Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Tác Giả:

Lượt Xem: 1417 Lượt Xem

Cô giáo Trinh (9)

Trinh nhìn chằm chằm màn hình máy tính, trong đầu đã dần xuất hiện những suy đoán. Cô dĩ nhiên không ngu, nếu như hiện tại đáp ứng yêu cầu của đối phương thì sẽ chỉ khiến tên đó dễ uy hiếp cô hơn, và rất có thể Trinh sẽ chẳng thể nào quay người được nếu ảnh khỏa thân của cô lộ ra.

Xét cho cùng, tấm ảnh Quân hôn cô cũng không quá đáng. Dù bị lộ thì cao lắm Trinh cũng chỉ bị đình chỉ hoặc buộc thôi việc chứ có lẽ cô vẫn sẽ ổn.

Tuy nhiên, kẻ địch hẳn là đoán được thứ tình cảm mập mờ của cô dành cho Quân. Cô không sợ mình bị gì nhưng lại lo cho cậu ta. Nếu mọi thứ bung bét thì Quân chỉ có thể thôi học.

Mấy ngón tay để nhẹ lên bàn phím nhưng Trinh không thể gõ nổi một chữ nào. Cô nên thỏa hiệp và bán rẻ bản thân để đổi lấy an toàn cho Quân. Hay sẽ ích kỷ giữ mình và mặc kệ mọi chuyện.

Chợt, Trinh nghe thấy có tiếng gõ cửa.

“Cô ơi, cô có đó không cô ơi?” – người đến là Quân.

Trinh vốn chẳng muốn gặp Quân sau chuyện lúc sáng, nhưng hiện tại cô cũng không biết phải dựa vào ai.

“Thôi kệ, tạm không nghĩ nữa.”

Trinh gấp lại máy tính rồi ra mở cửa, vẻ mặt cô cũng không lộ vẻ gì khác thường.

“Quân hả? Em tìm cô có chuyện gì không?”

Cánh cửa không mở ra hẳn mà chỉ hé một chút, Quân cũng chẳng thấy được hết khuôn mặt của Trinh.

Cậu cảm thấy hơi phiền lòng, song nhớ mục đích vì sao bản thân đến đây thì đành nói: “Chuyện lúc sáng… à… quán rượu mình đã đến em nghĩ có gắn camera, em thì hơi khó để yêu cầu họ cho xem lại băng ghi hình. Cô thì… có lẽ sẽ dễ hơn. Vậy… cô nghĩ thế nào?”

Lời Quân nói khiến Trinh giật mình, sao đơn giản như thế mà cô lại không nghĩ tới? Thời buổi bây giờ thì bất cứ chỗ nào cũng có gắn camera, nếu được xem, tối thiểu cũng sẽ có đôi chút đầu mối.

“Cô hiểu rồi. Chờ cô một chút!” – Trinh nói xong, đóng cửa quay vào thay đồ, bộ dạng của cô hiện tại không thích hợp để ra ngoài, chưa tắm lẫn chưa gội đầu, hơn cả là việc chuyển đồ khiến cô đổ nhiều mồ hôi và trông hơi nhếch nhác, áo phông cũng dính nhiều vết bẩn.

Nhưng trước tiên, Trinh đi về phía máy tính, cân nhắc một chút rồi gửi tin nhắn cho đối phương: “Có thể, nhưng hãy cho tôi thời gian suy nghĩ. Ngày mai tôi sẽ trả lời.”

Rất nhanh chóng, Trinh nhận được duy nhất một chữ “ĐƯỢC!!!”

Trinh nở nụ cười hài lòng bởi thứ cô cần nhất ở hiện tại chính là thời gian.

…..

Mười giờ tối, Quân lần nữa đến quán rượu, lần này cô Trinh đi cùng cậu. Hai người đã thống nhất với nhau trên đường đi nên liền xin gặp quản lý thông qua Loan. Họ đề nghị muốn xem các đoạn băng ghi hình tại vị trí ngồi với lý do Trinh bị mất điện thoại.

Ban đầu thì gã quản lý do dự lắm, nhưng khi Trinh sử dụng tuyệt chiêu van nài thì chuyện lại khác hẳn.

Hôm nay trang phục của cô giáo rất đơn giản, áo len trắng dài tay cổ lọ, vạt sau dài qua mông. Cô mặc kèm quần jean xanh với ống quần xắn cao, còn dưới chân thì chỉ đi một đôi giày lười cũng màu trắng nốt. Tuy đơn giản là vậy nhưng cô Trinh vẫn rất đẹp và trông khá trẻ trung, năng động, có chút cảm giác giống với những nữ diễn viên Hàn Quốc.

Gã quản lý cứ dán mắt vào khuôn mặt trắng trẻo của cô Trinh từ khi gặp cô ấy khiến Quân có cảm giác rất khó chịu. Nhất là cái màn cô giáo cầm tay gã đẹp trai nọ, đôi mắt long lanh nhìn hắn với vẻ năn nỉ. Đôi tay xinh đẹp ấy, Quân cảm thấy chỉ có bản thân mới được chạm vào.

Dù khó chịu là thế, nhưng vì cô thì Quân cũng chỉ nhịn.

Tên quản lý đóng Tây trang dẫn hai người đi vào phía sau quán, vừa là phòng nghỉ của nhân viên và cũng vừa là chỗ đặt máy tính. Bằng vài thao tác tay thuần thục của tên quản lý, màn hình máy tính hiện lên hình ảnh ghi lại từ camera. Từ góc quay, hai người đều nhận ra đó là một cái camera ngay chính diện, đặt chếch sang bên phải.

Bởi vì chất lượng hình ảnh rất tốt, cho nên chỉ lát sau Quân và cả Trinh đều đã nhận ra kẻ đã chụp lén hai người là ai.

Quân lén nhìn gương mặt cô giáo thì phát hiện cô đã ngây ra, môi xinh hơi hé với vẻ không thể tin được.

“Tại sao? Lại có thể là bọn chúng?”

Trong đầu Quân cũng là một câu hỏi tương tự, Quân khá bất ngờ khi biết kẻ chụp lén là ai.

…..

Chiều hôm qua,

Đinh Thu Hương – giáo viên dạy môn Sử của trường Mặt Trời vừa kết thúc tiết dạy cuối cùng. Cô ta đứng trên tầng hai, dựa tay vào tường hành lang rồi nhìn xuống phía dưới sân trường náo nhiệt.

Hương năm nay chỉ vừa tròn ba mươi tuổi, nhan sắc vẫn còn ở tại thời kỳ đỉnh cao của phụ nữ. Cô ta mặc áo dài cổ trụ màu cam nhạt, trên hai tà áo trước sau là hoạ tiết hình những con thuyền căng buồm ra khơi được thiết kế xen kẽ giữa màu đen và màu vàng. Phần cổ, Hương đeo một chuỗi dây chuyền ôm sát, được kết bằng những viên tròn càng khiến cho cô thêm phần trẻ trung. Ngoài ra thì cũng phải kể đến chiếc nơ lụa màu đen bản to được kẹp lên mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ của Hương, khiến cho cô tăng thêm vài phần tinh tế và nữ tính.

Dáng người Hương tuy không có chỗ nào quá nổi trội song về tổng thể vẫn rất ổn với chiều cao một mét sáu. Ngực vừa đủ và mông cũng như thế. Điểm xuất sắc nhất của Hương có lẽ là ở vòng eo nhỏ nhắn không một chút mỡ thừa mà cô đã dày công tập luyện. Ngoài ra thì cô còn sở hữu làn da ngăm khỏe khoắn khiến kẻ khác không thể rời mắt.

Hương mặc áo dài rất đẹp – một điều mà bất cứ ai phải công nhận. Tất cả những mỹ từ nào để miêu tả người con gái trong bộ trang phục truyền thống thì đều có thể tìm kiếm khi nhìn Hương. Trang nhã, thướt tha, dịu dàng, mềm mại,… tất tần tật những thứ đó. Thế cho nên, cô dĩ nhiên là biết tận dụng ưu thế của bản thân, tà áo dài màu cam kết hợp với vóc dáng và làn da càng khiến cho cô xinh đẹp hơn vài phần.

Mặt trời dần ngả bóng về Tây, bầu trời một màu đỏ cam ảo mộng. Hương chống cằm, ánh mắt nhìn về phương xa bởi các học sinh đều đã về hết, trong đầu cô theo đuổi những suy nghĩ mơ hồ.

Không biết trôi qua bao lâu, chỉ cho đến khi chuông điện thoại reo lên thì Hương mới sực tỉnh. Cô nhìn màn hình, thấy được tên người gọi thì ấn nút nghe.

“Alo! Anh hả, ừm, hôm nay em có việc về trễ. Anh và con cứ ăn cơm trước nha. À, em đi với cái Vân, hai chị em đi mua sắm và tâm sự một chút.”

Hương cúp điện thoại, thở dài một cái rồi chẹp miệng: “Lão chồng phế vật, chẳng làm được cái gì ra hồn.”

Nói đoạn, cô đi xuống cầu thang, hướng thẳng đến bãi đỗ xe. Khi dắt xe đi ngang qua bác bảo vệ, Hương chào ông ta rồi vẫn lấy lý do như mọi khi, cô nán lại là vì muốn ngắm hoàng hôn.

…..

Đồng hồ điểm đúng sáu giờ, Hương y hẹn tìm đến một khách sạn vắng vẻ nằm ở ngoại ô thành phố. Hiện tại trang phục trên người cô hơi khác, áo khoác lông và váy chống nắng che kín tà áo dài, trên mặt là khẩu trang và cô cũng không cởi mũ bảo hiểm.

Hương dựng xe rồi đi thẳng vào trong, leo từng bước lên cầu thang bộ. Nhân viên lễ tân khách sạn là một bà lão tóc bạc, có lẽ đã quá quen với các khách hàng kín mít thế này nên chỉ nhìn thoáng qua và gật đầu chứ không thèm nói gì thêm.

Tiếng giày cao gót nện cộp cộp lên mặt sàn đá, tốn mấy phút Hương mới đến được phòng 301. Cô đứng trước phòng, điều chỉnh tâm trạng một chút rồi mới gõ tay lên cánh cửa gỗ hai cái.

Cửa lập tức mở ra để Hương bước vào, người bên trong có lẽ đã chờ cô đến mức sốt ruột.

Căn phòng khách sạn khá nhỏ, chỉ đủ diện tích để kê một cái giường và một cái tủ quần áo, màu ga trắng bệch bởi thuốc tẩy. Trong phòng quanh quẩn một mùi chua kinh dị, trộn lẫn với hương nước xịt phòng rẻ tiền. May mắn là phòng vẫn có cửa sổ cùng một cái quạt hút, thế cho nên Hương vẫn nhịn được.

“Cô đúng giờ quá nhỉ?” – kẻ lên tiếng là một người đàn ông trẻ trung mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, nếu Quân hay Trinh ở đây sẽ rất dễ dàng nhận ra đây chính là “thầy Tùng”. Gương mặt của anh ta vẫn rất sáng lạn, đeo cặp kính trông đầy tri thức.

Hương cởi nón và khẩu trang ra, kế đến là cởi cả áo khoác và váy chống nắng. Sau đó mới bĩu môi đáp: “Thầy thì vẫn luôn đến sớm, đã tắm chưa?”

“Tắm qua rồi.” – Tùng đáp, ánh mắt si mê nhìn Hương, gã đã chơi cô ta rất nhiều lần, nhưng mãi cũng không thể thoát khỏi vẻ đẹp này được. Tà áo dài thướt tha đến tận gót áp trọn lên cơ thể ngon lành, còn cái quần sa tanh màu nhạt hơn đã nâng đỡ thêm cho tà áo, khiến cho Hương càng tăng thêm phần mượt mà duyên dáng, cùng một chút đằm thắm mảnh mai.

“Thế chờ tôi chút, tôi tắm sơ đã.” – Hương chẳng lạ gì với nét mặt này của Tùng, nói với vẻ khó chịu, việc chồng thêm quá nhiều lớp vải khiến cô đã đổ khá nhiều mồ hôi.

Tùng không thích việc đó, gã không chờ Hương cởi giày ra đã kéo ngay cô vào lòng trong tư thế đứng thẳng. Gã ôm Hương, đầu đặt lên vai cô rồi say mê hít hà.

“Đừng tắm, tôi thích mùi này hơn.” – trong cánh mũi gã là tổ hợp hương nước hoa vị quế, chút mùi thơm dầu gội và cả mùi mồ hôi nguyên bản.

“Tùy anh, nếu lát nữa không liếm cho tôi thì đừng trách đấy. Tôi chưa kịp rửa đâu.” Hương nói thẳng, tuy cô đang sử dụng cơ thể như một món hàng nhưng cô vẫn thích làm vài điều.

“Yên tâm… tôi thích lồn cô lắm.” – giọng Tùng khác hẳn mọi khi, tông giọng dâm tà cứ thế buông lời tục tĩu với chính đồng nghiệp.

Sau đó, như không thể chờ nổi, Tùng rất nhanh đã chiếm trọn đôi môi của Hương, trong khi bàn tay gã bắt đầu mò mẫm cơ thể người đàn bà.

Hai cái lưỡi ướt át ngập nước nháy mắt đã xoắn vào nhau. Hương nhắm mắt lại, vòng tay siết lấy cơ thể Tùng, sờ mó da thịt gã ta dù cách một lớp áo sơ mi.

Còn người thầy giáo, mân mê trên lớp vải lụa mát lạnh, chộp vào cặp mông của Hương, đôi khi vuốt dọc lên phía trên đến phần lưng, lúc lại thô bạo xốc tay lên phía trước, nắn nhẹ cặp vú nho nhỏ. Cái cảm giác này quả nhiên quá tuyệt diệu, Tùng thoáng chốc đã đê mê tận hưởng xúc cảm tuyệt vời đến từ hai bàn tay của mình.

Hai người hơi thở dần trở nên dồn dập, việc hôn nhau mãnh liệt đến nhường này rất nhanh đã khiến cả hai đều thấy nứng.

Đoạn, Tùng với tay xuống phía dưới, len lỏi chốc lát đã thọc vào háng Hương. Gã thoáng cảm nhận sự mịn màng của lớp vải sa tanh, sau đó áp chặt tay vào lồn người đàn bà, miết nhẹ phần mu cao.

Ngón tay thông qua lớp vải rất nhanh đã cảm nhận được sự cờn cợn của những sợi lông non đang mọc, hơi ấm hầm hập và dĩ nhiên là cả đôi chút ướt át đến từ âm đạo.

Gã thầy lấy tay ra, cứ thế tách lưỡi khỏi Hương rồi đưa ngón tay giữa lên miệng mình.

Có chút vị ngai ngái, lại có chút hương vị dịu nhẹ.

Tùng nuốt nước bọt, thè lưỡi liếm đầu ngón tay với vẻ mặt hớn hở. Ánh mắt sau cặp kính híp lại, như muốn tận hưởng trọn vẹn mùi hương mà gã ngửi thấy.

“Ngon đấy cô giáo. Bên trong cô mặc màu gì thế?” Tùng hỏi Hương khi vừa làm xong hành động biến thái.

Hương thấy nóng cả người, liếm đôi môi rồi trả lời: “Muốn biết hả? Tự anh xem đi.”

Nói đoạn, bàn tay mảnh khảnh sờ xuống háng Tùng, bóp mạnh vào con cặc đã cứng ngắc và hằn lên lớp vải.

“Chà, cứng thế này rồi cơ à? Thèm tôi lắm phải không?”

Tùng gật đầu, lại dùng tay nắn vú Hương – “Cô thì sao? Có thèm tôi không? Đừng nói không nhé, mất hứng lắm đấy.”

“Xùy, không mà tôi còn ở đây sao? Lại còn cho anh chơi với nửa giá nữa.” – Hương hơi bĩu môi, hai má đã đỏ lên. Cô mặc dù hành nghề bán dâm, nhưng thông thường chỉ làm một lần duy nhất với một đối tượng, chỉ có Tùng là khi nào muốn thì anh ta cũng đều được.

Tùng nâng mặt Hương lên, tặng cô một nụ hôn lên môi rồi cười bảo: “Tôi biết mà. Hôm nay tôi muốn thử vài thứ… chiều tôi nhé.”

“Hả? Thử gì cơ?” Hương hỏi lại, đáy mắt hiện lên sự vui vẻ, tên này lúc nào cũng có những trò thú vị.

Tùng cười thần bí, kéo Hương về phía giường rồi bảo cô hãy ngồi xuống.

Hương nghe theo, cô cũng không cởi giày vì Tùng nói cô giữ nguyên thế, và rất tò mò xem tên này muốn làm gì. Đôi giày cô đang mang là một đôi cao gót đế vuông kiểu sandal và chỉ có những sợi dây mảnh mai quấn xung quanh bàn chân.

Cô ngồi trên giường, hai chân dang ra. Còn Tùng, gã ta đang quỳ một chân xuống đất.

“Bắt đầu nhé. Cứ tận hưởng đi người đẹp.”

Tùng nói, hơi thở dồn dập và mặt thì đã đỏ bừng. Gã tách chân người đàn bà ra, vén tà trước của Hương qua một bên. Ngay sau đó, gã dùng hai tay bám vào đùi Hương rồi cứ thế úp mặt vào háng cô, cái lưỡi đỏ hồng thè ra ngoài rồi bắt đầu liếm lên lớp vải.

Hương lập tức nhận ra Tùng muốn làm gì và càng thêm hứng thú. Cô dạng chân rộng hơn, một tay chống lên đệm còn một tay vuốt tóc của gã.

Rất nhanh sau đó, Hương đã thích mê bởi hành động cuồng dại của Tùng. Cô có cảm tưởng cái lưỡi của gã vọc xung quanh bẹn cô, lúc thì ở phần đùi trong, lúc thì thứ mạnh mẽ không xương ấy lại chạm vào hột le. Có đôi khi Tùng liếm vào lồn cô, có khoảnh khắc gã lại di chuyển xuống tận lỗ đít.

Cảm giác vừa nhột, vừa mát lại vừa kích thích bủa vây tâm trí Hương khiến cô nằm xuống giường, còn hai chân thì đặt lên luôn vai Tùng.

“Ah… ahh…” – Hương đã bắt đầu rên rỉ khi chỗ ấy của cô đã bị Tùng liếm đến ướt nhẹp, phần chính là vì nước miếng gã. Phần thì có lẽ chính là dâm thủy của cô.

Còn Tùng, gã liếm mút đến say mê, không biết chán là gì. Một cỗ hương vị ngai ngái nguyên thủy cứ thế hút lấy tâm trí gã, khiến gã dần trầm mê trong cơn hoang lạc vô bờ. Tùng rất thích liếm chỗ ấy của phụ nữ, và gã càng thích khi liếm nó khi nó vẫn còn ở trong lớp vải.

Tùng biết Hương thích điều này, cơ thể cô dần quằn quại hơn theo nhịp điệu của gã, tiếng rên ngày càng to và bàn tay thì đã bấu chặt lấy ga giường. Bởi thế, gã càng thêm ra sức liếm láp, tựa như trong miệng gã hiện tại là một món ăn hấp dẫn, chứ không phải chỉ là một lớp vải mỏng dính nước.

Gã dĩ nhiên cảm nhận được hai cái mép lồn bụ bẫm của người đàn bà, cũng cảm nhận được đầy đủ đường cong vi diệu và cả những sợi lông non ấy. Tuy nhiên, thứ kích thích Tùng nhất lại là một chuyện khác hẳn.

Hương trong ánh nhìn của gã hiện tại chỉ là một con đàn bà đĩ thõa, ra sức rên rỉ vì cái lưỡi của gã. Thế nhưng, trang phục trên người cô ta lại là của một giáo viên đầy tri thức và là bộ mặt của ngành. Hơn cả thế, trong óc gã hiện tại là hình ảnh giáo viên dịu dàng ngày thường của Hương, những cử chỉ, nét mặt và cả hành động của cô đều toát lên phong phạm của một nhà giáo.

Đối lập với điều đó, ở hiện tại, trông “cô giáo” chẳng khác gì một con chó cái khát tình.

Càng nghĩ như thế thì Tùng càng hăng hái, bú liếm đến mức lưỡi của chính mình tê rần.

Đoạn, tiếng rên “ah… ahh” của Hương ngày càng lớn, tựa như việc cô ta đã muốn lên đỉnh.

Tùng cảm thấy chưa phải lúc, nên đột ngột dừng lưỡi, đẩy một lúc mới tách được miệng ra khỏi háng Hương.

Thứ gã nhận được lúc này là một ánh mắt đầy u oán, Hương hỏi: “Sao lại dừng?”

Tùng nhoẻn miệng bảo: “Quay mông lại đây, tôi muốn liếm đít cô.”

Vẻ hờn dỗi trên mặt Hương biến mất, cô ngoan ngoãn quay mông lại, hai tay chống xuống giường.

Tùng đứng dậy, tát mạnh lên mông Hương một phát rõ to. Ngay sau đó, gã mới kéo lớp quần lụa của cô xuống.

P/s: Tính gõ dài hơn cơ mà hôm nay hơi bận việc nên đành để mai. Chân thành xin lỗi những độc giả đã chờ truyện của tôi vì đã có chút chậm trễ trong viết lách. Để đáp lại tình cảm nồng nhiệt của anh em, tôi hứa chí ít hai ngày cũng sẽ gõ được một chương (nhớ buff động lực cho tôi nhé).

Chân thành xin lỗi và cảm ơn mọi người đã ủng hộ.