Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Tác Giả: DamLaox
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 2374 Lượt Xem
, 255, 0)”>Chương 77.3: Dưới chân ngọn hải đăng
Bên cạnh, Lương Thế Tùng phải nói là ngang sức với vị thủ cờ kia. Quyền đấm cước đá tới lui liên tục, ngày một nhanh hơn. Mặt cậu chàng đỏ lên vì hưng phấn!
Trần Phong đứng lên khỏi mặt đất, liếc Lương Thế Tùng vừa lộn vừa vòng gót sau đạp một cú đá xoay vào tay vị thủ cờ đó. Nhưng rồi bị hất lên rất mạnh! Thế rơi không được như ý. Tiếp theo vô cùng bất lợi!
Đã vậy, vị thủ cờ nhanh nhẹn lao lên muốn áp sát, kết thúc Lương Thế Tùng. Trần Văn Đông đứng từ xa, bắn một viên đá vào khuỷu tay anh ta. Vì thực chất, cậu chỉ nhảy ra khỏi tầm giao chiến chứ chưa bị loại!
Trần Phong liền áp sát, giơ một tay bắt lấy tay giúp Lương Thế Tùng khụy gối tiếp đất vững vàng. Đồng thời, Trần Phong lợi dụng cơ thêt to lớn của Lương Thế Tùng làm lá chắn tầm nhìn. Theo đà lao tới, lộn qua lưng đồng đội, muốn giáng một cú đá từ cao xuống vị thủ cờ đang muốn phi tới kia.
Vị thủ cờ bị hai hướng tấn công bất lợi, nên hai vị còn lại không bàng quan nữa, đều muốn xông lên hỗ trợ. Bởi nhiệm vụ của họ, là kìm giữ một đội tuyển ít nhất một tiếng đồng hồ. Để đánh giá hành vi, khả năng ứng biến trong điều kiện bất ngờ và năng lực tập thể sơ lược của một đội ngũ. Cho họ bài học tốt nhất về tinh thần đồng đội, từ đó, các bài thi sau mới có thể đạt được hiệu quả cao hơn! Đối với đội tuyển chưa đủ giỏi để vượt qua, thì họ trở về trường, cũng sẽ có một bài học sâu sắc cho sự phát triển về sau!
Trần Văn Đông chớp lấy cơ hội, chạy nhanh một vòng phía sau họ, hòng tiếp cận lá cờ. Nhưng các vị thủ cờ không phải đơn giản, thân thủ và kinh nghiệm chiến đấu đều vô cùng tốt. Họ ngay lập tức chia một người sang chặn lại thế gọng kìm của tiểu đội nhỏ tuổi. Trần Văn Đông ngay khi tiếp cận được gần hơn với lá cờ mục tiêu, thì cũng bị tóm lại lưng áo, kéo lại! Hai bên giằng co qua lại liên tục.
Phía bên này, vị thủ cờ đến tiếp ứng đã đỡ được cú đá của Trần Phong thay đồng đội. Hai bên quyền đấm cước đá khiến bụi tung mù mịt. Vũ Thanh Tâm đứng ngoài sốt ruột vì chưa kịp giúp gì đã phải bó tay quan sát. Còn Cù Nam Anh thư sinh có vẻ ôm bụng rất lâu, khả năng chịu đau không tốt lắm. Nhưng ngẫm cũng phải! Vì sau một thời gian mất sức chèo thuyền một đoạn đường xa đến thế, thư sinh và con gái vốn dĩ đã yếu, giờ lại càng yếu!
Vũ Thanh Tâm đứng ngoài vạch vôi, sốt ruột nhìn vào đám bụi mù mịt, thi thoảng có tiếng hây hự vọng ra, không phân biệt được của ai với ai! Tuy nhiên, lúc này, cô lại phải đối mặt với một vấn đề khác!
– Ư…ưm….
Một bàn tay đặt lên vai cô, Vũ Thanh Tâm theo phản xạ, tóm lấy, hạ vai, xoay người vặn cánh tay nọ, khống chế khớp vai đối phương. Nhưng chưa kịp định thần, cô chỉ thấy…
Cù Nam Anh đã bị tóm chặt!
Còn Hoàng Bá Vương đang vật lộn với một kẻ khá to cao khác!
Hai gã thanh niên ướt sũng đang khống chế và bịt chặt miệng Cù Nam Anh, sau đó móc ra một chiếc còng số 8 trói tay Cù Nam Anh ném sang một góc. Hai kẻ khác cũng đang vây trước mặt lẫn sau lưng Vũ Thanh Tâm. Nguyễn Nhật Minh đội 28, cười hihi đối diện với Vũ Thanh Tâm:
– Bảo đồng đội mày cố lên! Lấy lá cờ về cho tao! Nếu không…
Hắn đưa dao huơ trước người Cù Nam Anh:
– Nếu một tên trong đội bị thương không vượt qua được bài test nào đó, cả đội bị loại trực tiếp. Đúng không anh em..hahaha…
Đội 28, có một thành viên xuất thân từ gia đình hải quân, vượt qua đoạn đường biển này không còn gì dễ hơn. Cho nên, họ là đội thứ hai có mặt nơi này. Nguyễn Nhật Minh sau khi nhìn trận thế đội 27 đang đánh, hắn dứt khoát không tham gia vòng chiến, mà muốn nẫng tay trên chiếm lợi của họ. Dù đội 27 có thành công giành được cờ lần nữa, thì sức lực cạn kiệt, việc trở về sẽ không dễ dàng kịp thời gian! Loại đi đối thủ có tiềm lực như thế này, không phải lúc nào cũng có cơ hội tuyệt vời như bây giờ!
Trần Phong chủ động ngã ra đất, né một cú song cước của hai vị thủ cờ. Muốn sách cũ soạn lại, lợi dụng gạt giò bọn họ. Nhưng họ rõ ràng đã rút kinh nghiệm từ đồng đội, biết Trần Phong thường dùng kế giả yếu, đã đề phòng trước, lập tức đổi chân trụ, song song đạp xuống Trần Phong đang ở góc hẹp trên mặt đất. Khiến Phong chỉ có thể lăn một vòng tránh né mà không thể hoàn thủ! Nhưng ít nhất, một mình hắn đã kìm chế được hai người!
Lương Thế Tùng rảnh ray, chạy qua giúp Trần Văn Đông đã rơi vào thế yếu, cả người lấm lem đất bẩn. Trần Văn Đông thấy thế, nhịn đau từ một cú đấm của vị thủ cờ này, ôm chặt lấy vai anh ta, lôi kéo, tạo điều kiện cho Lương Thế Tùng rút cờ!
Lương Thế Tùng không phụ sự kỳ vọng của đồng đội. Cầm cờ chạy thẳng ra khỏi vạch vôi!
Chưa được hai bước, thì Lương Thế Tùng bị kéo lại! Vị thủ cờ to lớn, nhấc bổng cả người Trần Văn Đông để đuổi theo Lương Thế Tùng. Đồng thời gọi đồng đội:
– Hỗ trợ!
Lương Thế Tùng vặn người, cúi đầu, luồn tay, mặc cho cái áo thun trắng bị kéo tuột ra, cởi trần tiếp tục chạy. Cơ hội giành cờ khó khăn lắm mới có được mà đồng đội tranh thủ cho này, không thể lãng phí trên tay kẻ kiêu ngạo như hắn được!
– Cẩn thận – Tiếng Vũ Thanh Tâm hét lên từ đâu đó.
Bộp!
Lương Thế Tùng vừa chạy khỏi vạch vôi, hai bên có hai bóng đen áp sát, một trên một dưới. Tùng chỉ có thể căng người đón đỡ!
Lá cờ trong tay nện lên đầu kẻ bên trên. Nhưng bản thân cũng bị gạt ngã lăn ra đất! Lương Thế Tùng ôm cờ lộn một vòng muốn giữ khoảng cách. Thì phía sau, thêm một kẻ đạp thẳng vào thắt lưng cậu. Lương Thế Tùng thở hồng hộc, nằm sõng xoài dưới đất! Lá cờ bị cướp đi!
Nguyễn Nhật Minh đắc ý cười:
– Cám ơn mày nhé! Thằng to xác! Hự…
Trần Phong từ phía sau lao đến, đá một phát vào mông Nguyễn Nhật Minh, khiến hắn ngã dúi dụi. Trần Phong giật lấy lá cờ, đạp một chân lên đầu hắn, cất giọng thâm trầm:
– Nếu tao đấm vào sống lưng mày, giờ này chắc mày được gặp ông bà nhận phiếu bé ngoan rồi! Khôn hồn thì thả đồng đội tao ra!
Thực ra, ngay từ khi bọn chúng lên bờ, đe doạ bọn Vũ Thanh Tâm, Trần Phong đã nghe thấy và để ý rồi! Tuy nhiên tình hình quá mức bất lợi, trước tiên vẫn phải ưu tiên cướp cờ trong tay ba vị thủ cờ đầy bàn lĩnh kia đã. Và lúc bọn mặt dày kia nắm được cờ, cũng là lúc chúng sơ hở nhất. Trần Phong lao đến, tung đòn quyết định!
Trần Văn Đông bên kia cũng thực nhanh nhạy, vô cùng hiểu ý, từ xa, bắn một phát viên đá, trúng vào đầu kẻ đang đấu với Hoàng Bá Vương, đồng thời chạy đến hỗ trợ Vũ Thanh Tâm!
Lương Thế Tùng bò dậy, nhổ đất cát khỏi miệng:
– Phì! Con mẹ lũ bẩn thỉu này!
Nguyễn Nhật Minh không còn cách nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng!
Xung quanh gần một trăm cặp mắt của những người lính cương nghị, nhìn vào trận thế giằng co của hai đội lính trẻ. Ai ai cũng thấy rõ hành vi của hai đội ngũ. Khác biệt cả về chất và lượng!
Một đội lễ phép học hỏi, họ sẵn lòng chỉ cho cách vượt cờ! Sẵn lòng thử thách sự lì lợm của lớp trẻ. Còn một đội, vừa lên bờ đã nghĩ cách ăn xổi, hành vi tiểu nhân, không đáng mặt của một người lính!
Một vị thủ cờ của đội Trần Phong đứng ra, vỗ vai Trần Phong:
– Làm tốt lắm nhóc! Thi tốt nhé!
Anh lính quay đi, rồi lại vòng về nói nhỏ với Trần Phong:
– Nhưng mà… Đừng coi thường bọn anh thế chứ hả? Một đấu hai mà vẫn không bung sức lực ra. Nếu không phải diễn tập, anh đã tẩn nhóc một trận để xem nhóc tới đâu rồi đó! Haha!