Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Tác Giả:

Lượt Xem: 1608 Lượt Xem

Cô Giáo Trinh (7)

Không gian mờ ảo với những làn khói trắng đến từ những điếu thuốc lá cháy dở, ánh đèn vàng hắt xuống chỉ chiếu sáng những bức tranh kỳ lạ treo trên tường. Bên tai vang lên những giọng nói rôm rả hòa chung cùng tiếng nhạc xập xình.

Trinh dựa sát vào Quân, gương mặt điển trai gần trong gang tấc, trong lòng cô gái hiện tại đã xuất hiện những cảm giác lạ lùng. Thứ cảm giác vừa hồi hộp, vừa sợ hãi lại thêm chút e ngại khi cảm xúc và lý trí luôn đối nghịch với nhau. Trinh là cô giáo của Quân, trong cô vẫn có chút ranh giới đạo đức mà bản thân không dám vượt qua.

Thế nhưng, hơi ấm và mùi hương của Quân khiến cô bất giác lạc lối, bàn tay ấm nóng của cậu làm trái tim vụn vỡ của cô nhận được sự an ủi. Chẳng những thế, gương mặt đỏ hồng của Quân thật sự rất đáng yêu, Trinh phải dằn lòng lắm mới không bất chấp tất cả mà hôn lên khuôn mặt ấy.

“Mình điên mất… vì sao cậu ta cứ luôn xuất hiện những khi mình cần nhất thế nhỉ?” Trinh tự hỏi lòng, có lẽ điều này được định nghĩa bằng hai chữ “duyên phận” mờ ảo.

“Chị này! Sao chị im lặng thế?” Quân đột nhiên hỏi khiến Trinh giật mình.

Cô lắc đầu đáp: “Không có gì, chị chỉ đang nghĩ vu vơ thôi.”

“Ừm, đừng lo, em đủ tuổi uống rượu rồi. Chị đừng sợ dạy hư em nhé.”

Quân lại nói khiến Trinh phì cười, cô cốc lên đầu Quân rồi bảo: “Em hư sẵn rồi, có cần chị dạy đâu?”

“Oan cho em quá, em chỉ hút thuốc, đánh nhau với hơi quậy thôi. Chữ hư chẳng liên quan gì tới em cả.” Quân xụ mặt, xoa xoa đầu.

“Hay quá nhỉ, còn dám trêu tôi. Thiếu đòn phải không?”

Trinh muốn búng lên trán Quân thêm cái nữa thì cậu ta đã chụp lấy tay cô. Những ngón tay của Quân miết nhẹ trên mu bàn tay khiến Trinh ngại đến đỏ mặt.

“Bàn tay xinh đẹp này, đừng dùng để đánh người chứ. Mà sao, tay chị lạnh thế?” Quân nói, gan cậu càng ngày càng bự. Cậu nhóc thông minh dần dà nhận ra tình ý khó nói trong ánh nhìn của cô giáo, vả lại cô có vẻ cũng không phản kháng cậu.

Trinh theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng cô không tình nguyện ý thoát khỏi hơi ấm này nên vẫn giữ nguyên.

Trinh nói: “Chắc là bẩm sinh. Nhưng mà… em không cảm thấy điều này hơi kỳ lạ sao?”

“Không có, em biết chị đang buồn. Em chỉ đang an ủi chị thôi.” Quân nói như kiểu đương nhiên.

Đúng lúc này, Loan bưng nước đến, nhìn thoáng qua Trinh và hai bàn tay đang siết chặt nhau, ánh mắt cô bé lộ vẻ ghen ghét nhưng lại mỉm cười xin phép đặt nước lên cho họ.

Hai ly cocktail, của Trinh là ly cao màu đỏ, bên trên được trang trí thêm một trái cherry, quanh miệng ly còn có chút tinh thể màu đỏ hồng, hơi giống muối. Còn của Quân là ly thủy tinh thấp chứa chất lỏng màu xanh lục, bên trên có thêm lát chanh đã bị đốt cháy.

Hai người nâng ly lên, cụng với nhau.

Trinh vừa nhấp một ngụm đầu tiên thì đã cảm thấy vị tê nồng tràn ngập khoang miệng, chất lỏng màu đỏ như một ngọn lửa chui xuống cổ họng. Cô chẳng ngờ lại khó uống như thế.

“Eo ôi! Chị chọn sai nước rồi, khó uống quá.” Trinh buông ly, nhăn mặt.

Quân cười trừ, đề xuất: “Hay là uống của em nhé? Vị trái cây, hơi ngọt cũng khá ngon. Chị em mình đổi với nhau.” – nói xong Quân đưa luôn ly của mình cho cô.

Trinh cũng không từ chối, nhấp thử một ngụm.

Quả đúng như lời Quân nói, ly cocktail này dễ uống hơn hẳn, tuy vẫn có chút cay nhẹ nhưng khi vào miệng đã biến thành vị ngọt dịu và rất thơm. Vẻ mặt Trinh lộ nét say mê, chút men vừa vào bụng đã khiến hai má cô càng thêm ửng hồng.

Quân thất thần nhìn Trinh, sau đó theo quán tính nâng ly rượu cao lên uống một ngụm.

Vị có chút kỳ lạ, không phải do rượu mà là do một dấu son đỏ vẫn còn dính ở miệng ly và Quân đặt miệng đúng vào chỗ ấy.

Quân nhận ra lập tức, trong lòng cậu không thể không mọc lên một ý nghĩ – “như thế… có tính là đã hôn gián tiếp hay không nhỉ?” – cậu liếm môi, đâu đó mơ hồ cảm nhận chút hơi ấm và cả mùi hương còn sót lại của cô giáo.

Người ta hay nói, rượu là thứ phóng đại tính cách của một con người. Có người tìm đến men say để trốn tránh thực tại tàn khốc, có người tìm đến rượu như một thứ công cụ giao tiếp, nhưng cũng có rất nhiều người, uống rượu chỉ để nói những điều mà bình thường bản thân không dám bộc bạch hoặc làm những thứ mà bản thân không dám làm.

Trinh là loại người thứ ba, bình thường tính cách của cô rất hiền hòa, thân thiện, luôn chịu đựng mọi chuyện với nụ cười trên môi, không thích nói nhiều cũng chẳng bao giờ giải thích với bất cứ ai điều gì.

Tuy nhiên, khi men rượu đã ngấm vào huyết quản, khi trái tim vỡ vụn được chất cồn gây tê thì cô lại trở thành một con người khác.

Trinh hút thuốc, nhả khói với đôi mắt chẳng biết đã đỏ hoe từ lúc nào, tâm trạng cô không hiểu thấu vì sao lại chùng xuống, cô bắt đầu nhớ lại mối tình tươi đẹp với Phong từ khi cả hai bắt đầu.

“Chị này. Có gì cứ nói em biết nhé… Em không giỏi an ủi ai cả nhưng em luôn sẵn sàng nghe chị nói.” – giọng an ủi của Quân vang lên, Trinh nhìn sang gật gật đầu.

Cô bảo: “Chị cũng rất muốn nói nhưng em phải bảo đảm chỉ được nghe mà thôi, đừng cho ai khác biết nhé.”

Hơi thở thơm tho chất chứa men rượu nồng nàn và mùi thuốc lá đắng ngắt phả vào mặt Quân, cậu gật đầu cam đoan: “Em xin hứa. Em sẽ không nói cho ai hết. Nếu có em sẽ là một con kiki ngu ngốc.”

“Hì hì, thành chó thì đừng trách chị bắt về nuôi đấy.” Trinh nói xong cũng bạo gan vuốt nhẹ lên má Quân – “trông em đẹp trai thế này cơ mà.”

Nói đến đây cô thấy hơi quái nên rụt tay lại, sau đó ngồi thẳng lưng với vẻ nghiêm túc, chưa kịp chờ Quân phản ứng thêm đã bảo: “Chồng chị ngoại tình. Sau khi anh ấy bị tai nạn chị mới biết được. Cũng không phải lỗi do anh ta mà là do chị cả.”

Quân im lặng, nắm tay Trinh và nghe cô nói.

“Em biết lý do là gì không? Do chị không thể có con được. Chị… chị… chị… không thể sinh cho Phong một đứa bé. Có phải chị ngu lắm không? Chị làm dâu ở gia đình họ đã năm năm… Thế mà… thế mà khi Phong phản bội… không có bất cứ ai bênh chị cả… ngay cả cha Phong, ông ta từng là bạn thân với cha chị. Sau khi cha mất cha đã nhờ ông ấy chăm sóc chị, thế mà… thế mà… ông ta chỉ biết xin lỗi… lời xin lỗi với chị thì có ích gì chứ?”

Trinh nấc lên, giọng càng thêm nghẹn ngào, cô nâng ly lên uống một cái ực đến cạn đáy rồi nói tiếp: “Chị chỉ là món đồ chơi đã hết hạn sử dụng Quân à, ai nấy sau khi dùng xong cũng đều muốn vứt bỏ cả… Chị làm gì sai chứ? Chị đã làm gì mà ai cũng đều đối xử tệ bạc với chị như thế hả Quân? Chị… thật sự sai sao?”

Quân không biết phải đáp thế nào, cậu dùng tay phải, vỗ nhẹ lên lưng Trinh và vuốt ve như một lời an ủi.

“Có lẽ… đó cũng là hậu quả chị phải chịu. Chị đã từng… phá thai Quân ạ. Đó có lẽ là cái nghiệp mà bản thân chị cần phải gánh.” Trinh nói luôn những gì cô chôn giấu từ lâu. Năm đó, cô và Minh đã có kết tinh tình yêu, tuy nhiên cả hai không sẵn sàng để làm cha làm mẹ nên phải hủy đi ngay khi biết tin. Điều dại dột năm ấy vĩnh viễn trở thành vết sẹo trong lòng Trinh, nhất là khi người cô yêu nhất cũng rời xa thế giới này.

Nghĩ đến điều đó, Trinh không nhịn được òa khóc, lời nói đến miệng không thể thốt ra nổi, cổ họng như bị chặn lại, chỉ có những giọt lệ long lanh đau xót chảy ra từ đôi mắt đẹp ấy.

Trinh gục lên vai Quân, nức nở khóc, cậu ta ôm thân thể rệu rã của cô giáo vào lồng ngực, muốn sử dụng hơi ấm của bản thân để an ủi cô.

Quân không biết phải nói gì cả, tuổi đời còn quá trẻ của Quân không thể hiểu được những thứ Trinh đã trải qua đằng sau mấy câu nói ngắn gọn của cô. Cậu chỉ biết hiện tại trông cô rất đáng thương và cậu muốn dùng tất cả những gì có thể để khiến cô bớt nặng lòng.

Cứ như thế, một người rấm rứt khóc trút hết muộn phiền, trút hết tất cả những gì bản thân phải chịu đựng. Còn một người, im lặng lắng nghe, im lặng an ủi, trong ánh mắt luôn là vẻ không nỡ cùng với đau đớn mông lung.

Trinh dần mất kiểm soát, tửu lượng cô tương đối kém nên mới có một ly mà đã khiến cô mất bình tĩnh. Cô vừa khóc vừa nói, cũng không quan tâm rằng Quân có nghe thấy hay không.

“Phong thương chị lắm, anh ta luôn nhẹ nhàng và chiều lòng chị. Mỗi khi đi đâu về đều tặng cho chị những món quà nho nhỏ. Anh ta thường khuyên chị rằng không có con cũng không sao, miễn hai người bọn chị cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời là được… Hức, có lúc chị đã nghĩ bản thân mình là người con gái hạnh phúc nhất trên đời… hức… Nhưng thực tế thì phũ phàng quá… chị không biết anh ta biết Phương từ khi nào nữa… từ khi nào mà chồng chị ngoại tình mà chị lại chẳng biết gì hả… Có phải vì chị quá ngu hay không?”

“Anh ta từng quỳ xuống cầu hôn chị, từng khiến chị hạnh phúc và vui vẻ… thế vì sao anh ấy lại vứt bỏ chị như vậy hả? Vì sao anh ta lại tàn nhẫn như vậy?”

“Chị ghét bản thân mình, bộ ngực to lớn của chị khiến mọi người chẳng bao giờ nhìn chị một cách thiện cảm cả. Ở trường cũ, chị biết họ hay nói sau lưng chị và đặt cho chị biệt danh là “con đĩ”. Có phải vì chị đâu? Chị có làm gì sai đâu? Hức… hức… chị ước gì nó biến mất đi…”

“… chị muốn uống tiếp. Gọi cho chị vài ly nữa nào” Trinh bỗng hét lên khiến Quân giật mình.

Cậu vội nói: “Chị… say rồi mà… đừng uống nữa…”

Ánh mắt Trinh nhìn Quân đầy buồn bã, cô nói: “Chị không say. Ngay cả em… cũng khinh thường chị sao?”

“Không! Không có!” Quân nói vội, cậu phải ngạc nhiên vì biến hóa quá nhanh chóng của Trinh. Hiện tại cô đang như một đứa con nít vòi vĩnh, muốn gì là phải có cho bằng được. Quân cũng không dám trái ý Trinh nữa nên để mặc Trinh gọi món, cô ta không nhìn Menu mà điểm một lần mười ly nước khiến Quân tê da đầu.

Lát sau, từng ly thủy tinh đủ màu sắc đặt ngay trên bàn.

Trinh lau nước mắt, dường như đã hết buồn, cô nói với Quân: “Chơi trò chơi không? Ai thua phải làm theo yêu cầu của người thắng.”

“Chị… muốn chơi cái gì?” Quân cười cứng ngắc, cậu thề từ nay về sau sẽ không bao giờ đi uống với Trinh nữa. Cô giáo khiến cậu cảm thấy sợ. Đang từ một người quyến rũ, nghiêm khắc lại biến thành người phụ nữ dịu dàng chất chứa đau thương, lát sau lại trông chẳng khác gì một đứa con nít kết hợp với ma rượu. Quân chưa bao giờ thấy ai mà tâm trạng của họ biến hóa nhanh đến mức này.

Dĩ nhiên Quân đời nào hiểu được hiện tại Trinh đã coi Quân là Minh, vì là người đồng trang lứa và đã yêu nhau nên cô có bày trò quái dị gì cũng không thấy ngại. Cô có cảm giác bản thân đang trẻ lại, vẫn chỉ là đứa nhỏ năm mười chín tuổi ấy.

“Dễ thôi. Mỗi người một ly, ai gục trước thì thua…” Trinh mỉm cười rất tươi, nói tiếp – “… cho anh chọn trước.”

Bấc giác, Trinh đổi luôn cách xưng hô, Quân hơi nghi hoặc nhưng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Mẹ cậu từng nói phụ nữ là loài động vật khó hiểu nhất Trái Đất quả nhiên không sai.

Quân bưng đại một ly nước lên cụng với Trinh, sau đó ngửa đầu dốc hết xuống cổ họng. Vị cay xè nơi đầu lưỡi, món nước khó uống nhất mà cậu từng thử, rượu Whisky chí ít phải đến tám phần, mặc dù có thêm đá nhưng cũng chẳng ăn thua mà khiến ruột gan cậu nóng bừng.

Trinh cười quyến rũ, má lúm đồng tiền chuyển động, cô không cục súc như Quân mà chậm rãi nâng ly rượu màu vàng lên nhấm nháp.

Thế nhưng, khi chỉ vừa đặt ly xuống trở lại, cơ thể Trinh bỗng trở nên bủn rủn, đầu óc hơi choáng váng.

Cô ôm trán khiến Quân lo lắng vội vàng hỏi: “Chị thế nào rồi? Có sao không?”

“Hông sao đâu, uống tiếp! Dô dô!” Trinh nói nhưng gương mặt đã bán đứng cô, ánh mắt cô díu lại, men rượu khiến cả cơ thể cô mềm nhũn, ngồi còn không vững.

“Thôi! Chị đừng uống nữa, em đưa chị về nhé?” Quân đỡ lấy Trinh.

“Không chịu đâu! Em còn muốn uống… uống…” Trinh vẫn cố gắng nói tiếp, song chỉ ba giây sau cô đã chịu hết nổi, đổ gục xuống, nếu như không phải Quân vẫn luôn đỡ cô thì có lẽ đầu Trinh đã đập luôn vào mặt bàn.

…..

Quân dìu Trinh rời khỏi quán rượu sau khi dốc cạn túi để thanh toán. Tổng hóa đơn ngót nghét hai triệu, may mắn vì cậu là khách quen nên Loan bảo sẽ giảm giá và bán đi những ly nước nào còn uống được để đỡ phần chi phí. Mặc dù Quân hơi ngại nhưng cũng chẳng còn cách nào khác vì cậu không có nhiều tiền. Hơn nữa cậu không muốn lấy tiền của Trinh để thanh toán vì có chút sĩ diện.

Bước trên đường, thời tiết đã chuyển lạnh, sương mù bắt đầu phủ xuống.

Quân thở dài nhìn người phụ nữ nửa tỉnh nửa mê mà cậu đang dìu bên cạnh. Trinh lúc này cũng không biết đã say hay còn tỉnh bởi vì dù mắt cô nhắm tịt nhưng miệng vẫn luôn lẩm nhẩm những câu vô nghĩa. Hơi thở nồng nặc mùi men còn cả cơ thể nóng bừng.

Đột ngột, Trinh quíu chân vào nhau, loạng choạng rồi khụy xuống.

“Chị… chị cẩn thận chứ.” Quân đỡ được, mở miệng với giọng hơi gay gắt.

Trinh bỗng mở mắt, nhìn thẳng vào mặt Quân, chu môi, phồng má nói: “Anh cõng người ta đi chứ?”

Quân ngạc nhiên, cái xưng hô quái dị gì thế này? Trinh đang gọi cậu là “anh” như lúc nãy.

Thế nhưng cậu cũng chẳng hề từ chối, quỳ một gối xuống, đưa hai tay ra sau rồi bảo: “Chị lên đây đi.”

Trinh loạng choạng chút cũng thành công leo lên người Quân, hai tay vòng qua cổ, chân vắt chéo về trước siết chặt hông trong khi cậu ta giữ chắc đùi Trinh rồi đứng dậy.

“Hihi. Đi thôi ngựa con.” – Cô hứng thú hô to, hơi thở lan tỏa bên vành tai Quân.

Quân gật gù không nói gì thêm.

Trong lòng cậu hiện tại là cái cảm giác sóng biển cuộn trào, tim đập bình bịch còn hơn cả trống trận, máu nóng sôi trào chạy trong huyết quản như những con ngựa chạy chồm thoát khỏi dây cương. Quân có cảm tưởng sau lưng mình là hai ngọn núi cỡ lớn, mỗi bước đi của cậu đều khiến thứ mềm mại nhưng rất ấm áp ấy biến dạng, hơi nhích ra rồi lại dồn vào lưng cậu. Cho dù là qua mấy lớp vải mà cậu vẫn cảm nhận được xúc cảm kỳ diệu ấy.

Hơn nữa, thân thể nóng hổi của Trinh cũng khiến cậu trai mới lớn dần có những suy nghĩ không trong sáng. Bàn tay to lớn của cậu tuy chỉ nắm vào đùi của Trinh nhưng hiện tại thứ cô đang mặc là váy nên việc da thịt trần trụi tiếp xúc là không tránh khỏi.

Vị trí đó của Trinh rất mềm, Khi mát, khi ấm, lại rất láng mịn.

Quân nghĩ thầm, cậu rất muốn khám phá thêm chút nữa.

“Ba ơi… Con nhớ ba lắm… ưm…” Trinh đột nhiên nói khiến Quân giật thót, đồng thời cậu tự mắng chính bản thân mình vì suy nghĩ biến thái ban nãy.

Quân bắt đầu bước đi một cách thành thật và không nghĩ lung tung nữa. Tuy nhiên, thứ cảm giác này cậu rất thích và nguyện trải nghiệm lâu hơn chút nữa. Một đoạn đường ngắn ngủi nhưng Quân muốn đi thật lâu, cậu bắt đầu thả chậm bước chân.

Đúng lúc hai người đi ngang qua một quán cà phê ven đường, từ bên trong vang lên âm điệu dịu dàng, trữ tình. Quân bất giác mấp máy môi hát theo.

“… sẽ luôn thật gần bên em
sẽ luôn là vòng tay ấm êm
sẽ luôn là người yêu em, cùng em đi đến chân trời
lắng nghe từng nhịp tim anh
lắng nghe từng lời anh muốn nói
vì em luôn đẹp nhất khi em cười
vì em luôn là tia nắng trong anh, không xa rời…”

Đoạn điệp khúc rất hay, Quân như muốn trao gửi yêu thương, thay lời muốn nói đến cô gái trên lưng mình. Cậu cũng chẳng biết Trinh có nghe được hay không song cũng mặc kệ.

…..

Phòng trọ của Trinh.

Quân nhẹ nhàng dìu Trinh lên giường sau khi tốn sức mò mẫm mãi để tìm chìa khóa từ túi xách của cô. Lúc này, cậu cũng đã thấm mệt và mồ hôi thì tuôn ra như tắm.

Quân không biết tiếp theo nên làm gì, cậu có nên bỏ một cô gái đang say ở đây rồi đóng cửa đi về. Hay là cậu nên ở lại đây với cô ấy.

Bao nhiêu ý nghĩ chạy dọc trong đầu, Quân đăm đăm nhìn cơ thể mềm mại nằm trên giường với đôi chân trần trắng nõn, từng ngón chân trắng hồng đầy đặn, thấp thoáng ngay chính giữa hai đùi cô là một mảnh vải màu đen. Khe hở ấy của phụ nữ luôn là thứ có được sự hấp dẫn chết chóc với cánh đàn ông, thứ trong quần Quân đã độn lên cả cục bự.

Lên chút nữa, bộ ngực thật sự lớn dù Trinh đang nằm ngửa, chúng hơi nhão chảy qua hai bên nhưng vẫn có kích cỡ tương tự dưa hấu, ngực Trinh phập phồng theo nhịp thở, cái váy bó sát không những không che khuất mà còn tôn lên sự hấp dẫn của chính cô. Nếu như bất cứ người đàn ông nào thấy được, có lẽ sẽ không nhịn được mà lao lên, muốn biết ngay sau lớp vải đó là thứ gì.

Trinh bây giờ có lẽ đã ngủ, mắt cô nhắm nghiền, hơi thở đều đặn còn gương mặt thì vẫn ửng hồng, mái tóc dài buông xõa bất quy tắc khiến cô trông rất xinh đẹp, rất hiền dịu và lại đang không có sức phản kháng.

Quân tát vào má mình một cái, buộc bản thân phải tỉnh táo. Cậu cũng có chút men rượu nên thân thể phản ứng có chút thái quá. Tuy nhiên, Quân cũng không muốn làm như vậy với Trinh. Thứ cậu thích chính là người phụ nữ tự nguyện cởi quần áo, cho cậu ngắm hết những gì trần trụi nhất chứ không phải là ép buộc và ra sức chiếm đoạt. Quân tự nhận bản thân cậu chẳng phải người tốt lành gì nhưng làm người vẫn cần có chút ranh giới.

Tự bản thân dằn co ba bốn phút, cuối cùng Quân cũng đưa ra quyết định, cậu nhìn quanh quẩn một lát thì cũng bước đến xé một tờ giấy đôi, sau đó nhắn nhủ với Trinh vài dòng và ghi lại số điện thoại của mình phòng khi Trinh cần gì đó. Kế đến, cậu đi đến đặt mảnh giấy tại đầu giường của cô.

Ngay khoảnh khắc Quân muốn rời đi, cậu nhìn thoáng qua gương mặt xinh đẹp của Trinh rồi một suy nghĩ quái đản xuất hiện.

Quân liếm liếm môi, cúi đầu xuống rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Làm xong, mặt cậu đỏ bừng, lại tự tát cho mình một cái rồi lẩm bẩm: “Lúc nãy cô thua em, cái em muốn chỉ là một nụ hôn thôi. Chúc cô ngủ ngon nhé.”

Nói đoạn, có lẽ vì mặc cảm tội lỗi, Quân đắp mền cho Trinh rồi ba chân bốn cẳng rời đi, cậu sợ bản thân sẽ không kìm nén nổi nếu như ở lại.

Đèn tắt tối thui, Trinh chờ khi tiếng bước chân đi xa dần mới mở mắt rồi ngồi dậy.

Cô tự sờ lên môi mình, nơi đó vẫn còn đọng lại chút hơi ấm tươi mới.

“Tên ngốc này, uổng công người ta mời gọi như vậy.”

Trinh nói với vẻ hờn dỗi nhưng gương mặt thì lại cười rất tươi. Quân quả nhiên chẳng khiến cô nhìn nhầm.

“Nhưng mà… cậu ta hôn mình rồi… sau này mình sẽ đối diện với Quân thế nào đây? Chết mất thôi…”

Trinh đã tỉnh từ khi Quân cõng cô về, bởi thời tiết nơi đây hơi lạnh nên cái cảm giác say cũng không giữ được lâu. Ngoài ra, cô vẫn nhớ bản thân đã làm những gì với Quân dù đầu óc có hơi mơ hồ và cô cũng không rõ vì sao lại làm như vậy.

Trinh có thể dùng rượu để làm cái cớ. Tuy nhiên, những ly nước có cồn đó chẳng qua chỉ là chất xúc tác mà thôi.

Trinh tự sờ lên ngực, trái tim vẫn còn đập thình thịch bên trong.

Khi nãy, lúc ở trên tấm lưng vững chãi ấy, cô thật sự cảm thấy ấm áp, an yên và nhớ đến người cha đã khuất của mình.

Trinh có thể tự chối bỏ trên đầu môi, cô cũng có thể tự tìm cớ cho những việc mình đã làm.

Thế nhưng, cô làm sao lừa dối được chính cảm xúc của mình?

Cô, thật sự đã thích Quân rồi sao?

“… sẽ luôn thật gần bên em, sẽ luôn là vòng tay ấm êm, sẽ luôn…” Trinh lẩm nhẩm hát đoạn điệp khúc, sau đó mới tự hỏi: “Đó, có phải là những gì anh muốn nói với em hay không?”

Trinh cứ ngồi như vậy giữa căn phòng tối om, trong lòng cô là một chút gì đấy vừa ngọt ngào, vừa vui vẻ, vừa e sợ và cả vừa ngại ngùng lẫn vừa mâu thuẫn.