Cô nàng hotboy – Truyện Les Cực Hay

(2)
Anh chàng Hàn Thành Nam này đã học được cách đi đêm không về sao?
Anh chàng đáng ghét, dù có tránh mặt tôi thì cũng không phải làm như thế chứ?
Bây giờ đã hai giờ sáng rồi, anh ta vẫn chưa về?
Tôi đi đi lại lại trước cửa ký túc, không khí về đêm khá lạnh, nên vào phòng lấy thêm áo, nhưng tôi lại sợ lúc vào lấy áo sẽ không gặp được Hàn Thành Nam. Tôi….muốn xin lỗi anh khi vừa nhìn thấy anh.
Người ta nói, những kẻ đang yêu đều là kẻ ngốc. Nhưng người vẫn chưa yêu như tôi dường như đã biến thành kẻ ngốc một trăm phần trăm rồi.
Tôi ngồi trên bậc ký túc, đợi Hàn Thành Nam quay về. Vì hơi lạnh nên tôi co rúm người lại.
Vừa lạnh, vừa buồn ngủ….Nếu cứ tiếp tục thế này thì nhất định tôi sẽ biến thành cô bé bán diêm.
Thời gian trôi qua từng giây, từng giây, mắt tôi trĩu xuống, dường như thần ngủ đang đứng cách đó không xa, vẫy gọi tôi.
Tôi cố gắng lấy tinh thần, không ngừng nói với mình: Không được ngủ, tuyệt đối không được ngủ.
Tuy nhiên, mặc dù có ý chí như vậy nhưng cuối cùng tôi vẫn thất bại trước tiếng vẫy gọi của thần ngủ.
Tôi mơ màng cảm thấy dường như có người bế mình lên. Tôi muốn mở mắt để nhìn người đó, tôi muốn nói với anh ta là tôi phải ở đây chờ Hàn Thành Nam, xin đừng đưa tôi đi. Nhưng dường như ngay cả chút sức lực ấy tôi cũng không có. Tôi vùng vẫy, nhưng lại không thể mở mắt ra được. Tôi vùng vẫy, vùng vẫy nhưng vô ích, cuối cùng tôi đành phải từ bỏ.
Tôi mơ màng nghe thấy người bế mình lên đang gọi tên mình. Âm thanh ấy có chút thân thuộc, là Hàn Thành Nam sao? Tôi thầm nhủ, tai tôi như bị tắc nghẽn bởi thứ gì đó, tuy có thể nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng chỉ là âm thanh rất yếu ớt
Nếu là Hàn Thành Nam thì tôi nên xin lỗi anh. Đúng vậy.
Vì đột nhiên nhớ tới điều đó nên tôi bắt đầu cố gắng mở mắt.
Đôi mắt chìm trong bóng tối trong một thời gian dài bất chợt nhìn thấy anh sáng nên có chút khó thích ứng.
Không đúng. Lúc tôi đợi Hàn Thành Nam quay về rõ ràng là buổi tối. Vì sao ánh sáng buổi tối lại chói mắt như vậy? Lẽ nào là đèn? Nhưng sao đèn có thể phát ra không khí ấm áp như thế?
Dần dần, dường như đôi mắt của tôi đã thích ứng được với ánh sáng này. Tôi từ từ mở mắt, nhưng khi tôi nhìn rõ mọi vật xung quanh thì bỗng nhiên tôi lại muốn nhắm mắt lại.
Bởi vì đôi mắt đáng thương của tôi nhìn thấy…. một người. Nếu không phải vì hoàn cảnh của tôi, thân phận của tôi như hiện nay thì khi nhìn thấy một người như thế này chắc sẽ rất vui. Dù sao thì người xuất hiện trước mắt tôi là hoàng tử trong mộng của biết bao cô gái. Khuôn mặt hoàn mỹ, nụ cười như ánh nắng mặt trời, cái đầu thông minh….dường như tất cả đều hoàn mỹ. Chỉ là bây giờ tôi không có tâm trạng nào để thưởng thức sự hoàn mỹ ấy. Chỉ nhìn thấy anh ta thôi cũng đủ khiến tôi mất hết hồn vía rồi.
Câu nói “nữ sinh Hiểu Ưu” của anh ta không ngừng xoay vòng trong đầu tôi. Đối với tôi, cái người có khuôn mặt như thiên thần này lại đáng sợ giống như ác quỷ vậy.
“Chắc chắn là mình đang mơ…..”
Chắc chắn là tôi đang mơ. Có lẽ ngày hôm qua bị kích động quá lớn vì thế mới mơ ác mộng như thế này. Tôi nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hy vọng tên ác quỷ giống như cơn ác mộng trước mắt sẽ biến mất.
Tuy nhiên, khi tôi nhắm mắt lại rồi lại mở ra…..Tên ác quỷ giống như cơn ác mộng vẫn ở trước mặt tôi. Sau đó, tôi lại chọn cách nhắm mắt lại một lần nữa.
“Trời ơi, cầu mong cơn ác mộng này kết thúc nhanh chóng”. Tôi khẽ lẩm nhẩm.
“Hiểu Ưu, không đối diện với hiện thực là không tốt đâu”. Đúng lúc tôi đang thầm cầu mong tất cả mọi thứ trước mắt chỉ là một cơn ác mộng thì một giọng nói như ác quỷ đã đập tan ảo tưởng của tôi.
Tôi vội bật dậy.
“Cậu….tôi….cái đó….”
Khoảnh khắc bật dậy, tôi nhìn thấy vị trí hiện tại của mình. Đây…không phải là chỗ mà tôi chờ Hàn Thành Nam, cũng không phải ký túc của tôi. Đây là? Tôi mơ hồ nhìn tên ác quỷ giống như một cơn ác mộng mà tôi không muốn nhìn thấy một chút nào.
“Vì tối qua nhìn thấy cậu ngủ ngoài ký túc, thấy cậu đáng thương nên bế cậu về. Chỉ có điều, trông cậu như thế mà cũng nặng gớm đấy”. Anh ta đắc trí ngồi xuống ghế sofa cách tôi không xa. Vì sao ở đây lại có sofa? Trong ký túc cũng có sofa? Có lẽ trường học đãi ngộ đặc biệt với những học sinh ưu tú.
Anh chàng này….nói năng còn ác độc hơn cả Hàn Thành Nam.
“Nếu….nếu thấy nặng thì việc gì phải đưa tôi về?” Tôi thẳng thắn nói.
“Không thể để cậu vừa run rẩy vừa ngủ ngoài cửa được”. Giọng nói của anh ta ẩn chứa vẻ khó xử.
Tuy cách nói ấy khiến tôi không vui, nhưng giọng nói của anh ta vẫn khiến tôi cảm thấy thực ra anh ta làm như vậy là muốn tốt cho mình.
Mọi người đều nói anh ta là người nguy hiểm. Nhưng một người nguy hiểm như vậy lại không nỡ nhìn thấy tôi
run rẩy ngủ ngoài cửa mà bế tôi về. Rốt cuộc anh ta là người như thế nào? Có phải là mọi người đều hiểu lầm
anh ta không? Có phải là mọi người đều không hiểu anh ta hoặc cơ bản không nghĩ đến việc hiểu anh ta? Có
phải anh ta là nhân vật giống như trong truyện tranh, thích che giấu nội tâm của mình nhưng thực chất là
người tốt, chỉ có điều mọi người không phát hiện ra điều đó.
Đột nhiên tôi rất muốn hiểu anh ta, mặc dù tôi biết có lẽ như vậy là không thực tế.
“Thôi được, cảm ơn cậu, tôi phải về rồi”.
Tuy nghĩ rằng có thể anh ta là người tốt, có thể có một mặt nào đó không ai biết nhưng với tình hình hiện nay,
tôi làm gì có tâm trạng, dũng khí và thời gian để đi tìm hiểu những chuyện đó? Tuy rằng tôi vẫn rất tò mò.
“Làm gì mà vội thế? Nếu đã ở ký túc của tôi thì cứ từ từ mà tham quan, hơn nữa cũng có thể để cho chúng ta
có thêm một chút thời gian bên nhau”. Anh ta lại bộc lộ bản chất ác quỷ.
Lúc nãy tôi còn thấy có thể anh ta là người tốt, muốn hiểu anh ta hơn, chắc là tôi bị điên mất rồi.
“Tôi thấy không cần đâu, thực ra tôi còn có chuyện phải làm”. Tôi khẽ nói.
“Để tôi đoán bạn Hiểu Ưu của chúng ta có chuyện gì nhé! Dáng vẻ của bạn ngày hôm qua chắc là đang chờ ai
đó, đúng không? Tôi đoán, chắc là bạn đang chờ người bạn cùng phòng họ Hàn nào đó?
Dường như Hạ Dạ Hàn rất thích áp sát người khác lúc nói chuyện, anh ta sợ người khác không nghe thấy sao?
Bởi vì anh ta cách tôi quá gần, nói đúng hơn là anh ta ghé sát vào tai tôi nên tôi có thể cảm nhận được nhịp thở
của anh ta.
“Tôi….tôi đâu có đợi ai?” Tôi chột dạ nói.
Điểm nguy hiểm nhất của anh chàng này là anh ta có thể nhìn thấu tất cả. Anh ta đi guốc trong bụng tôi sao?
Không chỉ biết tôi đang đợi người mà còn biết người mà tôi đang đợi là ai.
“Vậy sao? Vậy thì cậu thích Tiểu Nam chứ?” Anh ta nói một câu kinh thiên động địa.
Tuy những lời nói của anh ta có thể khiến tôi ngạc nhiên vui mừng nhưng không ngờ lần này phải nói là quá đỗi
ngạc nhiên vui mừng.
“Sao có thể thế được?” Quá đỗi ngạc nhiên vui mừng sẽ dẫn đến kết quả gì? Đó là giọng nói quá to, không thể
khống chế được.
Chắc chắn anh ta đi guốc trong bụng tôi. Chuyện này mà anh ta cũng biết?
Không phải là có cái gì tôi cũng viết hết trên mặt đấy chứ?
“Không thể sao?” Anh ta hỏi lại bằng một câu đầy mê hoặc.
“Tôi….là nam sinh. Nam sinh làm sao có thể cùng nam sinh…..” Tôi vừa kích động hét lên vừa giơ thẻ sinh viên
mà mình luôn mang theo bên mình cho anh ta xem. Tôi chỉ vào cột giới tính và không ngừng nhấn mạnh chuyện
mình là nam sinh.
Tôi là nam sinh, tôi là nam sinh….Đên bây giờ, tôi gần như tin chuyện mình là nam sinh rồi. Vì sao anh ta lại
không tin? Rốt cuộc tôi đã làm gì để anh ta chắc chắn tôi là con gái như vậy?
“Tôi cũng đâu có nói cậu không phải là nam sinh đâu, Hiểu Ưu”. Anh ta cười khoái trí.
Khuôn mặt đắc trí của kẻ chiến thắng khiến tôi vô cùng tức giận. Đúng vậy, tôi tức giận, tức giận đến nỗi muốn
để lại dấu tay trên cái khuôn mặt dương dương tự đắc kia. Chỉ có điều, tôi vẫn nghiến răng kiềm chế.
“Tôi không có thời gian thảo luận chuyện ấy với cậu. Tôi còn có chuyện. Tôi đi trước đây”. Tôi nóng lòng muốn
nhanh chóng rời khỏi tên ác quỷ nguy hiểm này, nhưng khi tôi mới đi được hai bước…….
Phía sau có một sức mạnh kéo tôi lại.
Không ngoài dự tính, tôi đổ về sau.
Tuy biết sẽ đổ về sau nhưng dường như tôi không hề lo lắng mình sẽ ngã. Nguyên nhân là gì vậy? Bởi vì tôi biết
nhất định có người giữ tôi.
Trong căn phòng này chỉ có tôi và Hạ Dạ Hàn. Nếu tôi tin có người sẽ đỡ mình, vậy thì có phải điều đó có nghĩa
là tôi tin Hạ Dạ Hàn?
Tôi cảm thấy ngạc nhiên vì mình đã tin cái con người nguy hiểm ấy. Vì sao lại tin anh ta sẽ đỡ mình? Bởi vì anh ta
thấy tôi lạnh, đưa tôi về nên tôi tin sao?
Thực ra, trong lòng tôi vẫn tin anh ta là người tốt. Còn vì sao thì tôi cũng không rõ. Có lẽ đây chính là sự tin
tưởng một cách mù quáng.[/color]
Hạ Dạ Hàn không làm cho tôi thất vọng. Anh ta đã đỡ tôi.
Lúc đó tôi có nên mỉm cười, phấn khích nghĩ rằng anh ta đã không phụ sự tin tưởng của mình không? Có lẽ nên
như vậy. Nhưng Hàn Thành Nam không cho tôi cơ hội để mỉm cười, phấn khích.
Rõ ràng là đang ở cùng Hạ Dạ Hàn, vì sao lại xuất hiện một Hàn Thành Nam?
Dường như tất cả đều không bình thường chút nào nhưng nó đã xảy ra.
Vào cái khoảnh khắc Hạ Dạ Hàn đỡ tôi lúc ấy đang đổ ra phía sau thì cánh cửa phòng anh ta mở ra, người đứng
ở cửa không phải ai khác mà chính là bạn cùng phòng yêu quý của tôi, bạn Hàn Thành Nam.
Khoảnh khắc nhìn thấy tôi và Hạ Dạ Hàn, nét mặt của anh biến đổi gần như long trời lở đất. Vốn dĩ một khuôn
mặt không chút biểu cảm đột nhiên trở nên ngỡ ngàng đến nỗi trợn mắt há mồm.
Đôi mắt vốn không được coi là nhỏ trợn trừng trừng, miệng cũng mở to đến nỗi có thể nhét được mấy quả
trứng gà.
“Hai người……”
Anh lại hiểu lầm rồi sao?
=============
Rất rõ ràng, nét mặt của anh lúc này chứng tỏ anh….thực sự đã hiểu lầm.
Hiểu lầm ngày hôm qua vẫn chưa được giải thích rõ ràng, nếu hôm nay lại hiểu lầm thì chắc sẽ không thể cứu vãn được. Tôi nhất định phải giải thích với anh.
“Xin lỗi đã làm phiền”.
Đúng lúc tôi định giải thích thì Hàn Thành Nam lại nói câu ấy rồi đóng cửa bỏ đi.
Sao anh ấy có thể đi được chứ?
Vì anh bỏ đi nên một giây sau tôi lao ngay ra ngoài.
Lần này Hạ Dạ Hàn không kéo tôi lại, có lẽ vì anh ta thấy lần này tôi không dễ dàng để cho anh ta kéo lại như thế.
Hàn Thành Nam sẽ đi đâu đây?
Tuy tôi thấy một giây sau mình lao ra ngoài nhưng khi tôi đuổi theo thì lại không nhìn thấy bóng dáng của anh chàng này đâu.
Anh về ký túc rồi sao?
Tôi mang theo một tia hy vọng mở cửa ký túc, tuy nhiên, sau khi mở cánh cửa ấy, nỗi thất vọng lại trào dâng trong lòng.
Căn phòng trống trải, chăn đệm của anh hoàn toàn không có dấu vết được chủ nhân của nó động vào, anh….đêm qua anh không về sao?
Không biết vì sao, nhìn căn phòng như thế này, đột nhiên tôi có cảm giác muốn òa khóc.
Bị anh hiểu lầm tôi ấm ức biết nhường nào. Phải che giấu thân phận tôi đau khổ biết nhường nào. Có lúc tôi thấy dường như mình là người đau khổ nhất thế giới này, đen đủi nhất thế giới này, nhưng vì bên cạnh có một người tên là Hàn Thành Nam nên tôi mới thấy thực ra cuộc sống như thế này cũng rất tốt. Nhưng….nếu không thấy anh ấy đâu, tôi sẽ rất đau lòng.
Nghĩ đến đấy, nước mắt của tôi trào dâng.
Tuy nước mắt tuôn rơi nhưng trong lòng lại rất muốn đi tìm Hàn Thành Nam, vì thế tôi lại chạy ra ngoài.
Vì mới là năm giờ hơn nên sân trường không có người. Hàn Thành Nam cao như vậy, chắc chắn sẽ là một mục tiêu rất dễ được chú ý.
Tôi đã chạy khắp trường, khi tôi gần như muốn từ bỏ thì bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Thành Nam đang dựa người vào gốc cây và thở hổn hển.
Tôi không nghĩ gì mà lao thẳng ra chỗ anh.
“Hàn….” Lúc tôi đang định gọi tên anh thì đột nhiên anh vừa nhìn thấy tôi là co cẳng chạy.
“Đừng chạy có được không? Chúng ta nói rõ mọi chuyện có được không?” Tôi lớn tiếng nói với Hàn Thành Nam đang quay người chuẩn bị bỏ chạy.
Vì đã khóc, vì vẫn đang khóc nên giọng nói của tôi run rẩy.
“Cậu….” Không biết vì nghe thấy lời tôi nói hay vì nghe thấy giọng nói có lẫn với tiếng khóc mà Hàn Thành Nam quay người lại.
Dường như anh hoàn toàn không ngờ rằng tôi sẽ khóc. Sau khi nhìn thấy tôi khóc, đột nhiên anh tỏ vẻ bối rối không biết phải làm thế nào.
“Có lẽ cậu không tin, nhưng xin cậu hãy tin rằng mình và cậu ta thực sự không có gì”. Tôi nói, nước mắt chảy xuống khóe mi, lăn dài trên má. Tuy giọng nói có lẫn với tiếng sụt sịt nhưng tôi vẫn cố gắng để anh cảm nhận được sự kiên định trong lời nói của mình.
“Cậu và cậu ta, không liên quan đến tôi”. Rõ ràng là nét mặt của anh tỏ ra rất mơ hồ khi nhìn thấy tôi khóc nhưng giọng nói thì vẫn lạnh lùng như thế.
Không liên quan đến anh sao? Rõ ràng là anh rất tức giận.
“Vậy cậu, đừng tức giận có được không?” Giọng nói của tôi đầy vẻ ấm ức.
Có lẽ vì sự lạnh lùng trong giọng nói của anh khiến tôi thấy lời giải thích vốn dĩ rất đơn giản lại khó mở miệng đến thế.
“Tôi không tức giận”. Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng, lạnh lùng hơn lúc nãy. Có phải là tôi lại nói sai điều gì không?
Rõ ràng là trên mặt viết bốn chữ lớn “tôi rất tức giận” nhưng miệng lại nhất quyết không chịu nhận.
“Vậy, vì sao hôm qua cậu không về?” Thái độ chết không chịu nhận của anh khiến tôi có cảm giác không thoải mái.
Vì sao anh không thể thẳng thắn nói ra cảm nhận của mình? Nói là anh để ý, như vậy không được sao? Giả vờ không để ý, giả vờ mặc kệ, không những khiến anh không vui mà còn khiến tôi rất buồn.
“Không liên quan đến cậu”. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Thái độ như vậy giống như một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào ngực tôi. Một câu nói tưởng chừng như đơn giản – “không liên quan đến cậu” dường như đẩy tôi vào một thế giới khác hoàn toàn không liên quan đến anh.
“Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước đây”. Lúc mà nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi thì Hàn Thành Nam lại nói một câu như thế rồi chuẩn bị quay người bước đi.
“Cậu, nhất định cậu phải như vậy sao?” Giọng nói của tôi vì có lẫn tiếng khóc nên có chút run rẩy, nhưng trong sân trường trống trải vấn rất rõ ràng và có sức vang.
Anh quay lưng về phía tôi, không ngoảnh đầu lại, bước chân chuẩn bị rời đi vì lời nói của tôi mà dừng lại.
“Lúc nào cũng nói lạnh lùng như thế dễ chịu lắm sao? Vì sao cậu không nghe mình giải thích? Cứ giận dỗi như thế cậu vui lắm sao? Đừng giận dỗi như trẻ con thế có được không?” Tôi lớn tiếng nói với anh.
“Nếu những lời cậu muốn nói chỉ có vậy, vậy thì, thế nhé”. Anh bước đi.
“Hàn Thành Nam……” Tôi muốn gọi anh nhưng anh đã bỏ đi.
Tôi đứng ngây ở đó, không hiểu vì sao, chỉ biết đứng ngây ở đó.
Tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, cũng không biết rốt cuộc Hàn Thành Nam đang nghĩ gì.