Đảo Lạnh Mù Sương – Truyện Dài Người Lớn 2021 – Update Chap 33
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Đảo Lạnh Mù Sương – Truyện Dài Người Lớn 2021 – Update Chap 33
Tác Giả: Út Hội
Danh Mục: Bạo Dâm, Biến Thái, Gái Xinh, Lãng mạn, Ngoại Tình, Truyện Sex Người Lớn, Vụng Trộm
Thể Loại: ren ri, sung suong, vú đẹp
Lượt Xem: 731 Lượt Xem
Chương 12
Mai chỉ biết đứng yên chờ coi Sơn làm gì thì hưởng ứng theo. Chứ ở nhà thì chồng chỉ đè ra huỳnh huỵch mấy phát rồi là đẻ thôi. Chứ nào biết khoái cảm hay lạc thú là gì. Sờ lồn thì có. Sờ vú thì nhột. Nên bây giờ cứ nhắm mắt mà chờ đợi.
Sơn banh hai chân Mai ra hai bên. Từ đằng sau vòng tay ra trước móc móc xuống dưới. Má ơi, đúng là nó tã gì đâu. Hai cái mép chảy chảy xệ xệ, mà nếu nhìn thì chắc thâm đen thấy ớn luôn. Bởi vậy thằng bạn ngày xưa thi vô y khoa giờ không còn hoài bão phẫu thuật ung thư nữa thì lại kiếm cả núi tiền chỉ nhờ hàng ngày cứ hết “làm đẹp cho em bé” lại “tái cấu trúc thành bụng” chi đó mà khách xếp hàng chờ dài dài luôn.
Nhớ tới một lần đi mát-xa ngoài Hà Nội có em gái cầm tay chỉ cách khỏi mất hứng bằng cách sờ vô miếng da đùi mé bên trong của em ấy, Sơn cũng xoa vô chỗ đó của Mai, còn tay kia thì lần lần cho đầu thằng cu của mình chui vô giữa hai tấm da bao ngoài cửa lồn như hai tấm vải chỉ chực chờ có gió thổi qua là lơ vơ phất phơ phần phật luôn. Tay không đưa lên sờ vú được thiệt là bí bách hết sức.
Nhưng mà loay hoay một hồi rồi thì thằng nhóc cũng dựng cờ lên dược chút xíu. Không thổi kèn thì lám sao nó cứng lên đặng đánh trống được chứ.
Thôi kệ. Tới đâu hay tới tới đó. Sơn quay qua đẩy Mai đứng sát mông vô trong bàn. Rồi nhấc một cái là cô nàng đã yên vị ngồi lên trên đó.
Vẹt hai chân dạng háng nàng ra, gấp gối chống lên. Ngửa người ra sau dựa vô tường. Còn mình thì vén vén hai cái môi lồn ra. Để đầu cu vô đúng ngay chính giữa. Đâm vô trong.
Con cặc chưa cương cứng, nhưng với tư thế này thì dù còn mềm oặt vẫn chui vô ngon lành.
Sơn bắt đầu nhấp ra nhấp vô nhịp nhàng.. Chén đĩa rung lắc hòa lẫn trong tiếng ú ớ của Mai nghe thiệt là phấn khích. Chỉ có điều mỗi khi lỡ nhìn xuống đống thịt bèo nhèo dưới bụng thì cảm giác lại khác. Thôi thì ráng giữ tay quanh háng cô ta cho còn chút cảm giác mềm mại đặng đừng tụt hứng bất tử. Bởi vậy ông bà mới nói cái gì mà nhất da nhì dáng. Mặt có đẹp mấy mà cởi đồ ra ra vú rớt xuống tới đầu gối thì thôi thua.
Mai hôm nay được lần đầu tiên thử cảm giác lạ. Chưa bao giờ ngồi trên bàn như vầy, nên rất chi là hưng phấn. Chân còn bị trong tư thế bó gối lại nữa, tê tê khiến cho bên dưới kia tập trung toàn bộ cảm giác. Con cặc không cứng và dài để làm cho bên trong bị thốn tới sướng như thằng chồng thời còn trẻ, nhưng phần đập ở bên ngoài thì lại rất phê. Nói chung là chưa thỏa mãn tới tận cùng nhưng là một cảm giác rất khác lạ.
Sơn lại còn cho tay vô day day mồng đốc, tức là hột le, có nghĩa là cái mỏm bên ngoài của cái lỗ phun nước đái đó. Khiến cho Mai nứng mà thở hồng hộc luôn. Mặt đỏ bừng, nửa vì ngượng, nửa vì sướng.
Chịu hết nổi. Cô nàng phun nước tè ra tung tóe…
Một hồi sau. Lau sạch sẽ rồi thì Mai ra về.
Sơn hẹn tối muộn thứ Sáu sẽ tới căn hộ cho thuê sửa vòi nước, vì bây giờ đặt hàng thì phải hai ba ngày sau bưu điện mới giao tới nơi. Ngồi nhớ lại những câu chê của Mai nào là không cứng với không lâu, Sơn đặt mua luôn một con cu giả đen dài bóng nhẫy và một cái máy rung có sợi dây để rút ra. Nhớ hồi trước không biết có thiệt không nhưng tin tức nói bên Đài Loan bác sĩ phải can thiệp để rút nguyên chiếc điện thoại Nokia trong âm hộ của một bà kia ra. Không thấy nói model nào để biết kích thước của nó bự nhỏ ra sao. Nhưng chắc chắn là “cục gạch” nào cũng có chế độ rung bần bật hết.
Sáng hôm sau. Cả shop ngạc nhiên với góc máy giặt và phòng bếp sạch bóng. Còn mấy cái bồn thì xả nước xuống là thoát ầm ần thành vòng xoáy, kết bằng tiếng rồn rột rõ mạnh chứ không chầm chậm ri rỉ như ngày xưa. Sơn cười. Không biết có ai chút nữa vừa ăn cơm vừa ngửi thấy mùi khai còn đâu đó chưa lau tới bằng nước xịt rửa hay không.
Xế chiều. Quỳnh vô phòng beauty mà Sơn đang chỉ thằng Sonnet chơi trò luyện trí nhớ trên iPad, ra hiệu gọi anh ra sân sau.
Đưa một cái phong bì dày cộp. – “Em gửi anh trước tiền lương 3 tháng. Anh giúp em xem đồ đạc trong shop có hỏng gì thì sửa luôn giúp em. Nếu phải mua thêm gì thì cứ nói em bù ngay.”
Trong phong bì có đủ loại tiền hỗn loạn, nhưng kẹp thành trăm rồi lại kẹp thành 3 phần rõ là 3 ngàn bảng. Sơn thoáng ngạc nhiên vì nhiều gấp ba lần đề nghị, nhưng cũng vừa đúng số cần dùng, vừa trả tiền xe vừa mua bảo hiểm trả thuế đường, và tu sửa nữa.
Ngần ngừ cũng không biết nói gì. Sơn định đi vào trong, nhưng Quỳnh ngăn lại. – “Em không tò mò chuyện riêng của anh. Nhưng muốn hỏi anh còn làm ở cơ quan biên phòng không?”
Sơn lắc đầu. Chẳng lẽ tự nhiên kể ra vụ án mà nếu mình không xin nghỉ việc ngay từ hôm bị bị bắt thì sau này cũng bị đuổi việc. Cũng vì giúp người Việt vượt biên vào Anh, nhưng bi hai con khốn nạn…. Nghĩ tới đây thôi là máu nóng lại trào lên bừng bừng trên đầu. Sơn cố kiềm chế. Thở dài.
– “Em xin lỗi.” – Thấy thế Quỳnh vội vàng. – “Em không có ý động vào chuyện buồn của anh. Chỉ định hỏi anh về chuyện của con em em thôi.” – Quỳnh ngại ngùng quay trở vào trong.
Sơn châm thuốc. Ngồi nhìn trời. Khóe mắt có chút nước. Tính anh vậy. Từ bé hầu như không khóc khi buồn. Nhưng mỗi khi gặp chuyện gì đó uất ức thì chảy nước mắt. Chuyện uất ức ức với cái án tù khiến anh bây giờ không còn khóc như xưa nữa. Nước mắt chảy nhiều quá bây giờ chỉ còn rỉ ra chút chút mà thôi.
Hận đời? Không. Hận hai kẻ đã hại mình? Không. Sơn đã tha thứ cho họ ngay từ khi bị bắt. Một đứa thì ngu. Một đứa thì vừa ngu vừa ác. Khiến cho anh bị hại. Mà việc mình bị hại là do chính mình gây ra. Vì mình thấy tội nghiệp nên giúp. Mà thậm chí còn không nghĩ gì đến chuyện trai gái nữa…
Các nghiên cứu trong ngành trị liệu tâm lý CBT ghi nhận rằng mỗi khi có điều khi đó khai nổ, gọi là trigger, dòng suy nghĩ tiêu cực thì người mắc chứng trầm cảm sẽ rơi vào trong những vòng lặp tư duy không cách nào thoát ra được nếu không có chuyên gia giúp để tự ý thức được mình đang ở đâu. Ba tháng trong tù Sơn đã đọc hết mấy cuốn giáo khoa CBT mua sẵn đem theo. Nhưng tự mình đánh thức mình dậy khỏi cơn mê tâm thần là điều không hề dễ dàng chút nào.
Anh giúp cô ta. Nhưng họ lạii tố cáo anh. Không phải vì công lý mà hiểu nhầm nội dung của chính cái qui chế anh vừa cấp cho cô ta, tố cáo tội phạm buôn người để được ở lại theo chế độ nhân đạo, trong đó có mục hỏi có bị ai lạm dụng tình dục hay đòi nợ hay không. Tất nhiên là anh không phạm tội. Nhưng có tội lạm dụng quyền hạn trong công việc. Thì quá đúng. Trường hợp đó có phải được hưởng qui chế đó đâu.
Vậy là mọi chuyện sụp đổ nhanh chóng. Tiền luật sư chồng chất vì công tố viện máy móc cứ như đang học việc vậy, hết từ tấn công tình dục sang tống tiền rồi mưu đò hối lộ, rồi lừa đảo v.v. cho tới vi phạm công vụ. Mọi cánh cổng trên con đường hoài bão mà Sơn muốn xây dựng cho cộng đồng người Việt ở Anh đều trong phút chốc đóng sụp lại.
Thực ra nếu cứ mặc kệ, tội gì thì cũng chỉ vài tháng tù treo, không xi nhê gì. Nhưng đối với Sơn đây lại là giá trị của con người, của công lý, và công bằng xã hội.
Nên anh cứ theo. Cứ bám. Đến khi trắng tay. Nhà thuê phải trả lại. Dọn hết đồ đạc vô một một cái ga-ra thuê làm kho trong một năm. Rồi xin vô ngồi tù trong sự ngạc nhiên sững sờ của quan tòa. Người ta tìm đủ mọi lý do để hưởng án treo. Còn Sơn muốn ngồi tù một phần vì như vậy sẽ giảm án đi thêm một nửa nữa, nhanh chóng trở thành người trong trắng trở lại. Hay như việc nhận tội cũng vậy. Thực ra nếu tranh cãi thì cũng có hi vọng, dù khó giải thích cặn kẽ cho bồi thẩm đoàn là những người bình thường không phải dân nhập cư hiểu các ngóc ngách ngách ngách trong công ước quốc tế về tị nạn. Nhưng quá mệt mỏi khi phải theo hết phiên tòa dự bị này tới phiên phiên xử chuẩn bị khác, một kiểu chơi bài kỹ thuật của công tố viện, mà đối với anh thì cứ thêm một lần hoãn hay thêm một lần chuyển đổi tội danh là bay thêm ra khỏi túi 5-8000 bảng, cũng là trên dưới nửa năm tiền thuê nhà. Hết tiền trong tài khoản lưu động là đến tiền tiết kiệm định dồn để mua nhà trả góp. Tan theo mây khói cuộc đời. Chỉ biết tự trách mình ngu.
Cho nên khiến anh không ghét, mà sợ người Việt, dù vẫn đang phải tiếp xúc để kiếm cơm qua ngày. Chỉ có điều hiện ngay bây giờ thì như một kẻ bên lề, lạc lối giữa dòng đời xuôi ngược.
Sơn lặng lẽ ra cửa, trầm ngâm suy nghĩ vẩn vơ theo đúng bệnh lý mà các giáo trình CBT đã mô tả, vô thức lái xe về hướng văn phòng làm việc trước kia của mình. Chạy vô con đường nhỏ bao quanh bên ngoài vòng rào sân bay Heathrow, đến đoạn gần đầu đường băng thì đậu lại, lấy cái ghế xếp ra ngồi ngắm máy bay hạ cánh. Một thú vui thư giãn cuối ngày khi còn đi làm. Hoàng hôn phía chân trời dần chuyển hết từ vàng sang đỏ rồi tím, khiến cho tâm hồn Sơn dần tìm lại được cảm giác an bình vốn có.
(Hết Phần 12 … Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )