Đảo Lạnh Mù Sương – Truyện Dài Người Lớn 2021 – Update Chap 33
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Đảo Lạnh Mù Sương – Truyện Dài Người Lớn 2021 – Update Chap 33
Tác Giả: Út Hội
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Lãng mạn, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: ren ri, sung suong, vú đẹp
Lượt Xem: 761 Lượt Xem
Chương 20
Anh chàng hải quan chỉ hướng cho chiếc xe van chạy vô trong. Sơn còn đang cầm hai cuốn hộ chiếu. Đưa luôn cho anh ta. Trên hông anh chàng có chiếc còng số tám và lủng lẳng một cái máy lấy dấu vân tay điện tử nối với trung tâm.
– “Ông bầ đi mấy ngày?”
– “Weekend break” – Nghỉ cuối tuần thôi. Anh ta gật gù.
– “Có thuốc lá không?”
– “Đây. Mới mua. Chưa hút.” – Sơn xách cây thuốc lá bên dưới cánh cửa lên. Mỡi mua hôm vào Pháp dừng đổ xăng. Chưa hết thuốc cũ nên còn nguyên đó.
– “Mời ra khỏi xe. Kiểm tra.” – Anh ta bước ra phía đằng sau. Sơn đi theo bấm cánh cửa tailgate lên. Anh ta thò đầu vô nhấc đệm lên coi có ai trốn bên dưới hay không.
Thấy Lan vừa bước ra khỏi cửa vừa lập cập run rấy. Sơn bước ra trước. Cởi chiếc áo khoác quàng quanh người. Lan co hai tay dụi vô người Sơn. Rồi bất ngờ ngửa lên hôn thật sâu.
Sơn cũng giật mình. Nhưng đứng yên không phản ứng gì.
Anh chàng hải quan nhìn thấy hết. Lại liếc thấy bên trong sâu, bên trên chiếc vali nhỏ đang để tấm tranh vẽ Lan. Cũng đúng bộ váy vàng đang mặc trên người. Nên cười cười. Sập cánh cửa đuôi xuống. Đưa lại hai quyển hộ chiếu cho Sơn.
– “Cám ơn đã hợp tác. Chúng tôi phải kiểm tra xe van để ngăn người vượt biên.”
Sơn cầm lấy hai quyển hộ chiếu. Giữ cửa cho Lan vô ngồi yên rồi thì đóng lại. Vòng sang phía bên mình để vô xe nổ máy. Không cần cài dây an toàn. Rồ ga chạy thẳng ra cảng luôn. Đằng sau đã có một chiếc van khác bị gọi vào kiểm tra.
Còn ít phút nữa mới đến giờ lên tàu nên xe xếp thành những dãy hàng nối đuôi nhau mà chờ đợi. Lan thấy nhà vệ sinh thì mắc đái, chạy vô rồi quay ra xe ngồi tiếp. Sơn cũng vô nhưng lúc quay ra thì đứng bên cạnh cửa xe hút thuốc và ngắm cảnh chụp hình cho đến khi thấy nhân viên của hãng tàu đi bộ lững thững đến thì chui vào trong.
Lần lượt từng chiếc nối đuôi nhau lên cầu rồi vô phà. Chiếc phà biển thiệt ra là một con tàu siêu to khổng lồ mà bên trong là vô số tầng cho xe. Chiếc xe của Sơn thành là đầu của một tầng, chút nữa mở cửa là chạy thẳng xuống đầu tiên thôi.
– “Em có lên tầng trên không?” – Sơn hỏi nhưng Lan lắc đầu nguầy nguậy. Cô vẫn đang còn trong cơn lo sợ hốt hoảng. Người từ những chiếc xe khác lũ lượt bước tới hướng cánh cửa cầu thang ở phía sau để lên tầng trên. Cả một khoang tàu bỗng chốc trống vắng. Cảm giác động cơ bắt đầu tăng tốc và tàu rời cảng chạy thẳng ra khơi.
Lan gập ghế xuống chui ra đằng sau. Kéo tay Sơn theo.
Ngạc nhiên. Nhưng Sơn cứ bước theo.
Lan kéo lưng ghế đằng trước lên. Dù không có ai ngoài bức tường đằng trước, nhưng nếu lỡ có ai đó đứng xớ rớ ở đó thì cũng không nhìn thấy gì bên trong xe nếu không soi cho thiệt là kỹ.
Lan đẩy Sơn ngồi xuống giường. Mở nút. Kéo quần Sơn xuống.
Số phận đã an bài như vậy thì chịu vậy thôi. Sơn nằm ngửa người ra hưởng thụ. Cơn bão đã qua thì cũng phải nghỉ ngơi một chút. Còn hơn một tiếng đồng hồ lái xe về London nữa. Mà chiếc phà này chạy hình như cũng phải 3-4 tiếng mới tới nơi. Chưa nghĩ ra được trò gì khác để giải trí.
Lan lột ngược váy lên. Cởi áo lót. Áp bầu ngực vô cu Sơn. ́p ấp, Miết miết. Tay lột mảnh da qui đầu ra. Thả miếng nước bọt xuống. Xoa xoa. Bôi bôi.
Một cảm giác thiệt là đã từ từ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Sơn cho tay xuống vuốt vuốt bầu ngực của Lan. Rờ rờ vô cái núm vú. So ra thì người của Lan cũng hao hao giống Quỳnh. Rất giống lúc xưa. Mùi nước hoa cũng giống như Quỳnh hay dùng mỗi khi ra shop.
Lan cởi luôn quần lót. Ngồi lên trên. Nếu nói là lồn đã uớt nhẹp từ tối qua thì không đúng, vì lúc nãy vô toilet vừa rửa xong. Nhưng toàn thân thèm sex thì đúng là từ đêm qua rồi. Từ lúc nghe đàn cho tới khi nằm trong phòng không ngủ được vì những tiếng la hét sung sướng của Nicole.
Đúng ra thì từ khi nghe Sơn nói kế hoạch sẽ vô khách sạn qua đêm, thì Lan đã nghĩ rằng anh chàng này đòi thêm cái khoản đó. Lúc đầu thì ngần ngại nhưng phóng lao thì cũng phải theo lao mà chấp nhận thôi. Nhưng đến khi được chàng họa sĩ ngồi ngắm nghía vẽ tranh như cô nàng diễn viên trong phim Titanic thì cũng đã xuôi xuôi rồi. Ai dè anh ta đâu có đòi hỏi gì đâu. Lại dẫn tới nhà người yêu cũ. Và bây giờ nữa. Qua cú vừa rồi mới hiểu anh ta cũng phải chịu nguy hiểm như thế nào vì mình. Và còn một chặng kiểm tra nữa. Ở bên kia biên giới. Thôi thì nếu không thoát cũng trả ơn cho anh ấy trước.
Cho nên Lan rất tận tình. Vừa hết lòng muốn phục vụ chu đáo như cho chồng mình. Lại vừa cũng đang bị ham muốn dục vọng trỗi dậy từ đêm qua vẫn chưa dịu xuống chi phối. Cho nên nước nôi tràn lan nhoét nhoẹt trào ra mổ̃i khi ngồi xuống khiến con cu bên trong ép chặt ra thành lồn bên ngoài.
Lan cũng muốn hét lên như Nicole, nhưng chỉ dám gầm gừ trong miệng. Nhịp nhịp. Nhấp nhổm.
Nằm bên dưới. Sơn từ tâm thức hưởng thụ dần chủ động hơn. Sờ vuốt tay lên hông. Ôm lấy bầu ngực. Ngón cái sờ nhẹ từng mảnh nhỏ trên khuôn mặt kiều diễm, mà mắt đi đến đâu thì tay theo đến đó. Thấy Lan cũng đang mở mắt nhìn mình. Sơn cười siết tay kéo nàng xuống. Khóa miệng bằng một nụ hôn sâu.
Rồi không để cho Lan kịp làm gì. Kềm chặt như vậy khiến cho cả người Lan cứng đờ, kềm hai đầu gối xuống nền đệm cứng. Sơn nẩy mông chọc ngoáy con cu từ bên dưới lên rầm rập.
– “Ôi. Chết em mất.” – Lan như gào lên nhưng chỉ dám thì thào trong cổ họng. Trân người chịu đựng cơn cực sướng đang xâm chiếm toàn thân. Hồi mới quen ông chồng từ nước ngoài về thì cũng mạnh bạo như vậy. Nhưng sau này ra ngoài giao lưu nhiều quá, về đòi vợ phải biết thêm chiêu này trò kia nhưng sức khỏe không còn được như trước nữa. Thì cơn sướng như hôm nay hiếm dần, mà phải nói là thực sự không có.
Nếu xét theo tâm sinh lý học thi khi con người ta đang phải trải qua cơn sinh tử thì con người bỗng nhiên ham muốn tình dục nhất. Thật là kỳ lạ có đúng không. Khi đối mặt với tử thần thì bản năng khiến con người ta bỏ qua dục vọng để dồn sức chiến đấu hay bỏ chạy. Nhưng khi định thần lại để đón nhận nó thì lại muốn sinh con, tức cũng là một bản năng sinh tồn. Thực ra thì chỉ có Lan thôi, còn Sơn thì biết sóng gió đã qua rồi, nhưng không biết Lan không hiểu thủ tục như mình.
Nhưng giờ này mà còn tính toán phán đoán phân tích gì nữa chứ. Hưởng thì là hưởng thôi. Sơn xoay người đè Lan xuống đệm. Không phải đẩy từ dưới lên nữa mà thẳng chân dập từ trên xuống. Lan co người uốn lưng để tự tìm cho mình tư thế sướng nhất mà đón nhận.
Rầm. rầm. Rầm. Lan cứ nghĩ không có ai nhìn thấy mình. Nhưng trên hệ thống màn hình của hai anh công nhân tàu biển phụ trách các khoang chở xe, thì chiếc van của họ cứ nhấp nhô thành từng đợt. Một anh chỉ tay vô màn hình cười, nháy mắt với anh kia. Cũng cười cười. Họ đã quá quen với cảnh này rồi, trên những chiếc xe van cắm trại.
Đúng thật là cảm giác lạ thiệt. Lan mệt rã rời vì sướng. Nằm vật ra. Mắt nhắm nghiền.
Sơn nằm úp lên người Lan. Tinh trùng không phóng ra thành tia mà hình như là chỉ bùng lên phun trào mà thôi. Bây giờ đang tràn ra ngoài khi con cu từ từ mềm xuống. Với tay lấy tấm giấy thấm tissue bỏ xuống đó cho khỏi chảy ra đệm khó giặt. Sơn âu yếm hôn lên mắt, lên mũi, lên môi Lan, mà cứ nghĩ mình đang làm tình với Quỳnh, chăm sóc cho người mình yêu.
Một hồi. Thèm thuốc. Mà dưới này cấm hút thuốc. Nên Sơn ngồi dậy. – “Mình lên trên boong ̣đi”. – Anh bỏ bức tranh lên giường, mở vali ra tìm đồ cho Lan. Lấy một bộ váy dầy và dài, cùng đôi giầy ấm. Quỳnh quên không bỏ áo khoác vô nên Sơn thò tay xuống gầm giường lấy cái áo sơ mi dạ cho Lan.
Lan đi theo Sơn lên trên boong cho biết. Náo nhiệt. Trẻ con chơi đùa trong khu vui chơi. Người lớn tụ tập thành từng bàn ăn uống, nói chuyện. Trên nữa là tầng dành cho tài xế lái xe tải tắm rửa và ngủ cho đủ số giờ theo qui định. Sơn mua cho Lan cốc sô-cô-la và tự thưởng cho mình một ly expresso double shot rồi mở cửa ra bên ngoài.
Tàu chạy giữa biển. Không được ra đằng trước mũi tàu mà ôm nhau như trong phim. Nhưng tha hồ đứng cạnh lan can bên hông tàu mà ngắm cảnh. Sơn châm điếu thuốc dunhill màu xanh cobald chỉ đặc biệt có ở Pháp. Lâu lắm rồi mới hút thuốc điếu chứ không phải thuốc cuộn như từ hồi ra tù cho tới giờ. Lan cũng với tay cầm điếu thuốc của anh. Bập bập.
Sơn chỉ tay ra phía chéo chéo. Một vách núi màu trắng hiện ra. Lan biết. Đây là vách núi đá vôi trắng Dover nổi tiếng nhờ bài thơ tình của Matthew Arnold viết năm 1851:
“The sea is calm tonight – biển êm tối nay.
The tide is full, the moon lies far – thủy triều dâng đầy, mặt trăng nằm xa
Upon the straits, on the French coast the light – bên kia eo biển đèn nước Pháp
Gleams and is gone, the cliffs of England stand – bên này lấp lánh vách đá nước Anh.”
Cẩm Lan thầm thì đọc trọn bài thơ tình vào tai Sơn. Họ ôm nhau. Nhìn nhau đắm đuối. Rồi hôn nhau trong ánh trăng vằng vặt chiếu trên biển như soi đường cho những con tàu hối hả qua lại đôi bờ. Không gian và thời gian đều như ngưng lại. Luật lệ và thế giới đều như biến mất, chỉ để còn lại cho hai người đang cảm nhận từng rung động trên người nhau qua nụ hôn và vòng tay ôm chặt mà thôi.
Lần này thì đến lượt Sơn chủ động kéo Lan xuống dưới hầm xe. Mở cửa sau. Bước lên. Đóng xuống. Là đè nàng ra bú liếm tham lam hai bờ ngực căng đang run lên cầm cập vì khoái lạc, bật tung ra khỏi chiếc váy chỉ có hai sợi dây mỏng treo trên vai.
Cú tàu nhanh này mới thực sự là ham muốn của Sơn. Sắp tới giờ vào cảng. Loa sẽ kêu mọi người sớm trở về xe. Chờ mở cửa là lao thẳng vào M2 về London mà thôi.
Sơn hối hả thò tay xuống bên dưới chiếc váy dài vướng víu. Lột cái quần lót ra. Quần mình thì đã kéo xuống từ nãy rồi. Con cu chưa cương lên, còn mềm mềm, đã lấy tay dúi dúi vô giữa lỗ lồn mà đâm vô cái tọt.
– “Ôi.” – Lan ưỡn người lên vì sướng. – “Chết em mất.”
Sơn vừa ngoạm miệng vô bầu vú căng tròn, lưỡi vẫn rà rà quanh đầu ti đang căng lên như muốn bắn hết sữa bên trong ra ngoài, vừa nhấp nhấp thụt thụt. Lan nửa nằm nửa rơi người xuống đất. Mặc kệ cho tới đâu thì tới.
Con cu càng dập càng cứng lên. Cứng lên. Cứng lên nữa.
Thốn sâu vô bên trong.
– “Ôi.” – Lan rên rỉ. – “Anh Sơn ơi.”
Nhanh lên. Nhanh lên nữa. Sơn dập thêm vài ba cái rồi đố hết mớ tinh trùng còn sót lại vô bên trong. Gục đầu xuống thở.
Tiếng loa bắt đầu kêu mọi người về xe. Trên phòng camera, hai anh công nhân trực cười với nhau, giơ một ngón tay lên màn hình, không hiểu là để khen ngợi anh chàng này kịp làm hai cú, hay kịp kết thúc trước giờ họ xuống mở cánh cửa bên đó cho xe xuống khi tàu cặp bến.
(Hết Phần 20 … Xin mời đón xem tiếp Phần 21 )