Cô nàng hotboy – Truyện Les Cực Hay

Cuối cùng anh không dừng lại còn tôi thì đã dừng lại. Vốn dĩ đêm khuya, trời lại mưa to, vốn dĩ đã không nhìn rõ mọi thứ, nước mưa lại còn làm nhòe khóe mi. Vũng nước dưới đất khiến tôi phải dừng bước. Tôi đã ngã, đã nằm bò dưới đất.
Hàn Thành Nam….vì sao anh không dừng bước? Lẽ nào anh không thấy em bị thương sao? Tôi ảo tưởng Hàn Thành Nam có thể chạy lại, nhẹ nhàng đỡ tôi dậy.
Nhưng anh đã không quay lại, bóng anh biến mất trong màn đêm mịt mù, biến mất trong mưa. Tôi bắt đầu thấy sợ, sợ rằng nếu anh biến mất như thế thì phải làm thế nào. Nếu anh biến mất khỏi thế giới của tôi thì phải làm thế nào?
Tôi nằm trong vũng bùn, nước mắt dàn dụa, nước mưa và mùi bùn đất khiến tôi không biết phải làm thế nào.
Tôi không bò dậy, không phải vì không bò dậy được mà vì tôi muốn Hàn Thành Nam đỡ mình dậy. Vừa nói tôi là kẻ ngốc nghếch vừa đỡ tôi dậy như chưa có chuyện gì xảy ra không được sao?
Nhưng ngay cả hy vọng nhỏ nhoi ấy dường như cũng không thể được.
Đầu óc tôi lúc này giống như một cuộn phim tái hiện lại tất cả, niềm vui khi ở bên anh, niềm hạnh phúc khi ở bên anh, nhưng lúc cãi nhau với anh, những lúc làm anh giận, những lúc bị anh chọc giận…..Dường như chúng tôi chưa trải qua nhiều chuyện, nhưng tôi hiểu rằng, cho dù không nhiều nhưng chỉ cần có một khoảng ký ức đáng nhớ là được.
Vậy thì đối với tôi, đáng nhớ nhất là gì?
Đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện một bức tranh……
Có lẽ đó là sau khi biết thân phận của tôi. Tôi muốn bỏ đi nhưng anh đã giữ tôi lại. Lúc ấy tôi rất cảm động. Thay vì nói cảm động, chi bằng nói là hạnh phúc.
Thực ra lúc ấy tôi nghĩ, nếu tôi ở lại thì nhất định là vì anh. Vì có anh nên tôi mới muốn ở lại. Vì hy vọng anh giữ tôi lại và anh thực sự đã làm như thế nên lúc ấy tôi mới thấy hạnh phúc biết nhường nào. Lúc ấy anh đã nói những gì để giữ tôi lại? Dường như những lời nói ấy vẫn còn vang lên bên tai tôi.
“Tuy không biết vì sao nhưng trong lòng tôi không muốn cậu rời đi”.
“Dù là nam sinh hay nữ sinh, cậu vẫn là cậu, vì vậy hãy ở lại”.
“Dù cậu là nữ sinh cũng chẳng sao, chỉ cần, chỉ cần tôi không nói ra thì sẽ không sao cả”.
Bây giờ nghĩ lại, lời nói của anh không hề bùi tai, cũng không có gì là nồng nàn sâu đậm nhưng lại trở thành ký ức quan trọng nhất giữa tôi và anh. Không đúng, những câu nói đơn giản ấy gần như đã trở thành ký ức quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Bởi vì những lời nói tưởng chừng như đơn giản ấy đã đến với tôi lúc tôi cảm thấy đau khổ nhất, vì thế nó mới xúc động đến thế.
Lúc quyết định bỏ đi tôi đã đau khổ biết nhường nào? Còn anh, giờ đây anh ra đi với tâm trạng như thế nào đây? Tôi không hiểu, không hiểu sự ra đi của anh, cũng không hiểu vì sao mình lại không biết gì như thế này.
Mưa cứ rơi, giống như cái ngày mà Hạ Dạ Hàn bỏ đi.
Rõ ràng là cùng một sự ra đi, nhưng vì sao tôi lại thấy lúc này mình đau lòng hơn rất nhiều? Cảm giác bất lực cùng với nỗi đau khổ cũng nặng nề hơn.
Tôi đưa tay, muốn với lấy thứ gì đó nhưng lại phát hiện mình chẳng với được gì cả. Cảm giác hụt hẫng trào dâng trong lòng.
“Dầm mưa như thế này không tốt cho sức khỏe đâu, đặc biệt là những người mới hồi phục sức khỏe như cậu”. Đột nhiên những giọt mưa lạnh buốt biến mất.
Tôi quay sang nhìn người đang ngồi xuống cạnh mình.
Không phải….Hàn Thành Nam.
Vì sao Hạ Dạ Hàn lại xuất hiện lúc này? Hàn Thành Nam nói cho anh ấy biết mình ở đây sao?
“Mau đứng dậy đi”. Bàn tay lạnh băng của anh muốn kéo tôi dậy.
Khoảnh khắc tay anh chạm vào tay tôi, đột nhiên tôi muốn gạt tay anh ra. Bàn tay lạnh băng này tuyệt đối không phải là bàn tay mà tôi cần.
Lúc tôi vẫn còn đang nghĩ muốn gạt tay anh ra thì tay của tôi đã bắt đầu hành động rồi. Dường như động tác của tôi lúc nào cũng nhanh hơn tư duy một bước.
Tuy nhiên, khoảnh khắc mà tôi gạt tay anh ra, tôi cảm thấy toàn thân anh đông cứng. Dường như Hạ Dạ Hàn bên cạnh tôi đã bị đóng băng. Chiếc ô trong tay cũng từ từ rơi xuống đất, sau đó, tôi lại đắm mình trong nước mưa.
Đột nhiên hai gối của anh trùng xuống.
“Đến cuối cùng vẫn bị bỏ rơi”. Giọng nói của anh lẫn với nước mưa, giọng cao nhưng không rõ, lời nói ẩn chứa nỗi bi thương. Không khí bi thương lúc này rất hài hòa với không khí lạnh buốt.
Vì lời nói của anh, dường như tôi lại cảm thấy mình là người có tội.
Tôi từ từ bò dậy, quỳ xuống đất. Nước mưa táp vào mắt, rất đau, rất xót.
“Vì sao, người bị bỏ rơi luôn luôn là mình?” Giọng nói của anh có chút run rẩy.
Giọng nói run rẩy ấy để lộ sự yếu đuối của anh. Anh đang khóc? Dưới trời mưa to như thế này, tuy không biết những giọt nước lăn trên má là nước mắt hay nước mưa nhưng sự run rẩy trong giọng nói của anh khiến tôi cảm nhận được rằng nước mắt của anh đã chảy xuống.
Vì những giọt nước mắt của anh khiến tôi có cảm giác mình là kẻ xấu xa nhất thế giới. Cho dù Hàn Thành Nam bỏ đi thì tôi cũng không nhất thiết phải làm tổn thương Hạ Dạ Hàn như thế này. Cho dù tôi có đau lòng như thế nào thì cũng không được làm tổn thương trái tim của người khác. Nếu đã cảm nhận được nỗi đau đớn khi người mà mình muốn dựa vào ra đi khủng khiếp như thế nào thì vì sao lại khiến người khác cũng phải cảm nhận nó?
Tuy rằng tôi không biết mình chiếm vị trí như thế nào trong lòng Hạ Dạ Hàn, nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng, dường như vị trí của tôi trong lòng anh giống với vị trí của Hàn Thành Nam trong lòng tôi. Đó là một vị trí quan trọng không thể thiếu, bởi vì nếu vị trí ấy trống thì một số chuyện sẽ trở nên vô nghĩa.
Tôi đứng dậy, ôm Hạ Dạ Hàn đang khóc như một đứa trẻ không nơi lương tựa.
Trong đêm tối ấy, tôi và Hạ Dạ Hàn đã ôm nhau khóc như thế. Vì tôi nói được nên không thể dùng lời nói để an ủi anh, chỉ có thể ôm anh như thế này.
Tôi muốn dùng hơi ấm của mình để sưởi ấm cho anh. Tôi muốn dùng cái ôm của mình để xoa dịu nỗi tổn thương mà mình đã gây ra cho anh.
====================
Chương 10. Lời từ biệt cuối cùng
(1)
Giường trắng, chăn trắng, gối trắng.
Dường như tôi đã quen với việc tỉnh dậy trong bệnh viện. Chỉ có điều lần này, người nằm trên chiếc giường trắng kia không phải là tôi mà là Hạ Dạ Hàn. Anh đã sốt cao vì trận mưa đêm qua.
Từ trước tới nay tôi không biết nhiệt độ cơ thể anh cũng có thể cao như vậy. Nhìn anh nằm trên giường với hai má đỏ ửng, đột nhiên tôi có cảm giác như đang nhìn một người khác.
“Cô là người nhà của bệnh nhân à? Hãy cùng tôi đi lấy thuốc”. Một y tá trẻ bước vào và nói.
Tôi đứng dậy ra ngoài.
Tuy gần đây thường xuyên phải nhập viện nhưng đi lấy thuốc như thế này thì mới là lần đầu tiên. Hơn nữa mấy hôm trước nhập viện còn có thể nhìn thấy Hàn Thành Nam, nhưng bây giờ….
Tôi không khỏi cảm thấy sầu não, đầu óc trống rỗng.
……
Rõ ràng là sốt mà lại kê cho một đống thuốc linh tinh. Khi tôi vừa phàn nàn về bác sĩ vừa cầm thuốc vào phòng bệnh của Hạ Dạ Hàn….
Ơ? Người đâu rồi? Nhìn phòng bệnh trống trơn, đầu tôi như muốn nổ tung ra.
Rõ ràng là lúc nãy khi tôi đi lấy thuốc, anh chàng này vẫn còn nằm ngủ trên giường, sao thoáng cái đã không thấy đâu rồi? Lẽ nào anh chàng này đi vệ sinh rồi sao? Tôi mơ hồ nghĩ.
“A, trên tầng thượng có người muốn tự tử”. Lúc tôi vẫn đang suy ngẫm thì đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai.
Tự tử? chắc không phải là…..
Tôi biết ngay mà, đằng sau sự yên bình chắc chắn sẽ có chuyện sóng gió.
Tôi lao đến tầng thượng với tốc độ của ánh sáng.
Tầng thượng của bệnh viện không có lan can, chỉ có một bậc thềm cao chưa tới đầu gối.
Khi tôi lao lên tầng thượng thì nhìn thấy Hạ Dạ Hàn đứng trên bậc thềm chưa cao tới đầu gối ấy. Anh giơ hai tay, dường như muốn giữ thăng bằng.
Dường như anh nghe thấy tiếng bước chân của tôi, ngoảnh đầu lại nhìn tôi.
Anh mỉm cười, vì sốt cao, gió ở trên sân thượng lại rất to nên nụ cười của anh trông thật nhợt nhạt.
“Ư ư ư….” Tôi rất muốn bảo anh xuống nhưng bây giờ tôi không nói được, chỉ có thể vung hai tay, tỏ ý là tôi rất lo lắng.
“Hiểu Ưu, cậu biết không? Từ nhỏ mình đã không giống với người khác”. Anh ngoảnh đầu lại, tôi không nhìn rõ nét mặt của anh.
Câu nói của anh….có ý gì?
“Mình có thể đọc xong một cuốn sách 300 trang trong hai tiếng, sau đó học thuộc nội dung trong đó như lòng bàn tay”. Giọng nói của anh đầy bi thương, tôi hoàn toàn không cảm nhận được rằng chuyện anh muốn nói với tôi là chuyện đáng tự hào như thế nào.
Đọc xong một cuốn sách 300 trang trong hai tiếng? Đối với tôi đó là một chuyện vô cùng khó khăn. Huống hồ là trong vòng hai tiếng có thể học thuộc nội dung trong cuốn sách 300 trang như lòng bàn tay.
“Từ nhỏ, gần như mình đã sống với biệt danh ‘thần đồng’. Mình là thiên tài, thiên tài ghi nhớ, thiên tài học tập….Những lời như thế mình đã nghe nhiều đến phát ngán. Nhưng chuyện thực sự khiến mình chán ngán không phải là những chuyện này….”
Thiên tài…không tốt sao? Đối với tôi, có cái đầu giống như anh là một điều ước xa vời. Dường như anh đang sống trong sung sường mà không biết sướng. Nhưng người chưa bao giờ có cái đầu thông minh như anh dường như cũng không nên nói như vậy. Dù sao thì tôi chưa bao giờ có thì làm sao mà biết được cảm giác chua chát ẩn chứa trong đó?
“Vì mình là thiên tài, vì mình có thể dễ dàng làm tốt tất cả mọi chuyện nên càng ngày mình càng bị mọi người xa lành. Nguyên nhân chỉ vì cái đầu thông minh đáng ghét của mình”. Giọng nói của anh ngày càng trở nên lạnh lùng. Nghe giọng nói lạnh lùng ấy, đột nhiên tôi hiểu ra rằng lẽ nào tính cách lạnh lùng ấy của anh chính là vì cái đầu thông minh như vậy sao?
Rõ ràng là một thứ mà mọi người đều mơ ước có được nhưng vì sao với anh nó lại biến thành một thứ tội ác như thế này? Càng lên cao càng lạnh, liệu có phải muốn nói những người giống như anh không?
“Vì sao mình lại không giống với người khác? Rõ ràng là chỉ đơn giản muốn kết bạn với người khác, nhưng vì sao trong mắt họ, sự xuất hiện của mình chính là sự chế nhạo? Chỉ đơn giản đúng cùng đứng chung với nhau nhưng dường như mình lại mang lại cho họ cảm giác tự ti. Vì thế họ đều cô lập mình, vì thế lúc nào mình cũng chỉ có một mình. Câu sẽ không bao giờ biết được khi nhưng đứa trẻ khác cầm tay nhau vui đùa thì mình lại chỉ có thể ngồi trong góc đọc những cuốn sách mà những đứa trẻ khác không thể hiểu được”. Giọng nói của anh ngày càng buốt giá.
Gió trên sân thường rất to, gió thổi bay áo anh, chiếc áo bệnh nhân sọc xanh tung bay trên cơ thể gầy gò của anh. Anh đứng đó, hình bóng của anh dường như đưa tôi về với quá khứ, nhìn thấy anh lúc nhỏ, nhìn thấy anh cô đơn như thế nào.
Cuối cùng thì tôi đã hiểu vì sao anh lại cô đơn như thế. Bởi vì cô đơn đã trở thành thói quen của anh. Bởi vì sự tổn thương đã để lại vết sẹo trong con tim non nớt của anh, vì vậy mà nó mới đau đớn đến thế. Cho dù có cố gắng lờ nó đi, cố gắng vờ như không nhớ nhưng vì vết sẹo vẫn còn đó nên nó vẫn nhói đau.
“Dường như càng lớn mình càng bị cô lập, nhưng cậu đã xuất hiện. Đối với mình, cậu giống như một người cứu vớt linh hồn”.
Cứu vớt sao? Khi nào vậy, tôi cũng có thể trở thành người cứu vớt linh hồn của người khác sao? Rõ ràng…tôi không làm gì mà.
“Mình chưa bao giờ thấy người nào có thể cười với mình rạng rỡ như thế, cũng chưa từng thấy người nào có bất kỳ chút đố kỵ hay thứ gì khác với mình như cậu. Cậu có thể dễ dàng tin tưởng mình, có thể tin tưởng mình mà không cần bất kỳ lý dao nào. Cho dù thực ra cậu vẫn còn hoài nghi, nhưng dường như chỉ cần mình nói là cậu có thể tin mình”.
Tôi chưa bao giờ biết rằng một chuyện đơn giản như tin tưởng lại có thể khiến con người ta trở thành người cứu vớt linh hồn của người khác. Trong mối quan hệ giữa con người với con người, điều cơ bản nhất chẳng phải là tin tưởng sao?
“Nhờ có cậu mà lần đầu tiên mình biết thế nào là ấm áp. Dường như mình có thể vì cậu mà vứt bỏ tất cả”. Giọng nói của anh không hề có chút hơi ấm nào.
Câu nói giống như lời tỏ tình này vì sao vẫn lạnh băng như vậy?
Chỉ có điều, tỏ tinh sao? Mình lại bắt đầu suy nghĩ linh tinh rồi.
“Nhưng….cậu thì khác, đúng không?” Tâm trạng của tôi vừa mới bắt đầu rối tung lên vì những lời nói của anh thì đột nhiên anh tuyệt vọng nói.
Tôi…..
“Đối với cậu Hàn Thành Nam mới là người quan trọng nhất, đúng không? Cho dù cậu ấy không có ở đây, cho dù cậu ấy biến mất, cho dù người hàng ngày ở bên cạnh cậu là mình thì mình cũng không thể thay thế được vị trí của cậu ấy trong lòng cậu, đúng không?”
Lời nói của anh, giọng điệu của anh, vì sao anh lại cho tôi cảm giác dường như chỉ một giây nữa thôi anh sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của tôi? Nhưng, quả thực….lời nói của anh đúng với những gì tôi đang suy nghĩ.
Trong lòng tôi, Hàn Thành Nam….chiếm một vị trí không thể thay thế. Nhưng, mặc dù như vậy thì Hạ Dạ Hàn cũng là một người bạn rất quan trọng của tôi.
“Vì sao lại không thể là mình? Lẽ nào vì cậu ta gặp cậu trước mình sao?” Đột nhiên anh ngoảnh đầu lại nhìn tôi với ánh mắt bi thương.
Đột nhiên anh ngoảnh đầu lại, vì thế cuối cùng tôi đã nhìn thấy nét mặt của anh.
Anh…khuôn mặt của anh thật bi thương. Nỗi bi thương ấy không một lời nào có thể diễn tả được.
Tôi không biết phải hình dung ánh mắt bi thương ấy như thế nào. Tôi chỉ biết nỗi bi thương ấy có thể khiến người ta nhìn mà tan nát cõi lòng.
Hạ Dạ Hàn…..
Tôi rất muốn an ủi anh nhưng lại không thể nói được. Cho dù có thể nói thì tôi cũng không biết phải nói những gì.
“Vì sao không thể là mình? Ngoài cậu, mình không có gì cả….” Giọng nói của anh khiến nước mắt của tôi tuôn rơi.
Anh…muốn nhảy xuống?
Không được….
Tôi lao như tên bắn về phía trước, ôm chặt lấy anh.
“Nếu cậu vứt bỏ mình thì mình cũng sẽ vứt bỏ bản thân mình”. Giọng nói của anh vang lên bên tai tôi, rất nhẹ, rất nhẹ.
Tôi ra công ra sức lắc đầu, tôi muốn nói với anh, tôi tuyệt đối tuyệt đối không bỏ rơi anh. Nhưng tôi không thể nói, vì thế chỉ có thể lắc đầu. Tôi muốn anh biết rằng dù thế nào tôi cũng không bỏ rơi anh.
Có lẽ vì đã cảm nhận được điều tôi muốn nói nên Hạ Dạ Hàn bỏ tay tôi ra, quay người lại, ôm chặt lấy tôi.
Lúc ấy, tôi đã thầm hạ quyết tâm.
Hãy để Hàn Thành Nam trở thành người trong sâu thẳm trái tim tôi. Nếu phải rời xa Hàn Thành Nam, có lẽ tôi vẫn sống được, nhưng….Hạ Dạ Hàn mà rời xa tôi thì anh ấy không thể sống được.
Tôi phải bảo vệ Hạ Dạ Hàn mong manh dễ vỡ như thủy tinh.
Bắt đầu từ hôm nay, trong cuộc đời của tôi….
Chỉ có Hạ Dạ Hàn….
Tôi sẽ đối xử thật tốt với Hạ Dạ Hàn.