc Hậu vì vóc dáng không được “chuẩn” cho lắm. Nhưng Phúc tốt bụng vô cùng anh ạ, luôn hết mình vì bạn bè. Nó là đứa bạn duy nhất biết em là gay, nhưng rất hiểu và thông cảm…”

“Ơ kìa, anh có nghe em nói gì không đấy? Hay anh thấy em duyên quá nên… rơi hồn xuống hồ rồi?” Câu đùa của Phúc làm Tâm bừng tỉnh. Chàng lúng búng:

“Anh xin lỗi, em vừa mới bảo gì ấy nhỉ?”

“Em nói là nếu anh muốn gặp Linh thì tới ghế đá thứ 9”. Phúc vừa nói vừa chỉ tay về phía cuối hồ. “Và đừng quên mang quà theo hihi”.

“Cám ơn em. Mình gặp lại sau nha”. Tâm vừa nói, vừa đi như chạy. Một lần nữa chàng đứng khựng lại. Ghế đá số 9 trống không, chẳng một bóng người. Linh ơi, em định làm anh đứng tim mấy lần nữa đây. Chầm chậm, Tâm lê bước tới gần. Một tờ giấy đặt ngay ngắn chính giữa ghế, chặn bởi hòn đá. 

“Anh của em. Sao anh hay nhầm thế nhỉ? Linh đợi anh ở ghế đá thứ tư cơ mà!”

Xuân về…