Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 4973 Lượt Xem

Bonus 1 đoạn!!

Trong tiếng phành phạch vang vọng khắp căn phòng, không biết từ bao giờ, Vương Hoài đã tự móc cái của mình ra tự sóc lấy. Đôi mắt chăm chăm nhìn vào thứ to lớn của Trần Phong trượt ra trượt vào trong cái mép đỏ hồng của em gái.

Trần Phong vừa đâm vừa nói nhỏ vào tai Vương Bội:
– Nhìn cái thứ bé tí của anh trai em kìa! Nếu cái thứ đó đâm vào, có đủ làm em sướng không?

Vương Bội trong cơn đê mê, nhưng lời chủ nhân đã nói thì phải làm theo. Cô mở mắt, quả thật chỉ bằng một phần ba của chủ nhân. Cô chẳng thèm nhìn tới cái thứ hai, ngả đầu dựa vào vai Trần Phong rên rỉ:
– Chỉ…có chủ nhân… mới làm… em sướng… em chỉ cần… chủ nhân thôi… đâm nát em…đi…hơ hơ…em lại ra rồi…

Một vòi tung toé phun lên tận khuôn mặt đỏ bừng của Vương Hoài. Trong lòng dù không muốn, nhưng con mắt khôbg thể nào rời khỏi cái nơi hồng hào lại thêm sưng tấy kia. Đôi tay cũng không còn theo lí trí điều khiển. Anh quân nhân to cao mạnh mẽ, cũng không thể cưỡng chế bản thân khỏi dục vọng.

Bốp!
Vương Hoài tự tát chính mình!
Một tia ý nghĩ muốn đâm vào cái lỗ kia vừa loé lên. Tự bản thân Vương Hoài cảm thấy hoảng sợ với chính mình. Chỉ có thể tự cảnh tỉnh.

Nhưng Trần Phong không buông tha dễ dàng được. Khoái cảm trả thù tăng vọt. Hắn dí luôn cái lỗ ướt đẫm kia lên mặt Vương Hoài:
– Có thơm không? Liếm đi!

Thân thể Vương Bội ập xuống. Vương Hoài không khác gì cái trụ chống đỡ. Tận mắt nhìn cái lỗ cận kề, đang bị đâm chọc, giã nát trong tiếng hoan lạc tột cùng sung sướng của cô em gái ruột thịt.

Trần Phong phía trên bị khuất tầm nhìn. Đột nhiên mỉm cười tà ác. Hắn… vừa cảm thấy… một chiếc lưỡi vừa lướt qua hạ thân mình!

Vậy là, Vương Hoài không qua được cửa dục vọng, đã đắm chìm trong cái lỗ nước của em gái mà liếm láp! Vậy thì rất nhanh thôi! Anh ta sẽ không còn là anh ta nữa!

Trần Phong hưng phấn vô cùng, ra sức nước rút trong cơ thể Vương Bội. Đem cô ta giã đến rũ người trên vai anh trai. Tiếng rên tắc trong cuống họng! Trần Phong phun một dòng nóng cháy vào cơ thể ấy!

Một dòng năng lượng lớn, tràn vào cơ thể Trần Phong!

Một hình ảnh vụt qua đại não. Đó là… Vương Bội…trong một bộ trang phục kì dị, đang nắm một cây quyền trượng, đứng trên đài cao, từ từ mở ra đôi mắt sắc lạnh…

Trần Phong rút ra, liếc nhìn Vương Bội đang rũ người phơi bờ mông tròn ướt đẫm dâm đãng, run run phun trào lần thứ n.

Vương Hoài đỡ cơ thể cô nằm xuống đất. Cúi đầu nhìn đống nhớp nháp chính mình phóng thẳng xuống đất kia. Vương Hoài ủ rũ như con gà trống bại trận, sụp vai bỏ đi khỏi phòng.

Trần Phong tặc lưỡi hai tiếng. Vương Bội vội vàng bò dậy, gượng cơn tê tái đến bên Trần Phong. Cô phải làm sạch khi chủ nhân xong việc!

Nhưng hắn lại ngăn cản! Kéo cơ thể trần truồng kia ngồi lên đùi mình, hôn một cái say đắm lên bờ môi đã nhoe nhoét son.
Vương Bội mở bừng mắt như không thể tin vào nụ hôn của hắn. Trần Phong sờ lên bên bầu ngực gắn khuyên:
– Sao vậy?
– Em…
Trần Phong khôbg nói, chỉ cúi đầu tiếp tục hôn. Đè cơ thể xuống sofa, tiêpz tục đâm!
Môi lưỡi quấn quít, Vương Bội đê mê nở nụ cười hạnh phúc:
– Chủ nhân…chưa bao giờ…yêu em như thế này…
Phong vẫn đâm không ngừng nghỉ, vừa hôn vừa liếm khắp tai khắp cổ đến ngực Vương Bội:
– Sướng không?
– Ư…sướng… sướng chết em rồi!…chủ nhân… em yêu anh…đâm em đi… chủ nhân ơi… chơi chết em đi…
Vương Bội đột nhiên rùng mình, đôi chân vươn thẳng. Đôi mắt loé một tia sáng lạ:
– Em…ra…nữa…
Trần Phong siết cổ họng cô trong cơn nước rút:
– Vương Bội là của ai?
– Của…hự…của chủ nhân…Trần…Trần Phong… ặc…ra…nữa…điên…em điên rồi…chủ nhân…ặc…

Qua hồi lâu, Vương Bội mới hồi thần, nhìn Trần Phong đã ăn mặc chỉnh tề trở lại. Cô cuống cuồng ngồi dậy:
– Chủ nhân…
Trần Phong chỉ cười, vuốt ve khuôn mặt đã tái xanh:
– Đủ no chưa?
Vương Bội rất hưởng thụ cử chỉ nhẹ nhàng của Trần Phong, có vẻ như say mê hơn hẳn:
– No…em no lắm rồi…tê hết cả người luôn rồi chủ nhân ơi…

Trần Phong nhìn sâu vào mắt cô:
– Vương Bội là của ai?
Vương Bội giương đôi mắt trong suốt:
– Em là của riêng chủ nhân!
– Về đi! Trông chừng anh trai em!
– Vâng!

Vương Bội giương mắt nhìn Trần Phong quay lưng đi. Trong đôi mắt dãy dụa hồi lâu. Một giọt nước tràn mi:
– Giá như…em chỉ là Vương Bội của anh…!
***Cầu like****