Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 4843 Lượt Xem

, 255, 128)”>Chương 75: Có lẽ…

Phó Nam cau mày:
– Thử?
Trần Phong nghiêm túc suy tính:
– Chỉ trong vài giây, khi viên đạn được bắn ra, cho đến khi tôi mở cửa xe, nhìn xuyên qua khe cửa thân xe, cô ta đã thu dọn xong khẩu súng. Thao tác quá nhanh?
– Nhanh thì có gì lạ?
Trần Phong nghiêng đầu:
– Cô ta chỉ bắn duy nhất một viên! Và không hề có ý định bắn thêm, dù hoàn cảnh không có gì phức tạp để ngăn một tay súng như cô ta cả!
– Ừ! Hợp lý!
– Hoàng Bá Vương là tình cờ gặp và đưa tôi về, nên mới đi con đường này. Vậy mục tiêu bắn tỉa có thể là cậu ta sao? Hơn nữa…

– Bà chủ! Cô đã đến thì tôi ra ngoài trước!
Phó Nam sau lưng lên tiếng chào Dương Ánh Tuyết vừa đến, rồi rời đi.

Dương Ánh Tuyết lẳng lặng đứng sau lưng Phong, nhìn xuống con đường phía dưới.

Trần Phong chắp tay sau lưng, tiếp tục luận việc:
– Rõ ràng cô ta không hề quan tâm đến mục tiêu sống hay chết! Nhưng lại mất công bày bố phục kích, chuẩn bị một địa điểm hoàn hảo để tẩu thoát không dấu vết, ít nhất cũng cần đôi chút công sức nhỉ? Tại sao phải vậy? Cô ta cần cái gì sau phát súng đó? Náo loạn con đường thôi ah? Hay chiếc xe kia có vẻ đắt tiền? Không hẳn đắt tiền mà?
Vậy ngoài việc muốn thử xem cách tôi phản ứng ra sao với sự việc… Thì còn có cách gì giải thích cho hợp lý không?

– Ý anh là, Chúng muốn thăm dò anh?
Trần Phong gật gật đầu:
– Vẫn là Tuyết nô hiểu anh! Sự việc lần này nhìn như nguy hiểm, nhưng lại không hẳn là hiểm. Mà lại thực sự hiểm!
– Là…sao? – Dương Ánh Tuyết nhăn đôi mày liễu.
– Nhìn như hiểm, là ám sát, là tay bắn tỉa hàng đầu, là mạng người! Đe doạ? Hay phô trương thanh thế? Không hẳn là hiểm, vì anh cảm giác, chúng…không giết anh, lúc này!
– Không giết?
– Giả sử, viên đạn kia nhằm vào chính anh! Vậy có hai khả năng, một, anh chết tại chỗ. Hai, anh né được! 50-50! Viên đạn bắn ra lại nhằm vào tài xế bên cạnh. Dù là Hoàng Bá Vương hay bất kỳ ai đi cùng qua con đường bắt buộc phải đi này!
Nếu anh không cứu hoặc không cứu được, tài xế chết. Nếu anh cứu, tài xế sống. Không cứu hay không cứu được thì không nói, chỉ là một mạng không quan trọng. Cứu, chứng tỏ…anh nghe được đường đạn, hoặc anh nhìn trước được tình huống sẽ xảy ra… Ngay tại thời điểm anh vừa nâng lên level 2 của dự ngôn thuật! Vậy thì vừa đảm bảo được, mục tiêu còn sống, vừa có thể kiểm tra được…anh có thể làm gì!

– Nói vậy, anh sẽ an toàn rồi?
Dương Ánh Tuyết cười vui. Nhưng ngay lập tức lại khó hiểu:
– Tại sao phải loằng ngoằng như vậy? Rõ ràng chúng có tai mắt bên cạnh ta mà nhỉ?

Trần Phong quay đầu, cười với Dương Ánh Tuyết:
– Tình huống đột xuất làm người ta phản ứng một cách bản năng nhất. Đó là điều chúng muốn quan sát!
– Vậy, có hiểm, không hiểm rồi. Cái gì là thực sự hiểm?
Trần Phong cau mày:
– Chỉ suy lung tung thôi! Đó là, chúng…muốn nuôi anh đến khi nào? Hơn nữa…xét nguyên ngày hôm nay, cái gì anh làm cũng là bộc phát. Thức dậy tùy hứng. Đi dạo trên phố cũng là tùy hứng… Đi xe của Hoàng Bá Vương về cũng là tùy hứng… Vậy, kẻ mai phục kia, chẳng lẽ nằm đây đợi suốt hay sao? Hay có thể nói, chúng biết rõ…thời điểm anh sẽ qua con đường này?…

Ánh Tuyết giương mắt hoảng sợ:
– Làm sao biết…chẳng lẽ…
Trần Phong nghiêm mặt, nhìn sâu vào mắt Dương Ánh Tuyết:
– Chẳng lẽ, chúng có thể…dự ngôn?
– Không thể nào… – Ánh Tuyết vội nắm lấy tay Trần Phong.
Trần Phong gật đầu:
– Có thể! Mẹ anh cũng có khả năng dự ngôn. Vậy, không loại trừ khả năng…chúng cũng có người như thế! Thậm chí, còn đủ năng lực, cao tay hơn. Đang vờn anh như con rối!

Dương Ánh Tuyết hoảng sợ:
– Nói vậy, chúng ta đâu còn thế mạnh nào…?
Trần Phong giơ tay ôm cô:
– Anh nghĩ nhiều thôi. Suy đoán cũng có thể sai mà! Có lẽ, em nên rút lui ra để bảo đảm an toàn!
Dương Ánh Tuyết lắc đầu kiên định:
– Không! Em sẽ bên cạnh anh. Dù một chút sức lực vẫn hơn là không có!

Trần Phong dụi đầu vào mái tóc thơm:
– Về thôi. Mệt quá rồi! Ngày mai anh vào quân khoảng một tháng, em phải thật cẩn thận!
– Vâng, trông anh cũng không được khoẻ đâu? Về em nấu mấy món anh thích nhé?
– Ừ. Về thôi! Còn nửa ngày để nghỉ ngơi!
………
– A!
Vừa mở cửa nhà, Trần Phong va vào một cơ thể mềm mại đang lao ra ngược hướng.
Trần Phong cúi xuống nhìn cơ thể thơm mềm trong lòng, chợt thấy quen quen, nhưng không nhớ là gặp ở đâu.
– A… Anh đẹp trai! Anh cứ ôm em thế là em ngại lắm đó nha?
Trần Phong mỉm cười buông tay:
– Xin lỗi, em là…?
– Em là Tiểu Nghiên. Sao anh vào được đây? Em chưa thấy anh ở đây bao giờ?
– Tôi là…
– Anh ấy là gia sư của mình!…
Dương Gia Hân cướp lời, trả lời cô bạn đang líu ríu, nhưng ánh mắt né tránh, không nhìn Trần Phong.

Phong cười híp mắt với Tiểu Nghiên:
– Đến giờ kiểm tra bài cũ, nên anh mượn Gia Hân một chút nhé?
Còn Gia Hân thì lại vội nắm tay Tiểu Nghiên, chạy biến vào nhà, bỏ lại mình hắn trơ trọi một mình.
Dương Ánh Tuyết lúc này mới cười bước qua cổng:
– Chắc hờn dỗi điều gì rồi?
– Hừ! Tuyết nô, mang roi về phòng anh! Con hư tại mẹ!
Dương Ánh Tuyết sáng mắt lên, nhưng lời thốt ra thì có vẻ não nề:
– Dạ…

…….
Trần Phong nằm trên giường, thoải mái nhìn đôi thỏ trắng nhún nhẩy không chớp mắt. Trên người hắn, Dương Ánh Tuyết đang khoả thân, ra sức lắc hông nhằm va chạm những vách thịt vào cây gậy của chủ một cách tối đa.

Thân thể người phụ nữ lúc này, phơi bày trọn vẹn vẻ đẹp tuyệt vời của tạo hoá. Điểm xuyến thêm vài dấu ấn nhân tạo bằng một sợi dây thừng dày quấn quanh chiếc cổ thiên nga, nối thẳng với trần nhà.
Mỗi lần cô nhún xuống, sợi dây lại siết chặt, kéo căng ra hết cỡ. Thít chặt hơi thở trong cơn sướng khoái.
Khi nâng hông lên, phải đủ cao độ để tìm lại hơi thở đã bị ngắt quãng. Giúp cho lỗ hẹp vốn đã thít chặt, lại càng chặt hơn. Cây gậy thịt được tạo điều kiện đi dạo trọn vẹn một vòng trong thông đạo ẩm ướt!
Ngoài đôi bàn tay bị trói ra phía sau, thì trên người cô hoàn toàn tự do hành động. Cặp vú thoải mái sóc nảy. Đôi đùi chắc khoẻ ra sức nhún nhảy, đem lại khoái cảm cho chủ nhân, ung dung hưởng thụ!

Trần Phong nhìn phía dưới hạt ngọc, ướt đẫm tuôn trào. Tràn qua gốc rậm rạp của mình, trào cả xuống nệm. Hắn nheo mày:
– Phạt mà sướng quá hả? Chảy ướt hết cả chủ nhân! Quay mông lại đây!

Ánh Tuyết cắn chặt cái quần lót đàn ông trong miệng, xoay một vòng trên tiểu chủ nhân. Đôi chân thon dài lộ ra những thớ cơ chắc khoẻ:
– Ư….
Không biết là lần tuôn trào thứ mấy, nhưng cô chỉ có thể tiếp tục nhún nhảy hầu hạ chủ nhân mới có thể thở… Chưa từng được nghỉ phút nào!
Tét!
Một chiếc roi quất vào mông, lằn đỏ hiện lên thật rõ. Ánh Tuyết nghe chủ nhân quát nhẹ:
– Nhanh lên!
Cơn sướng khoái giữ người đàn bà ở trên tận mây xanh. Nhưng cơ thể run rẩy mệt mỏi lại níu cô xuống. Cứ như vậy, tất cả chỉ còn là ý chí tuyệt vời, nhằm phục vụ cho dục vọng của chủ nhân, bằng chính cơ thể mình!

Nhưng! Một chiếc lưỡi nóng ấm… Liếm qua đỉnh vú của cô. Bên kia cũng bị mân mê nhè nhẹ. Chỉ thế thôi, cũng đủ để đẩy cô đến bên bờ vực của sự sướng khoái và cái chết, khi không còn sức để nâng eo lên thở.
Cô nghe loáng thoáng tiếng Vương Bội, không biết tiến vào từ bao giờ:
– Chủ nhân, Hân và Tiểu Nghiên sắp học xong rồi!
Tét!
Một vệt roi đỏ lại hằn lên mông nữ chủ tịch. Tiếng chủ nhân như trời ban trong tai Ánh Tuyết:
– Được rồi xuống đi! Bội há miệng ra!

Khi Ánh Tuyết gỡ được dây thừng, ngả cơ thể mệt mỏi nằm được xuống giường. Trần Phong kéo ra cái quần đã ướt đẫm, hướng về phía mặt cô. Khuôn mặt trên nhiều trang bìa của tạp chí nổi tiếng, phủ đầy một thứ dịch trắng đục, với một vẻ đê mê lạc lối!