Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Dự ngôn sư – Truyện Sex BDMS Bạo Dâm 2023 – Update Chương 115
Tác Giả: DamLaox
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Hiếp Dâm, Ngoại Tình, Tập Thể, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Lượt Xem: 2289 Lượt Xem
, 255, 255)”>Chương 115: Tôi đã trở lại rồi đây!
Đêm,
Con suối nhỏ róc rách chảy xuôi. Một chiếc lá vàng rơi tà tà từ tán cây cao, chạm mặt nước trong veo, nhẹ nhàng tĩnh lặng theo dòng chảy trôi đi.
Bên suối, một bóng người cao lớn, khoác áo trùm đen dài kín người lặng lặng đứng nhìn theo chiếc lá vàng rời cây, theo vòng xoáy nước mà biến mất khỏi tầm mắt. Cặp mắt tĩnh lặng vô cảm thu lại, hướng tầm mắt về một khoảng không vô định xa xa.
Không biết đã qua bao lâu, bóng đen kia vẫn chẳng có chút cử động, dường như cũng không hề thấy mỏi mệt. Tư thế đứng cứng nhắc bất động, khuất sau tán cây, như hoà lẫn làm một với khung cảnh của khu rừng giữa màn đêm tĩnh mịch. Dưới chân hắn, một người bất tỉnh trên mặt đất…
………………
Cùng lúc đó,
Một đoàn người lùng xục trong rừng. Đèn pha đèn pin chiếu rọi xuyên qua từng kẽ lá. Tiếng bước chân rầm rầm, tiếng những lá cây bị gạt ra loạt xoạt, tiếng ý ới gọi nhau và gọi tên một người liên tục:
– Trần Phong…
– Trần Phong…
– Trung úy, mau đến! Ở đây có một học viên bất tỉnh… Có dấu hiệu bị tấn công… Toàn đội chú ý đề phòng, có kẻ địch…
Trình Ngưng được báo tin lao đến, đỡ lấy Vũ Thanh Tâm nằm mê man trên mặt đất lạnh và cây kim mảnh dài sắc nhọn đã được Vũ Thanh Tâm rút ra nắm trong lòng bàn tay.
Có lẽ mê man trên nền đất lạnh khá lâu, nên cả người Vũ Thanh Tâm lạnh toát. Được dựa vào bộ ngực ấm áp mềm mại của Trung úy nên cô gái dụi vài cái theo bản năng. Vài anh lính đứng gần nhìn thấy vội đứng nghiêm lại, ánh mắt thẳng băng. Chỉ có yết hầu là khẽ chuyển động lên xuống. Cũng có kẻ lén lút dựng hẳn một túp lều vải căng phồng giữa rừng đêm. Cái tư vị đó chắc hẳn ai cũng khao khát, ngoài Vũ Thanh Tâm đang mê man kia, chắc chỉ còn một kẻ là hiểu được mà thôi.
Trình Ngưng thì thu lấy cây kim dài quan sát sơ qua rồi đưa cho một người đàn ông cao to đang đứng ngay bên cạnh. Cô đỡ lấy Vũ Thanh Tâm lay nhẹ:
– Binh nhất Vũ Thanh Tâm… tỉnh… tỉnh dậy…
Nhận chiếc khăn mặt thấm đẫm nước lạnh, Trình Ngưng nhẹ nhàng lau lên khuôn mặt nhỏ, nhưng Vũ Thanh Tâm vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Trình Ngưng quan sát tỉ mỉ nhưng không thể tìm thấy vết kim nào trên tay Vũ Thanh Tâm. Cô nheo mày:
– Gọi quân y ngay lập tức, tôi sợ rằng học viên này dính độc… Ừ có lẽ…vết thương nằm ở dưới áo…
Người đàn ông bên cạnh, toàn thân trang phục dạ hành, theo sau Trung úy như hình với bóng từ khi xuất hiện. Anh ta ngửi qua đầu mũi kim rồi lắc đầu ra hiệu:
– Không sao đâu, chút thuốc mê thôi! Nồng độ không cao, có lẽ chỉ mê một lúc thôi.
Trình Ngưng thở phào gật đầu.
– Xem ra đối phương không hẳn là có ác ý.
Người đàn ông gật đầu tán thành, nhưng vẫn cau mày cẩn thận nói:
– Chắc hẳn lúc này bên phía Bộ trưởng đã nhận được tin tức rồi. Tối nay mà không tìm ra cậu ta, tôi e là sức ép không nhỏ đâu…
Trình Ngưng gật đầu tán thành. Trong lòng lại nhớ đến cuộc nói chuyện giữa cô và Trần Phong hôm trước. Trong lòng nảy sinh chút e dè. Cô nhíu mày thầm nghĩ:
– Sợ rằng áp lực…không chỉ có thế…
Người đàn ông xem xét kĩ tình trạng của Vũ Thanh Tâm, rồi nói với Trình Ngưng với giọng điệu hơi mỉa mai:
– Lúc trước tôi còn cười khẩy với Lão Tam là đội chúng ta có phải đắc tội nhân vật nào không. Sao mà phải đi theo chân một thằng nhóc! Đến nay đúng là sáng mắt ra. Đụng phải cao thủ đến lão Nhị cũng phải bó tay trơ mắt nhìn người bị kéo đi. Thật có tính khiêu chiến ha?
Trình Ngưng lặng im. Có một số việc, cô chưa tìm được thời cơ thích hợp để nói với cả đội. Nếu hấp tấp, e rằng họ sẽ có phản ứng tiêu cực!
Cô ra hiệu:
– Chỗ này có tôi được rồi. Anh theo hỗ trợ lão Nhị lão Tam đi.
– Ok!
******
Quá nửa đêm về sáng, cuộc lùng sục tìm kiếm vẫn xôn xao cả một góc rừng.
Dưới ánh đèn tuýp chạy bằng điện sáng rực, Trình Ngưng vẫn canh chừng bên cạnh Vũ Thanh Tâm đang được nằm trên một cái ghế gập quân dụng. Hiện tại, Vũ Thanh Tâm là người nắm rõ nhất hoàn cảnh lúc Trần Phong mất tích. Nên Trình Ngưng vẫn giữ cô lại, chưa đưa về quân doanh, để có thể ngay lập tức hỏi Vũ Thanh Tâm khi cô bé tỉnh lại.
Loạt xoạt…
Một tràng bước chân gấp rút chạy tới. Trình Ngưng ngẩng đầu nhìn sang, thì thấy Hoàng Bá Vương mồ hôi nhễ nhại chạy tới. Vừa thở hồng hộc định nói gì đó, thì cậu nhìn thấy phía ghế Vũ Thanh Tâm đang nằm. Hoàng Bá Vương liền vội vàng lao đến. Luôn miệng hỏi:
– Chuyện gì vậy? Sao lại thế này? Tâm!
Trình Ngưng nhíu mày nhìn cậu ta, ra chiều suy nghĩ. Cô hỏi:
– Sao cậu lại tới đây?
Hoàng Bá Vương xem như chẳng nghe thấy gì. Chỉ tiếp tục vừa lay tỉnh, vừa kiểm tra thân thể Vũ Thanh Tâm. Tất nhiên, cô chẳng có vết thương nào bên ngoài nên cậu chàng chẳng thể tìm thấy. Chẳng biết cố tình hay vô ý, cậu ta lại thò tay vào cổ áo Vũ Thanh Tâm như muốn kiểm tra cả phía dưới.
Bộp!
– Cậu làm gì vậy?
Trình Ngưng thở dài, có phần lí giải. Hẳn là đồng đội lo cho nhau nên hơi mất bình tĩnh. Cô và đội ngũ của mình cũng vậy, nên Trình Ngưng mắt nhắm mắt mở mặc kệ Hoàng Bá Vương làm lơ cấp trên như mình. Nhưng hành động quá mức như thế, cô vội tiến tới ngăn cản.
– Này!
*******
Bên dòng suối,
Trần Phong xoa gáy từ từ ngồi dậy. Đôi mắt rực đỏ đã trở lại trong suốt bình thản. Hắn nhìn bóng đen bất động trước mặt, nhíu mày hỏi:
– Sao ông lại ở đây?
……
Như tiêu đề chương. Tôi đã trở lại rồi…
Thời gian qua quá nhiều sự việc, sự kiện xảy ra nên có phần chậm trễ. Mong được thông cảm. Tks all!