Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Tác Giả: DamLaox
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 2348 Lượt Xem
Chương 86: Đâu có dại mà bỏ lỡ thời cơ?
Trình Ngưng gần như mất kiểm soát nửa thân dưới. Gục đầu dựa trên vai Trần Phong, mất hết sự nhẫn nại, buột miệng phát ra vài âm rên rỉ mất kiểm soát.
– Ớ…á…
Quả trứng vẫn lộn nhào khuấy động mãnh liệt, dần trôi vào sâu hơn, tận nơi sâu thẳm chưa từng chạm tới. Phía ngoài thì bị một thứ to lớn chèn ép. Cái kiểu chèn ép mạnh mẽ của giống đực kích thích con cái. Hơi nóng hừng hực xuyên qua hai lớp quần và váy, mà cô vẫn cảm nhận được rõ mồn một.
Trình Ngưng rùng mình thở dốc. Chống tay trên vai Trần Phong, cô vẫn cảm nhận được từng đường cơ rắn rỏi, săn chắc. Mặc dù không to vâm đáng sợ như thể hình lực lưỡng của Dũng, chồng sắp cưới. Dưới tay Trình Ngưng, lồng ngực, bờ vai ấy thật vừa vặn, nhưng mạnh mẽ đầy sức sống. Hơi thở nam tính mới lạ đang phả luồng hơi nóng ham muốn chính mình. Nghĩ tới đó, thân dưới lại tuôn trào một dòng nước ấm…
Tiếng bước chân bên ngoài ngày một gần. Trình Ngưng hoảng loạn, gấp rút thoả hiệp:
– Thả …tôi đã…ư… Trần Phong…
Trần Phong thoả thuê xoa nắn trên dưới toàn thân trung úy. Bóng hồng của học viện. Nhìn cô nàng ỷ ôi trong tay, khuôn mặt hồng hồng xinh đẹp, toàn thân uốn éo run rẩy đầy kích thích. Bao kẻ mê đắm cô, nếu biết bộ mặt dâm đãng này liêuj có phát cuồng chăng? Hắn có phần cũng không nhẫn nhịn được nữa. Ý nghĩ chiếm hữu thân thể này ngày một tăng.
Nhưng tình hình bên ngoài kia căng thẳng như thế, hắn không thể ở đây để mây mưa được. Chỉ cần giữ chặt đoạn clip hôm nay, hắn có muôn vàn biện pháp chơi đùa với nàng trung úy! Huống chi, điều kiện của cô ta đưa ra cũng thật hấp dẫn!
Cạch!
Rầm!
Cạch cạch cạch…
Phía ngoài kia là hai người vội vàng tiến đến bên cửa sổ. Trình Ngưng nín thở, ôm cứng lấy Trần Phong theo bản năng của giống cái, sẽ nép mình khi nhận thấy nguy hiểm. Cố gắng giấu mình chờ người phía ngoài rời đi.
Ai ngờ!
Họ kéo nhau tới, không nói không rằng. Đè nhau bên ô cửa sổ… Hùng hục.. .phì phò một chuỗi âm thanh hoang dại…
Trình Ngưng và Trần Phong trố mắt nhìn nhau khi nghe thấy:
– Đồ hạ tiện dâm đãng! Bị đâm như thế mà vẫn cứng con cu lên được? Mày sướng lắm đúng không thứ đĩ đượi này?
Trần Phong thầm thì vào tai Trình Ngưng:
– Sướng lắm đúng không thứ đĩ đượi này?
Trình Ngưng mất kiểm soát, trợn mắt tuôn trào không biết lần thứ mấy.
Vài phút qua đi, phía ngoài vẫn miệt mài hăng say. Hai hơi thở ồm ồm hồng hộc quấn lấy nhau:
– Hự…ự..hớ…ứ…
Trình Ngưng tối nay đã chịu quá nhiều kích thích, khoobg còn hơi sức nữa. Chỉ có thể van nài:
– Trần Phong, thả tôi ra, tôi cần rút…hộc hộc… Thứ đó ra…không… Không chịu nổi… Cậu muốn gì cũng được…thả …hộc…tôi…
Trần Phong đang định trả lời, thì một tiếng rè rè vang lên. Dù khá nhỏ, nhưng cũng vang vọng khâp trong không gian yên ắng. Trình Ngưng giật mình, nhìn tới chiếc điện thoại của mình trên một góc kệ đồ. Một tin nhân gửi đến!
Trần Phong chợt nhớ tới vị Đại úy Dũng to cao nọ. Lại nhìn ngắm vị trung úy xinh đẹp trong tay. Hơi đẩy hông, cọ cọ vào vùng tam giác đang vô cùng nhạy cảm:
– Chồng sâp cưới nhắn tin kìa!
– Ư… – Trình Ngưng không dám trả lời, vừa sợ bên ngoài phât hiện!
Trần Phong thú vị mỉm cười, giơ tay mở điện thoại. Liếc qua một chút thì thấy một phần tin nhắn nổi trên màn hình:
– Bộ trưởng Trần Quý bị ám sát, đã ổn định. Nhưng truyền ra mệnh lệnh cho phía học viện, giữ Trần Phong ở yên trong doanh trại! Bảo đảm…
Trần Phong nhíu mày. Nhưng rất nhanh đã mỉm cười, ôm lấy cái eo thon, luồn dưới lớp váy, xoa nắn bờ mông nõn nà:
– Xem ra đúng là duyên phận rồi. Vậy thì tôi cũng chẳng cần nhịn mà làm gì? Tôi muốn gì cũng được à trung úy?
– Ư…lấy ra… Gì cũng được…làm ơn…
Trần Phong cười híp mắt:
– Để tôi giúp!
Hắn mò mẫm vào vùng tam giác thần bí đang bị chèn ép nơi đũng quần. Vừa nhìn sâu vào đôi mắt đang dần tan ra của Trình Ngưng:
– Hôn một cái, là lấy được nó ra!
‘Hôn một thằng nhóc, thì có gì đâu’ Trình Ngưng chỉ nghĩ có thế, một tay vít cổ Trần Phong xuống, ấn môi lên môi hắn. Một tay nắm đầu sợi dây nhỏ màu hồng, cố sức kéo. Nhờ sự giúp sức của Trần Phong, giữ lấy đùi ngọc quấn quanh eo hắn, thuận lợi lôi ra một thứ sũng nước nhờn trắng đục, đang ngoe nguẩy điên cuồng!
Trần Phong chỉ chờ có thế! Ghì chặt gáy ngọc, mút lấy hai cánh môi mềm. Mơn man thưởng thức nụ hôn đầu tiên với mỹ nhân. Đồng thời, ấn chính mình vào cái lỗ không hề phòng bị.
-Ứmmm….
Trình Ngưng trợn ngược mắt, không tin được. Và thế là, không những dưới thân bị xâm nhập, mà phía trên miệng cũng bị Trần Phong lợi dụng, cuốn lấy cái lưỡi thơm ngào ngạt.
Hơi thở bị cướp đoạt, Trình Ngưng ú ớ không kịp dãy dụa. Trần Phong ngẩng lên, nhếch mép nhìn nàng trung úy run rẩy:
– Càng vào sâu càng siết chặt! Xem ra, nơi này chưa ai gõ cửa?
Trình Ngưng bấu chặt cổ Trần Phong, không thốt được từ nào. Nơi đó, chính là khát khao mà cô vẫn luôn kiếm tìm. Cảm giác đó…
Trần Phong hẩy nhẹ. Trình Ngưng rúm người! Chính nó, cảm giác đê mê tê tái đó! Trước mắt Trình Ngưng như muôn vàn ánh sao lấp lánh. Toàn thân nhẹ bẫng! Bồng bềnh theo từng cú thúc mạnh dần, mạnh dần!
Ánh mât Trình Ngưng hoàn toàn tan rã. Hoàn toàn quên hết hoàn cảnh xung quanh. Trần Phong cúi đầu, bịt chặt tiếng rên rỉ ngày một lớn dần!
Rất may, hai kẻ phía ngoài đã rời đi. Trần Phong không còn cố kị, ra sức thúc mạnh! Từng tầng thớ thịt bị đâm xuyên, cho đến khi cảm thấy kinh kích ở nơi quy đầu, hắn hơi rút ra, rồi lại đâm sầm vào.
Nghiền ngẫm cảm giác như muốn xoắn lấy, vắt kiệt hắn, Trần Phong thở dài, luồn một ngón tay đùa bỡn chiếc lưỡi non mềm ướt sũng:
– Thương thay! Đẹp thế này! Dâm thế này! Mà lại không được thoả mãn! Trung úy à, từ nay nơi này..
– Hự…hơ…
– ….Sẽ trở thành của riêng tôi!
– Hơ…
Bóp chặt chiếc mông căng mẩy! Trần Phobg nhớ đến bộ quân phục ngày thường cô hay mặc. Hắn mỉm cười:
– Sướng không?
– Hơ…hơ… Sâu…quá…
Trình Ngưng mềm nhũn, ôm chặt cổ Trần Phong. Ngón tay chưa bao giờ là đủ. Máy rung cũng chỉ ở phía ngoài. So với cái thứ nóng hổ, cứng ngắc đang đâm chọc đây là một trời một vực! Cô chưa từng được thốn đến thế! Cảm giác như một gậy quét tan những tăm tối trong tâm hồn vậy!
Một dòng nước dãi, tràn ra khỏi mép môi hồng. Trình Ngưng thì thào:
– Thì ra… sướng đến thế…! Ư…
Trần Phong trổ tài miệng lưỡi. Hắn liếm mút từng đầu ti nhạy cảm. Đung đưa đầu lưỡi theo từng nhịp hông đẩy. Trình Ngưng oằn mình, hét:
-..aaaaaa…….
Phụtttt
Trần Phong hài lòng nhìn tia nước làm ướt chân mình. Hắn ghì mông trung úy, đâm nhanh thêm trăm lượt. Rồi buông thân thể đã mềm nhũn trượt xuống góc tường!
Trần Phong cầm điện thoại ở kệ gỗ, tắt chế độ quay phim và rời đi! Để lại nàng trung úy đang sững sờ với sức nóng của đám tinh trùng trên khắp mặt. Vài giọt vương trên môi hé mở, dính vào đầu lưỡi nhỏ! Giữa hai chân dang rộng, một hố đen thăm thẳm chưa thể khép lại, vẫn đang rỉ nước ướt đẫm một mảng sàn nhà dưới trăng.
……..… ………
Trần Phong trở về, vì biết bây giờ không nên xuất đầu lộ diện. Ngoan ngoãn làm một học viên biết nghe lời. Nếu không, dưới vô số con mât đang chú ý, hẳn là chẳng có quả ngon nào!
Toàn thân thoải mái thư thái, Phong bước như bay về phía phòng của đội 27. Vừa vào cửa thì va phải Hoàng Bá Vương đnag hớt hơ hớt hải chạy ra ngoài. Cú va khá mạnh làm Trần Phong hơi lùi nửa bước. Còn Hoàng Bá Vương thì bật ngửa ra sau. May mắn, cậu chàng khá nhanh nhẹn, bám vào cạnh cửa không té ngã!
– Đi đâu mà vội thế? – Phong hỏi
– Nghe nói có tiếng con gái rên rỉ ở phòng dụng cụ. Ở đây thì có gái nào được cơ chứ? Tối thế này có khi là ma nữ. Tôi đi bắt ma! – Hoàng Bá Vương mở lớn hai con mắt sáng trưng như đèn pha, tinh thần hóng chuyện dâng cao ngập trời.
Trần Phong nhếch mép cười:
– Ma nữ thường rất đẹp, rất biết câu dẫn đàn ông. Coi chừng mất mạng đấy?
– Sợ cái gì! Đi, tôi bắt con ma này xem tròn méo xấu đẹp ra sao? Đẹp thì ông nuôi. Xấu thì một cước đạp về địa ngục!
Hoàng Bá Vương co chân định chạy, thì Trần Phong túm áo kéo lại, hỏi nhanh một câu:
– Vụ ám sát bắn tỉa lần trước, cậu tra đến đâu rồi? Trong nhà có giúp đỡ gì không? Sao im hơi lặng tiếng không thấy đả động gì hết vậy?
Trần Phong miệng hỏi Hoàng Bá Vương, nhưng đảo mắt khắp phòng, nhìn chăm chú Cù Nam Anh. Nhưng không phát hiện bất cứ cảm xúc bất thường nào!
Nhưng Vũ Thanh Tâm ở khoé mắt lại có bộ dáng như giật mìmh, suy nghĩ sâu xa. Trái tim Trần Phong trầm xuống…