Cỏ Lồng Vực – Update Chương 10

Mở đầu …
Có một loại cỏ rất giống lúa, nhưng lại không phải là lúa, và có những người trông thì tưởng là người nhưng lại chẳng phải người. Bà ngoại từng kể cho nó nghe như vậy, khi bà từ quê lên thăm gia đình của nó. Nhưng khi ấy nó còn nhỏ quá không hiểu nổi vế sau câu bà nói,() còn hiện tại dù đã mười bốn tuổi cũng thế. Bước sang tuổi dậy thì nó đã vỡ tiếng từ năm trước, để năm nay thành một chàng trai thực sự rồi…

Thế nhưng… cỏ lồng vực nó cũng vẫn chỉ biết qua lời kể của bà ngoại, thứ rất giống lúa ấy. Cũng như chẳng sao phân biệt nổi, cái tưởng là người nhưng lại chẳng phải người đó. Vì bà đã không bao giờ trở lại nữa. Sau lần bà lên đó, thì một tối đông mưa gió sụt sùi, nó thấy mẹ tựa của thẫn thờ mà khóc. Bóng mẹ mong manh tha thướt, đổ dài dưới ánh điện vàng vọt góc hiên. Bóng mẹ che kín cả cái bóng nhỏ bé lũn cũn của nó phía sau…

-Bà ngoại mất rồi con ạ!

Mẹ ôm ghì nó vào lòng và thổn thức, nước mắt tuôn như mưa ngoài kia. Khi ấy nó còn nhỏ không thể cảm nhận nỗi đau từ mẹ. Chỉ biết nước mắt mẹ mằn mặn chuyển sang môi nó, còn đông vẫn cứ lạnh lùng trong ngõ nhỏ ngoằn nghèo của Hà Thành, nơi mẹ con nó ở này. Lạnh lùng như cuộc sốc đơn thân của mẹ nó, còn cha nó ư???

Nó không biết đến cha là gì cả. Từ những kí ức vụn vỡ khi nhỏ, nó nhớ hình như nó đã từng có cha. Nhưng nó nhạt nhòa đến mức, mà nó ngỡ rằng trong đời mình lại có thể từng đã gọi tiếng “Bố ơi…!”? Nó thấy chỉ có mẹ dáng nhỏ gầy gò bên nó thôi…

Mẹ nó tên Liên, một cô giáo dạy văn của một trường trung học trong thành phố, khá gần cái ngõ Văn Chương chật hẹp này. Cuộc sống của nó và mẹ thì không “văn chương” như tên ngõ. Vật lộn trong cái khu tập thể cũ kỹ chật hẹp, thì có lẽ văn chương là thứ xa xỉ cho những kiếp nghèo như gia đình nó, và các hàng xóm kế bên. Sáng rau, chiều gạo, tối lo tiền điện, tiền ga… nhắm mắt mở mắt chỉ toàn một chữ tiền…

Nên tên ngõ là Văn Chương, để cho các kiếp nghèo ở đây được chút lãng mạn trong tiềm thức chăng? Ngõ có duyên với người, hay người có duyên với ngõ. Nó không biết, nhưng tất cả ba chị em nó đều sinh ra ở đây. Chị Giang là chị cả trên nó, chị đang là sinh viên năm nhất đại học rồi. Thế nhưng chị theo học đại học Kinh Tế Quốc Dân, chứ không theo hướng văn chương như tên ngõ. Để lại trở thành cô giáo dạy môn văn như mẹ…

Chắc là văn chương không thương kiếp nghèo, như mẹ đó bây giờ vẫn nghèo. Mẹ luôn vật lộn với mưu sinh nuôi chị em nó ăn học. Mẹ giỏi văn lắm cũng đã có rất nhiều truyện được đăng trên tạp chí, được bán trên các kệ sách. Nhưng chút nhuận bút cỏn con, cùng đồng lương nhà giáo chỉ đủ nuôi chị em nó thôi. Vả lại mẹ không đi dạy thêm như các thầy cô khác nữa. Thời gian còn lại sau khi đi dạy, mẹ chỉ soạn giáo án và viết truyện để bán…

Dưới nó thì còn một cô em gái nhỏ, năm nay mười hai tuổi. Mẹ đặt tên em ấy là Nhài. Thứ hoa trắng lặng thầm và lưu luyến trong hương trà mẹ uống. Mẹ uống trà để không buồn ngủ, để còn viết truyện mỗi đêm. Hay là mẹ chẳng muốn ngủ vì đời mẹ cô độc, không biết nữa… Mẹ xinh lắm… Không chỉ trong lòng nó đâu, mà ai cũng nói vậy hết. Từ ông bảo vệ khu phố, đến các thầy giáo trong trường của mẹ, hay những bà cô hay lê la buôn chuyện ở ngõ nhỏ này…

Ai cũng nói mẹ xinh, mẹ lại còn hiền và cư xử rất được lòng người. Cho nên với những cái miệng của những con mụ chua ngoa hay lê la dèm pha khắp ngõ, họ vẫn trừ ra một người là mẹ của nó. Họ bao giờ cũng chỉ nhìn theo dáng huyền của mẹ bên cái xe đạp lọc cọc mà thở dài chép miệng:

-Hồng nhan mà bạc phận, xinh xắn dễ thương như thế, nhưng chỉ ở vậy nuôi con… tội quá…!

Nó không phải thấy mẹ xinh chỉ bởi đơn giản vì mẹ là mẹ của nó, mà còn vì mẹ đẹp thực sự. Giờ đã ở cái tuổi ngoài bốn mươi nhưng mẹ vẫn đẹp đến mặn mà. Cặp mi dài dày cong vút, như cố che đi đôi mắt u buồn nơi mẹ. Nhưng cặp mắt đen to long lanh của mẹ quá lớn, mà hàng mi kia chẳng thể phủ che. Cặp môi đỏ mọng ướt át, cùng làn da trắng bóc. Theo một cái dáng gầy, nhỏ, nhọc nhằn tháng ngày, để lại cho mẹ một vẻ đẹp không có tuổi…

Đến nỗi khi mẹ đi với chị Giang của nó đi chợ, hoặc đi đâu đó người ta cứ ngỡ hai chị em. Sinh ra trong một thế giới toàn phụ nữ, nên có lẽ nó đã chẳng được coi là đàn ông. Mà cũng thể do không còn cha để dạy dỗ nên nó cũng không có biết cách thể hiện mình là đàn ông. Dù giờ nó đã khá ra dáng một chàng trai thực thụ…

Nó chỉ nhớ trong sâu thẳm nó là đàn ông, là con trai khi đi học ở trường là chính. Còn về ở nhà cùng mẹ, cùng chị và em gái… mặc định từ bé nó đã là cô gái thứ tư trong nhà(). Cả mẹ Liên và chị Giang hay bé Nhài đều không coi nó là con trai, nói gì là đàn ông chứ… dù giờ nó đã lớn rồi, vẫn ăn chung ngủ chung như mọi khi…

Tất nhiên nó bây giờ đã nghĩ mình là đàn ông rồi, chỉ là không dám nói ra thôi. Nó sớm nhận thức ra ngay từ khi cơ thể bắt đầu thay đổi để thức dậy làm đàn ông. Nó đã biết xao xuyến trước mỗi cái ôm của mẹ khi đi làm về. Khi mà bầu vú mẹ mềm mại, áp thẳng vào người nó,âm ấm và căng tràn nén chặt vào nó… thật sướng.

Hoặc khi mẹ ở nhà viết truyện, mẹ hay mặc áo rộng cổ lại không mặc” áo ti” bên trong. Hay nói đúng hơn là áo ngực, nhưng cụm từ sử dụng nội bộ trong nhà nó chính lại là “ áo ti” , chân thực và đúng nghĩa đen của cái áo lót. Mẹ Liên hay chị Giang hoặc bé Nhài bây giờ, tất cả mấy người họ đều không mặc áo ngực lúc ở nhà… Vậy nên từ khi nó biết cửng con cu lên, thì cũng là lúc nó để ý hết những cặp vú ấy…

Để mà nói thì vú mẹ Liên của nó là đẹp nhất , tròn căng và mịn nhẵn như hai cái bánh bao đại bự. Tuy đầu ti có chút nhuốm màu sậm, và chẳng còn nhỏ nhắn hồng hào như đầu ti của chị Giang và bé Nhài, nhưng với nó thì ngắm vú mẹ là thấy sướng cu nhất. Khi mẹ cúi xuống cặp vú trẳng rủ xuống lúng nính rung rinh vô cùng hấp dẫn… nó chỉ muốn xuất tinh

Còn vú chị Giang bé hơn chút nhưng trắng hồng chẳng kém gì mẹ, đầu ti của chị đỏ chót như nụ đào non. Tuy nhiên chị kín đáo nhất, nên nó không thường xuyên thấy vú của chị. Cái nó được chiêm ngưỡng nhiều nhất có lẽ lại là lồn chị…

Phải… phải… So với phim ảnh nó có trong điện thoai vẫn lén coi, thì cái lồn của chi Giang thật tuyệt lắm luôn. Lông lồn chị không nhiều lắm, nó chẳng đen và rậm mướt mát như của mẹ. Lông của chị phủ nhẹ trên mu, hơi hung hung thôi. Lồn chị múp lắm tạo thành cái khe sâu hút. Chỉ thi thoảng chị đi đái, dạng chân ra thì nó mới thấy giữa cái khe sâu đó, một lá thịt nhỏ đỏ hồng khoe ra cái lỗ xinh xinh

Mới đầu chị không ngại nó, vẫn theo thói quen cũ của cả nhà, vô tư trong cái căn phòng chật hẹp mỗi phòng vệ sinh chung. Nhưng đến gần đây, chị càng phát hiện ra nó rình lén chị tắm, hoặc khi chị đi đái một cách cố ý, thì chị cứ vào là khép chặt cửa lại luôn… Bởi vậy bây giờ không phải chỉ là lồn chị đẹp, nhìn muốn địt nhất nữa nữa mà là vị chị hay che dấu, nên lồn chị, với nó càng hấp dẫn bội phần

Nói như vậy không phải nó chê lồn của mẹ không đẹp. Do mẹ vẫn coi nó như là đứa trẻ vậy, nên đã có lúc còn tắm chung với nó nữa kìa. Có một lần rất lâu rồi, năm ngoái mẹ vội đi làm, mẹ vào tắm chung khi nó đang tắm, mẹ còn cầm cu nó khẽ xoa vuốt và bảo :

-Tuấn của mẹ lớn ghê rồi nhỉ, còn đang mọc cả lông này… Chỉ được cái giống bố cái của nợ này… vừa dài vừa to… bé tí thế mà tay mẹ đã nắm không hết đấy…!

Rồi mẹ lại nhắm mắt thở dài buồn bã. Đó cũng là lần duy nhất mẹ nhắc đến bố, kể từ khi chị em nó lớn. Nhưng nó không dám hỏi thêm khi ấy, vì nó đang nứng hết cặc, cu nó cửng lên từ lâu, khi thấy mẹ trần truồng vào tắm chung rồi . Đã thế mẹ còn xoa nắn nghịch cu nó nữa, cái việc mà thi thoảng tắm cùng mẹ chẳng bao giờ làm cả…

Mẹ bình thường chỉ nhanh chóng kỳ cọ, và dội ào ào cho cả hai rồi mặc đồ đi ra, sau đó mẹ lại miệt mài ngồi vào bàn bên máy tính và viết truyện… Lần đó là lần đâu tiên, cũng là lần cuối cùng mẹ sục cho nó cho tới tận bây giờ, dẫu chỉ là vô tình hay cố ý đi nữa. Nhưng có thể vì mẹ bận và nó cũng đã lớn tự biết tắm rửa, nên cái diễm phúc đó chẳng bao giờ đến nữa…

Hôm ấy… lần đầu mẹ sục cho, thay vì nó tự sục cặc lấy, thì tay mẹ mềm ấm ve vuốt mơn trớn dọc thân con cu nó, sướng tê người, sướng đến bủn rủn cả chân tay. Đã thế khi ấy nó còn nhìn được vú mẹ, và lồn mẹ sát sạt nữa chứ… Vú mẹ thì núng nính căng tràn, đẫy đà tuyệt vời khỏi nói rồi, nhưng lồn của mẹ nó, cũng là chốn thiên thai huyền diệu không kém…

Hai cái múi bưởi căng cứng ép lấy cái môi nhỏ của lồn mẹ. Cái vành thịt nhỏ xinh ấy chỉ hơi nhú ra tí đầu âm vật. Nhưng chắc do mẹ đã đẻ tận ba lần, ra ba chị em nó, nên khi mẹ mà ngồi dạng ra, thì nó thấy hai lá thịt mỏng hơi ngả màu nâu nhạt, để khoe ra cái lỗ nhò đỏ hé ra sâu hút, rộng cỡ ngón tay út. Trông cái môi thịt nhỏ xòe ra như bông huệ xinh ấy… Lỗ lồn mẹ đúng là khá to, không khít rịt như lỗ lồn chị Giang hay bé Nhài…

Nhài… à… sao quên được bé Nhài ấy chứ, vì nó đã địt được bé Nhài lâu rồi. Con em khờ khạo dễ lừa ấy không kín đáo đề phòng như chị Giang, cũng không quyền uy, tôn kính như mẹ Liên để khiến nó sợ không dám liều. Nên tính ra nó luôn nuôi tham vọng địt được mẹ và chị Giang lắm chứ. Chỉ là chẳng dám làm với mẹ, hay là chưa có cơ hội với chị Giang xinh gái mà thôi…

Nó vẫn nhớ hôm đầu hiếp bé Nhài, tất nhiên lừa con em ngu ngốc của mình dạng chân ra cho nó địt. Tuy nhiên chính xác thì vẫn là hiếp, vì con bé đau quá không cho nó địt. Ấy vậy nó cố chơi cho được, làm con bé khóc ầm ĩ… sợ hãi bê lồn chạy quanh giường. Nhưng rồi, con bé vẫn bị nó đè xuống địt cho, máu trinh phun ra đỏ cả chiếu… ướt nhẹm hết khe lồn con bé…

Nhưng mà so với cái lần mẹ vô tình sục cu cho khi ấy, nó vẫn thấy phê lòi ra, hơn cả cái cảm giác khi địt nát cái lồn trinh của con Nhài em nó, rát hết cả cu. Tay mẹ mềm mại vuốt ve… sướng lắm , còn mắt nó lúc ấy thì dán chặt vào háng mẹ. Nơi giữa hai cái cặp đùi trắng ngần, đám lông lồn mẹ rậm rạm ướt lung linh những giọt nước như ngọc. Mà đùi mẹ trắng và mịn màng nữa. Mẹ đẻ ba lần rồi, nhưng bụng mẹ vẫn phẳng phiu. Đã thế sau đó mẹ lại chẳng còn cùng ai làm tình nữa. Một thân kiều diễm ấy, cứ thế mà mơn mởn vô tư, không bị hủy hoại thêm…

Mẹ không đã nói nói gì cho nó. Nó chỉ nghe chị Giang kể, là mẹ bảo bố tai nạn mất trước khi mẹ sinh em Nhài ra đời… Vậy nên giờ mẹ mãi là bông Huệ trắng muốt, đẹp lung linh trong mắt người đời, mà chẳng còn ai thụ hưởng nữa. Tính ra nó là người đàn ông may mắn nhất, thường xuyên được xem thân thể trần truồng của mẹ, cái thân hình bao kẻ ngoài kia chết thèm…

Lần ấy hình như mẹ nhớ bố lắm, nên tay mẹ cứa nắm cu nó mà bóp mà sục. Mẹ nhắm chặt mắt, mà nước mắt trào ra qua cặp mi dài hoen ướt. Vì mẹ không mở mắt, nên khi đó nó mới đánh bạo thò tay rón rén chạm vào mu lồn mẹ… Giữa chừng thì bất chợt mẹ nói nhỏ:

– Tuấn! Làm gì đấy…!

Nó sợ đến thót tim luôn, cu muốn xìu đi trong lòng bàn tay mẹ, nhưng nó vẫn nhanh trí nói:

– Con… con… kỳ cọ cho mẹ thôi mà…!

Mẹ nghe xong chỉ im lặng… Mẹ đứng im… và khẽ rên lên, khi ngón tay nó lần vào sâu khe lồn mẹ. Không biết là vì mẹ nhớ bố, hay mẹ cũng thích cho nó nghịch lồn như cái Nhài,() vì em nhài ngây thơ của nó từng kể: “Anh sờ bướm thì em thích hơn, chứ anh nhét chim vào trong em đau lắm, giờ thi thoảng anh thúc mạnh em vẫn đau, tại anh cứ thích nhét nó vào bướm em, nên em chiều anh thôi, với em chỉ khi anh sờ bướm, em mới thấy sướng thật sự thôi”… Nhưng lần ấy mẹ chỉ đứng im cho nó nghịch mép lồn của mẹ một chút, không được chọc ngoáy nhiều như với con Nhài. Vậy thôi nhưng nó cũng đã phê thôi rồi luôn … Run rẩy cảm nhận múi thịt lồn căng chặt của mẹ, đến cái khe lồn sâu ướt át đó…

Khi nó khẽ thọc được sâu ngón tay vào trong lỗ lồn mẹ, thì mẹ ưỡn lên cặp môi đỏ xinh của mẹ mím chặt… Chân mẹ kẹp chặt lấy tay nó, còn cái tay mẹ vô thức túm chặt cu nó thì vuốt liên hồi…

…Thế là… Nó vô cùng phấn khích… Nứng cặc vô cùng …

…Lỗ đít nó co giật liên tục…

…Nó đã chịu không nổi và xuất…

…Rót rét… Tinh trùng ướt nhòe tay mẹ, bắn sang cả cái bụng phằng lì của mẹ… Tinh nó bắn ra nhiều đến mức thành tia trắng đục, phun mạnh ra phía trước, bắn lên bụng dưới của mẹ. Tinh trùng chảy thành dòng, bám cả trên đám lông mu của mẹ, đọng thành giọt trên những sợi lông lồn đen loăn xoăn ấy…

– Úi… úi… ơ… hơ…!

Mẹ nó giật mình thảng thốt khẽ hét lên lúc đó, khi những giọt tinh của nó bắn vào bụng nóng hổi. Và mẹ đỏ mặt nhìn nó trân trối … Rồi nước mắt mẹ lại tràn ra, mẹ nhìn nó thổn thức nói:

– Hu… hu… Là, là mẹ yếu lòng, lại cũng quên là con trai mẹ lớn rồi…!

Sau đó thì mẹ lại tỉnh bơ trở lại tắm vội vã và đi ra, đó cũng là lần cuối mẹ tắm chung với nó. Sau đấy mẹ cũng giống chị Giang đề phòng và kín đáo với nó hơn, duy chỉ thói quen không mặc áo ti đi lại trong nhà là vẫn không đổi…. Còn nó vẫn âm thầm với một tham vọng xa xôi, là một lúc nào được ấn con cu to lớn của mình vào cái lồn của mẹ, và được phá trinh nốt cả chị Giang…. Phải, nhất định… nhất định thế chứ…(). Hẳn sẽ sướng hơn với cái lồn bé nhỏ của bé Nhài nhiều đấy, cái con em mới lớn chỉ biết nằm im thút thít khóc, khi bị nó lén địt trong mỗi đêm…