Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 4941 Lượt Xem

Chương 58: Rục rịch!
Buổi chiều,
Trần Phong cởi trần nằm sấp trên giường của Gia Hân, nhắm mắt, nghe cô kể về những chuyện xảy ra gần đây.
Gia Hân thì trườn bên cạnh, bóp vai bấm huyệt xoa nắn mát xa trên lưng hắn. Bàn tay cô mềm mại, lướt đến đâu là thư thái đến đó.
Cô cúi đầu, ôm bả vai hắn, mái tóc dài mềm mướt lướt trên lưng, cứ như dòng suối mát chảy qua. Còn thoải mái hơn là tắm nước nóng!
Bép!
Gia Hân vỗ mông Phong, cười hihi bên tai hắn:
– Thoải mái không anh? Đổi ra đằng trước nhé?
Trần Phong rất phối hợp lật người lên. Nhắm mắt, dang tay mặc cô mân mê trên da thịt.
Gia Hân lướt tay lên từng múi cơ không to nhưng rắn chắc màu đồng, ánh mắt hiện lên vẻ si mê. Cô giơ ngón tay chọc vào mấy múi bụng cứng ngắc, rồi tủm tỉm cười. Đôi mắt cong lên như vầng trăng non.
Mắt cô dán vào cơ ngực cơ bụng cuồn cuộn, như muốn bùng nổ. Nhất là dưới cạp quần đã có vẻ độn cao. Gia Hân thở hơi loạn nhịp, dừng đôi bàn tay, nhướng mắt nhìn Trần Phong vẫn đang nằm nhắm mắt, cắn cắn môi.
Cô nghiêng người, xoa lên lưng quần, cúi đầu liếm qua một cái trên đỉnh bé tí. Rồi trượt cái lưỡi qua cổ hắn, lên đến vành tai, thì thầm:
– Em nhớ anh! Anh có muốn…lấp đầy nỗi nhớ trong em không?
Trần Phong vẫn nhắm mắt, nghe tiếng thở ngày một nặng nề dồn dập của cô, cười:
– Anh dạy em thế nào?
Gia Hân nôn nóng, thở phì phò vòng tay ôm cổ hắn, hôn một nụ rồi thì thầm:
– Xin chủ nhân cho em cặc!
Trần Phong mở mắt, ôm lấy Gia Hân trên người, vừa hôn vừa bóp đôi mông mẩy. Một kéo hai gạt, quần áo trên người Gia Hân đã đổi chỗ xuống gầm giường. Còn cô thì bị một vật lấp đầy…nỗi nhớ!
Trần Phong cứ ghì chặt lấy Gia Hân, môi lưỡi quấn quít. Bên dưới người đẩy lên, bên trên kẻ dập xuống ăn ý phối hợp. Chẳng mấy chốc, Gia Hân cứng người, ngẩng đầu thét lên:
– Em ra!…
Nhưng đôi mông của cô vẫn bị Trần Phong giữ chặt. Hắn tiếp tục hẩy lên, nhồi nhét trong cơn cao trào:
– Nỗi nhớ của em đã được lấp đầy chưa?
– Hức..đầy…đầy tràn rồi anh ơi… Sứ…sướng quá!.. em lại…raaaaaa…
Nước! Cứ thế ào ào tuôn!
Tư thế này không khiến Phong mất sức, nhưng hắn vẫn ôm cô trong lòng. Lúc thì vuốt dọc sống lưng, lúc thì bóp chặt đôi mông, hưởng thụ sự mềm mại như nước của cô. Cùng cô, một trên một dưới, phập phồng thở dốc! Lúc này, không chỉ có tâm hồn, mà cơ thể họ, cũng hoà với nhau làm một!
Gia Hân từ trong hõm vai Phong, ngẩng đầu êm dịu nhìn hắn:
– Anh có muốn lấp đầy nỗi nhớ…đằng sau em không?
Gia Hân vẫn cảm nhận vật cứng chưa bắn trong cơ thể mình, nảy lên một cái. Cô cắn môi:
– Em rửa sạch, chuẩn bị sẵn cho anh rồi!
Còn gì hưng phấn hơn, khi người con gái trong lòng bạn, sẵn sàng trao ra tất cả như thế? Người con gái thanh thuần như nước trở nên dâm đãng vì bạn?
Trần Phong hít sâu một hơi, lật người, đem Gia Hân đè xuống, vẫn ở vị trí cũ, đâm tới tấp:
– Ôi con hồ li của anh!
Hắn hôn hít, gặm cắn cô gái nhỏ trong cơn cuồng dã. Để lại một loạt dấu đỏ khắp làn da trắng!
Cuối cùng phun đầy tử cung cô, trong một quyết định chắc nịch:
– Anh muốn, em đẻ con cho anh!
Cô gái nhỏ mơ mơ hồ hồ, đồng ý trong tiếng rên siết:
– Ư…ư…
Mây tan, mưa tạnh, dông bão kết thúc!
Tạch! Tạch!
Trần Phong gác chân, ôm Gia Hân từ phía sau. Mặc cô cắt tỉa, mài dũa móng tay hắn. Cắt xong, cô ngắm nghía, vuốt ve từng ngón tay thô ráp ấy. Miệng cười nói:
– Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất đời em!
Trần Phong nhìn nụ cười toả sáng của cô, mân mê đôi núm mềm nhạy cảm, không nói. Cô mang hương thơm dịu dàng, nhẹ nhàng bên hắn. Chỉ mong cho đi, không cầu nhận lại. Từng tí từng chút một, như dòng suối nhỏ, len lỏi trong tim hắn. Rồi cứ thế, chiếm lấy một góc, hoà tan hắn trong tình yêu của cô!
Trần Phong siết chặt vòng tay, ôm lấy cô như bảo bối:
– Anh lại muốn đụ em rồi! Nhét nó vào đi em!
Trần Phong nhìn Gia Hân nghiến răng, tự thò tay ra sau dẫn lối. Hắn không nỡ làm cô đau, nên cử động thật nhẹ. Cắn lấy vành tai đỏ ửng:
– Anh thích em, bé hồ li của anh!
– Ư…em yêu anh…yêu anh nhất trên đời!…a..
Trong tiếng rên ngân nga, âm thanh da thịt đụng nhau cứ thế vang lên đều đều. Như một bản giao hưởng tuyệt vời!
****

Ở một địa phương không biết tên,
Một giáo đường nhìn vô cùng nguy nga tráng lệ như một toà cung điện. Ánh chiều tà nhuộm vàng từng viên gạch cổ kính.
Một hình bóng cao lớn trong chiếc áo choàng trắng thùng thình vừa rộng vừa dày bước vào. Chiếc mũ trùm cũng thật rộng, che kín cả khuôn mặt.
Bóng đen bước đến giữa giáo đường, nơi các tia sáng đèn hội tụ. Hắn ta khom lưng, cúi thấp đầu trước khoảng không trống vắng:
– Thánh nữ, đường chủ Chu Tước Đường báo cáo, đang tiến hành đến bước xác nhận khả năng! Vòng vây đang khép lại! Theo đúng kế hoạch đã định!
Một giọng nữ nhẹ, ngọt vang lên trong không trung, nhưng không hề xuất hiện bóng dáng:
– Ừm!
Bóng áo trùm lui ra. Giáo đường lại trở về với sự yên tĩnh vốn có!
….

Ở một nơi khác, giữa cánh rừng già rậm rạp, một chiếc xe lăn lăn bánh ra khỏi thềm của mái nhà tre.
Một ông cụ tóc bạc trắng, mặt nhăn nheo, hai tay tự đẩy bánh xe dừng giữa khoảng sân nhỏ. Ông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời nhuốm vàng bằng đôi mắt trắng dã không có con ngươi. Miệng lẩm bẩm liên tục một câu gì không rõ…
Cho đến khi, một tia sáng mảnh, màu vàng rực từ mi tâm của ông, bắn thẳng lên trời xanh. Bầu trời bỗng nổ ra một tràng sấm chớp!
Mái tóc bạc tung bay như gặp gió, cho đến khi tia sáng tắt hẳn. Mái tóc cũng dừng bay. Ông lão như già thêm ba mươi tuổi. Cánh tay run rẩy, cũng không còn sức nâng lên…