Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Tác Giả: DamLaox
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 4939 Lượt Xem
, 255, 77)”>Chương 66: Cần đi học
Căn phòng tiếp đón người thân đủ rộng rãi. Có một bộ sofa khá thoải mái giữa phòng, và hai băng ghế dài ở hai bên tường. Trong phòng còn được trang bị thêm cả bình nước nóng lạnh kèm một hàng li nhựa sạch sẽ.
Trần Phong vào trước, chủ động rót vài ly nước mát để lên bàn, hỏi:
– Có chuyện gì?
Vương Hoài đóng chặt cửa, mặt trầm xuống:
– Tôi muốn hỏi chuyện của Bội, tại sao cậu không cho Bội đi học? Bội còn nhỏ, ít nhất cũng phải học hành cho hết cấp 3!
Trần Phong cười khẩy, ngả người trên cái ghế lớn nhất;
– Tôi chưa bao giờ cấm đoán chuyện học hành!
Vương Hoài giận dữ:
– Nó đã theo cậu như thế rồi, nhưng nó cũng cần có tương lai! Dù cho nó có tự nguyện bù đắp thì tất cả những tội lỗi kia đâu có liên quan đến nó? Oan có đầu nợ có chủ! Cậu không thể ép nó đến như thế được! Muốn thì cậu hãy nhằm vào ba tôi hay tôi đây này!
Trần Phong dang tay trên thành sofa, không thèm nhìn đến Vương Hoài đang gay gắt chất vấn, nghiêng đầu nhàm chán nói:
– Này, Vương Thánh Nhân, chuyện này anh không nên hỏi tôi!
– Không cậu thì ai được?
Trần Phong hất cằm:
– Tất nhiên là chính chủ rồi! Anh phải hỏi xem chính cô em gái của anh muốn hay không muốn đi học chứ?
Vương Hoài tuy ngạc nhiên vì Trần Phong lại có thể dễ nói chuyện đến thế, nhưng anh ta vẫn vui mừng quay về phía Vương Bội vẫn đứng sau lưng mình:
– Tất nhiên rồi, em ấy theo tôi đến đây mà. Phải không….? Bội!… Vương Bội…?
Vương Bội khoác chiếc áo đen dài, từ nãy đến giờ chỉ đứng cúi đầu, lặng lặng không nói, dường như cũng chẳng nghe thấy bất kỳ câu hỏi nào của Vương Hoài. Thậm chí, cô còn đứng yên chẳng thèm phản ứng khi Vương Hoài lắc vai mình. Mãi cho đến khi:
– Bội à…!
Trần Phong dựa trên ghế sofa nhẹ gọi một câu. Vương Bội như con búp bê tỉnh giấc, đôi mắt dần sáng rỡ, phủi tay Vương Hoài, bước về phía trước.
Trần Phong vẫn vắt chân, nhìn Vương Bội từ từ quỳ gối xuống trước đầu gối. Phong nâng cằm cô:
– Em muốn gì?
Vương Bội dần nở nụ cười, đôi mắt hơi loé một tia sáng:
– Chủ nhân…
Vương Hoài lập tức xen vào:
– Cậu đe doạ thì sao nó dám nói?
Trần Phong chỉ cười, nhìn thẳng Vương Hoài:
– Bội à, em nói cho anh trai em biết, em muốn cái gì? Chỉ cần em nói ra, tôi đều đồng ý!
Vương Bội nhích gối, tiền sát bên chân Trần Phong, ngẩng đầu với khuôn mặt hi vọng tột cùng:
– Chủ nhân đã hứa…
Vương Hoài nắm tay, nhìn đứa em gái đã bị dạy dỗ đến mức không còn tự trọng. Chỉ hi vọng, nó còn biết nghĩ cho tương lai chính mình. Phận làm anh, cũng chỉ có thể níu kéo đến thế mà thôi!
Trần Phong vẫn nhìn vào mắt Vương Hoài, nhắc nhở:
– Cứ nói rõ ràng, kẻo anh trai em hiểu lầm tôi!
Vương Bội vươn tay, xoa lấy chân Trần Phong:
– Chủ nhân đã hứa, giữa tuần cho em ăn no… em đã chuẩn bị…đầy đủ…
Giọng nói không hề ngượng ngập, hơi thở dần gấp, Vương Bội kéo chiếc áo khoác khỏi thân. Bên trong chằng chịt những sợi dây đỏ quấn quanh! Đem đầu xích nhỏ từ chiếc vòng cổ hồng giao vào tay Trần Phong:
– Chủ nhân, em thèm… tinh của anh…phát điên rồi…
Vương Bội vẫy chiếc đuôi lông gắn chặt giữa mông, bàn tay vội vàng cởi thắt lưng Trần Phong. Trong mắt chỉ còn thứ to dài đó, mặc kệ hết thảy xung quanh.
Vương Hoài không tin nổi mắt mình! Em gái anh ta, không hề bị ép buộc, toàn thân xích loã, uốn éo dưới chân đàn ông cầu hoan. Đứa em từ nhỏ ngoan hiền, nay trở thành thứ dơ bẩn nhìn không nổi!
Trần Phong dang chân, quấn sợi xích quanh bàn tay, thoải mái tận hưởng cái cổ họng ẩm ướt nóng ấm của Vương Bội, đang tự động ra sức gục đầu. Hắn cười cười:
– Thánh nhân à, anh xem?
Vương Hoài suy xụp thất vọng, rũ vai quay đi, không muốn nhìn những gì diễn ra trước mắt. Phải ra ngoài, tránh xa những âm thanh dâm dục mà chính em gái mình tạo ra!
Trần Phong gác một tay trên đầu Vương Bội, nhướng mày:
– Nếu anh bước ra khỏi phòng này, tôi e rằng em gái anh sẽ hận anh cả đời này!
Vương Hoài dừng bước, thở dài:
– Nó có cuộc sống nó chọn, tôi còn làm được gì nữa?
Trần Phong ấn chặt đầu Vương Bội:
– Có chứ? Nếu anh đi, tôi sẽ vứt bỏ con chó này! Nó vĩnh viễn sẽ hận anh vì nó không có được cuộc sống nó chọn! Nhưng…
Vương Hoài nắm chặt nắm đấm, từ từ quay đầu, ánh mắt đỏ rực:
– Đừng ép người quá đáng!
Trần Phong thở một hơi:
– Aaaa cổ họng em sướng quá!
Sự thờ ơ của Trần Phong làm Vương Hoài không nhịn nổi nữa. Hắn lao lên, muốn đấm vào cái bản mặt khinh người kia! Rồi đến đâu thì đến. Chết còn hơn chịu nhục như thế này!
Trần Phong nâng tay chỉ vào đầu Vương Bội:
– Nếu tôi không cho phép, nó không dám cả thở! Anh muốn em gái chết vì cặc lấp đầy mồm à?
Vương Hoài đã tóm được cổ áo Phong, nắm đấm đã gần như nện xuống mặt, nhưng Phong không thèm phản kháng. Chỉ cười cười:
– Nếu tôi ra lệnh em gái anh phải đi học thì sao nhỉ?
Vương Hoài cắn răng:
– Bảo nó thở đi!
Trần Phong liếc mắt nhìn cổ áo mình đang bị Vương Hoài nắm chặt:
– Gấp lắm rồi đấy!
Vương Hoài chỉ có thể giận dữ buông tay, nhìn chằm chằm Trần Phong. Còn Trần Phong thì vẫn ngả ngớn:
– Sướng thật! Đánh lưỡi đi em!
Vương Hoài gầm lên:
– Thở!
Trần Phong nắm búi tóc của Vương Bội kéo lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên đỏ bừng, khẽ nói:
– Anh trai em nóng tính, hãy đến làm hắn thoải mái chút đi!
Vương Bội khẽ vâng, rồi mang khuôn mặt nhoe nhoét nước, không biết là nước mắt hay nước dãi, xoay người về phía Vương Hoài. Ánh mắt cô, có phần giận dữ…
****Cầu like để thấy tôi không cô đơn****