Đảo Lạnh Mù Sương – Truyện Dài Người Lớn 2021 – Update Chap 33
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Đảo Lạnh Mù Sương – Truyện Dài Người Lớn 2021 – Update Chap 33
Tác Giả: Út Hội
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Lãng mạn, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: ren ri, sung suong, vú đẹp
Lượt Xem: 874 Lượt Xem
Chương 22
“Lasciatemi cantare – hãy hát lên. Con la chitarra in mano – cầm theo cây đàn guitar …un Italiano vero – mà tự hào là người Ý Đại Lợi” – Giọng ca của Sơn tất nhiên không thể nào hay bằng Toto Cutugno, cũng không có đủ cái tự hào của một anh chàng người Ý lãng tử, nhưng phần nào được thể hiện qua tinh thần hào sảng của một người con Sài Gòn, trong đêm tối trên hòn đảo lạnh mù sương Anh quốc, cũng phần nào sưởi ấm được con tim đang nhớ nhà của Valeria.
Các cô gái thời nay mỗi khi thất bại trong tình yêu thường tìm đến một nơi mới để bắt đầu lại từ đầu, như cốt truyện thường gặp trong những cuốn tiểu thuyết của Sidney Sheldon. Valeria cũng như vậy. Theo lời tâm sự của cô thì làm đám cưới với anh người yêu từ thời đại học, nhưng vì chưa muốn đẻ con mà anh ta lại có thai với cô bạn thời cấp ba. Cho nên cô bỏ hết mọi sự mà sang Anh đi làm bồi bàn trong nhà hàng ở khu Chelsea sang trọng, dần dà từ các mối quan hệ và từ chính bề dày tập luyện của mình mà trở thành instructor yoga. Thật buồn cười. Một nét truyền thống ́n Độ âm lịch cổ lỗ sĩ, vậy mà khi trở thành trào lưu cho dân giàu da trắng, thì được biến thể thành một thứ nghệ thuật vô cùng hấp dẫn và đặc sắc.
Sơn ngắm nhìn gương mặt đẹp của Valeria trong ánh lửa bập bùng, mà nghĩ đến những điều kỳ lạ thú vị giữa các nền văn hóa khác nhau trong thế giới loài người. Mà cất lên tiếng hát một bài ca dân gian nước Ý, nhưng theo kiểu trình tấu opera của danh ca soprano số một thế giới đã quá cố Luciano Pavaroti: – “Vide ‘o mare de Surriento – hãy nhìn ra biển Surriento… E tu dice I’ parto addio – em nói em ra đi, vĩnh biệt… ma nun me lassà – nhưng em đừng đi…. Torna a Surriento – hãy trở lại Surriento…”
Bài hát Ý nổi tiếng mà hai anh em nhà de Curtis sáng tác từ hơn 100 năm trước mà ở Việt Nam Phạm Duy phóng tác thành câu chuyện một người tha hương trở về mái nhà xưa khiến cô gái đến từ Napoli nước mắt rơi lã chã. Không hiểu vì nàng nhớ đến bờ biển Surriento dưới ánh trăng thơ mộng, hay lời cuối tiếng Ý quá hay, rằng em hãy trở lại đây để cho tôi được sống, ý rằng là nếu không có em, khi em bỏ đi, thì tôi như đã chết rồi. Một người là nhạc sĩ tài ba viết nhạc, một người là nhà thơ nổi tiếng đặt lời, thì làm sao mà không hay cho được cơ chứ, lại thêm ca từ tiếng Ý vô cùng đẹp, từ i, a, cho đến e, ô, hay thậm chí u cũng khiến cho người nghe rung động vì những thanh âm do chúng tạo ra ở đuôi câu chữ.
Sơn thì vừa hát vừa nhớ đến những kỷ niệm thời còn bé. Bà ngoại anh theo đạo Phật, và anh thường chăm chỉ đưa bà ra chùa Vĩnh Nghiêm tụng kinh. Nhưng ở trường bạn bè anh đa phần là người Công giáo, và anh thường cùng người yêu hát trong ca đoàn nhà thờ, để rồi những bài hát được vị cha già học ở Ý về giảng giải, cùng lòng tốt của người Samarit, và tinh thần từ bi hỉ xả cùng hòa trộn vào trong từng suy nghĩ và hành động trong con người anh. Đó có lẽ là câu trả lời chính xác cho những dằn vặt bấy lâu nay của anh, rằng tại sao khi tiếp xúc có chút gì đó bất thường nhưng vẫn gắng sức giúp kẻ ác nhân kia để bị hại, là bởi vì trong anh lúc đó luôn có một dòng suy nghĩ bao biện cho cô ta, rằng có thể vì cô ta quá khờ khạo, đã bị lừa đến hết sạch tiền rồi, nên không còn chỗ nào khác nữa để mà bám víu. Mà thực ra cũng đúng một phần là như vậy. Nhưng mà. Nhưng mà.
Và Sơn lại rơi vào vòng xoay luẩn quẩn của những suy nghĩ tiêu cực, vô bổ, không lối thoát. Anh buồn. Anh chán. Anh chửi rủa bản thân mình là thằng ngu ngốc. Thời nay có ai đi giúp người không công mà làm gì. Lại còn kiểu như cắt mảnh thịt của chính mình cho ác là ăn như trong câu chuyện từ quyển kinh chi đó ngày xưa nhớ nghe loáng thoáng trên chùa. Càng không có sự thật nào mà người ta công nhận như Chúa Giê-su chịu chết cho loài người được sống mà vẫn ngu dốt hả hê nhạo báng vẫn được tha thứ 7 lần 7 thành tận những 79 lần mà vẫn tiếp tục để cho chúng hại mình.
Giấu những giọt nước mắt chực rơi. Bỏ mặc Valeria uống cho hết đống bia còn đầy trong thùng đá. Sơn trở về xe mình. Chỉ cởi đôi giày ra vất xuống đất. Rồi nằm vật ra giường ôm cái túi ngủ ngáy khò khò, mặc kệ cánh cửa đằng sau vẫn mở toang hoang.
Buổi sáng Sơn tỉnh dậy vơi Valeria đang nằm một bên, còng queo ôm chặt lấy mình. Cũng còn nguyên quần áo mà chỉ cởi đôi giày ra bỏ xuống đất thôi. Sơn nhẹ nhàng với tay xuống gầm rút cái mền máy bay ra, cùng cái gối nhỏ. Lót đầu cho cô gái Ý. Phủ nhẹ tấm chăn lên. Rồi ra khỏi xe mình, qua chỗ xe của Valeria tiếp tục thi công để chút nữa người ta chuyển bộ khung gầm tới là treo lên luôn.
Công việc nhẹ nhàng, tính toán chặt chẽ, chỉ tới trưa là xong hết. Valeria rất mãn nguyện. – “Anh đi thử xe cùng em luôn đi. Có biết bãi biển nào đẹp không? Để em livestream giờ yoga buổi tối luôn”
– “Snettisham. Qua khỏi Cambridge chỉ đi thêm chừng 45 phút nữa là tới nơi. Cực kỳ hoang sơ. Mà có cả mặt trời lặn ở hướng tây nữa.”
– “Vậy thì còn chờ gì nữa chứ.” – Valeria hào hứng giục rồi lên xe ngồi luôn sang ghế phụ.
Sơn cho xe ra đường cao tốc thẳng hướng lên Cambridge, nhưng không rẽ vào mà xuyên ngược lên Norfolk, một vùng đất khi xưa nổi tiếng với những cánh đồng nuôi cừu nhưng bây giờ êm ả với những cánh đồng rộng lớn trở thành nơi nghỉ dưỡng cắm trại cho dân London. Qua chỗ đổ xăng mà cũng là khu siêu thị cùng rạp chiếu phim lớn thì trong lúc Valeria ngồi ăn trưa với cánh gà KFC thì Sơn chạy vô xách một gói pasta loại tagliatelle cùng chai nước xốt và gia vị nấu hải sản. Tất nhiên không thể thiếu một két peroni ướp lạnh cho vô trong túi tráng bạc giữ nhiệt cùng bịch đá, và chai dấm moderna để nấu ăn và cục bơ Pháp President.
Xe của Valeria cao quá thanh chặn 2m nên không vào được những bãi đỗ xe bình thường. Nhiều nơi bây giờ không muốn camper van đậu ngủ qua đêm nên dựng thêm những cây cọc như vậy rất là khó chịu. Nhưng cô lên mạng vô diễn đàn của dân chơi xe cắm trại hỏi một cái là ra luôn một con đường chạy thẳng ra gần sát biển, tha hồ đậu qua đêm, mà lại hoang vắng ít người qua lại. Sơn lùi xe vô sát ngoài mé biển, rồi trong lúc Valeria set-up máy móc để livestream thì đi xuống dưới tìm đồ ăn.
Nguyên tắc để bắt đồ biển rất là dễ. Nhìn trên bờ, hễ thấy sóng đánh các loại vỏ con gì là ở ngoài kia sẽ có con đó. Nhưng cần phải nhớ nhìn coi sóng tạt theo hướng nào để mà đi ngược về hướng đó chứ không phải cứ đâm thẳng ra ngoài trước mặt là được đâu nha. Kế tới là mấy cái lỗ bên dưới cát, thì chính là dấu hiệu của mấy con sò hay chem chép, nghêu, hến gì đó ẩn bên dưới. Ốc thì bám vô đá. Cua thì ở trong một cái hốc lõm xuống.
Sơn đi có một chút xíu là bắt được nguyên một ổ chem chép – mussels vỏ đen. Thêm một con cua hơn bàn tay nữa. Đúng ra thì có rất nhiều, nhưng bắt theo kiểu chỉ chọn những con bự nhứt thôi, rồi lên tay lại bỏ bớt lại thêm mấy con nhỏ hơn nữa. Cua thì chỉ chọn hang to mà móc. Nhiêu đây là quá đủ ăn rồi.
Cái rồi anh rửa thiệt sạch. Mang lên bờ. Mở chai bia ra vừa uống vừa đổ chút xíu vô cái xoong nhỏ hấp con cua. Cua chín thì lấy nước nấu súp với lon bắp ngọt. Mớ chem chép thì bỏ vô cái chảo nướng cho bung nắp để lấy thịt bên trong ra, cất bỏ phần dơ đi. Rồi lấy chai nước múc dưới biển lên rửa lại cho thiệt là sạch cát. Cái rồi luộc mì, chín thì cho bơ cùng gia vị vô trộn lên. Vậy là thành một bữa tiệc nhỏ với đủ mọi loại hải sản, mà người Ý gọi là hoa quả của biển – tutti frutti di mare.
Valeria bắt chước giống Sơn, không ăn riêng từng món mà cứ múc một miếng súp bắp, lại bẻ một cái chân cua dùng cái chĩa đặc biệt để móc thịt ra ăn, rồi, cầm cây nĩa xoay xoay trong chảo lấy mì lên ăn. – “Anh có biết đây mới đúng là mì của xứ Bologne không?”
– “Ha ha ha. Spagetti di Bologne có bán ở Mỹ và khắp nơi trên thế giới nhưng không có ở Ý.” – Sơn cười phá lên nhớ lại những chuyến du lịch bụi sang Ý thời sinh viên, để phát hiện ra bí mật này. – “Tagliatelle mới đúng là mì của xứ Bologne, thanh dẹt, dài, mà còn phải qui định tỷ lệ giữa chiều ngang và chiều dài phải đúng như ngọn tháp còn lại trong thành phố thì mới đúng. Ngày xưa thành phố này nổi tiếng giàu sang và ăn chơi, ai cũng xây cho mình một cột tháp cao để lên đó ngồi nhậu chơi.”
– “Phải. Phải. Qua Ý mà muốn ăn spagetti theo kiểu Bologne mà bên Mỹ bịa ra thì phải gọi là mì nấu với ragu.” – Valeria cười rạng rỡ, như ánh mặt trời đang dần tắt phía ngoài biển kia.
– “Qua người Pháp về Việt Nam thì nó thành món bò ragu, hay gà ragu nổi tiếng.” – Sơn giải thích.
– “Hay quá. Hôm nào anh nấu cho em ăn thử nhé.”
Valeria lung linh nhìn Sơn đắm đuối khiến anh phải cất lên bài hát Ý thích nhất, về “mặt trời của tôi”, mà anh chàng ca sĩ Elvis Presley lại làm cho nó nổi tiếng với một nội dung hoàn toàn khác (It ‘s now or never): “Ma natu sole – trong ánh nắng. Chi bello oje ne – nàng đẹp quá. O sole mio – ôi mặt trời của tôi. Stan fronte a te – đang đứng trước anh đây”
Mặt trời nước Ý bây giờ đúng là đang đứng trước mặt Sơn. Sơn ngồi, mà Valeria thì đứng. Cho nên cái khe huyền thoại giữa hai háng chình ình ngay trước mặt anh. ̉n nhưng lại hiện rõ mồn một bên dưới chiếc quần legging.
Sơn vẫn ngồi yên. Còn Valeria thì từ từ ngả ngửa người ra sau. Chống tay xuống đất. Rồi uốn cong người để đầu ngửa lên. Giống như cô gái bắn cung bằng chân thường gặp trong các rạp xiếc.
Valeria đặt hai cánh tay xuống đất. Toàn thân chịu lực trên ngực. Ngẩng đầu lên nhìn Sơn nháy mắt. Cười. Cái rồi giơ hai bàn tay lên. Từ từ kéo quần xuống. Qua bím. Qua mông. Tới ngang đùi thì hai chân bắt đầu lọ ngọ như con cua, quay đầu ngón vô gắp gắp kéo tiếp xuống. Cho đến hoàn toàn trần như nhộng nửa thân dưới. Thì chầm chậm nâng cả người bên dưới lên đi đi tới gần mặt Sơn hơn nữa. Dâng hiến toàn bộ con sò lông cho chàng xử.
Sơn từ nãy tới giờ vẫn không hề động tay cử chân, cứ ngồi yên mà ngắm màn tạp kỷ có một không hai này. Có lẽ ngày xưa vua chúa mới được hưởng như vậy, rồi truyền ra bên ngoài thành màn uốn dẻo bắn cung thôi. Thấy mỡ đã dâng được tới đúng miệng mèo rồi thì Sơn mới nhẹ nhàng đặt hai đầu gối của Valeria tì lên trên hai vai mình, cho đôi chân thon thả nghỉ ngơi. Còn mình thì há miệng ra cho lưỡi chạm vô hột le, rồi từ từ nhấp nhấp ra xung quanh.
Thiệt là kỳ thú. Bản thân đã trải qua bao nhiêu là thú lạ ăn chơi, nhưng đây là lần đầu tiên Sơn được thử kiểu ăn sò lông như vầy. Chưa hết. Tay của Valeria còn nâng ly rượu Chianti lên cho anh nhấp nữa. Mùi vị thiệt là hợp với khung cảnh. Và tô pho mai cùng oliu các loại để cạnh đó. Hòa quyện với nhau thiệt là đã.
Mà vẫn chưa hết. Tay Valeria lúc rảnh thì lại kéo quần Sơn xuống. Thế là còn chờ gì mà không tự mình lột ra hết cả quần lẫn áo chứ. Trần truồng như nhộng cả trên lẫn dưới, ngồi liếm sò lông mút rượu để cho cô nàng ngậm con c̣ặc bên dưới mà nhấm nháp. Cũng cần phải nói thêm là các cô gái Ý thiệt ra rất là ngoan đạo và giữ gìn trinh tiết chứ không phải như trong phim đâu. Châu u ngày xưa cổ hủ lắm. Thuật làm tình với các kiểu liếm láp kỹ thuật này nọ phát xuất ban đầu là từ bên ́n Độ kìa. Gọi là kamasutra. Mà lan sang Việt Nam thì thành tôn giáo phồn thực với cục linga cắm thẳng vô bệ yoni như trong tháp Chàm ngoài Nha Trang dạy con người ta cách làm sao để mà sanh con đẻ cái. Xong rồi giữa thế kỷ 20 mới có phong trào hippies và châu u lúc bấy giờ mới choáng ngợp và bùng nổ về tình dục, thành ra như bây giờ. Trong khi đó ở Việt Nam cứ nói tới châu Á là gì gì đó cấm đoán ghê lắm về tình dục. Sai lè.
Nhưng đó là chuyện của mấy người nghiên cứu. Còn bây giờ Sơn mặc kệ hướng nào là đông phía nào là tây, cứ hết rà lưỡi lên trên theo hướng bắc, rồi lại ngoạm xuống theo hướng nam, thỉnh thoảng lại chọt thẳng ra phía trước vô ngay chính giữa tâm lỗ, làm cho cô nàng huấn luyện viên yoga chảy nước ra liên hồi. Ướt nhẹp.
Cái rồi Valeria lại từ từ chuyển động cơ thể. Tiếp tục cuộn tròn như con ốc, đặt bàn chân xuống đất. Từ từ dịch chuyển thân hình cho âm hộ xuống gần tới dương vật của Sơn hơn. Nhưng chưa cho vô. Mà chỉ là để cho hai bên áp vô nhau mà thôi. Rồi từ từ ngồi thẳng dậy. Lột chiếc áo ba lỗ còn bó ngực ra, giải phóng đôi bầu vú nhỏ nhưng căng cứng. Bắn thẳng vô miệng Sơn, chỉ việc há ra mà ngậm vô.
Nói chung là cái sự sướng ở đây thật khó mà diễn tả thành hành động chi tiết, mà chỉ đơn giản là Sơn không phải làm chi hết, cứ việc ngồi mà há miệng chờ sung thôi. Ngay cả một động tác đơn giản như là ngồi lên người Sơn, mà Valeria cũng không hề ngồi, mà chỉ làm sao chạm hai bộ phận sinh dục vô với nhau thôi, chứ còn thân hình nàng đặt hết trọng lượng lên hai bàn chân, không hề khiến cho đùi Sơn bị đè nặng hay cảm giác khó chịu chi cả. Cho nên dương vật của chàng cứ tự do mà hưởng thụ từng cảm giác đụng chạm vào xung quanh. Không biết yoga và kamasutra ngày xưa có liên quan với nhau như thế nào, hay kiểu âm dương của đạo Lão mà Dương Hóa cùng cô Long của anh ta luyện công nó ra sao, mà giờ đây Sơn cứ lâng lâng như được cải lão hoàn đồng, khỏe mạnh lực lưỡng như thời trai trẻ mười tám đôi mươi vậy. Con cặc không cần bú liếm kích thích khởi động chi cả, mà vẫn cứ từ từ rồi hùng dũng ngóc dậy, chủ nhân muốn nhích qua phương nào là chạy luôn qua phương đó, thỉnh thoảng còn đập phầm phập vô hai cái mép lồn của Valeria.
Nhưng Sơn vẫn bình tĩnh chờ đợi. Vẫn tiếp tục hưởng thụ, vì đoán rằng điều vi diệu vẫn còn đang ở phía trước đây.
Đúng vậy. Bây giờ Valeria nhấc người ra. Không phải để nhét con cặc vô lồn mình rồi ngồi xuống. Mà ngược lại. Cho chúng rời xa nhau.
Cô nàng nhấc hai chân Sơn lên. Khiến cho anh phải nằm ngửa ra phía sau.
Tư thế thiệt là lạ. Nằm ngửa. Nhưng rồi chân lại nhấc lên trên rồi gấp ngược ra đằng trước. Không thả chân xuống được vì ngực của Valeria đang tì vô đó. Cà cạ nhè nhẹ vô bắp chân, vô đùi. Thiệt là cảm giác vô cùng lạ lùng.
Bây giờ thì nàng mới từ từ hạ xuống.
Con cặc của Sơn trong tư thế này đúng là tự do bay lượn trong không trung, 180 hay 360 độ gì đó kệ mẹ nó. Miễn ý là xoay tròn tròn muốn chĩa ra hướng nào thì chĩa.
Valeria không dùng tay. Mà cứ hạ lồn xuống. Chờ coi Sơn có đâm vô đúng lỗ chưa. Hễ chưa thì lại nhấc người lên. Thiệt là một trò chơi vô cùng thú vị.
Hễ mà Sơn chĩa con cu sai chỗ thì da phía đó không có nước nôi gì hết. Cho nên lại phải chỉnh lại.
Cho tới một lần thì coi bộ tứ bề đều nhoét nước rồi. Tức là đúng rồi. Thì căng người ra mà chờ đợi.
Valeria cho lồn bao lấy đầu cu, nhấp nhấp nhè nhẹ thử coi. Thấy đúng rồi thì cho xuống một cái ót.
Trời cha mẹ ông bà tía má ơi nó đã. Trước giờ Sơn không rên la gì trong khi làm tình, vậy mà giờ đây cũng phải ú ớ một hơi thở ồn ào thiệt là dài.
(Hết Phần 22 … Xin mời đón xem tiếp Phần 23 )