ĐÁNH THỨC TÌNH THU – Seri Truyện Sex Hay – Update Chap 30 END

CHƯƠNG 23-CÚT RA KHỎI NHÀ​

Bầu không khí vui vẻ trong bếp chấm dứt khi cả 4 người bắt đầu ngồi vào mâm ăn cơm, dường như cả 3 người trong gia đình chưa quen với sự xuất hiện của thành viên mới tôi cố gắng nói vài câu, nhưng nhìn thấy nét mặt lạnh tanh của bố, tôi bắt đầu có dự cảm không lành, mẹ tôi cũng pha trò vài câu xong cũng im bặt, em thì là người lạ vào nhà rõ ràng là chưa quen rồi, thái độ của bố khiến không khí ăn cơm trở nên khá căng thẳng.

Bố tôi là người đứng dậy đầy tiên, tối nay bố tôi ăn khá ít, tôi và mẹ nhìn nhau, dường như mẹ cũng đang cảm nhận được sự bất thường đó.

Ăn xong, tôi đi ra phòng khách, em và mẹ đang ở dưới phòng bếp để cắt hoa quả, bố tôi vẫn ngồi xem thời sự, đến phần dự báo thời tiết, cả hai bố con đều im lặng.

Em bê một đĩa hoa quả ra bàn uống nước và () mời bố với tôi, rồi em lại đi vào phòng bếp, bố tôi thỉnh thoảng lại thở dài.

Một lúc sau cả em và mẹ đều đi ra khỏi phòng bếp, ngồi ở ghế sofa, bố tôi tắt TV, mặt vẫn khá lạnh lùng:

Bố tôi: “Bố không chấp nhận mối quan hệ của con với Thu”

Tôi ngạc nhiên, hoang mang cực độ: “Tại sao ạ”

Bố tôi: “Không có lí do gì cả, bố không chấp nhận mối quan hệ này, bọn con nên dừng lại đi”

Tôi hét lên: “Tại sao vậy bố, sao bắt chúng con dừng lại, chúng con sẽ cưới nhau vào năm sau”

Em đứng lên: “Cháu xin phép” rồi đi một mạch ra ngoài cửa, tôi chạy theo sau, mắt em đã ngấn nước, đi xong giầy em chạy ra ngoài, tôi kéo tay em lại

“Từ từ đã em, để anh nói chuyện rõ ràng với bố xem”

“Không…. Em không muốn…”

“Khoan đã nào, anh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra…”

“Kệ anh… không yêu đương, cưới xin gì nữa… em về đây”

Tôi nắm chặt lấy tay em, em vùng vằng đẩy tôi ngã xuống đất, chạy ra ngoài đường, có 1 chiếc taxi chạy qua, em vẫy vẫy tay… đi một đoạn chiếc Taxi dừng lại, em lập tức chạy theo và lên xe, chiếc Taxi phóng vút đi.

Tôi lập tức đi vào trong nhà, chạy lên tầng 2, lấy chùm chìa khoá, đi xuống tầng 1

“Phong… Đứng lại”

Tôi đã bắt đầu nóng máu, tôi cố nín nhịn, người tôi như sắp bùng nổ vì bị tạt một gáo nước lạnh, tôi hét lớn: “Tại sao, tại sao bố lại phản đối bọn con”

“Tao nói dừng là dừng, không phải hỏi nhiều”

“Bố… sao bố lại vô lý như thế được, Thu là người con yêu từ hồi lớp 12 đến giờ vẫn y như vậy, con sẽ không thay đổi, bố phản đối thì mặc kệ bố, con không quan tâm”

“Một là mày ở nhà, hai là đi theo nó vĩnh viễn đừng quay về nhà nữa”

“Được, con đi, là bố ép con”

Mẹ tôi: “Kìa anh, kìa con từ từ đã nào”

“Nếu mày đi, đừng bao giờ gọi tao là bố nữa”

“Bố nghĩ con không dám? Con đã lớn tự quyết định tương lai và tình cảm của mình, bố không phải thách”

“Mày…” Bốp… một cái bạt tai vào má tôi làm tôi choáng váng

“Cút đi, mày không xứng đáng ở lại ngôi nhà này nữa”

“Bố tưởng con là một thằng học sinh nghe răm rắp theo lời bố mẹ chắc, con lớn rồi gần 25 tuổi rồi, con sẽ tự quyết định số phận của mình”

“Thế thì mày cút đi”

Mẹ tôi: “Ơ kìa anh…”

“Kệ tôi”

Tôi đi lên tầng 2 để lấy ví, vừa nãy tôi vội lấy mỗi chìa khoá, tôi đứng ngẩn người ở phòng một lúc, tôi nhìn vào chiếc Vali ở góc giường, tôi quyết định sẽ bỏ nhà ra đi. Tôi cho gần hết mấy bộ quần áo mặc đi làm và vài bộ mặc ở nhà, nhét nhanh chóng vào vali vs laptop, sạc điện thoại… nhét một cách vội vàng vào đó, rồi nhét cả 1 đôi giầy da vào đó luôn, mai đi làm sợ không có gì thay thì chết, tôi quyết định phải bỏ đi thực sự, tôi không thể để mất em thêm một lần nào nữa, cho dù tôi có phải trả giá đắt đi chăng nữa.

Tôi đi xuống dưới tầng 1, mẹ tôi chạy ra:

“Phong, con đừng làm thế”

“Mẹ kệ con, con không thể sống cùng 1 người bố gia trưởng như vậy được”

Bố tôi gầm lên “Mày… không nghe lời thì cút đi…”

Tôi đi ra ngoài cửa, bố tôi ném chiếc ấm nước chè bằng sứ ra ngoài cửa, nó rơi xuống vỡ tan, tôi né được, chạy xuống lấy xe và phóng vút đi.

Thời tiết cuối năm vẫn còn khá lạnh, nhất là đi xe máy, gió thổi vào khiến tôi run hết cả người. Tôi không đi đâu khác mà phi thẳng xe đến phòng em, thú thực tôi cũng chưa biết đi đâu lúc này.

“Cộc cộc cộc… Thu ơi…mở cửa cho anh…”

“…” bên trong vẫn im lặng

Tôi lấy điện thoại ra, gọi điện cho em, bên trong vang lên tiếng chuông, chắc chắn em đang ở trong đó. EM nhấc máy:

“Anh về đi, qua đây gặp em làm gì”

“Anh không về, mở cửa cho anh với, anh lạnh quá”

“Không… anh về đi…” tút tút tút… em tắt điện thoại.

Tôi đứng ngây người ra đó một lúc, tôi bỗng sực nhớ ra là tôi có chìa khoá phòng em cơ mà, nhưng tôi lưỡng lự không biết có nên mở cửa vào không vì hiện giờ tôi không được sự cho phép của em… đứng ngoài một lúc tôi lạnh quá, đánh liều cắm chìa khoá vào “Tách…” “Khực”… cánh cửa bị chặn lại bởi một thứ gì đó từ bên trong mà tôi không mở ra được.

Em từ trong nói vọng ra: “Anh làm gì thế, để cho em yên đi, không em báo công an đấy”

“Gì căng vậy, mở cửa cho anh đi”

“Không… anh về đi”

… Tôi im lặng chờ đợi, không có bất kì sự thương sót nào từ em, một lúc sau có một người phụ nữ trung niên đi vào:

“Cháu ơi… cháu…”

“Dạ… cô”

“Cháu về đi, đừng làm phiền cái Thu nữa, không chịu thì cô đành gọi Công an”

“Cháu… cháu…”

Em đã gọi điện cho chủ trọ đuổi tôi đi, tôi không thể ở lại được nữa, đành đưa vali đồ lên xe, đi ra khỏi xóm trọ của em.

Tôi đi ra ngoài đường, trời về đêm gió và sương rất lạnh, tôi lượn lờ ngoài đường một lúc, thấy một nhà nghỉ vẫn còn sáng đèn, tôi ghé xe vào đó, hỏi giá cả rồi tôi thuê 1 phòng ở lại đêm nay luôn.

Về đến phòng, tôi vệ sinh cá nhân xong gọi điện cho em thêm 1 cuộc nữa, nhưng em không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời.

Đến lượt mẹ tôi gọi điện cho tôi, tôi cũng không thèm nghe luôn. Hắt xì hơi vài cái, hình như tôi bị cảm lạnh rồi, cả đêm nằm sụt sùi vì nước mũi.

Sáng thứ hai, tôi đi làm bình thường, tôi mang đủ quần áo và giày nên tôi đi làm như mọi ngày, tôi chạy vào hiệu thuốc mua 1 vỉ thuốc cảm cúm và đi vào 1 quán phở để ăn sáng xong uống thuốc.

Đến cơ quan em cũng đi làm bình thường, thỉnh thoảng tôi ngắm em một lát rồi lại làm việc, cuối năm lượng giải ngân và các báo cáo rất nhiều nên cũng không có nhiều thời gian rảnh.

Mẹ tôi đến cơ quan để gặp tôi, nhưng lúc đó tôi đang có khách, mẹ tôi nhìn tôi một lát rồi lại đi về, chắc lại trốn việc sang xem tôi như nào.

Buổi trưa em tránh mặt tôi nên tôi không biết em đi về lúc nào, đành đi ra quán ăn 1 suất cơm rồi về phòng nhà nghỉ nằm ngủ, chiều lại đi làm bình thường. Tôi thấy việc bỏ nhà đi ở bên ngoài cũng thú vị đấy chứ, tự do tự tại, chỉ cần có tiền là được về nhà nhìn cái mặt đáng ghét của bố tôi lại tức điên lên mất.

Buổi chiều đi làm với rất nhiều công việc và khá bận rộn, đến tối hơn 6:30 tôi mới được về, tranh thủ ghé qua một quán ăn, ăn nhẹ 1 suất cơm rồi lại về phòng nghỉ.

Tôi bắt đầu suy nghĩ đến việc sẽ thuê một phòng trọ khép kín nào đó ở cho thoải mái, chứ ở nhà nghỉ vừa tốn kém vừa không thoải mái.

Sáng ngày thứ ba, tôi lấy lí do đi địa bàn, tôi lượn lờ ngoài đường để tìm phòng trọ, chả mấy chốc tôi tìm được một xóm trọ khá kín đáo và mới xây, giá phòng không hề rẻ chút nào, nhưng với tôi nó khá ổn, có chỗ đi đi về về rồi.

Đến trưa, tôi trả phòng nhà nghỉ, dọn đến phòng trọ mới, tôi thuê được luôn một bộ chăn ga gối đệm của chủ nhà luôn, nhờ ông ấy mua giúp vài món đồ đạc trong nhà vì tôi còn khá bận rộn với công việc. Tôi không có ý định nấu ăn trong phòng nên cũng không cần gì nhiều đồ đạc cả.

Buổi tối mua thêm vài món đồ để vệ sinh cá nhân nữa, vậy là tôi chính thức đi vào sự nghiệp: Bỏ nhà đi bụi trường kỳ. Yếu tố then chốt để bỏ nhà đi thành công chính là bạn phải có tiền, tiền thì tôi không có nhiều, nhưng thuê mấy cái phòng trọ thì nó lại quá đơn giản, thậm chí ở luôn khách sạn () cũng được, nhưng như thế thì hơi khoa trương và tốn kém không cần thiết. Tài khoản tôi còn được thấu chi nữa, hiện nó đang dương mấy chục triệu, có tiêu hết tôi vẫn có thể “vay” thấu chi qua tài khoản dành cho Cán bộ công nhân viên được hơn 100tr nữa.

Khá an tâm với chỗ nghĩ ngơi của mình, tôi lại gọi điện cho em, nhưng em vẫn còn giận, không thèm bắt máy.

Mẹ tôi gọi: “Về nhà đi con”

“Không mẹ ơi, con thuê được phòng trọ rồi, mẹ không phải lo”

“Con định nhất quyết ở ngoài thật à”

“Vâng, con đang rất nghiêm túc, con ăn uống và đi làm đầy đủ, mẹ không phải lo cho con”

Mẹ tôi thở dài: “Ừ, thế ở ngoài vài hôm cho cả hai nguôi ngoai rồi cuối tuần 2 bố con gặp nhau giảng hoà”

“Vâng…” Tút tút…

Sang ngày thứ tư, tan làm ca sáng tôi chớp thời cơ lúc em ra về, chặn ngay trước mặt em:

“Mình đi ăn cơm đi”

“Kệ anh, đi một mình đi, mà sao không về nhà ăn cơm à”

“Anh đi bụi rồi, bị đuổi ra khỏi nhà rồi”

Em tròn mắt: “Cái gì? Sao thế”

“Bị bố đuổi ra khỏi nhà rồi”

“Anh đi hôm nào”

“Tối chủ nhật luôn mà, hôm anh gọi cửa ấy”

“Ồ… thế giờ anh ở đâu?”

“Anh thuê trọ.. cũng gần chỗ em ở thôi”

“Giờ anh định đi đâu?”

“Đi ăn cơm quán, đi cùng anh đi”

“Kệ anh… em nấu cơm ở phòng rồi”

“Cho anh ăn ké với”

“Không…”

Em rất phũ, đi về thẳng luôn, tôi lại đi ra quán ăn rồi về phòng nghỉ, chiều lại đi làm như thường, buổi tối cũng y như vậy, cả tôi và em cũng đều rất bận, không có nhiều thời gian để buồn, hôm nay 7h tối tôi mới được về, đi làm khá căng thẳng nên tôi đi ngủ khá sớm để chuẩn bị chạy nước rút chỉ tiêu cuối năm, sang đầu năm mới lượt khách rất thấp nên phải tranh thủ chạy để bù đắp lại. Nặng nhất vẫn là kế toán, lượng giao dịch rất lớn, hôm nào bên đó ít nhất phải hơn 8h mới về, có hôm còn muộn hơn.

Ngoài lượt khách giao dịch tăng đột biến, chúng tôi còn phải kê khai rồi đóng các loại chứng từ cuối năm từ tết dương chưa xong nữa. Hôm nay tôi được về sớm nhưng phải đi tiếp khách, tôi uống khá nhiều, về đến phòng là lăn ra ngủ, hôm sau đi làm khá mệt mỏi vì vẫn còn chút cồn trong người, sáng ra tôi dậy hơi muộn, chưa kịp ăn sáng, đi làm suýt soát giờ làm, chỉ kịp chấm công, cả người tôi còn đơ đơ ra.

Buổi sáng còn khá sớm, tôi tranh thủ ra quán làm 1 bát phở rồi quay lại làm, tín dụng nó lại sướng hơn kế toán ở khoản thời gian không bị gò bó, muốn đi ra ngoài chỉ cần có lí do chính đáng hoặc nói phét ra là đi được. Quan trọng là hiệu quả công việc, chứ thời gian không bị áp lực như kế toán.

Mẹ tôi gọi cho tôi, tôi chỉ trả lời ậm ừ, tôi vẫn đi làm nên nhắn mẹ tôi đừng quá lo, dù sao đó cũng không phải lỗi của mẹ, mẹ tôi đang đứng ở giữa để giảng hoà cho hai bên, tôi cũng khá bận rộn với công việc, bố tôi thì không một lần nào gọi cho tôi, tôi cũng chả còn về nhà nữa, mẹ tôi biết tôi vẫn đi làm nên cũng khá yên tâm.

Đến cuối tuần tôi dần quen với cảnh ở phòng trọ và tôi đi làm liên miên nên cũng không có thời gian nhiều để suy nghĩ lung tung nữa. thứ bảy, cuối tuần nhưng cả Tín dụng cả kế toán & marketing vẫn phải đi làm như bình thường để đóng chứng từ và làm một số việc lặt vặt cuối năm khác.

Đến buổi trưa, 10h chúng tôi ra về, em tiến đến gần tôi:

“Về phòng em ăn cơm nhé”

Mắt tôi sáng lên, như được nữ hoàng ban thưởng: “Ừ ừ… hehe…”

Về đến phòng là tôi háo hức ôm lấy em:

“Yên nào, để em đi nấu cơm”

“Không cần nấu, anh ăn em là no rồi”

“Đang đến ngày, phụ em nấu cơm đi”

“Thật à” tôi buồn bã

“Thật, nếu không đến ngày thì chả mời anh ăn cơm, toàn muốn làm bậy”

“Ặc…”

Tôi nhặt rau giúp em, em đang rán đậu làm món đậu sốt cà chua:

“Hay mình cưới nhau đi, anh chỉ thích cuộc sống giản dị như này thôi”

“cưới gì mà cưới, cả 2 gia đình đều không đồng ý, haha”

“Cần gì đồng ý, mình làm 1 đám cưới nho nhỏ, chả cần phụ huynh, mình lớn rồi, tự quyết thôi”

“Thôi, anh bớt hão huyền đi, đời không như là mơ”

“Thật, giờ bố mẹ cứ thích định hướng cho tình cảm và hôn nhân của con cái, cưới nhau không hạnh phúc thì lại bỏ”

“Kể cả yêu nhau thì vẫn bỏ như thường, yêu nhau càng nhiều càng quen thì tự cho mình cái quyền được làm tổn thương đối phương, cuộc sống chẳng thể lường trước được điều gì, có thể hôm nay anh thích em, nhưng biết đâu được trong tương lai anh lại có người khác”

“Anh mãi mãi sẽ chỉ yêu mình em”

“Đây là câu nói ở thì hiện tại, còn tương lai thì sao? Anh chẳng thể nào biết được, đừng có nói những lời hứa sáo rỗng đó, em chẳng muốn nghe đâu, em sống thực tế lắm, người nào càng dẻo miệng càng ngọt ngào () thì thường hay bị vỡ mộng trước cuộc sống hôn nhân không mấy lãng mạn mà nó sẽ tẻ nhạt và rất nhàm chán, em đang nghĩ đến cái cảnh xấu xí khi đẻ con, chắc chắn lúc đó anh sẽ hoảng sợ trước nhan sắc tàn tạ của em mất, rồi anh có rửa đít cho con không?”

“Có… anh sẽ làm”

“Tốt lắm, để chứng minh thì tạm thời anh vào cọ hộ em cái bồn cầu đi”

“Này, em không nên lợi dụng anh như thế chứ”

“Đừng khoác lác nữa, hãy hành động đi”

“Được rồi… anh làm…” tôi đi vào nhà vệ sinh để dọn dẹp trong đó

“Phải cho mấy người công tử như anh sáng mắt ra, cuộc sống hôn nhân không màu hồng như anh nghĩ đâu, chắc trong đầu anh chỉ nghĩ đến cảnh làm tình trong phòng tân hôn mới, chứ chưa nghĩ cảnh thay bỉm rửa đít cho con đâu nhỉ”

“em nói ghê quá”

“Thấy chưa, em mới nói thôi mà anh đã bảo ghê rồi, ví dụ lúc đó mới sinh cả người em sồ sề, bụng một ngấn mỡ, mặt hốc hác vì mất ngủ, trầm cảm sau sinh… lúc đó chắc chắn anh vỡ mộng… những lúc như thế rất cần sự hỗ trợ và động viên của hai bên nội ngoại, nếu chỉ có hai người thôi thì phải chật vật, khó khăn lắm mới vượt qua được… anh từng nghĩ đến cảnh con bị ốm, giữa đêm hai người phải thay nhau canh chăm sóc em bé chưa, sáng ra mắt sưng húp đi đến cơ quan… Tất cả… chắc chắn là anh chưa nghĩ đến, đàn ông các anh chỉ nghĩ đến làm tình, làm tình và làm tình, còn cái khổ của phụ nữ cái khổ của cuộc sống hôn nhân các anh nào có nghĩ đến bao giờ đâu, mấy cảnh làm tình cứ hiện trong đầu thì làm sao mà nghĩ đến mấy thứ đó được nữa”

“Anh không phải loại người như thế”

“Anh nên suy nghĩ nghiêm túc hơn, thanh xuân của con gái ngắn lắm, đẻ nhoằng 1 đứa là hết luôn thanh xuân rồi, em chưa muốn làm bà mẹ bỉm sữa với ông bố của con em là một người thiếu kinh nghiệm”

“Chắc anh phải đi học 1 khoá làm chồng trước hôn nhân mất, mà này, sao anh cứ cảm thấy em với bố anh có gì đó thế?”

Mặt em có thoáng chút mất tự nhiên: “Hình như bố em gặp bố anh thì phải, em đoán thế”

“Thật à, bố em lại nói gì thế?”

“Chả cần phải đoán, chắc chắn đang nói xấu để chia rẽ rồi, ông ấy không muốn em và anh đến với nhau, cái đó anh cũng biết rất rõ rồi còn gì”

“À, hay là anh về nhà em ăn cơm, xem biểu hiện của ông ấy”

“2 tuần nay rồi em còn chưa về đó, sợ chưa ăn cơm 2 người đã đánh nhau rồi”

“Lâu rồi chưa được đánh nhau với ông ấy cũng thấy nhớ nhớ”

“Để ông ấy yên đi, anh lại làm ông ấy ghen ghét thêm, về sau lại khó xử”

“Thế thôi bỏ đi”

“Anh không định về nhà à”

“Không, bố anh tát anh một cái, còn chả nói rõ lí do ngăn cấm hai đứa mình qua lại với nhau, việc gì anh phải nhượng bộ”

Em thở dài: “Cả hai bên đều phản đối, anh tính sao”

“Thì hai đứa từ từ đi làm rồi tích góp, có kinh tế rồi thì chả ai o ép được mình hết”

“Biết bao giờ mới đủ tiền”

“Sớm thôi, cuối năm nay thưởng nhiều, 3 quý đầu Chi nhánh mình làm ăn tốt mà, tạm tính được 7 tháng lương rồi”

“Ai mà biết cuối năm có trích lập món nào to to không cơ chứ, ví dụ bị cấp trên dí xuống bắt buộc phải trích lập thì sao”

“Kệ, trích thì trích, nếu có trích thật nhưng không xảy ra rủi ro thì kiểu gì tiền lại về túi mình thôi, đợi năm sau nó lại hoàn về”

Chúng tôi nói chuyện thêm một lát nữa thì mọi thứ đã xong: Đậu sốt cà chua, thịt lợn rang, rau xào, một ít canh… khá đơn giản nhưng tôi ăn được rất nhiều cơm:

“Lâu không được ăn cơm nhà nấu, ngon quá”

“Về mà ăn cơm mẹ anh nấu”

“Anh chả về đâu, ở ngoài sướng hơn, đỡ bị cằn nhằn, trừ khi họ đồng ý cho anh cưới em, không thì thôi, đừng hòng”​