Em Có Còn Ngây Thơ Như Ngày Xưa – Truyện Ngắn Đầy Thú Vị

Hằng bước lên xe, đi đến hàng ghế cuối cùng. Những đôi mắt nóng bỏng đổ dồn về phía cô, rơi vào những nơi nhạy cảm trên cơ thể. Đường cong thanh mảnh, kéo dài miên man từ đôi dày sandal sạch sẽ đến bắp đùi trơn bóng, trắng mịn. Chiếc quần đùi màu hồng như một đứa trẻ tinh nghịch dấu diếm kho báu của mình không cho những đứa trẻ khác có cơ hội chiêm ngưỡng nhưng thỉnh thoảng lại hé lộ một góc kho báu để chúng nó thèm thuồng. Nó ôm sát bờ mông căng tròn, cân đối nhìn rất duyên. Vẻ đẹp ấy chỉ có thể xuất hiện trên những thiếu nữ đôi mươi. Mỗi cái đung đưa, chuyển động nhẹ nhàng lại có sức cám dỗ mạnh mẽ. Chiếc áo sơ mi trắng tinh vừa vặn tôn lên vòng eo thon thả, bộ ngực no tròn sức sống thanh xuân. Chiếc áo lấm tấm những giọt mồ hôi, thấp thoáng viền ren của áo ngực bên trong khiến người ta sinh ra ảo giác nó đang hòa tan vào làn da trắng sáng, mịn màng. Hằng rất đẹp. Vẻ đẹp tuyệt mĩ của cơ thể kết hợp với khuôn mặt được điêu khắc tinh xảo từ ngọc quý khiến Hằng trở nên hoàn hảo. Mới nhìn, Hằng như tiên nữ trên trời cao, không thể với tới. Nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt hay khi Hằng cười, ở nàng toát lên sự ấm áp, dễ gần. Bao sắc thái thị giác đủ làm sôi sục máu nóng của mọi gã đàn ông. Bản năng giống đực có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào, nhất là giữa cái nền nhiệt lên đến 40 độ C của trưa hè Hà Nội như lúc này.

em-co-con-nhu-ngay-xua

Hằng đã quen với những ánh mắt đó từ khi cô hiểu ý nghĩa của nó là gì. Đó có thể là một bàn tay ám muội vuốt ve đùi mình, nắn bóp mông mình. Hay thô bạo hơn là xộc thẳng vào trong quần mình mà khám phá nơi huyền bí nhất của người con gái…Xa hơn nữa cô không dám tưởng tượng đến. Mặc dù đã quen với những ánh mắt thèm khát ấy nhưng cảm giác chán ghét của cô với nó không hề giảm đi một chút nào.

Ngồi xuống ghế, Hằng mở túi lấy khăn giấy lau mồ hôi lấm tấm trên cổ. Bàn tay cô cẩn thận đi xuống lau phía trên bầu ngực lấp ló bên ngoài nội y. Dù rất cẩn thận nhưng hình ảnh một vùng trắng phau, cong tròn tuyệt đẹp ấy vẫn lọt vào mắt của người đàn ông ở giường nằm tầng trên. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào ngoài đời thực đẹp đến thế. Những cô gái như Hằng đối với cuộc sống của hắn chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh. Nhưng hôm nay, hắn chẳng những được tận mắt chứng kiến một cô gái xinh đẹp nhường ấy mà còn được chiêm ngưỡng cái đẹp thầm kín kia nữa. Mặc dù chỉ một chút, chỉ thoáng qua. Một con người thật thà không tranh chấp với đời như hắn bỗng chốc biến đổi. Lòng tham vượt quá giới hạn khiến hắn nảy sinh ý nghĩ cướp đoạt. Hắn muốn cướp nàng, đem giấu trong rừng sâu để nàng chỉ là của riêng hắn, để thỏa sức chiêm ngưỡng, để thỏa sức khám phá, để thỏa sức xoa nắn vuốt ve, để thỏa sức cắn nuốt nàng.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại bên dưới vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

– Mẹ đừng gọi cho con liên tục như vậy có được không! Con đi 1 tuần rồi sẽ về. Con tìm hiểu trước rồi mới quyết định. Vâng…Mẹ đừng lo! Sapa chứ có phải Sahara đâu.

Nghe mẫu đối thoại của con mồi, người đàn ông mừng thầm. Một kế hoạch nhanh chóng được vạch ra trong đầu. Nhanh đến nỗi hắn cũng phải ngạc nhiên. Chẳng lẽ dục vọng mãnh liệt có thể kích phát tiềm lực con người? Hắn nghĩ ngợi giây lát nhưng không ra kết luận gì thế là hắn cho qua. Không còn gì để nghĩ khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu. Nằm phía trên nhìn lén bầu ngực nhô cao sau lớp áo của một cô gái xinh đẹp hiếm thấy trong đời, nhất là hình ảnh một phần bộ ngực lộ ra vừa trải qua trước đó, cộng với các yếu tố thời tiết, nét đẹp kích thích ham muốn chinh phục của Hằng, thì bất cứ giống đực nào cũng thấy ngứa ngáy trong lòng. Khi đó, cái lòng thừa ra bên ngoài kia lại ngo ngoe trỗi dậy. Nó biểu tình kháng nghị lên Trung Ương cử cán bộ xuống giải quyết tình hình căng thẳng ở địa phương.

Chuyến xe hôm nay khá vắng. Dãy cuối cùng chỉ có Hằng bên dưới và người đàn ông phía trên. Từ trên nhìn xuống, Hằng hiện ra dưới một tư thế thật nữ tính, càng tôn lên bộ ngực no tròn nhấp nhô nhẹ nhàng qua lớp áo; cùng với bắp đùi thon đều trắng mịn kết hợp với một bên mông tròn trịa và bờ eo thon. Quá kích thích, người đàn ông vội vàng móc con cặc đã cứng hết cỡ. Thoải mái cho nó lộ diện ngoài ánh sáng mà không lo bị phát hiện. Đôi mắt mơn trớn ngực Hằng lên xuống theo những đường cong qua lớp áo. Hắn tưởng tượng điểm nhô cao nhất trên bộ ngực kia chắc phải xinh xắn đẹp đẽ lắm. Chưa kịp đi vào chi tiết cái điểm kia sẽ hồng ra sao, sẽ trong trẻo thế nào, chỉ sao vài lần vuốt ve con cu, người đàn ông đã rùng mình nằm ngửa ra và bắn tinh trùng mạnh mẽ bay thẳng đến trần xe. Hắn thở phì phò, mắt lim dim hưởng thụ cảm giác sướng khoái như lần đầu tiên tiên hắn đụ vợ mình…

Tí tách…Mưa ư? Hắn mở mắt ra khi có vài giọt nước rơi trên mặt. Nhìn lên trần xe, hắn thấy bãi tinh trùng đang tụ lại và rơi xuống. Những giọt nước làm hắn thoáng lầm là mưa đó thì ra là tinh trùng của hắn. Hắn ảo não, cảm thán:

Người ta đi đụ xuất tinh.

Xả lên trên mặt nhân tình xinh tươi. Tôi đây nhìn lén gái xinh.

Bắn tinh lên mặt chính mình tủi thay.

Càng tủi thân, hắn càng thêm khao khát chiếm hữu Hằng. Hắn muốn kê con cặc trước khuôn mặt xinh đẹp ấy mà bắn tinh lên đấy. Máu nóng sôi trào chảy ngược xuống bơm căng con cặc chưa kịp xìu xuống là bao sau khi xuất tinh. Hắn lại nghiêng người, du ngoạn ánh mắt khắp cơ thể Hằng và xóc cặc.

Hằng đăm chiêu nhìn qua cửa sổ mà không biết có một người đàn đang ở trên đầu mình bắn tinh trùng xối xả chỉ bằng hình ảnh một cô gái gái còn nguyên quần áo trên người. Hằng không biết, nếu biết chắc chắn nàng sẽ ói mửa mấy ngày liền cũng không chừng.

Nhìn những hàng cây lướt qua vun vút, tâm hồn nàng cảm thấy thanh thản hơn. Đây là điều Hằng muốn khi quyết định thực hiện chuyến đi này. Nàng muốn quên đi nỗi đau khi mối tình đầu tan vỡ. Đó là mối tình kéo dài từ thời học sinh cho đến những ngày cuối cùng của thời sinh viên. Nụ hôn đầu âm ấm, mơ màng diễn ra trong phòng để đồ dụng cụ thí nghiệm. Những nụ hôn sâu lắng, đê mê trong phòng Hằng. Thi thoảng là những lần đụng chạm tò mò, kích thích xen lẫn hồi hộp dưới bầu trời đêm trong công viên. Mối tình đầu của Hằng trong trắng mong manh như hoa anh đào. Chỉ cần một cơn gió, hoa có thể lìa cây.

Xe khách vẫn đang lăn bánh. Hằng vẫn đang thả tâm trí vào cảnh vật bên đường. Người đàn ông nằm phía trên vẫn đang thủ dâm. Nhưng đây đã là lần thủ dâm thứ năm. Hắn thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu. Hắn mệt. Hắn muốn dừng lại. Hắn sợ mình kiệt sức. Éo le thay hình ảnh ngực, mông, eo, đùi của Hằng luôn lởn vởn trong đầu hắn, chọc cơn lợn lòng hăng tiết, khiến cặc hắn luôn trong tình trạng căng phồng. Hắn nghĩ chỉ có đưa thằng nhóc cứng đầu này vào trong cơ thể Hằng để cô bé đáng yêu kia cảm hóa thì may ra mới dừng lại được. Nếu trên xe không chỉ có mỗi hắn và Hằng, nếu hắn không còn tia lý trí cuối cùng, hắn đã vồ lấy Hằng, xé toạc áo quần Hằng và đụ nàng. Hiện tại hắn chỉ có thể liên tục thủ dâm mà thôi.

Khi xe khách đến điểm cuối trong hành trình kéo dài 5h, người đàn ông đã xuất tinh phía trên đầu Hằng 7 lần. Hằng đứng dậy, cầm lấy túi hành lý chuẩn bị xuống xe. Một mùi nồng nặc như nước mắm xộc thẳng vào mũi. Khẽ cong đôi mày, đưa mắt về phía giường nằm tầng trên. Lọt vào mắt nàng là gương mặt phong trần mệt mỏi. Con mắt đỏ ngầu đờ đẫn khiến Hằng giật mình sợ hãi. Hằng lùi lại và mau chóng bước vội xuống xe. Người đàn ông chợt hiểu ra vấn đề con mồi đã cảnh giác, đang chạy trốn kẻ thù. Hắn gấp gáp trèo xuống giường, đang định đuổi theo thì hai chân mềm nhũn khiến hắn ngã sõng soài xuống sàn.

Đến khi chật vật lao ra khỏi xe thì bóng dáng con mồi đã không thấy đâu. Hắn muốn phát điên. Hắn muốn giết chính mình. Nếu lúc trước hắn nghĩ dục vọng có thể kích phát tiềm lực con người thì bây giờ, nếu tỉnh táo lại, hắn sẽ cay đắng nhận ra rằng thứ dục vọng kích phát cuối cùng là một quả bom. Nó sẽ tàn phá tất cả lý trí, khiến ta mất tỉnh táo và làm ra những hành động sai lầm.

– Cô ơi đi qua khúc cua này nữa là đến nhà con rồi.

Đứa bé ngoảnh đầu lại nhìn Hằng nhoẻn miệng cười. Đó là một đứa bé dáng người gầy gò tầm 12, 13 tuổi trong bộ trang phục màu đen của người H’mông. Nó có làn da hơi ngăm đen so với những đứa trẻ người H’mong khác. Đi dưới ánh chiều tà, đứa bé như chìm vào khoảng không đối lập với vẻ mĩ lệ ở Hằng. Nhưng đứa trẻ không thực sự biến mất bởi đôi mắt của nó rất sáng. Chính đôi mắt trong sáng hồn nhiên ấy đã dễ dàng thuyết phục Hằng đến thuê chỗ nghỉ ở nhà nó thay vì nghỉ lại ở khách sạn. Hơn nữa, trong kế hoạch, Hằng cũng muốn trãi nghiệm cuộc sống sinh hoạt ở bản làng để có thể đưa ra quyết định về tương lai.

– Nhà em có đông người không?

Gần đến nơi Hằng mới chợt nghĩ đến vấn đề chỗ ở. Sẽ thật bất tiện nếu Hằng cùng nhiều người lạ sống chen chúc trong một ngôi nhà. Có lẽ trong vô thức nàng tin tưởng đứa bé này nên mới quên hỏi vấn đề quan trọng như thế.

– Chỉ có con và bà ngoại thôi cô ạ.

Lần này đứa trẻ không ngoảnh lại mà thoáng cúi đầu. Hằng có thể cảm nhận nét buồn rũ xuống đôi vai gầy gò của nó. Im lặng trong chốc lát, Hằng cố kéo lại không khí vui vẻ lúc trước.

– Sao em cứ gọi chị là cô mãi thế? Chị hơn em có vài tuổi thôi. Chị tên Hằng.

– Con xin lỗi cô. Vậy con xin phép được gọi cô là chị. Con tên A Hùng. Nhưng sắp tới con đổi tên rồi nên chị gọi con là Hùng cho đỡ quen miệng.

– Đã gọi chị thì phải xưng em chứ.

Hùng gãi đầu cười hì hì: “Tại em không nghe chị nhắc sửa cái này”.

Nhìn dáng vẻ vẻ ngốc nghếch thật thà của đứa bé khiến Hằng cảm thấy buồn cười. Đôi mắt Hằng cong lại như vầng trăng khuyết trông thật đẹp. Nếu đứa bé nhìn thấy chắc chắn một trong ba hồn nằm ở ngực nó sẽ bị chị Hằng bắt mất.

Hằng đã ở nhà Hùng được hai hôm. Cộng thêm Hằng, nhà chỉ có ba người nên rất yên tĩnh. Âm thanh ăn sâu vào cảm nhận của Hằng là tiếng khung cửi lách cách mỗi khi bà ngoại Hùng dệt vải. Bà làm các túi thổ cẩm để Hùng mang lên thị trấn bán cho khách du lịch. Đây là vốn mưu sinh của hai bà cháu. Trong khoảng thời gian hai ngày này, Hằng thuê xe máy tự mình khám phá vùng đất Sapa. Nàng rong ruổi qua những con đường khúc khuỷu, phóng tầm mắt ngắm nhìn những ruộng bậc thang bạc ngàn mơn mởn màu lúa non. Nàng hòa mình vào không khí như lễ hội của người Xã Phó hay hóa thân thành cô gái Dao Đỏ rực rỡ lôi cuốn. Hằng yêu nơi này. Nàng đã nhanh chóng đưa ra quyết định sẽ đến đây dạy học thay vì dạy ở một ngôi trường có tiếng ở Hà Nội mà cha cô sắp xếp.

Hôm nay do không tính toán đúng lộ trình nên Hằng về muộn hơn mọi khi. Lần mò trong bóng tối của núi rừng Tây Bắc khiến Hằng rất sợ hãi. Nàng cũng không hiểu tại sao mình có thể về đến nhà an toàn.

Đêm khuya, căn nhà càng trở nên tĩnh mịch. Ánh đèn dầu leo lét gần cạn. Bếp lửa leo lắt vài đốm tro tàn. Hằng có thể nghe rõ tiếng thở hư hừ mệt nhọc của bà ngoại hay tiếng ngáy đầy sản khoái của Hùng. Hằng lần mò trong bếp mâm cơm mà bà ngoại để sẵn cho nàng. Cơn đói khiến Hằng ăn ngấu nghiến như một đứa trẻ. Gương mặt lan tỏa niềm vui và hạnh phúc khi tận hưởng đồ ăn. Sau khi ăn xong, Hằng vào phòng mình chuẩn bị tắm rửa thì mới phát hiện cái bồn tắm hai ngày nay nàng vẫn hay dùng đã không còn ở trong phòng mình nữa. Hằng tìm kiếm một vòng rồi cũng không thấy đâu. Đối với một người ưa sạch sẽ như Hằng, lên giường trong tình trạng lấm lem bụi đường là một điều thật kinh khủng. Nhưng khổ nỗi trong nhà lại không có phòng tắm. Sau một hồi đắn đó, Hằng trèo lên sàn gác đánh thức Hùng dậy để hỏi nó xem có thấy cái bồn tắm hay không. Nhà vốn có ba gian, gian bên trái đặt bếp lò và chỗ ngủ của bà. Hùng vốn ngủ ngáy to, vì không muốn ành hưởng đến giấc ngủ của bà nên cậu ngủ ở gian bên phải. Khi Hằng đến ở, Hùng đành phải chuyển lên sàn gác vốn là nơi cất chứa lương thực của người H’mông. Trong ánh đèn lúc mờ lúc tỏ, Hằng cẩn thận trèo lên từng bậc thang cho đến khi ló đầu lên sàn gác. Xung quanh khá tối. Ánh đèn dầu không thể chiếu sáng đến nơi này. Dù vậy Hằng vẫn thấy lờ mờ Hùng nằm cách mình đang đứng không xa. Khẽ gọi nhưng một hồi vẫn không thấy cậu bé trả lời nên Hằng đành phải rướn người lên với tay lay Hùng dậy. Trong khi quờ quạng Hằng chạm vào một vật gì đó ấm nóng như tráng người đang lên cơn sốt. Khẽ nhấp tay chạm nhẹ xung quanh Hằng có thể thể ước lượng nó to như cổ tay trẻ con. Chẳng lẽ thằng bé bị cảm? Hằng nghĩ ngợi rồi nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này. Bởi nàng cảm giác nó không cứng rắn như cổ tay xương xẩu của một đứa bé gầy gò. Hơn nữa nó lại gân guốc y như…Bỗng Hằng giật mình rụt tay lại khi nghĩ đến cái thứ kia. Ngày ấy, khi Hằng và người ấy vẫn còn yêu nhau. Cũng trong một đêm tối trời, người ấy đã cầm bàn tay run rẩy của Hằng, nhẹ nhàng, chậm rãi nắm lấy con cặc mình. Đúng là cái cảm giác ấm nóng và gân guốc như lúc này. Nhưng sao nó to vậy? Còn to hơn cả người ấy. Làm sao có thể. Nó chỉ là đứa trẻ con thôi mà. Hằng khó hiểu, có chút tò mò. Lúc này đôi lông mày nàng khẽ nhíu trông đáng yêu vô cùng. Nàng liền móc chiếc điện thoại trong túi quần. Tim Hằng đập thình thịch, tay run run bật đèn flash. Ánh đèn như một tên trộm lén lút lần mò từng chút một. Đầu tiên Hằng thấy chiếc chăn bị Hùng đạp văng sang một bên. Đôi chân Hùng ốm tong teo nhưng rắn chắc như đá. Theo đôi chân đi lên dần cho đến khi cái vậy kia xuất hiện dưới ánh đèn. Lúc này hai mắt Hằng vốn nheo lại do ánh đèn flash hơi chói chợt mở to hết cỡ vì kinh ngạc xen lẫn khủng hoảng. Một con cặc to tướng, dài ngoằn, hình thù kì dị đang cương cứng, lòi ra ngoài cái quần cộc của Hùng. Con cặc không thuôn dài như bình thường mà như bị thắt tóp lại rồi phồng ra hai bên hao hao như hình số 8. Đầu khấc chính là chỗ phồng lên ở phía trên, cộng với hình dạng bè bè nên nó càng nổi bật hơn, to lớn hơn. Con cặc không thẳng mà quẹo sang một bên theo hình dây cung. Hình thù kì dị như thế phản ánh sự đáng gờm của nó, có thể thể đập phá mọi chướng ngại, tả xung hữu đột giữa trận tiền. Đó là con cặc mà bất kì người đàn ông trưởng thành nào cũng khao khát. Ấy vậy mà nó lại được gắn trên hình hài của đứa trẻ 12, 13 tuổi. Hằng nhìn trân trân vào con cặc ấy cả phút đồng hồ. Không phải Hằng thèm thuồng nó mà bởi nàng thực sự không thể tưởng tưởng được điều này. Sau phút đứng hình, Hằng vội vã tụt xuống cầu thang. Trong trạng thái hoảng loạn, Hằng bước hụt chân và ngã lăn xuống sàn. Rất may cho Hằng lúc đó nàng đã bước xuống bậc thang dưới cùng nên không có nguy hiểm gì. Dù vậy cú ngã cũng rất đau khiến nàng bật ra thành tiếng. Giữa không gian tĩnh lặng của núi rừng, tiếng kêu của Hằng không khác gì tiếng sấm. Tiếng kêu đã kéo Hùng ra khỏi giấc ngủ. Hùng mơ màng nhổm người dậy ló đầu xuống thì thấy Hằng đang trong tư thế bất thường trên nền nhà.

– “Sao chị lại nằm ở đây?” Hùng ngạc nhiên hỏi.

– “Chị… không cẩn thận nên bị té”. Hằng luống cuống trả lời cho qua chuyện.

Nghe Hằng bị vấp té, Hùng tỏ ra lo lắng. Nó lật đật trèo xuống, đỡ Hằng dậy:

– Chị không sao chứ?

Hùng tiến đến đột ngột khiến Hằng hoảng sợ, ánh mắt như phản xạ tự nhiên rơi vào đũng quần của Hùng. Mặc cho con cặc của Hùng vì lo lắng mà thu mình lại, lẫn trốn sau lớp vải quần đùi, không còn dọa người như lúc trước nữa nhưng Hằng vẫn hốt hoảng đưa tay đẩy Hùng ra và toan vùng chạy trốn. Lúc này trong đầu nàng chỉ toàn vang lên tín hiệu cảnh báo: nó tới hiếp mình, nó sẽ dùng cái thứ kia đâm chết mình mất. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Hùng, cả thế giới quanh Hằng trở nên an tĩnh lạ thường. Hằng có thể nhìn thấy dục vọng chiếm đoạt nàng qua ánh mắt của mọi gã đàn ông, nên Hằng cũng có thể dễ dàng nhận thấy sự đối lập. Lúc này, đôi mắt Hùng chỉ tràn ngập lo lắng, ân cần quan tâm. Ánh sáng mông lung cũng không thể khiến những sắc thái ấy trở nên mờ nhạt bởi đôi mắt Hùng quả thật rất sáng, rất trong. Hằng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

– Chị không sao.

– Hi hi! Chị không sao là em yên tâm một nữa rồi.

– Một nữa là thế nào hả em?

Hằng tò mò với câu nói khó hiểu của Hùng. Chẳng lẽ nó quan tâm đến mình nhiều như vậy sao? Hằng suy nghĩ vẩn vơ. Nhưng khi nghe câu trả lời của Hùng, nàng ngớ người.

– Em phải kiểm tra nền nhà xem nó có sao không đã. Lúc đó mới hoàn toàn yên tâm được.

– Ý em là lo chị ngã đập nát nền nhà của em chứ gì!

– “Ý em là khen chị có thân thể cứng cáp” – Hùng đáp lại.

Hai chị em nhìn nhau giây lát rồi bật cười.

Hằng cười thật đẹp. Đẹp đến nỗi khiến một cậu bé cũng phải ngẩn ngơ. Thấy Hùng nhìn mình chằm chằm, Hằng trở nên lúng túng. Hằng rất rõ nguyên nhân tại sao Hùng nhìn mình như vậy. Nàng rất ít khi biểu lộ cảm xúc khi lâm vào tình cảnh này bởi nàng đã quá nhàm chán với nó. Nhưng trong tình huống này, Hằng không hề thấy bất kỳ dục vọng nào ở đối phương. Trái lại, nàng cảm nhận được sự ngưỡng mộ, tôn thờ, nâng niu, bảo vệ. Hơn nữa Hằng cũng dễ dàng tiếp nhận hơn bởi chúng xuất phát từ tâm hồn trong sáng của một cậu bé. Hằng cảm thấy vui vui trong lòng. Chính cảm giác vui vui đó khiến Hằng trở nên lúng túng. Mình vui khi hớp hồn một đứa trẻ ư? Cố che dấu cảm xúc, Hằng giả vờ trách Hùng:

– Chị bị ngã mà em còn trêu chọc chị nữa hả!

Hằng đâu biết rằng từ khoảnh khắc trông thấy nụ cười của mình, Hằng đã trở thành vị trí tối cao trong lòng một đứa trẻ. Hùng xem Hằng như nữ thần nên khi Hằng nói lời trách móc, cậu bé trở nên lo lắng và sợ sệt. Hùng quýnh lên:

– Không phải vậy đâu chị. Hồi nhỏ em không có ba, không có mẹ. Mỗi khi bị ngã là em cứ khóc gọi ba, gọi mẹ. Bà ngoại dỗ dành em bằng những câu quan tâm chỉ khiến em thêm tủi thân và khóc nhiều hơn. Sau vài lần như thế, bà ngoại luôn tìm cách chọc cười em để em quên đi cơn đau và không khóc nữa. Cho nên vừa nãy là em chỉ cố làm cho chị cười thôi. Em xin lỗi chi!

Những tâm sự luôn bị Hùng dấu kín đã tuông ra không một chút ngần ngại cốt để giải thích cho Hằng hiểu rằng mình không có ý trêu chọc nàng. Lời giải thích chất chứa bao tâm sự, chân thành đến nỗi hiện hữu ra ngay trước mắt Hằng, để nàng có thể nắm lấy và cảm nhận. Rồi từ đó, tình thương đâm chồi.

Hằng đưa bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa đầu Hùng, khẽ vuốt lên má Hùng, nhìn cậu bé trìu mến:

– Là chị trách yêu em thôi.

– Thật?

– Thật như chuyện mông chị không thể đập nát nền nhà của em được.

Hai chị em lại nhìn nhau và bật cười. Không khí vui vẻ lan tỏa theo mỗi nhịp thời gian. Đâu đó trong bản làng, hương anh đào thoang thoảng giữa đêm hè. Rất nhẹ…rất nhẹ…

Hằng nhẹ nhàng cởi từng nút áo. Bên dưới cần cổ cao, trắng ngần hiện lên đôi vai gầy thanh mảnh. Hai chiếc xương quai xanh xinh xắn tạo điểm nhấn khiến vẻ thanh mảnh càng trở nên mỏng manh. Dưới cái rét của đêm rừng Sapa, Hằng như bông tuyết tinh khôi duy nhất trên đời. Nhưng khi chiếc áo được Hằng trút bỏ khỏi cơ thể, bông tuyết chợt tan biến bởi vẻ đẹp nóng bỏng của nàng. Bộ ngực căng tròn sau lớp ren trắng của áo lót. Bờ eo thon thả tạo nên từ hai đường cong tuyệt mỹ. Những đường nhấp nhô nhẹ nhàng hai bên nối liền bộ ngực căng tròn và vùng bụng phẳng phiu mềm mại. Ở giữa lại được tạo ra điểm nhấn bởi vết lõm duyên dáng càng nhìn càng thấy cân đối, càng bị hút hồn vào đó.

Khi chiếc quần jean từ từ đổ sụp cho đến khi thoát ra ngoài cơ thể, mọi vật như ngừng hoạt động trong giây lát rồi trở nên rộn ràng, xì xầm to nhỏ trước đôi chân dài miên man, cặp đùi thon thả, bờ mông tròn trịa cân xứng hoàn mĩ. Nhất là cái vùng tam giác vun đầy huyền bí được che đậy bởi chiếc quần lót nhỏ nhắn, xinh xắn.

Hằng đưa tay cởi áo ngực thì trở nên ngập ngừng. Nàng nhìn qua vách ngăn thì thấy một vùng tối mờ. Có thể do vẫn còn ám ảnh bởi con cặc kì dị của Hùng mà Hằng quyết định không cởi bỏ đồ lót, cứ thế bước vào bồn tắm đang tỏa hơi nóng mà nàng đã cùng Hùng vất vả chuẩn bị trước đó.

Nằm trên sàn gác, hình ảnh của Hằng cứ quanh quẩn trong đầu nó. Lúc mới gặp Hằng, Hùng thấy nàng rất đẹp. Trong suốt thời gian bán đồ lưu niệm và dắt khánh du lịch, Hùng đã gặp qua nhiều nữ du khách xinh đẹp. Nhưng chưa có ai xinh đẹp như Hằng. Mặc dù vậy, lúc đầu nó chỉ xem như cho biết vậy thôi. Cho đến khi tiếp xúc trò chuyện thân mật tối nay, nó như bị Hằng cuốn hút theo một chiều hướng khác hẳn, mạnh mẽ hơn và nhiều cảm xúc hơn. Nó muốn tìm hiểu, khám phá Hằng. Khi Hằng đang cởi quần áo, ánh đèn phản chiếu từng động tác của nàng lên vách gian nhà giữa. Hùng nằm trên này có thể thấy rõ ràng mọi thứ. Nhìn chiếc bóng với những đường cong mềm mại Hùng có cảm giác như đang trực tiếp xem Hằng thoát y. Mỗi một động tác qua đi là hơi thở của Hùng trở nên dồn dập. Đôi lúc sẽ bị ngắt quãng vào thời điểm đường cong cái bóng trở nên rõ ràng ràng hơn sau khi Hằng cởi bỏ chiếc áo và quần dài. Hơi thở của Hùng như cái máy bơm chạy hết công suất bơm từng dòng máu nóng hổi xuống bên dưới. Khi đến con cặc to lớn của Hùng, dòng máu nóng bị dồn ứ khiến con cặc căng phồng lên, đỏ rực bởi sức nóng. Hùng cảm thấy khó chịu vô cùng. Cậu bé con muốn phát tiết ra ngoài cơ thể dục vọng của người đàn ông nhưng không biết thực hiện như thế nào. Nó chỉ có thể móc con cặc ra khỏi quần mong cái rét lạnh xung quanh xoa dịu đi phần nào sức nóng. Điều này không khác gì giọt mưa nhỏ lên thanh sắt nung đỏ.

Cảm giác khó chịu thúc ép đôi chân đi tìm biện pháp giải quyết. Hùng trèo xuống sàn gác. Nó rón rén đi qua gian nhà giữa. Mỗi nhịp chân là vô vàn nhịp tim đập thình thịch. Nhưng khi cách chỗ Hằng có mấy bước chân, nó lại không dám bước tiếp. Hùng ủ rũ quay về. Nó sợ Hằng nổi giận. Nỗi sợ chiến thắng dục vọng.

Khi Hùng đang trèo xuống sàn gác, nó vô tình dẫm lên tấm lát bị vênh nên phát ra âm thanh kẽo kẹt. Âm thanh ấy bị Hùng bỏ qua bởi cậu bé đã quen với nó lại khiến Hằng chú ý. Nàng chăm chú nhìn ra ngoài. Ánh sáng hơi biến đổi khiến nàng sinh ra cảm ứng như có ai đó đang đứng ngoài kia nhìn mình. Chẳng lẽ là thằng Hùng? Nó định nhìn lén mình tắm ư. Hằng có đọc đâu đó rằng đứa trẻ khi đến tuổi dậy thì luôn tò mò trước cơ thể của người phụ nữ. Đó là bản năng tự nhiên trong vấn đề duy trì nòi giống. Để thỏa mãn sự tò mò, đa số những đứa trẻ đó sẽ nhìn lén bất cứ người phụ nữ nào mà chúng để ý khi đang tắm hoặc thay đồ… Hằng nghĩ rất có thể Hùng sẽ rơi vào tình huống này. Nhất là khi nghĩ đến con cặc phát triển bất thường của cậu bé. Nàng định lên tiếng để cảnh cáo cáo Hùng nhưng sợ mình đoán lầm thì thật là mất mặt. Thôi thì đợi đến khi bắt tại trận rồi răng dạy nó một hồi cũng được. Nhưng chờ một lúc lâu Hằng vẫn không thấy gì khác thường. Đến khi lại nghe thấy âm thanh thanh kẽo kẹt lúc nãy nàng mới biết sẽ không phát sinh tình huống như mình nghĩ. Thằng bé cũng không đến nỗi xấu xa lắm. Nếu thằng bé thật sự nhìn lén thì mình có quát mắng nó không? Dù sao lúc này mình vẫn mặc đồ lót. Cũng giống như đi biển mặc bikini thôi mà. Hơn nữa xem ra thằng bé cũng đáng thương quá, nó không có cha mẹ để dạy bảo nó về những vấn đề kia. Có lẽ nên nhẹ nhàng với nó. Nghĩ đến đây, Hằng khẽ mỉm cười.

Hùng ủ rũ trở lại sàn gác, tiếp tục theo dõi cái bóng của Hằng. Dù lúc này Hằng chị để lộ từ phía trên bờ vai nhưng Hùng xem mãi không thấy chán. Nó mong mỏi chờ đến thời điểm Hằng đứng lên và bước ra khỏi bồn tắm. Khi thời điểm đó diễn ra, đôi mắt Hùng mở to không chớp mắt, lồng ngực phập phồng liên tục, hít vào hơi lạnh và phun ra hơi nóng hừng hực. Cặc Hùng nở to thêm, dài thêm, cố vươn đến chỗ Hằng trong vô vọng. Hùng thấy Hằng đưa tay trút bỏ áo lót. Do Hằng đứng nghiêng người vuông góc với ánh đèn nên chiếc bóng như khuôn mẫu phóng đại cơ thể của Hằng. Ở góc độ này, Đường cong của người phụ nữ sẽ biểu lộ rõ ràng nhất, quyến rũ nhất. Trên đường cong hình bán nguyệt hoàn mĩ của bầu ngực hiện lên điểm nhỏ xinh nhô cao. Nó như đâm thẳng tới chỗ dục vọng sâu kín nhất trong con người Hùng. Khi Hằng cúi xuống cởi quần lót, bầu vú dưới tác dụng của trọng lực hơi phồng lên nhưng không phá vỡ đường cong tròn trịa vốn có. Hùng bị kích thích tột độ. Con cặc căng cứng khẽ giật giật, rỉ ra một giọt chất nhờn trong trong suốt. Khi chiếc quần lót được Hằng kéo xuống, Hùng có thể thấy dưới bụng như mọc lên một vùng cỏ rậm. Chẳng lẽ đó là lông nơi chỗ đó ư? Thật nhiều! Mình chỉ có mấy sợi lưa thưa mà thôi. Hùng cảm thấy lạ lẫm quá. Nó muốn khám phá nơi bí hiểm kia, giống như nhà thám hiểm bị khơi dậy máu phiêu lưu khi nhìn thấy một khu rừng già. Hùng vô thức nhổm người dậy trèo xuống sàn gác một lần nữa. Một lần nữa âm thanh kẽo kẹt lại vang lên như tín hiệu báo động cho Hằng biết có kẻ gian xâm nhập. Nàng luống cuống mặc đồ lót mới rồi đến quần áo ngủ. Động tác mau đến nỗi khi Hùng ló đầu qua vách ngăn nhìn vào bên trong thì Hằng đã mặc xong quần áo và đang đắp chăn kín người nằm xoay mặt vào tường. Điều này làm cho cậu bé cảm thấy mất mát, nó nhìn Hằng trong chốc lát rồi lại tiu nghỉu về lại chỗ của mình.

Mắt nhìn bức tường nhưng tâm trí Hằng vẫn luôn đặt ở phía sau. Nàng lo lắng cậu bé sẽ làm ra hành động sai lầm nào đó sẽ khiến nàng khó xử. Nếu như nó lén lút rờ rẫm mình thì phải cho nó một cái tát thật sao? Hay là nhắm mắt cho qua. Nếu cho qua lỡ nó tiến xa hơn thì làm thế nào? Có thể lắm chứ! Cặc thằng bé to khủng khiếp thế cơ mà. Nó mà đã tiến đến thì đi xa phải biết. Nghĩ đến đây, hai má Hằng ửng đỏ, xấu hổ vì ý nghĩ có phần dâm đãng của mình. Hằng không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ này. Phải chăng vì nàng đang cô đơn sau khi chia tay mối tình đầu, cần ai đó để bầu bạn. Hay là không gian rộng lớn của núi rừng khiến nàng cảm thấy trống trải, cần phải được lấp đầy. Hay bởi cái lạnh vào đêm khiến nàng thêm cô quạnh, cần được sưởi ấm. Hùng có tấm lòng chân thành, trong sáng để có thể tin tưởng. Con cặc Hùng to lớn có thể lấp đầy mọi khoảng trống, và nóng đến nỗi có thể hòa tan cả băng. Phải chăng là như thế? Hằng cũng không rõ nữa. Chỉ biết rằng, nàng đã xuất hiện những suy nghĩ nghĩ về Hùng theo cách không giống như nghĩ về một đứa trẻ.

Hùng cũng đang nghĩ về Hằng. Cụ thể hơn là về cơ thể của nàng. Hùng khát vọng khám phá mọi vẻ đẹp trên đó, cảm nhận nó bằng mọi giác quan. Người cậu bé không biết từ bao giờ trở nên nóng hâm hấp. Nó cảm thấy khó chịu vô cùng. Hùng vơ lấy cái chăn, vo tròn lại, dùng hai chân kẹp chặt vào háng, ép cho con cặc càng trở nên căng tức. Cảm thấy chưa đủ, nó với cái gối ôm vào lồng ngực. Nó tưởng tượng như mình đang ôm trọn cơ thể của Hằng. Thỉnh thoảng, mông nó hẩy hẩy về phía trước, miệng lẩm bẩm những âm thanh tràn đầy khốn hoặc:

– Chị Hằng ơi!

– Em khó chịu quá!

– Em muốn…

– Chị giúp em với!

– Ư…khó chịu quá!

Cứ thế, Hùng trằn trọc cả đêm cho đến khi trời tờ mờ sáng nó mới thiu thiu đi vào giấc ngủ. Bên ngoài, cái lạnh se se thấm vào da thịt qua từng lỗ chân lông nhằm xoa dịu cơn nóng sốt do tích tụ ham muốn mà không có chỗ bộc phát. Bên trong, những sợi lông lồn của Hằng như những sợi tơ mỏng manh nhưng đầy ma lực đang len lỏi vào mọi ngóc ngách tâm hồn của một đứa trẻ.

Một bàn tay mềm mại vỗ nhẹ lên tay Hùng, rồi lắc lư vai Hùng:

– Hùng ơi dậy đi!

Hùng khẽ mở mắt, khuôn mặt xinh đẹp của Hằng hiện ra rõ dần lên trong mắt cậu bé. Hằng mỉm cười:

– Em ngủ say vậy? Mặt trời đã lên cao lắm rồi. Bà ngoại em gọi mãi không được phải nhờ chị lên đánh thức em dậy.

– Tại hôm qua em không ngủ được.

Hằng vẫn giữ nguyên dáng vẻ mỉm cười đầy dịu dàng và xinh đẹp:

– Hôm qua chị biết ơn em nhiều lắm. Nhờ em mà chị được tắm. Chắc tại đêm qua chị làm em thức giấc nên khó ngủ phải không? Chị áy náy quá, không biết chị có thể làm gì để cảm ơn em đây?

– Em…không cần đâu chị.

Giọng Hằng trở nên dõng dạc:

– Em cứ nói đi, bất cứ chuyện gì chị cũng sẽ giúp đỡ hết mình.

“Giúp em”, “hết mình”. Những từ ngữ như có ma thuật tiếp thêm can đảm cho Hùng, nó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:

– Xin chị hãy giúp em.

Vừa nói, Hùng vừa hất văng chiếc chăn vẫn còn đắp nửa người, để lộ ra một con cặc căng cứng. Những sợi gân ngoằn ngoèo khắp thân cặc như những con rắn đang vùng vẫy thoát ra khỏi lớp da đã ngã sang màu thâm tím do dồn ứ máu quá lâu.

Sau giây phút bộc phát, Hùng vẫn nhắm nghiền hai mắt. Nó lo sợ khi mở mắt ra sẽ thấy sự giận dữ trên khuôn mặt Hằng. Lúc này, xung quanh Hùng là bóng tối và tiếng tim đập của cậu bé càng nhanh, càng rõ. Thình… thịch… thình thịch…Đó là nhịp tim của hồi hộp, của lo lắng, của ham muốn…Cho đến khi trái tim Hùng đập nhanh đến nỗi tưởng chừng sẽ phá tan lồng ngực cậu bé mà lao ra thì nó bỗng ngừng lại. Lúc này, Hùng cảm nhận một bàn tay mềm mại, mát rượi đang nắm lấy con cặc mình. Hùng cảm thấy lân lân. Một dòng điện từ hai bìu dái sinh ra chạy dọc sống lưng đến trái tim kích hoạt nó đập trở lại.

Hùng mở mắt ra. Đúng như cảm nhận, nó thấy Hằng đang nắm lấy con cặc mình, nhẹ nhàng dùng ngón cái mân mê thân cặc như người ta hay nắm tay tình nhân.

– Em thấy thế nào?

Âm thanh thanh của Hằng trở nên mềm hơn càng kích thích thính giác Hùng.

– Em thích lắm.

– Em thích thế nào?

Đôi mắt Hằng gợn sóng tình như có thêm một bàn tay vô hình kích thích tận sâu bên trong con cặc Hùng. Âm thanh trở nên máy móc:

– Rất nhiều!

Đôi mắt Hùng không nhìn vào mắt Hằng khi nói chuyện nữa mà trượt dần xuống ngực Hằng. Ngực phụ nữ là bộ phận kích thích tình dục. Khi nói chuyện mà người đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào ngực người phụ nữ, thì ông ta đang muốn thực hiện giai đoạn cao nhất trong hoạt giao tiếp giữa hai giới. Đó chính là giao phối. Hùng muốn giao phối với Hằng. Hay nói một cách thô tục hơn là đụ Hằng. Một cậu bé muốn đụ một cô gái đã trưởng thành. Tất nhiên với một cậu bé ngây thơ, ít tiếp xúc với những thông tin về giới tính như Hùng thì dù cậu có Muốn đụ cô gái trước mặt ra sao cũng không biết phải làm thế nào.

– Em muốn xem ngực chị hả?

Thấy ánh mắt rực lửa như muốn thiêu rụi lớp áo trên người mình, Hằng nhẹ hỏi. Câu hỏi như đưa Hùng lên tận mây xanh. Con cặc trong tay Hằng khẽ giật. Hùng gật đầu lia lịa.

– Để chị xích vào trong này rồi cởi cho em xem nhé! Không thôi bà đi vào thấy thì chết.

Hùng nhổm người dậy, xích qua một bên nhường chỗ cho Hằng. Hằng dịch người dần vào sát vách tường. Ở góc này, người đứng phía dưới không thể nhìn thấy. Trong quá trình di chuyển, tay Hằng vẫn không rời khỏi cặc Hùng. Đầu khấc như nút thắt ngăn cản sợi thòng lọng tuột ra ngoài. Cái cảm giác kéo kéo, bóp bóp khiến Hùng kích thích tột độ.

– Tay chị bận rồi, em cởi áo giúp chị nhé!

Hùng lại gật đầu. Giờ đây mọi dây thần kinh của Hùng đang tập trung cho hoạt động giao phối. Mọi hoạt động khác trở nên trì trệ. Hùng tiến lại sát Hằng. Bàn tay Hằng đang nắm cặc Hùng trượt dần từ đầu khất đến thân cặc. Lúc này, Hùng và Hằng đang đối diện với nhau. Đôi chân Hằng gối lại, dấu bàn chân ngọc dưới cặp đùi trắng và bờ mông tròn. Hai chân Hùng giang ra, bủa vây lấy Hằng. Bắp đùi Hùng gác lên bắp đùi Hằng. Cảm giác tiếp xúc với làn da mịn màng của Hằng khiến Hùng như bay lên đỉnh Phan Xi Lăng. Càng sướng hơn khi hai hòn dái của Hùng đang nghỉ ngơi trên đầu gối Hằng tận hưởng cảm giác láng mịn, tươi mát.

Hùng run run đưa tay lên cởi nút áo đầu tiên. Dù đôi chút bỡ ngỡ nhưng Hùng vẫn khéo léo cởi ra khá dễ dàng. Khi nút áo đầu tiên bật ra, Hùng thấy một đường rãnh sâu chia ra hai mặt cầu tuyệt đẹp. Cậu bé như si ngốc nhìn say đắm…nhìn mãi…nhìn mãi…Cảm giác sướng khoái cứ thế dâng trào…dâng trào…

Hùng ngã vật ra sàn, hai mắt nhắm khẽ, tận hưởng từng tia khoái cảm. Khi mơ màng mở mắt, Hùng thấy mình đang nằm ngay ngắn, đắp chăn, gối đầu. Tiếng gà gáy vang vọng khắp nhà. Hùng bật dậy, đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Hằng đâu. Cảm giác về cái vuốt ve của Hằng trên cặc mình, cảm giác sự tiếp xúc da thịt nơi cặp đùi Hằng, hình ảnh về đường cong tuyệt đẹp ở ngực Hằng, tất cả trở nên mơ hồ. Lúc này, Hùng mới buồn bã nhận ra, hóa ra tất cả chỉ là một giấc mơ.

Sáng sớm, sương mù bao phủ. Núi rừng như một chiếc túi khổng lồ chứa đầy sức sống. Đối lập với không gian gian là Hùng. Nó như một quả bóng xì hơi, trông không có một tí sức lực nào. Con người thường là vậy, sau một giấc mộng đẹp, khi tỉnh dậy, đối diện với thực tại, họ sẽ thất vọng, mất đi động lực. Hùng chậm chạp nhấc tay lấy ra một sợi dây vải để dưới gối. Chuẩn bị thực hiện hành động mà nó đã lặp đi lặp lại từ năm lên tám. Nhưng khi chạm vào quần, nó nhận thấy một thứ nước dinh dính, nhờn nhờn thấm ước một vùng khá lớn ở đũng quần và thấm ngược lên cả chăn. Hùng vội vã kéo quần, đủ rộng để có thể nhìn vào. Con cặc Hùng vẫn đang còn cương cứng nhè nhẹ, không đạt đến độ căng phồng, nóng bỏng như đêm qua, nhưng cũng không xìu về trạng thái bình thường. Hùng cầm con cặc, xoa xoa nắn nắn, xoay tới xoay lui. Chốc lát mà con cặc lại nở to ra. Hùng thấy đầu cặc rỉ ra một giọt nước nhờn trắng đục. Cặc mình bị chảy mủ ư? Hùng lo lắng. Nó bóp đầu khấc nhưng chỉ cảm thấy tưng tức và thứ nước đó không còn rỉ ra nữa. Hùng bình tâm lại. Có thể mủ đã được chảy ra hết nên sẽ không sao nữa? Hùng nghi hoặc. Sau khi tự khám cho bản thân xong xuôi, Hùng lại cầm sợi dây lúc nãy, tuột quần xuống. Một tay cầm con cặc vẫn còn đang cương cứng ép qua một bên đùi. Một tay vòng sợi dây quấn quanh đùi bao gồm cả con cặc, cột chặt lại với nhau. Ở tư thế này, con cặc Hùng ép mình vào một bên đùi, khi xìu xuống, rất khó nhận ra nó sau lớp vải quần.

Vào một ngày hè năm lên tám, khi đang tắm suối cùng lũ bạn. Cặc Hùng vô thức ngóc đầu dậy. Nó to lớn vượt xa đám trẻ cùng trang lứa. Ở cái lứa tuổi hồn nhiên, những thứ khác thường sẽ bị đem ra đùa cợt. Hùng vốn khác thường, khi sinh đã đã không cha không mẹ. Bị lũ trẻ trong bản chế nhạo. Tính tình nó trở nên nhút nhát, sống khép kín. Giờ đây, khi thấy con cặc quá khổ của Hùng, lũ trẻ lại xúm xụm cười phá lên:

– Haha…!Hùng cặc to…haha!

Biến cố đó khiến Hùng trở nên xấu hổ về con cặc của mình. Cậu bé càng nhút nhát hơn, đi đứng khép nép, hay thấp thỏm bất an. Mặc dù hay lên thị trấn bán hàng, kéo khách, nhưng tính tình nó vẫn không cải thiện hơn bao nhiêu. Giá như nó có một người thân tâm lý hơn, thấu hiểu nội tâm của nó thì Hùng đã có một tuổi thơ tự tin hơn, tươi sáng hơn. Hùng chỉ có người bà suốt ngày hồi tưởng những kỉ niệm đau buồn. Nó không có cơ hội để trãi lòng, giải bày vấn đề mà nó đang phải đương đầu. Cuối cùng nó nghĩ ra giải pháp phải che dấu con cặc của mình đi. Nó lấy dây quấn chặt lại một bên đùi, cứ thế cho đến lúc này. Trong 3 năm, con cặc Hùng trở nên biến dạng. Nơi bị sợi dây cột chặt thì nhỏ tóp lại, hai bên phình to ra. Đầu khấc lại phình to hơn như đầu búa, lại bè bè như vành rắn hổ mang. Thân cặc cong cong như hình cánh cung. Một hình thù kì dị đã khiến Hằng phải sốc khi nhìn trực tiếp dưới ánh đèn flash vào tối qua. Cùng với hình thể to lớn, dài ngoằn đến cả gang tay, cặc Hùng như một quái vật hứa hẹn sẽ làm khiếp sợ bao tâm hồn thiếu nữ. Đó là niềm khao khát của bao nhiêu gã đàn ông. Ấy vậy mà, đối với Hùng, nó lại là nỗi xấu hổ, một thứ bị hắt hủi, bị giam cầm và chỉ được tha bổng vào mỗi đêm.

Hùng rón rén ôm cái quần đang ẩm ước của mình đi xuống gian nhà giữa. Nó không biết điều xảy ra với mình là gì, nhưng khi liên tưởng đến giấc mơ đêm qua, nó biết đây là một việc đáng xẩu hổ, cần phải được che dấu. Khi nhìn thấy cửa ra trống trãi, Hùng lao vút ra. Cùng lúc đó, Hằng với bà ngoại Hùng đang từ ngoài đi vào, trên tay Hằng bưng một thúng bột ngô. Hùng bất ngờ va phải Hằng khiến bột ngô văng tứ tung, văng lên cả ba người và lên cả cái quần của Hùng bị rớt xuống dưới đất sau cú ngã.

– Trời ơi! Cái thằng này, đi đứng gì mà lạ vậy?

Bà ngoại Hùng gắt lên, chạy lại phủi bột ngô đang dính trên người Hằng. Hùng cũng chạy lại, hấp tấp phủi cho Hằng. Lúc này thời tiết se lạnh, Hằng mặc bộ đồ khá dày nhưng Hùng vẫn cảm nhận được sự mềm mại trên cơ thể Hằng. Bàn tay nó vô thức tập trung trên ngực Hằng, phủi phủi dù chỗ đó đã trở nên sạch sẽ. Hành động của Hùng khiến Hằng càng thêm lúng túng, gạt nhẹ tay Hùng ra, cúi người hốt lại chút bột ngô còn vương dưới đất:

– Cháu không sao đâu bà ạ. Chỉ cần hớt nhẹ lớp trên là có thể dùng được. Mọi người cùng hốt vào đi.

Lúc này Hùng mới tỉnh táo lại. Nó sực nhớ đến chiếc quần của mình thì đã thấy bà ngoại đang cầm lấy chiếc quần ấy. Mùi bột ngô thơm lừng cũng không thể lấn át cái mùi tanh tanh, nồng nồng đặc trưng của tình dục ấy mà người đàn bà nào cũng dễ dàng nhận ra. Bà ngoại Hùng cầm lấy cái quần nó, đưa lên mũi ngửi ngửi rồi chợt cười lớn:

– Haha…Cháu bà lớn thật rồi…Sắp tới phải làm lễ đổi tên cho mày thôi. Rồi kiếm cho mày một con vợ sinh cho bà một thằng chắt. Haha…

Mới nghe Hằng rất mơ hồ nhưng đến khi nhìn thấy vết loang lổ sẫm màu ở chỗ ấy thì nàng đã hiểu ra vấn đề. Hằng ngượng ngùng rồi nhìn Hùng mỉm cười. Má nàng đỏ hây hây như ánh nắng lúc bình minh. Đối diện, mặt Hùng nhăn nhó một phần vì xấu hổ dù không rõ ràng lắm. Một phần khác vì tức giận. Nó giận bà làm bẽ mặt nó trước mặt Hằng, người mà nó rất để tâm. Hùng giật phắt cái quần trong tay bà ngoại rồi chạy đi thật nhanh. Chẳng mấy chốc nó đã băng qua mấy khoảng ruộng, chạy tót ra ngoài cổng bản.

Bà ngoại Hùng hơi bất ngờ về hành động khá quyết liệt của một đứa nhút nhát như Hùng. Bà nhìn theo nó rồi lắc đầu:

– Cái thằng thật là…hay xấu hổ thế thì làm sao bắt được con người ta về làm vợ kia chứ.

– Đến tuổi dậy thì em nó sẽ đổi tính thôi bà ạ – Hằng góp lời.

– Chỉ mong có thế…

Tiếng bà nhẹ dần như sương mù đang nhường chỗ cho ánh nắng. Đôi mắt già nua hướng về phương xa, hướng càng xa, mí mắt thêm nặng dần…Nơi đó, có dãy núi đang oằn mình cõng mặt trời trên lưng, đang đếm từng khắc, chờ đợi mặt trời sẽ bay cao.

Trong gian nhà, khói bếp hừng hực. Mùi mèn mén thơm nức lan tỏa hòa quyện với vị tươi mới của bát canh rau xanh đang bốc khói nghi ngút có sự kích thích mãnh liệt, nhất là sau khi trãi qua một đêm lạnh giá. Hằng rất thích cái hương vị thanh đạm nhưng lại không lạt lẽo này. Nàng cảm thấy bình lặng trong tâm hồn. Ở trạng thái này, Hằng cảm nhận mọi thứ rõ ràng hơn. Nàng trở nên sâu sắc hơn. Nét tươi trẻ cùng nội tâm thành thục càng khiến Hằng thêm quyến rũ. Ai tiếp xúc với nàng sẽ rơi vào hai thái cực rõ ràng, hoặc ghen ghét hoặc yêu thương. Nếu yêu thương, hoặc sẽ nâng niu bảo vệ nàng, hoặc sẽ chiếm đoạt nàng. Các ngã rẽ của cuộc đời nàng đã được hoạch định rõ ràng như thế. Chỉ có thể tràng ngập tiếng cười hoặc đẫm nước mắt bi thương.

Không biết từ bao giờ bà ngoại Hùng đã ôm ra một hủ rượu:

– Hôm nay bà vui quá. Hai bà cháu mình làm vài ly nhé. Rượu này bà ủ lâu lắm rồi, thơm phải biết.

Bà cười tít mắt. Khuôn mặt như hõm sâu vào ở giữa đôi lông mày.

Hằng vốn không uống được rượu nhưng lại không nỡ làm cho bà mất hứng. Dù vậy nàng vẫn hơi e ngại:

– Rượu này có nặng không bà?

– Không sao đâu cháu, uống vào sức lực dồi dào. Uống một ly thân thể khỏe. Uống hai ly tinh thần khỏe. Uống ba ly khỏe như thần. Hà hà…

Hằng cầm bát rượu lên, nhấp môi. Hương rượu thơm nồng xộc thẳng lên mũi trong khi hơi nóng bỏng rát lại len lỏi từ cuống họng xuống dạ dày. Tíc tắc sau đó, vị ngọt đượm dần trên đầu lưỡi, hơi ấm lan tỏa toàn thân va chạm với hơi lạnh của không khí khiến hàng vạn lỗ chân lông như được mát xa. Sự biến chuyển cảm giác đó thật kích thích, thật sảng khoái. Lần đầu tiên trong đời Hằng có thiện cảm với rượu. Có thể người nấu rượu đã đem tư vị cuộc sống, tâm tình của mình đối với vùng đất nơi họ sinh sống để có thể làm ra một loại rượu thích hợp với bản thân thân họ. Khi Hằng hòa mình vào cuộc sống nơi đây, nàng đã trở thành một trong số họ, rượu nơi đây cũng thích hợp với nàng. Những thứ hợp với mình mới là thứ tốt nhất. Trong tình yêu, đó là sự hòa hợp bởi nó xuất phát từ hai phía. Nếu chỉ đơn phương, ta sẽ hành động ra sao đối với thứ tốt nhất kia? Nó phụ thuộc rất nhiều yếu tố, không ngừng xung đột, không ngừng đấu tranh.

Bà ngoại thấy Hằng uống rượu thì cười lớn. Bà cũng cầm bát rượu, uống một ngụm lớn rất hào sảng. Hôm nay tâm trạng của bà thật tốt.

Dù Hằng rất thích loại rượu này nhưng nó lại khá nặng nên mỗi lần Hằng chỉ có thể nhấp môi. Trong khi bà ngoại Hùng thì vẫn từng ngụm nối tiếp từng ngụm.

Rượu kích thích tâm tình, gặp bạn là gặp rượu. Rượu vào tình cảm tuôn ra, con người tâm sự chân thành. Bà ngoại Hùng lại nhớ đến chuyện xưa. Bà chậm rãi kể cho Hằng nghe về chuyện đời mình. Cuộc đời bà lại không có bằng phẳng như giọng bà. Bà với chồng mình vốn hiếm muộn. Đối với người phụ nữ trong xã hội chưa phát triển, nhất là vùng xâu vùng xa, việc hiếm muộn là lỗi của họ. Người chồng sẽ đi tìm một người vợ mới thay thế họ. Nhưng chồng bà lại không làm như vậy. Hai người vẫn chung sống với nhau. Mãi gần 20 năm sau, thần linh thương xót cho ông bà một mụn con. Dù là con gái nhưng chồng bà không hề thất vọng. Những tưởng cuộc đời viên mãn thì biến cố xảy ra. Con gái ông bà năm mười bốn tuổi thì bị cưỡng hiếp trong rừng. Khi người ta tìm thấy thì cô bé ấy đang nằm đờ vùi mình trong đống lá mục. Người ta gặng hỏi mãi thì chỉ nhận được mấy lời khai mơ hồ: thân hình to lớn, da đen như màn đêm. Không rõ ai đồn đại mà cuối cùng biến thành thủ phạm là một con ma rừng. Hùng là kết quả của lần bị cưỡng hiếp đó. Khi sinh Hùng ra, mẹ Hùng do mất sức mà qua đời ngay lúc đó. Ông ngoại Hùng quá đau buồn nên hay tìm đến rượu giải sầu. Khi Hùng lên hai tuổi thì ông ngoại Hùng uống rượu quá say mà trượt ngã xuống vách núi lìa đời. Nếu không vì thương cháu, bà ngoại Hùng có thể cũng không sống đến lúc này. Nhưng nỗi đau cũng lấy đi của bà nhiều sự sống. Bà kể xong chuyện đời mình mà cảm thấy bà lại đang già đi.

Hằng nghe câu chuyện một cách chân thành. Thi thoảng nàng lại động viên bà bằng những lời lẽ ấm áp. Nàng thương cảm cho cuộc đời của bà, của những người thân của bà trong câu chuyện. Cũng chính vào lúc này, trong Hằng sinh ra trách nhiệm đối với Hùng, trách nhiệm giúp đỡ một người đáng thương, gánh vác trọng trách thay họ. Mặc dù thứ trách nhiệm này không phải rõ ràng nhưng chắc chắn Hằng sẽ suy nghĩ cho Hùng nhiều hơn.

Lúc này, nàng nghĩ đến Hùng. Nàng bất chợt liên hệ con cặc Hùng với kẻ đã cưỡng hiếp mẹ Hùng, góp phần tạo ra cậu bé. Nàng không tin vào cái lí giải về con ma rừng. Chẳng lẽ lại là một tên da đen? Có thể lắm chứ. Nàng vẫn thường nghe cô bạn thân hay kể rằng cặc người da đen rất to. Nếu vậy cặc Hùng có thể được di truyền từ gã kia. Chợt nàng lắc đầu. Tại sao dạo này mình hay nghĩ đến cặc đàn ông thế này? Mình bị cặc thằng bé ám ảnh rồi sao? Không! Chỉ là vừa đúng lúc liên hệ từ chuyện kể của bà mà thôi. Giống như khi một gã đàn ông nói chuyện với một cô gái đẹp, nếu chủ đề câu chuyện liên quan đến ngực phụ nữ, gã đàn ông sẽ bất giác liếc nhìn. Có lẽ mình cũng vậy. Hằng tự trấn an bản thân.