Dục Vọng Bất Tận (BDSM, Không NTR) – Update Chương 27
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Dục Vọng Bất Tận (BDSM, Không NTR) – Update Chương 27
Tác Giả: AnhKhongYeuEm
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Lỗ Đít, Máy Bay, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Tưởng Tượng
Lượt Xem: 827 Lượt Xem
Chương 17: Thú tính
“Sao lại là chị ta???”
Quân không biết phải phản ứng như thế nào khi thấy người con gái trước cửa thang máy, còn ai ngoài Kira. Cả người nó cứng đờ, miệng đang líu ríu nói cũng đơ luôn, cảm giác sợ hãi đã thành bản năng lại trỗi dậy, mặc sức nó tự cố cổ vũ chính mình.
Nó không hiểu tại sao Kira lại xuất hiện ở đây, chị ta và đám bạn đã biến mất 3 tuần nay và những chuyện xảy ra mỗi cuối tuần làm nó quên luôn sự hiện diện của nàng. Thời gian qua là quãng thời gian tuyệt vời nhất kể từ khi nó sang Mỹ, nhưng có vẻ như quãng thời gian tươi đẹp đó sắp đóng lại với nó rồi.
Mi Jung nhìn thằng Quân mà cười thầm trong bụng, nàng đương nhiên hiểu chuyện gì đang xảy ra, thế nhưng nàng cũng không rảnh mà xen vào, cứ để mọi chuyện xảy ra một cách tự nhiên, Quân rồi cũng sẽ trưởng thành thôi.
Bầu không khí trong thang máy ngột ngạt đến cực điểm. Bình thường nó mong thang máy đi chậm lại để có thời gian bên cạnh Mi Jung lâu hơn, nhưng hôm nay nó cầu thang máy chạy càng nhanh càng tốt, nó rủa công ty sản xuất thang máy thầm trong bụng, sao không để thang máy chạy nhanh lên để tui thoát khỏi con đàn bà hung dữ này lẹ một chút.
“Keng!” Tiếng thang máy vang lên, báo hiệu đã tới tầng hầm. Cánh cửa thang máy mở ra, đối với nó như là cánh cửa dẫn đến thiên đường vậy, nó thở phào một cái, cảm giác nhẹ nhõm hơn hẳn.
Kira đã rời đi, nhưng trước khi đi nàng nhìn nó cười cười một cách ý vị làm tâm thần nó thấp thỏm lo âu, cả đường đi về trường nó không còn tâm trạng gì mà cười đùa như mọi khi, trong xe yên tĩnh một cách lạ kỳ.
…
“Này cậu kia đứng lại…”
“Ê mày biết gì không, nghe nói trường sắp có cô giáo mới, nghe nói đẹp lắm.”
“Tao buồn quá mày ơi, điểm thi của tao được có 7 à.”
Tiếng cười đùa, tiếng bàn cãi, và cả tiếng la hét của thầy cô giám thị đang đuổi theo một cậu học sinh quậy phá nào đó vang lên, không khí ở Andover sáng thứ 2 vô cùng huyên náo.
Quân cũng thích nơi náo nhiệt như vậy, thế nhưng hôm nay tâm trạng nó không được yên ổn tí nào, nó vừa đi vừa nhìn dáo dác chung quanh giống như đang trông ngóng ai vậy.
“Này Quân, cậu nhìn đâu vậy, đang chờ cô bạn gái nào hả.”
Giọng nói sảng khoái vang lên, một bàn tay đập lên vai nó cái bộp làm nó giật bắn mình, hóa ra là thằng Jaden mập vừa hỏi nó.
“Phù, cậu làm mình hết hồn, mình đang tìm cô Da Huyn thôi.” Trong lúc nguy cấp Quân lấy Da Huyn ra làm bia đỡ đạn.
“Tìm cô làm gì, có phải cậu phải lòng cô giáo rồi không.” Thằng Jaden ra vẻ bí hiểm hỏi.
“Xì, tao mà thèm, tao đang tìm cô hỏi về bài tập Sinh thôi.” Quân trề môi khinh bỉ nói.
“Tao chịu, thà tao đi làm vườn còn hơn làm bài tập Sinh, chắc cô trong thư viện hoặc phòng trợ giảng hay đâu đó thôi.” Jaden vẻ mặt chán nản nói.
“Thôi được rồi, cám ơn mày nhé.” Quân vỗ vai thằng bạn ai ủi rồi bước vào lớp học.
…
“Reng!” Tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ ra chơi đầu tuần bắt đầu.
Quân chán nản bước ra khỏi lớp, nó đang phân vân không biết có nên tìm đến phòng thí nghiệm Sinh không, hay là giả vờ lờ đi. Mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng gan nó lớn dần kể từ khi nó liên tục chinh phục đàn bà bằng côn thịt.
Thế là nó quyết định sẽ lờ đi và không đến phòng Sinh học như trước, Quân tự nhủ nếu có gặp nàng thì nó cũng sẽ cho nàng thấy nó không phải thằng học sinh yếu đuối như trước nữa, nó sẽ chứng minh rằng nó đã trở lại và lợi hại hơn xưa.
Vì lâu rồi không đi đâu ngoài căn phòng quái ác nó làm Quân cũng không biết đi đâu nên nó quyết định đi tìm cô giáo Da Huyn. Thế nhưng mặc cho nó tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy cô ở đâu. Đi hỏi một hồi thì nó mới biết cô giáo đã xin nghỉ một tuần vì lý do bệnh tật ốm đau.
Quân đành phải đi tìm đám bạn nó để chơi, trong đầu hiện lên các tình huống dạy dỗ mà nó đọc được trên mạng hôm trước. Nó quyết định phải thu phục được cô giáo dưới háng mình, để cô ta ngoan ngoãn quy phục thì nó mới thấy hài lòng.
“Này Quân, cậu nghĩ gì thế, đang mơ về con nhỏ nào hả?”
Quân đang chìm đắm trong thế giới của riêng mình thì bị đám bạn gọi lại, kéo nó về thực tại.
“À….Đâu có đâu….Mình đôi chút nhớ nhà thôi.”
“Ui giời nhớ nhà làm gì, lại đây chơi với tụi mình nè, đang thiếu người.” Thằng Bob giọng oang oang nói
Cả đám rủ nó lại chơi đá bóng, và nó cũng nhanh chóng hòa nhập theo đám bạn. Dù gì thì tâm hồn nó vẫn còn trẻ trâu, suy nghĩ nhiều những thứ vượt quá tầm cũng chỉ làm cho nó mệt óc hơn mà thôi.
Sau trận bóng đầy nóng hổi giữa những thằng nhóc trẻ trâu, đứa nào đứa nấy mồ hôi nhễ nhại về lớp, làm các bạn còn lại trong lớp và thầy cô đến lớp phải nhăn mặt khịt mũi vì mùi mồ hôi liên tục bay thoang thoảng khắp phòng.
Cuối ngày, đám bạn liên tục xì xào xem sẽ làm gì ngày hôm nay. Sau một hồi cãi nhau ồn ào đến nỗi mém bị ông thầy đuổi đi thì cả đám nhất trí sẽ giả vờ chăm học để tìm các cô trợ giảng hiền lành dễ thương như cô Da Huyn để hỏi bài.
Quân chỉ biết lắc đầu cười thầm với đám bạn trẻ trâu cũng nó, lâu rồi không đi với tụi này nên nó cũng đồng ý đi chung cho vui. Niềm vui nơi học đường làm nó quên mất những lo âu về Kira. Thế là suốt giờ học còn lại cả đám chỉ toàn ngồi cãi nhau xem cô nào xinh hơn, nên hỏi bài gì cho ra vẻ siêng học, bla bla bla….
“Cong! Cong!” Tiếng chuông vang lên, báo hiệu ngày thứ 2 dài dằng dẵng đã kết thúc.
Các học sinh nháo nhào chạy ra khỏi lớp học. Chẳng ai muốn ở lại cái lớp đáng ghét đó lâu hơn nữa, và đám bạn Quân cũng thế.
Quân đi sau cùng, nên nó không biết có chuyện gì mà cả đám lại nháo nhào lên thế. Nó thấy ồn ào náo nhiệt nên quay sang định hỏi thằng Kim xem chuyện gì thì thấy nó trợn mắt há mồm, thấy lạ nên nó quay sang trước mặt nhìn thì, ôi thôi….
Chỉ thấy Kira và băng đảng của chị ta đang đứng sẵn trước cửa lớp nó, ai cũng mang vẻ mặt lạnh lùng khinh thường, hiển nhiên trong mắt họ đám nhóc lớp 9 chỉ là đám con nít chưa trải sự đời.
Khác với vẻ mặt cao cao tại thượng của đám đàn chị, các học sinh từ các lớp xung quanh vừa ra khỏi lớp thì trầm trồ vì lần đầu có đàn chị lớp lớn đến khối 9 của họ.
Đặc biệt là Kira. Ở trường ai cũng biết đến “đệ nhất mỹ nhân” của Andover, thế nhưng nàng nổi tiếng khó chơi, nên nhiều người chỉ nghe qua chứ chưa từng gặp mặt, vậy mà không ngờ hôm nay lại có cơ hội diện kiến nàng.
Trong lòng Quân bỗng chìm xuống dưới đáy. Nó đủ thông minh để hiểu cả đám đến đây là vì sao. Mặc dù nỗi sợ hãi không tên dâng lên, nó vẫn cố giả vờ quay đi như thể không thấy bọn họ, cố tìm một chút hi vọng mong manh rằng Kira đến đây vì việc khác.
“Quân.”
Giọng nói mềm mại vang lên, cả đám con trai mắt hiện lên vẻ mê li vì giọng nói dịu dàng êm ái của Kira. Thế nhưng nàng lại không có vẻ gì là quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nàng chỉ đứng đó khoanh tay lạnh lùng nhìn thằng Quân.
Jennifer đứng sau lưng nàng, hai mắt hiện lên rõ vẻ chán ghét. Cô ta cũng xinh chứ đâu phải thấp kém gì, chỉ là so với Kira thì hoàn toàn không đủ cân lượng, thế nên mới bị nàng lấy hết ánh hào quang mà cô ta cho rằng cô ta đáng lẽ nên có. Chờ đi con, có ngày tao đâm mày một nhát chí mạng sau lưng mày xem….
Quân nghe đến tên nó mà trong đầu oang một tiếng, nó bỗng nhớ tới lúc sáng, rõ ràng nó tự nhủ nó sẽ cho chị ta thấy nó không còn như xưa nữa cơ mà, sao bây giờ mình lại nhát chết thế này.
Biết không thể trốn, nó hít sâu vào một hơi, lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt Kira. Lúc này cả lớp Quân đều đang nhìn nó, vì nàng gọi tên nó rõ ràng, nó bước đến nhóm của Kira trong ánh mắt tò mò xen lẫn ghen tị, một số đứa thì lại nhìn nó bằng ánh mắt thương hại.
“Đi.”
Nàng hất cằm nói một câu rồi cả đám quay người đi, đẻ Quân đằng sau lẽo đẽo theo trong lo lắng và sự chú ý của đám đông.
Đi theo băng đảng, thằng Quân trong lòng thấp thỏm hồi hộp. Nó thậm chí còn không biết họ đang dẫn nó đi đâu, vì trường quá rộng mà nó thì chưa đi vòng quanh trường bao giờ. Cả đám đi đến một khu vực hẻo lánh, nó thấy vài chỗ đang được trải tấm bạc, có vẻ như khu này đang được sửa chữa.
Tiến vào học phòng trống trải, Kira ngồi chễm chệ lên cái ghết duy nhất trong phòng, mấy đứa con gái khác tự động đứng quanh phòng. Lần này cả nhóm đều ở trong phòng chứ không rời đi như trước, Quân nhìn cả đám cười cười trêu tức nó mà trong lòng hơi sờ sợ.
“Ái chà chà, dạo này ai đó có vẻ gan dạ ra rồi nhỉ.” Kira mỉm cười nói. Gương mặt hoàn toàn bình tĩnh một cách lạ lùng.
“Thôi toang thằng nhỏ.” Tiffany đứng gần đó nhìn cả hai mà âm thầm cầu nguyện cho thằng Quân. Nhìn biểu hiện của Kira là hiểu con bé lại tức giận đây, không biết thằng nhóc này làm gì mà chọc phải đóa hoa hồng lắm gai này nữa.
“Jenn, đưa tao cái đó.” Kira chìa tay ra hiệu
Con Jenn mò đâu ra một cây roi da đen thui. Thằng Quân nãy giờ vẫn đứng im không hó hé gì nhưng ánh mắt vẫn dõi theo con Jenn. Khi thấy thứ Kira nhận từ tay Jenn là một sợi dây ngoằn ngoèo, thân dây thậm chí có đính gai nhọn bé tí, nó nhìn mà phát lạnh trong lòng.
“Mày biết lỗi chưa?” Kira hằn hộc hỏi Quân.
Nó vẫn im lặng không dám nói, nỗi sợ hãi theo bản năng bao trùm toàn thân.
“Tao hỏi mày đó thằng chó, trả lời tao mau.”
Tưởng rằng Kira hét lên, nhưng không, nàng lại gần nó, bóp cổ nó nâng lên. Vì nàng cao hơn nó cả cái đầu, nên nó bị nâng lên một cách nhẹ nhàng như trái bóng.
Quân hoảng sợ giãy giụa. Lại là chiêu này, nó không lạ gì nhưng vẫn sợ hãi, nó sợ nàng nổi thú tính mà bóp nghẹt thở nó, lúc đó nó lên bàn thờ sớm a.
“Ưm….” Ánh mắt hoảng sợ, nó đập đập vào tay Kira, nó còn gan hơn khi dùng móng tay bấu chặt cánh tay đang nắm cổ nó. Ấy thế mà nàng vẫn tỉnh bơ như không. Nàng càng bình tĩnh thì nó càng tuyệt vọng.
“Bịch….Hộc hộc….Hộc Hộc…”
Kira thả tay ra, cho Quân rơi tự do xuống đất, nó ngã quỵ xuống đất, lập tức thở lấy thở để như sắp chết vậy, mà nó sắp chết thật.
Nàng cúi người nắm tóc nó dựng lên, để lộ gương mặt đỏ bừng vì thiếu không khí. Nàng tát nó cái bộp rồi hỏi:
“Mày biết lỗi của mày chưa?”
“Em….Em biết rồi.”
“Tao đã bảo mày không được giao du với con điếm đó, hình như tao nhắc nhở mày chưa đủ hay sao mà mày vẫn giao du với con đĩ đó vậy.” Kira hỏi.
Hóa ra nàng đã từng cấm thằng Quân qua lại với Mi Jung, là một người phụ nữ mạnh mẽ thì nàng cũng có tính chiếm hữu của riêng mình, nàng không muốn chó săn của mình lại đi giao du với phụ nữ khác.
“Em….Xin lỗi chị, mong chị tha cho em lần này.” Quân sợ hãi xin tha thứ.
“Tao nói mày đâu phải lần đầu, mày nên biết tính nhẫn nại tao không có nhiều đâu, nhắc mày hai lần rồi mà mày vẫn như thế, để lần này tao dạy dỗ lại mày.” Kira cười đểu nói, trong mắt nó đây là nụ cười của ác ma, và nàng là hiện thân của quỷ Satan chân chính…
“Phụt! Nuốt vào.” Kira bỗng banh miệng thằng Quân ra nhổ một ngụm nước bọt vào miệng nó.
Hành động sỉ nhục đó có vẻ làm nàng hưng phấn hơn, nàng cảm nhận được từng luồng máy chạy dọc cơ thể mình, tay nàng run nhẹ vì kích thích, nàng quyết định sẽ lấy tên nhóc này thỏa mãn nhu cầu của mình.
Kể cũng lạ, nàng vốn chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ hưởng thụ việc hành hạ người khác, thế nhưng từ khi bước vào đời, một lần nàng vô tình thấy một gã đàn ông hành hạ đánh đập một đứa con gái khác.
Nàng không những không chạy lại giúp mà còn đứng đó coi suốt buổi tra tấn đó, nàng cảm thấy thư thái khi được tận mắt xem và nghe những âm thanh cười man rợ của gã đàn ông và tiếng khóc nức nở của người con gái. Nàng ước gì mình được thế chỗ họ, thế nhưng thế chỗ ai thì nàng cũng không biết…
Trở lại với tên nhóc đáng thương, Kira nhìn nó, thú tính nổi lên khiến nàng hơi mất tự chủ mà để bản năng biến thái trong người chiếm cứ, lấy cây roi gai, Kira hưng phấn nhìn nó trong ánh mắt sợ hãi tột cùng của Quân và cái tặc lưỡi của đám con gái.
Andover chia làm 8 khu vực từ A đến H với những chức năng riêng biệt, hiện tại trường đang trong quá trình tu bổ nên khu E đang được nâng cấp cơ sở vật chất, vì vậy ngoại trừ người xây dựng, chẳng ai đến đây làm gì, bởi nếu có, thì sẽ nghe được loáng thoáng đâu đó tiếng khóc lóc van xin xen lẫn giọng cười quyến rũ động lòng người, nghe thì chẳng hợp tai cho lắm nhưng đó là sự thật…
“Phù….Mệt thật đó.”
Sau một tiếng rưỡi kể từ khi cả đám con gái với một thằng con trai bước vào khu E, chỉ thấy cả đám con gái bước ra, tiếng cười đùa xen lẫn tiếng bàn tán líu ríu vang lên không ngớt. Có lẽ là một ngày vui nên cả đám có vẻ cười đùa liên tục.
Kira hôm nay tâm trạng vui vô cùng, khi được thỏa mãn cái sở thích hành hạ người khác biến thái của nàng, dù vậy, nàng cảm thấy chưa đủ và vẫn thiếu sót cái gì đó, nhưng cụ thể là gì thì nàng cũng chẳng rõ.
Còn Quân thì đang nằm bẹp dí dưới sàn nhà dơ bẩn, cả người đem đuốc, tóc tai bù xù và máu chảy vài chỗ. Nó nằm đó, cả người suy sụp vì sợ hãi và bất lực. Bao nhiêu tưởng tượng rằng mình sẽ đứng lên và nói cho chị ta biết mình không như xưa hoàn toàn sụp đổ. Trước mặt nàng nó còn không có cơ hội mở miệng chứ nói gì đến phản kháng.
“Hận…Ta thật hận…”
Nó ngồi lẩm nhẩm một mình. Thứ 2 tuần trước thì bị hành bởi thằng Connor và đám bạn của nó, thứ 2 tuần này đến lượt Kira và đám bạn của chị ta. Nó không hiểu nó làm gì sai mà bị hai băng nhóm giang hồ nhất trường liên tục hỏi thăm như thế.
Hận xong nó lại ước, nó ước gì nó sức mạnh để chống lại, nó sẽ đánh trả cho tới khi nào họ lên tiếng van xin thì thôi, tiếc là nó không có khả năng đó. Ước mơ lại thành động lực, nó tự nhủ từ ngày mai trở đi, nó sẽ thành một người khác, sẽ không còn yếu nhược như thế nữa, nó sẽ tự bảo vệ bản thân khỏi những nguy hiểm như Kira và Connor, nó sẽ tìm sức mạnh cho bản thân mình….
Lết thân xác tàn tạ về ký túc xá, Quân thầm may mắn vì biết đường đi để né người thấy, lỡ ai đó mà thấy nó trong tình trạng này chắc nó chết mất. Dù bị hành te tua thế nhưng tinh thần Quân lại phấn chấn hơn hẳn, bởi vì nhờ vậy nó đã có động lực để trở nên mạnh mẽ, để không bị ức hiếp nữa.
Trong lúc đang mơ mộng về một viễn cảnh tốt đẹp hơn thì điện thoại nó reo lên, màn hình hiện lên số của gã đàn ông hôm trước. Nhấc máy lên trong sự tò mò, nó hỏi:
“Chào chú, gọi con có chuyện gì vậy?”
“Chào cậu, xin lỗi vì làm phiền cậu trong tuần, nhưng tôi muốn hỏi mục tiêu của cậu như thế nào rồi.” Gã đàn ông lịch sự nói.
“À…À hoàn thành rồi.” Quân đương nhiên hiểu gã đang nói đến mục tiêu gì.
“Tốt lắm, chúc mừng cậu, tôi biết cậu sẽ làm được mà. Cuối tuần này cậu có muốn đi mở mang tầm mắt nữa không.” Gã đàn ông tủm tỉm cười trong điện thoại.
Quân nghe tới đây mà thấy nóng cả người, nhớ đến căn phòng hôm bữa và cô gái slavemaid, nội tâm chờ mong dâng lên, nó nói:
“Đương nhiên là được chứ, nhưng ngày mai luôn được không chú.”
“Ơ…Ờ thì….Hình như được…Được…” Gã đàn ông té người trước câu hỏi của Quân.
“Vậy hẹn chú ngày mai giống lần trước nhé.” Quân vui sướng đáp.
“Ờ….Thôi được rồi, hẹn cậu chiều mai vậy.” Gã thở dài trả lời.
Hôm sau Quân không dám đi học, nó sợ nhất là gặp lại Kira và đám bạn của chị ta, những vết đau và vết máu vẫn còn đó, thậm chí vài chỗ máu đang đông lại nhìn nó giống như vừa bị chết chát vậy, đi học có mà chết.
Quân chỉ dám nằm ăn vạ đến chiều đợi gã đàn ông kia đến đón, đợi tới lúc chiếc xe quen thuộc đậu trước cổng trường nó mới lết xác ra, trùm nón và áo kín cả người, nó thậm chí còn đeo mặt nạ, hầu như không lộ ra tấc da nào.
“Đi ăn trộm à, sao trùm kín người thế kia?” Quân vừa bước vào xe là gã đàn ông lên tiếng hỏi.
“Dạ không, gặp chút chuyện ở trường nên không tiện đưa mặt thôi chú.” Câu trả trả lời nghe chẳng ăn khớp, thế nhưng gã đàn ông chỉ nhún vai cho qua.
Chiếc xe lao vút vào thành phố, suốt đoạn đường chẳng ai nói với ai câu nào. Quân thì không có tâm trạng nói, dù có lấy được động lực và sự tự tin thì vết thương thể xác lẫn tinh thần Kira mang lại vẫn khắc sâu trong lòng nó.
Khác với tưởng tượng của Quân, gã đàn ông không chở nó tới quán cà phê hôm nọ, mà rẽ vào một bãi đậu rồi đi bộ vào một tiệm chuyên bán dây nịt trong sự khó hiểu của nó.
Mở cửa đi vào, gã gật đầu với một chú đứng trông tiệm, rồi tiến đến một phòng thử đồ nằm trong góc. Quân thấy hơi quái dị khi vào chung buồng thay đồ mới một tên đàn ông khác. Nó đứng đó chần chừ rồi cũng tặc lưỡi tiến lại chung.
Vào buồng rồi nó mới trợn mắt há hốc mồm, trong buồng thay đồ bình thường thế kia mà lại có một cái cửa sắt! Cánh cửa to lớn và kiên cố như bàn thạch, tạo nên vẻ bất khả xâm phạm. Nó thấy gã đàn ông cúi người dòm vào một cái lỗ, rồi bấm mật mã gì đấy, xong cánh cửa tự động mở ra!
Cả hai tiến vào một hành lang tĩnh lặng đến cực hạn. Có vẻ vì trong phòng kín nên tiếng bước chân của họ vang lên rõ mồm một. Theo từng tiếng bước chân của họ, các bóng đèn lần lượt mở lên, cho đến khi bóng cuối cùng sáng lên, Quân mới nhìn rõ trong căn phòng này là gì.
Chỉ thấy đây là một căn phòng rộng từng 200m2, các ánh đèn rọi từ hai hướng, trên trần nhà xuống và dưới sàn lên. Nhìn sơ qua Quân thấy thiết kế giống các căn phòng bí mật công nghệ cao, có điều các tủ kính được xếp khắp phòng đều là kính đục mờ.
Gã đàn ông vẫn không nói gì, mà tiến đến trung tâm căn phòng. Lập tức một cánh cửa dưới sàn mở ra, và một cây cột từ từ trồi lên, bên trên cây cột đó là một tấm kính trong suốt. Quân thấy tấm kính đó hiện lên màn hình chờ, nó cũng không lạ gì với công nghệ này vì một khách sạn nó từng đi du lịch cũng có công nghệ này.
Gã đàn ông chìa một ngón tay vào, rồi màn hình hiện lên những dòng chữ gì đó mà Quân không đọc được vì bị ngược, nhưng nó thấy gã bấm bấm gì đó trên màn hình.
“Cạch!….Cạch!…Cạch!….Cạch!….”
Liên tục là bốn tiếng động vang lên, sau đó nó quay sang hướng của tiếng động phát ra thì thấy bốn trong số các tấm kín trở nên trong suốt, thấy được những món đồ bên trong tủ kính, Quân trợn mắt há mồm lần nữa!
Chỉ thấy trong tủ kính là vài bộ đồ da, một số khác thì là đồ latex. Có các loại trang phục người hầu nhưng đa số là catsuit. Nhưng đó chỉ là một phần. Nó thấy chi chít các loại bịt mắt, bịt miệng, ball gag, cu giả, trứng rung, còng tay như của cảnh sát, các loại roi với nhiều loại da khác nhau, vòng cổ, dây xích, … Quân còn thấy loại dây da đính gai giống cái mà Kira từng dùng để bón hành nó hôm qua nữa.
Đây quả thật là cảnh tượng nó chưa từng nghĩ đến. Các loại dụng cụ phục vụ cho việc hoan lạc đều có ở đây, còn được trưng bày trong tủ kính như báu vật vậy.
Đợi thằng nhóc thích ứng với cảnh tượng trước mặt, gã đàn ông tiến đến vỗ vai nó nói:
“Thế nào, có muốn vài món đem về chơi không? Đồ được trưng bày ở đây toàn là đồ hảo hạng hết đó.”
“Ờ….Ơ…..Muốn.” Quân vô thức trả lời. Nó còn chưa hoàn hồn trước cảnh tượng trước mắt.
“Không phải muốn lấy là lấy được đâu, hôm nay tôi đặc cách cho cậu chọn 3 món bất kỳ đó.” Gã đàn ông không để ý đến nó mà mỉm cười nói.
“Ơ….Được…Được, vãi lồn” Quân nhịn không được mở miệng chửi tục.
Nói rồi, nó tiến lại tủ kính dòm ngó liên tục bốn tủ kính. Sau nửa tiếng đắn đo cân nhắc thiệt hơn, nó chọn được cái dương vật giả, vòng cổ và dây roi da. Nó chọn roi da thay vì dây xích chó vì roi da vừa cột với vòng cổ thành dây xích hoặc làm mỗi roi thôi đều được.
Hài lòng với 3 món đồ chơi mới, gã đàn ông chở nó đến phòng gym theo yêu cầu của nó. Từ khi Mi Jung đăng ký thẻ thành viên cho nó đến hôm nay nó mới dùng đến lần đầu tiên. Nhìn phòng gym, Quân cảm thấy sức mạnh tràn trề, nó chưa từng có động lực lớn như bây giờ, phải bắt đầu thôi!
Sau buổi tập, Quân nhắn tin cho Mi Jung nhưng người đẹp đi xa rồi, đến cuối tuần mới về nên không bồi tiếp được. Không muốn về trường sớm, nó đành cuốc bộ trên con phố đông đúc và tấp nập vào ban đêm, vừa đi vừa nghĩ về những chuyện xảy ra kể từ khi nó sang Mỹ.
Đang đi đến một con đường có vẻ vắng vẻ, nó bỗng nghe một hoặc một vài giọng nói quen thuộc vang lên. Tò mò, nó tìm đến một khu phố vắng lặng xập xệ. Tiếng lại gần, nó mới biết giọng nói quen thuộc đó là ai.
Thì ra là ả dâm phụ hôm trước. Quân nhếch mép cười, nó tiến lại, đập vào mắt nó là một người đàn bà đứng ở giữa, xung quanh là đám thanh niên trai tráng, bọn họ đang sờ mó chọc ghẹo trên người bà ta đủ kiểu, rồi bình luận về cơ thể bà ta.
Bỗng một thằng trong số đó thấy Quân tiến đến:
“Á đù, mày là thằng nào?”
Giọng nói gây sự chú ý của mấy thằng khác. Cả đám dừng việc đùa giỡn mà dồn sự chú ý lên Quân. Cũng phải thôi, một thằng vừa xuất hiện trong bộ dạng trùm kín người, che toàn thân chỉ để lộ con mắt thì làm sao không đề phòng được.
“Nhớ anh không cưng.” Quân không trả lời thằng vừa hỏi mà nhìn người đàn bà hỏi.
“Á đùuuu, là nhóc á?” Ả ta bật thốt lên. Không ngờ bọn họ sẽ gặp nhau trong tình thế này.
“Chứ còn ai nữa, muốn vui vẻ một chút không cưng.” Quân cười đáp, thế nhưng nó vẫn đứng đấy.
“Lại đây nào anh yêu, bọn em đang chuẩn bị bắt đầu đó.”
Ả nũng nịu cười nói, cả người uốn éo vì nứng nay lại thêm nứng. Vốn tưởng rằng hôm nay cũng bình thường như bao hôm khác thì đâu ra có cặc bự trên trời rơi xuống, tội gì không hưởng.
Quân không nói gì mà chỉ đứng yên đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn cả đám, rồi nó quay người bỏ đi.
“Ơ anh yêu đi đâu đấy, hihi đợi em với.” Ả đàn bà bất ngờ vì nó bỏ đi, ả đành bỏ đám thanh niên xung quanh theo con cặc bự đó, lâu rồi chưa được ăn nó, làm sao để nó bỏ đi như thế được.
“Hihi….Anh yêu đi đâu đấy, đợi em với, tối nay chúng ta động phòng nè….híhí…”
Đến khi tiếng cười vang xa đám thanh niên mới hoàn hồn lại, cả đám lập tức đuổi theo tìm về ả, thế nhưng cả hai đều đã biến mất tăm…
“Thiệt là khốn nạn, thằng chó đó dám cuỗm tay trên của tụi mình.” Cả đám lủi thủi bỏ về vì không tìm thấy Quân và ả đàn bà.
“Đụ má thêm con đĩ kia nữa, tham cái gì mà bỏ tụi mình đuổi theo thằng lồn đó nữa.” Tên khác cay cú chen vô.
“Tao mà gặp lại con đĩ đó hay thằng chó kia là hai đứa đó chết với tao.” Một thằng tức tối đá cục sỏi ven đường đáp.
Cả đám đâu biết rằng khi họ đi ngang qua chỗ đổ rác, đằng sau cái thùng rác tổ chảng là một cặp trai gái một già một trẻ, người nam đứng sau lưng đang bịt miệng người đàn bà, tay còn lại thì nắn bóp cặp vú trắng phau đang lồ lộ ra.
“Ưm….Ưm….Hihi….Anh yêu nhớ em hả….Ahh…Hihi….Từ từ thôi….Người ta ngại mà.”
Sau khi cả đám đi khuất, ả liền lên tiếng. Quân thò hai ngón tay vào miệng ả, lập tức nó cảm nhận được cái lưỡi ngoằn ngoèo đầy nước bọt đang liếm láp lấy ngón tay nó như cây kem, nó liền đưa thêm ngón thứ 3 vào.
Bên dưới nó vạch áo thun ả ta lên trên, áo lót bị kéo xuống tới bụng để lộ hai bầu vú như hai trái bưởi, vừa trắng vừa tròn như bánh trôi nước. Nó lập tức bóp, đùa nghịch đủ kiểu, hai ngón tay cứ nhéo nhéo đầu ti, cả người ả uốn éo vì nứng.
Khó khăn lắm nó với rút được ba ngón tay khỏi cái miệng tham lam đó, không để bà ta kịp thất vọng, Quân khóa môi bà ta bằng miệng nó. Hai cái lưỡi lập tức chen chúc quấn lấy nhau rồi nhả ra, chơi đùa một cách loạn xạ.
Tay vừa rút ra khỏi miệng cũng không để không, Quân luồn xuống dưới váy ả, vốn tưởng rằng sẽ gặp chiếc quần lót, thế nhưng tay nó lại chạm ngay với lồn ả.
Bất ngờ về độ dâm của ả, nó tát nhẹ lên hai mép lồn làm ả rên ư ử trong miệng. Một tay ả quấn lấy đầu nó hôn, tay còn lại đặt lên tay nó đang bóp cặp vú mà ghì chặt vào, ra hiệu muốn nó bóp mạnh hơn, bên dưới hông thì ưỡn lên cạ cạ với ngón tay nó.
Không làm ả thất vọng, nó luồn cả ba ngón tay vào lồn ả ngoái nhẹ, đôi lúc còn rút ra chơi đùa với hạt le bé xíu làm ả lên cơn nứng liên tục, nước chảy đầm đìa dưới lồn. Bàn tay ở trên thì véo mạnh đầu ti, đôi khi còn tát bôm bốp lên, động tác càng ngày càng thô bạo hơn.
“Ưm….Làm người ta đau đó, bắt đền anh yêu đó nha.” Ả rời môi nó thở hổn hển nói.
“Cưng muốn đền sao nè.” Quân hứng thú hỏi.
“Đút cái đó vào em đi chồng!” Ả cười dâm, hai tay nhanh chóng lột xuống quần jeans của nó.
Hết Chương.
Chương 18: Hoan lạc