Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 4959 Lượt Xem

, 255, 77)”>Chương 79: Ngày thứ hai

Khẩu phần bữa sáng trong căn tin khá phong phú và đầy đủ. Trần Văn Đông lặng lẽ ngồi ăn bên cạnh Lương Thế Tùng đang nhai như hổ đói diệt mồi trên khay thức ăn lớn, đầy ú ụ. Cậu ngước nhìn hai tên dồng bạn trước mặt khi Hoàng Bá Vương lên tiếng hỏi nhỏ:
– Trần Phong đi cả đêm vẫn chưa về à?
Trần Văn Đông lắc đầu:
– Không biết!
Hoàng Bá Vương thắc mắc:
– Chẳng thấy ăn uống gì từ qua tới giờ nhỉ? Đội trưởng biết cậu ta đi đâu không?

Vũ Thanh Tâm nghe vậy thì hơi cau mày, lắc đầu không nói gì cả. Trần Văn Đông liếc qua thì thấy Cù Nam Anh như muốn nói lại thôi. Còn Hoàng Bá Vương nhét nốt quả trứng luộc trắng bóc vào miệng, phồng má vừa nhai, vừa đảo mắt, vừa nói:
– Đội trưởng nè, nhớ nhắc cậu ta ăn uống cẩn thận vào, không là không có sức mà thi đấu đâu? Nhìn Lương Thế Tùng mà xem, mới ăn có hai phần ăn thôi hà, cũng không tính là tốn kém đâu ể?

Lương Thế Tùng ngẩng lên lườm:
– Muốn ăn đấm thì bảo ông đây giúp?
Vũ Thanh Tâm gật gật đầu. Cô nhớ đến mới chỉ mấy ngày trước cái tên cùng phòng kia phun máu mấy lần. Không biết hiện tại thì thế nào rồi. Nhìn biểu hiện ngày hôm qua hắn ta sinh long hoạt hổ là thế, nhưng quả thật cũng có phần không yên tâm được. Đến giờ này vẫn chưa thấy mặt mũi đâu đúng là khác với tác phong của hắn vào ngày bình thường. Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện. Cô định đứng dậy đi tìm thử. Vừa hơi nhấc mông khỏi ghế thì nghe Cù Nam Anh chỉ về phía sau lưng:
– Ơ kia kìa!

Cả đám quay đầu nhìn lại. Trần Phong đang bước vào nhà ăn cùng với vị trung úy xinh đẹp Trình Ngưng. Cả hai đang nói nói cười cười gì đó. Đi thoáng qua bàn của bọn họ mà cũng không để ý tới. Hoàng Bá Vương cười đùa:
– Mẹ nó, đừng bảo là hắn ta đi tán trung úy nhá? Người ta là hoa có chủ, gái có chồng sắp cưới rồi đấy nhá?

Cù Nam Anh liếc nhanh qua cả bàn, cũng hùa theo giọng ngả ngớn của Hoàng Bá Vương:
– Chẳng lẽ cả đêm qua…
Khuôn mặt cô nàg đội trưởng cau lại:
– Bình thường cậu ta hay đi tập luyện gì đó cả đêm! Không như các cậu nghĩ đâu!
Cù Nam Anh đổi giọng trầm trầm nghiêm chỉnh, thu ánh mắt khỏi Vũ Thanh Tâm đang dần trầm mặt, thở dài nói bâng quơ:
– Mong cho đừng cô nàng nào dính vào cái gã lăng nhăng này!
– Đúng vậy! Dây dưa với dạng trai này chỉ thiệt đời con gái thôi!
Vũ Thanh Tâm buông một câu tán đồng rồi tiếp tục ăn uống.
Trần Văn Đông vừa ăn uống vừa lặng lẽ quan sát biểu hiện của từng người. Cho đến khi Lương Thế Tùng ăn xong đứng dậy ra ngoài, cậu cũng đứng lên dọn dẹp phần khay của mình, rời đi trước.

Bên kia, Trần Phong đã cùng Trình Ngưng tới trước quầy đồ ăn. Trưng ra bộ mặt tươi cười, Phong cảm thán với Trình Ngưng:
– Ngắm mặt trời mọc trên biển nhiều lần rồi! Nhưng hôm nay vẫn là đẹp nhất!
Trình Ngưng mỉm cười:
– Ở nơi chị gặp em thì cũng bình thường mà nhỉ? Nếu em chịu khó chạy lên núi rồi mới nhìn ra biển thì sẽ đẹp hơn đấy!

Trần Phong tủm tỉm cười:
– Tại gặp chị nên mới thấy đẹp á! Nếu không thì em ngồi đó ngủ quên luôn rồi!

Đúng lúc đó, vị chỉ huy giải đấu tiến tới, hỏi Trình Ngưng:
– Trung úy chuẩn bị xong sớm phần giấy tờ kia đi nhé?
Trình Ngưng gật đầu với Trần Phong rồi rời đi, tiếp tục trao đổi với chỉ huy. Trần Phong vừa lấy thức ăn, vừa nghiêng đầu tập trung lắng nghe nội dung họ trao đổi. Đơn giản chỉ là mấy văn kiện mà vị chỉ huy nhờ học trò làm giúp.
Phong thở dài, từ khi lục cảm trở nên nhạy bén hơn, lợi ích rõ ràng là rất nhiều. Ví dụ như đêm qua, có thể nghe lén từ khoảng cách rất xa. Có thể nắm bắt được rất nhiều thứ trong không gian phạm vi khoảng gần trăm mét.

Nhưng đối lập với ưu điểm thì cũng có những khuyết điểm thật sự khiến Phong khó chịu. Đôi lúc lại cũng dở khóc dở cười!

Ví dụ như, ở nơi đông người hỗn tạp đủ mọi loại âm thanh như đánh thẳng vào não. Rất đau đầu!
Hay ví như sáng nay, khi rời phòng để vệ sinh cá nhân, dù không cố tình, nhưng tiếng xì xì từ nhà vệ sinh kế bên, cùng tiếng thở phì phò của thanh niên nào đó đang bắt con sóc bỏ vào lọ, đã thế còn lẩm bẩm thì thào mãi một cái tên:
– Ôi…trung úy ơi…Trình Ngưng…em ra…trung úy ơi… Trình… ơ…Ngưng… Đụ chết chị… Chị hãy làm bồn chứa tinh của em aaaaaa…

Trần Phong đưa mắt nhìn theo bóng dáng bốc lửa của vị trung úy dưới lớp đồng phục, chớp chớp mắt rồi bật cười. Trong đầu nảy ra vài ý tưởng xấu xa, hắn lẩm bẩm:
– Thôi thì đợi thêm kết quả điều tra của Phó Nam vậy! Vị đại úy Dũng kia… Chậc chậc! Sẽ tội nghiệp lắm đây?

Xoay người tìm bàn để ngồi ăn, vừa hay nhìn thấy đồng đội đang tụ tập ở một bàn. Trần Phong bưng khay thức ăn đi tới.

Trần Phong vừa ngồi xuống bàn, lấm lét nhìn quanh bàn, tim đập rộn ràng:
– Chào buổi sáng!
Vũ Thanh Tâm buông đũa đứng dậy:
– Tôi đủ rồi. Đi trước!
Phong xoa xoa mũi, chớp chớp mắt. Thầm nghĩ:
– Chắc vẫn ổn…
Trên bàn chỉ còn lại ba người, Hoàng Bá Vương vui vẻ lên tiếng:
– Êy, cậu đang bắt mấy con cá?
– Quăng lưới đánh cá luôn chứ bắt gì nữa! – Cù Nam Anh xô ghế bước đi.
– Ơ.. đẩy ghế vào chân tôi rồi này? Thằng kia? – Hoàng Bá Vương la hét.
– Cá gì? – Phong ngơ ngác.
Hoàng Bá Vương cúi người phủi phủi đôi giày trắng tinh tươm:
– Một cá idol, một cá Porsche, giờ thì quấn lấy một cá sắp có chồng… – Vương ngẩng lên – Nhạc nào cũng nhảy thế? Cậu có khẩu vị nặng như Trần Lập không vậy?

Phong lườm thằng bạn nhiều chuyện:
– Có cần 502 bịt mõm cậu lại không?
Hoàng Bá Vương cười to vỗ vai Phong:
– Người không phong lưu uổng thiếu niên ha!
Mặc kệ Vương luyên thuyên trên trời dưới đất. Liếc điện thoại cầm trong tay, Phong nhắn đi một tin:
– Hân của anh vẫn dỗi đấy à. Có tin anh về sẽ cắn đứt ti em không?
Đến khi ăn xong vẫn không thấy phản hồi. Trần Phong cười cưng chiều với cái điện thoại:
– Anh phải đi rồi, sẽ mua quà….

Tít tít!
Một tin nhắn gửi đến. Phong háo hức mở ra, nhưng không phải của Gia Hân, mà là Phó Nam gửi đến. Đó là một file đính kèm: ‘Hồ sơ về Đại úy Huỳnh Tiến Dũng’. Trần Phong mở lướt ra xem. Một file dày khá nhiều trang thông tin, có cả ảnh đính kèm. Tuy chưa đọc, nhưng Phong lại thắc mắc:
– Sao nhanh thế? Mới 1 ngày đã có kết quả thế này cơ à?
Hoàng Bá Vương ngẩng đầu:
– Hả? Gì cơ? Nhanh lên, đến giờ tập trung rồi!
Cất điện thoại vào túi, để tối về xem sau, Phong lắc đầu:
– Không có gì! Đi thôi.
……..
Cuộc thi ngày thứ hai bắt đầu sau tiếng còi quen thuộc. Nhiệm vụ hôm nay khá đơn giản. Tất cả mọi học viên chỉ việc nằm… Nằm yên một chỗ! Đội nào còn thành viên nằm được đến giờ này ngày mai, là vượt ải!

Hoàng Bá Vương nhướng mày:
– Nếu chỉ nằm, thì ông đây nằm được cả tháng cơ! Dễ vậy sao?

Hai mươi tám đội thi đua, hôm nay chỉ còn mười lăm đội đến tập kết ở địa điểm chỉ định. Trừ vị chỉ huy dẫn đầu đoàn người, tất cả đều đang bịt chặt mắt mũi. Có người không chịu được đã nôn ngay tại chỗ.

Quá nửa học viên trường Học viện quân đội TW là những cậu ấm cô chiêu được gửi gắm vào bằng nhiều thế lực. Dù cho phần lớn cô cậu này có ý thức hơn đại bộ phận con ông cháu cha ngoài kia. Cũng có những cá nhân có thực tích học tập và rèn luyện khá tốt, thậm chí là xuất sắc, như Trần Phong chẳng hạn. Làm sao để những cô cậu chưa từng nếm trải vất vả, lại có thể vượt qua được sự khắc nghiệt của cuộc thi này, trở thành nòng cốt của lực lượng quốc gia? Đó là một câu hỏi lớn mà lãnh đạo học viện luôn muốn nhìn thấy câu trả lời! Không phải tự nhiên mà tấm bằng tốt nghiệp trường này lại giá trị đến thế!

Kể cả một số học viên phái thực lực trong trường, dùng thành tích học tập vượt qua hàng ngàn người, với tỉ lệ chọi ngất ngưởng để được tuyển vào Học viện.

Tât cả sau đó, chắt lọc ra một bộ phận nổi bật và gan dạ, đến ứng tuyển cuộc thi này. Thành công vượt qua bài thi thử thách nhât cuộc thi vào ngày hôm qua. Vậy mà, khi đứng trước nhiệm vụ “nằm” đơn giản này, hầu như đều không đứng vững, thậm chí có kẻ còn muốn quay đầu, bỏ chạy!

*****Like ủn mông tác nhé. Mấy nay lười viết quá****