Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Tác Giả: DamLaox
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 4955 Lượt Xem
Chương 37: Xin đừng là giá như!
Trường học viện quân sự TW là ngôi trường có bề dày lịch sử lâu đời của quốc gia từ thời kháng chiến chống thực dân xâm lược. Nơi đây là xuất thân của rất nhiều lãnh đạo, nhà chính trị, nhà quân sự của đất nước cho đến tận ngày nay.
Trường có cơ chế tuyển sinh rất cao, ba năm mới có một lần. Mỗi lần có chỉ tiêu rất ít. Cả trường chỉ có 300 tân sinh viên. Nhưng cơ chế giáo dục và đào thải lại vô cùng khắc nghiệt.
Thậm chí, có những năm trường đã đào thải toàn bộ học viên đang đào tạo.
Có hai cách để giành được suất tuyển sinh:
Một là, thông qua kỳ thi tuyển toàn quốc, Học viện sẽ chủ động gửi giấy mời đến những ứng viên ưu tú nhất.
Hai là, hậu duệ của những quan chức chính trị tai to mặt lớn.
Nhưng dù vào trường bằng phương thức nào thì vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ, cơ chế đào thải vẫn hiệu lực mạnh mẽ.
Do vậy, bất kỳ một cá nhân nào qua được kỳ tốt nghiệp, đều trở thành nhân tài được trọng dụng, bất kể bối cảnh sau lưng ra sao.
Thực tiễn đã chứng minh, suốt hàng trăm năm nay, chỉ cần có thực lực là giữ được tấm bằng chứng nhận xuất thân từ Học viện. Đây chính là tấm vé của đường lên trời!
Trần Phong hiện đang ngồi trong phòng của mình ở Trần Gia, xem lại thông tin của ngôi trường là nguyện vọng duy nhất của mình. Kiểm tra lại toàn bộ hồ sơ của mình. Kẹp thêm tờ giấy giới thiệu mà người ba bộ trưởng vừa đưa cho mình. Tất cả đã sẵn sàng!
Phong nghiêng đầu, nghe một chút âm thanh đang ồn ào ngoài kia. Người mẹ kế đang khóc lóc kêu gào. Bà ta chẳng còn quản được vẻ cao sang thường ngày:
– Tôi ở bên ông bao nhiêu năm nay, hi sinh bao nhiêu thứ vì gia đình này, vậy mà ông đối xử như thế với mẹ con tôi à?
Căn phòng cách âm cũng tương đối tốt, Phong không nghe thấy ai nói gì khác, trừ tiếng thét của Phùng Thị Nhân vang lên chói lọi:
– Nó chỉ là thằng con hoang!
Rồi loáng thoáng cãi cọ gì đó, Phong cũng không để ý nữa. Hắn chỉ khẽ cười:
– Bà yên tâm, Trần Lập hiện tại đang có những thú vui rất tao nhã nên nó chẳng thiết tha gì cái suất giới thiệu này đâu!
Tôi không biết cảm giác của bà khi ấy sẽ như thế nào? Trả thù bà đơn giản đến mức tôi còn chẳng thể nào có chút cảm xúc! Cũng chẳng khơi dậy nổi chút khoái trá nào?
Dù cho tôi phải lặng lẽ sắp đặt để che dấu ánh mắt của một số người, thì có thể tôi thêm chút gia vị, vui đùa một chút với bà nhỉ? Nên hay không nên?
Tay lướt qua điện thoại, vài tấm ảnh bật ra, nhân vật chính trong số ảnh đó là Trần Lập đang đi dạo chơi thì va phải một cô gái trẻ.
Sau đó họ làm quen.
Trò chuyện vui vẻ.
Hẹn hò.
Trong số đó cũng có cả những video quay từ nhiều góc độ. Phong đang xem một video khi Trần Lập đang hôn cô gái ấy say đắm bên bờ sông thơ mộng.
Ngón tay Phong lướt qua, gạt bộ ảnh sang bên:
– Chỉ cần dính vào cô ta, cuộc đời nó coi như đến đây là hết! Cần gì phải mất quá nhiều công sức với kẻ sắp chết? Căn bệnh thế kỉ cơ mà!
Hừm! Nên thêm chút gia vị cho em trai một chút!
Một bộ ảnh nữa tiếp tục được mở lên, lần này nhân vật chính lại là hai cô gái xinh đẹp.
Trần Kiều An hôn má Lê Minh Tâm đang xem điện thoại.
Trần Kiều An nắm tay Lê Minh Tâm kéo đi dạo phố.
Trần Kiều An tay bưng đĩa, tay đút một miếng trái cây vào miệng Lê Minh Tâm.
Trần Phong thở dài:
– Nể tình trước giờ em sống vô tư không đàm tiếu đến mẹ anh, nên anh chỉ…tước đi trái tim của em mà thôi! Có trách, thì hãy trách người mẹ ác độc của em nhé, Kiều An!
…..
Cốc cốc!
Trần Phong mở cửa.
Là Trần Quý!.
Ông mang gương mặt từ ái, quan tâm hỏi han:
– Chuẩn bị xong chưa? Còn thiếu gì thì ba mua cho?
– Đủ rồi! – Phong gật đầu
– Vậy thì đi thôi. Ba chở con đi! – Trần Quý thân thiết cười với Phong.
Giá như bản thân không biết gì hết, giá như bản thân chỉ là con của một gia đình bình thường thôi. Hoặc là, ngay lúc này đây, có thể quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra. Thì có phải mình sẽ là đứa con trai rất hạnh phúc vì được ba bảo vệ? Thì có phải, hiện tại mình nên vui mừng và tự hào khi được ba mang đến cơ hội thăng tiến to lớn như thế này chăng?
Phong nhìn nụ cười của Trần Quý, mà quyết tâm trong lòng:
– Con liều mạng đặt bản thân vào vị trí ba muốn. Hi vọng con tìm ra được chứng cứ chứng minh ba vô tội!