Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Tác Giả:

Lượt Xem: 1473 Lượt Xem

Cô Giáo Trinh (20)

Hai tháng trước.

“Mày nói sao? Bà Trinh từng là giáo viên cũ của anh trai mày?” Nhã hỏi như muốn nhảy dựng lên, ánh mắt nó tựa như rất khó tin – “Vậy vì sao mà bà ta phải chuyển trường vậy?”

Thùy Vân xua tay ý bảo con bạn bình tĩnh, sau đó mới nói: “Tụi mày biết mấy ứng dụng livestream mười tám cộng không, tao nghe anh tao nói bà Trinh dùng mấy cái đấy để kiếm tiền.”

Nhã: “Kiểu như Only Fans? Bả làm vậy thật luôn?”

Vân: “Không hẳn, giống Bigolive hơn, từa tựa như thế, chỗ khác nhau thì các idol nữ sẽ khoe thân để cố gắng kiếm tiền. Là khoe trọn tất tần tật.” – Vân nhấp một ngụm cocktail, chờ cho ba con bạn tiếp nhận thông tin rồi thì mới tiếp lời: “Hôm nay, tao hẹn tụi mày ra đây cũng muốn nói điều đó.”

Chỗ mà Vân và Nhã, An, Hạ đang ngồi là một quán rượu náo nhiệt, mấy cô bé ngồi ở cái bàn gần cửa ra vào.

Nhã lúc này, hỏi thêm: “Mà tao vẫn tò mò vụ bà Trinh, nếu bả bị phát hiện như vậy thì vì sao còn làm giáo viên được?”

An và Hạ nghe thế thì cũng tỏ ra thắc mắc, đồng thời nhìn Vân.

Vân nói: “Đơn giản là vì không có chứng cứ. Hầu như các idol trên đó đều dùng các biện pháp khác nhau để che đi khuôn mặt. Theo ông anh tao kể thì cũng không ai chắc chắn đó có phải là cô Trinh hay không, tất cả đều chỉ dựa vào suy luận thôi. Mà tụi mày cũng nên giữ bí mật, tao cũng không muốn bà già đó ghim tao đâu.”

An nở nụ cười, vuốt mái tóc dài nhuộm nâu hạt dẻ – “Biết rồi, tụi tao sẽ giữ miệng. Mà mày hẹn tụi tao ra đây để nói chuyện đó? Chúng ta không thân với nhau, mày có ý đồ gì sao? Tao cũng không nghĩ Vân mọt sách sẽ ưa thích mấy chỗ thế này đâu.”

An nói xong thì nhìn quanh quẩn, mọi thứ thật lạ lẫm và cả mờ ảo. Lần đầu tiên cô bé vào mấy chỗ như thế này, mặc dù đã cố gắng chuẩn bị trang phục là một bộ váy ánh kim bó sát màu đen nhưng An vẫn thấy có chút lạc lõng. May mắn ở đây chắc là mấy đứa còn lại cũng lạc quẻ như An. Vân chỉ mặc quần jean áo khoác, Nhã cũng mặc váy nhưng lại theo phong cách bánh bèo, còn Hạ chẳng hiểu sao lại vẫn diện quần tây và áo sơ mi trắng – vừa nhìn đã biết vẫn đang ở độ tuổi đi học.

Vân nhấp ngụm rượu, đính chính – “Tao học giỏi nhưng không đồng nghĩa với mọt sách, đừng hiểu lầm. Còn lý do tao rủ bọn mày ra đây là bởi vì tao nghĩ bọn mày cần tiền.”

Nhã lúc này xen lời: “Mày đừng nói là mày muốn rủ bọn tao chơi mấy cái ứng dụng mười tám cộng đó nha.”

Vân bình thản gật đầu: “Ừ, tao có ý đó.” – cô nghiêng mặt nhìn qua Nhã, nói: “Mày cần tiền, bố mày đang dính nợ lô đề đúng không? Bị giang hồ ráo riết đòi chém?”

“Còn mày…” – Vân chỉ tay vào An – “Mày thích đua đòi, hoàn cảnh nhà mày thì ai mà không biết, mà tao luôn thắc mắc cái Iphone 13 mày xài kiếm ở đâu ra thế? Tao nghĩ mày cũng có làm gì đó không trong sáng.”

Hạ nghe thế thì biết Vân sẽ nhắc đến bản thân, y như rằng Vân nói: “Còn Nhật Hạ… tao biết thú vui khác người của mày… biết rõ lắm…”

Lời nói của Vân khiến cả ba cô bé đều thấy ngại ngùng mà cúi thấp đầu, trong lòng họ chỉ có duy nhất một ý nghĩ là vì sao Vân lại biết được. Dù cho lời nói của Vân không quá rõ ràng nhưng họ biết rằng Vân đã nắm rất chắc mới nói ra miệng.

Không khí trong nhất thời chìm vào yên lặng, ba người bất giác nhìn chằm chằm vào ly rượu trước mặt, những ngón tay siết chặt.

Vân chờ họ suy nghĩ, cô không tiếp tục lên tiếng mà lẩm nhẩm theo điệu nhạc sôi động, thi thoảng lại nâng ly lên uống ra chiều thích thú lắm.

Thời gian cứ vậy trôi qua lặng lẽ, lúc này Vân rút ra từ trong túi một thanh vape rồi đưa lên môi. Cô hút thật sâu, mở miệng nhả ra làn khói trắng mang theo mùi bạc hà mát lạnh.

“Tụi mày có nhan sắc, có tuổi trẻ, lại cần tiền, còn công việc gì vừa nhẹ nhàng mà vừa lương cao như vậy sao? Theo tao tìm hiểu, nếu như dám làm và biết cách làm, thu nhập mỗi ngày của tụi mày sẽ là vài triệu đồng, một tháng thì tầm sáu mươi đến tám mươi. Số tiền quá đủ để tụi mày giúp đỡ gia đình… hoặc… sống sung sướng.”

An ngẩng đầu lên – “Mày có biết điều đó là phạm pháp? Cả tao lẫn tụi mày đều đang đi học?”

“Biết, đương nhiên là phạm pháp. Cái quan trọng là tụi mày có dám đánh đổi hay không. Dù sao sức học của tụi mày cũng khá yếu kém, nghĩ một con đường khác từ bây giờ cũng không phải là không tốt. Hơn nữa, tao rủ tụi mày thì dĩ nhiên sẽ có phương pháp bảo vệ an toàn cho tụi mày, miễn là không lộ mặt, không ai biết thì đương nhiên sẽ chẳng bị làm sao cả.”

Hạ hơi ngập ngừng, dằn xé chốc lát rồi nói: “Mày cam đoan sẽ không có ai biết?”

Vân liếc nhìn Hạ, thẳng thừng đáp: “Tao sẽ cố gắng hết sức. Còn bảo đảm một trăm phần trăm thì không thể. Công việc nào cũng có rủi ro, mày chấp nhận thì làm thôi. Còn nếu như không muốn, tụi mày cứ coi như tao chưa nói gì là được.”

Không khí thoáng chùng xuống, lần nữa chìm vào im lặng bất chấp hoàn cảnh náo nhiệt xung quanh. Ba người nhìn xuống bàn tay, vẻ do dự thoáng hiện trong đôi mắt. Riêng Vân, cô bé hứng thú nhìn xung quanh với vẻ tò mò, đây dù sao cũng là lần đầu tiên Vân đến những chỗ ăn chơi như thế này.

Chợt, có hai bóng người bước vào quán thu hút sự chú ý của Vân. Một cô gái đứng tuổi rất xinh đẹp, ăn mặc sành điệu với chiếc váy bó sát màu đen kèm với áo măng tô cổ lông. Cô ta đi cùng một cậu thanh niên trẻ măng, tuy khuôn mặt khá dễ nhìn nhưng vẫn còn vẻ non nớt hiện rõ. Hai người họ trông rất thân mật.

Vân bĩu môi bởi nhận ra hai người. Quân – kẻ cô bé ghét nhất sánh vai cùng Trinh – người mà Vân luôn ghen tị vì nhan sắc quá đỗi tuyệt trần. Tuy nhiên, rất nhanh Vân đã nhận ra có gì đó không đúng, vì sao một học sinh lại đi cùng cô giáo đến mấy chốn giải trí như thế này? Và còn nắm tay nhau?

“Ê tụi mày. Hình như thằng Quân và bà Trinh kìa.” – Vân hơi cúi đầu lảng tránh ánh nhìn của Trinh, nói với lũ bạn.

Nhã, An cùng với Hạ nghe thế thì nhìn về hướng Vân chỉ tay.

An: “Không thể nào? Thằng Quân nó tán cả bà Trinh?”

Hạ: “Chắc không phải, tao cá là bà Trinh dụ nó. Thằng Quân đẹp trai thế còn gì.”

Nhã huých vai Hạ, cười đểu bảo: “Nhật Hạ… mày hay nhìn lén thằng Quân lắm đúng không? Thấy chưa? Chậm chân bị người ta ăn mất rồi kia kìa.”

Hạ lẽn bẽn cúi đầu, hai má đỏ bừng – “Làm gì có… tao chỉ thấy nó… hơi đẹp trai thôi.”

Vân lúc này nói, khi cô thấy lũ bạn đứng lên trông rất lố nhố: “Thôi đừng gây chú ý, cứ ngồi như bình thường thôi. Tao cũng tò mò muốn xem hai người họ làm cái gì.”

“Ừm, ừm, nghe nói con Hà bạn thân mày thích thằng Quân nhỉ? Có tính báo cho nó biết không?” – Nhã hỏi.

“Có chứ. Cái drama hấp dẫn thế này còn gì.”

Sau đó, cả bốn cô gái tạm gác lại mọi việc mà theo dõi hai cô trò Quân, Trinh như cánh báo lá cải. Chú ý từng hành vi và biểu cảm của hai người họ, thi thoảng lại lén lút đưa máy ảnh lên chụp tới tấp. Đến cả khi Quân cõng Trinh về phòng trọ thì các cô gái cũng đều đi theo từ xa, thậm chí Vân còn bất chấp mà đưa máy ảnh thông qua cửa sổ ở phòng Trinh mà bắt được khoảnh khắc Quân cúi đầu hôn lên môi cô giáo.

Mãi đến khi Quân ra về thì bốn cô gái mới giải tán vì cũng đã quá trễ.

…..

Đêm hôm đó, Vân về nhà với sự vui vẻ, cô đã chuyển hết đống ảnh bản thân chụp được qua cho Hà với hy vọng nhờ thế mà cô bạn sẽ chấm dứt hẳn với thằng Quân. Đối với Vân, những kẻ chỉ có cái mã ngoài mà không cố gắng làm gì cả sẽ chỉ là lũ phế vật.

Ngoài ra, Vân còn vui vì đã gạ gẫm được mấy cô bạn đi vào đường dây mới thành lập của bản thân.

An là đứa xinh nhất trong nhóm, sở hữu gương mặt sáng cùng nét ngây thơ, tính cách cũng có phần dịu dàng. Nhưng nó lại cũng là đứa thực dụng và có nhiều ham muốn vật chất nhất nên Vân nghĩ khả năng cao là An sẽ đồng ý.

Nhã thì không quá xinh, song bù lại thân thể cao ráo, mông và ngực cũng rất hấp dẫn, nếu nó mặc trang phục là áo dài, thì bất cứ giống đực nào cũng sẽ không nhịn được mà quay đầu ngắm nghía. Khả năng Nhã chịu làm idol cũng tương đối cao, phần nhiều là do hoàn cảnh gia đình ép buộc.

Riêng Hạ thì lại là một trường phái khác hẳn. Vân có cảm giác cô và Hạ là hai người có rất nhiều thứ tương đồng. Con nhỏ cực kỳ dâm đãng so với vẻ ngoài có phần ngại ngùng và hay e thẹn của nó. Vân đã từng bắt gặp Hạ thủ dâm ngay trong lớp học, bằng cách cọ xát đũng quần tây xanh vào một góc bàn gỗ. Bởi như vậy, nên Vân nghĩ Hạ rất có thể sẽ là đứa đồng ý đầu tiên.

Cô vừa nghĩ linh tinh vừa đi bộ trở về căn nhà ba tầng của gia đình. Sau khi gặp mẹ tại phòng khách thì nói qua loa với bà rằng bản thân đi học thêm về trễ rồi lên phòng.

Vân là con út trong một gia đình giàu có, hai người anh trai đều đã đi học đại học ở thành phố khác nên cô bé cảm thấy khá trống trải, mặc dù được sở hữu nguyên một tầng lầu với diện tích gần trăm mét vuông.

“Mình mong chờ thật, chẳng biết nên để ba con kia làm cái gì đây?” – Vân tự hỏi, đi đến bên chiếc gương toàn thân, nhìn bản thân trong gương một chút rồi lần lượt cởi xuống từng món đồ.

Áo thun và quần jean, cả đồ lót vương vãi trên mặt đất. Vân không buồn dọn, thân thể trần trụi đi đến chiếc giường màu hồng khá rộng rãi ở giữa phòng. Công bằng mà nói thì cơ thể Vân cũng rất đẹp, cặp ngực nhỏ nhắn, eo thon và chân khá dài so với tỷ lệ cơ thể. Làn da trắng hồng, tuy hiện tại đã có chút tái xanh bởi thời tiết lạnh lẽo.

Cô bé nằm lên nệm, kéo mền trùm kín cơ thể, sau đó bật tivi.

Trên màn hình xuất hiện ứng dụng Netflix, cùng với đó là bộ phim tên “The Naked Director”, Vân khá thích phim này, bởi vì bên trong đó có nhân vật mà cô cảm thấy khá giống bản thân.

“Ôi… mình mong chờ quá. Có lẽ con Hạ sẽ vào vai idol biến thái, con An sẽ là trinh nữ ngây thơ… còn con Nhã, mình nhất định cho nó thành một đứa khiến đàn ông phát cuồng. Thật tình… mình còn phải chờ bao lâu nữa đây…”

…..

Thời gian mà Vân chờ đợi cũng không dài, chỉ hai tháng.

Sáng hôm đó, trong giờ ra chơi Hạ hẹn Vân gặp riêng, nhìn vẻ mặt của con nhỏ thì Vân biết ngay là nó đồng ý.

Y như Vân tiên đoán, câu đầu tiên Hạ nói với Vân khi hai đứa chui vào nhà vệ sinh nữ là: “Tao muốn tham gia với mày, nhưng mà mày phải giải thích chi tiết cho tao. Tao phải làm gì, tiền bạc chia chác thế nào.”

Vân đã suy nghĩ từ trước nên đáp ngay: “Tao với mày coi như là quản lý với idol, chính tao sẽ sắp xếp các lịch trình, yêu cầu công việc, các thứ liên quan như tài khoản, thẻ ngân hàng và cả kịch bản để mày livestream trực tiếp. Còn mày chỉ có việc là chuẩn bị trang phục theo ý tao, trang điểm đẹp và cứ thế diễn thôi. Tiền bạc thì chia hai, tám. Cảm thấy được không?”

Hạ nghe thế hơi suy tư, sau mới nói: “Tiền bạc thì không vấn đề. Tuy nhiên tao có tìm hiểu thì nghe nói phải có tài khoản ngân hàng lẫn chứng minh nhân dân. Mấy cái đó thì tao chưa có.”

“Yên tâm, tài khoản tao xài tài khoản ảo, mua trên mạng. Cả chứng minh cũng y như vậy.”

“Thật? Sao mày làm được thế?” – Hạ trợn mắt nhìn Vân, cô ta cảm thấy có lẽ nên có cách nhìn khác về bạn mình.

Vân mỉm cười, từ chối trả lời mà chỉ nói: “Cái đó mày không cần quan tâm. Mày chỉ cần tập trung công việc là được, tao là quản lý, mọi thứ để tao lo. Ngoài ra thì tiền bạc cũng sẽ được sao kê rõ ràng.

Hạ nhìn Vân, vô số câu hỏi mà bản thân đã chuẩn bị sẵn đều không thể nói ra miệng – “Tao thật sự nể rồi đấy. Mọt sách quả nhiên có khác.”

“Không phải mọt sách. Tại vì tao thông minh hơn lũ chúng mày thôi.”

Hạ nhún vai – “Nghe mà tổn thương lòng mề nhá. Thế khi nào có thế bắt đầu làm?”

Vân rút từ trong túi ra một chiếc USB đã chuẩn bị sẵn, Hạ không có điện thoại thông minh nên đành phải làm theo cách từ thời xa xưa – “Trong này là những kịch bản mà tao đã chuẩn bị sẵn, mày có thể về xem rồi chọn ra vài cái để làm thử. Tao thì chưa biết gu của mày thế nào nên viết hơi nhiều. Sau này làm quen rồi thì tao sẽ viết theo đúng ý mày hơn.

Hạ lại thêm phần ngạc nhiên – “Kịch bản? Livestream mà như phim vậy má? Có cần thiết không?”

“Cần nếu mày muốn kiếm nhiều tiền. Mày nghĩ thử trên mạng có bao nhiêu con mẹ làm việc này? Có nhiều con rất đẹp, dáng rất ngon và cũng rất nhiều đứa dâm nữa. Nếu như không có thủ đoạn, thì làm sao mày trở nên vượt trội được.”

“Nhưng mà… kịch bản? Kiểu nó như thế nào?” – Hạ lại thắc mắc.

Vân vuốt trán, đành kiên nhẫn giải thích: “Lấy ví dụ thế này nhé. Có một kịch bản là mày sẽ ngồi không ở đó diễn vai một cô bé ngây thơ tình cờ lượm được quyển truyện sex. Mày chỉ cần đọc thôi, càng diễn cảm thì càng tốt. Tuy nhiên yêu cầu ở đây là mày phải hứng thật sự, và tự vuốt ve bản thân qua mỗi câu mỗi chữ mày thốt ra. Truyện thì tao đã chọn sẵn, chắc mày sẽ thích nó.”

“Thật luôn? Làm thế thật?”

“Ừm. Mày nghĩ thử xem, hễ ai đã mò vào mấy cái đoạn livestream đó thì họ đều thích sự chân thật. Một con mẹ mặc quần hở mu ra ngồi nhặt rau, có khi lượt xem còn cao hơn cả mấy con ả lắc lư khoe vú. Bởi vì sao, vì khoe vú thường quá rồi, vừa nấu ăn vừa hở này hở kia nó kiểu rất mộc mạc và hấp dẫn hơn. Hay như tao xem mấy cái clip của Trung Quốc, có kiểu người vừa làm việc, vừa mặc váy và nhét đồ chơi vào ở phần dưới, hút khách lắm vì mọi thứ đều thuận theo tự nhiên. Nói thế mày hiểu không?”

Hạ gật gù – “Ý mày là tao không nên giả tạo, mà thật sự nứng và muốn được lên đỉnh?”

“Chính xác, mày cứ làm những gì mày thích, muốn chiều ý của người xem thì chỉ chiều một vài thứ thôi. Như xem chân, xem mông này nọ ấy. Chứ không nhất thiết rằng họ muốn gì mày cũng phải làm cả.”

“Được rồi, mai tao sẽ trả lời mày sau.” – Hạ nhét chiếc USB vào túi, sau đó như chợt nhớ ra gì đó thì nói thêm – “Con Nhã với con An bảo rằng chờ tao làm trước xem thế nào, sau đó nếu cảm thấy khả thi tụi nó mới nhảy vào.”

“Ừm, cảm ơn mày.”

…..

Chiều ngày hôm sau, lần nữa Vân lại có cuộc gặp mặt với Hạ, lần này thì hai người gặp nhau sau giờ tan học, cùng nấp trong nhà vệ sinh để chờ tất cả mọi người về hết.

Vân hút vape rồi nhả khói, nhìn thoáng qua Hạ đang thay đồ rồi hỏi: “Mày chắc là mày chọn cái kịch bản này không vậy? Đây là con dao hai lưỡi đấy.” – kịch bản mà Vân đang đề cập có tên “chuyện lạ trong trường” – đây là một cái kịch bản yêu cầu idol sẽ đi lung tung không có mục đích trong trường học. Nếu như bắt gặp ai đó thì sẽ thử gạ gẫm người nọ làm tình. Tuy nhiên ở giờ phút hiện tại thì Vân dám cam đoan trong trường học chỉ còn một mình bác bảo vệ chứ chẳng có ai khác.

Hạ cười bảo: “Không biết nữa, nhưng mà thử xem sao. Còn không thì… biết đâu có cái gì đấy khiến tao nứng nhỉ?”

“Mày khùng thật, đây là lần đầu lên sóng. Nếu nhàm chán quá chẳng ai buồn xem đâu, vả lại đây còn là giờ ăn cơm nữa. Làm gì có ai lên mạng” – Vân vuốt trán, nghĩ cách rồi nói: “Hay đổi một chút? Bây giờ tao sẽ dùng điện thoại quay mày như một bộ phim thôi, sau đó nếu may mắn có cái gì hay ho thì mày sẽ theo kịch bản “coi phim đen”, ngồi coi lại và thuyết minh lẫn tự thẩm?”

“Ừ, cũng được. Nếu không thành công thì tính sau… Mà, lý do tao chọn là vì… ờ thì… dạo này có lời đồn Quân có mối quan hệ mập mờ với con Loan giáo sinh… tao hy vọng sẽ gặp anh ấy.”

Vân tỏ ra có chút bất lực – “Thằng đó có gì mà tụi mày mê dữ? Hết con Hà rồi đến mày.”

“Mày thì biết gì, chim Quân to lắm đấy…”

“Cái đậu má? Sao mày biết?” – Vân bực đến nỗi chửi thề thành tiếng.

Hạ lúc này mới cảm giác mình lỡ lời, song khi đối diện với ánh mắt tóe lửa của Vân thì chọn nói thật – “Tao… tao… à ờ thì… đoán… không, có một lần Quân ngủ gật. Tao cúi xuống xem đũng quần ảnh… to thật đấy không chém đâu.”

“Có sờ thử không?”

Hạ cúi gằm mặt, lí nhí đáp: “Không… tao không dám…”

Chừng sáu giờ, khi trời đã tối đen và chắc chắn không còn ai ở trường thì Hạ và Vân mới ló đầu ra ngoài.

Vân dáo dác nhìn quanh một chập, giữa sân trường vẫn sáng trưng vì hai cây cột đèn sử dụng năng lượng mặt trời. Từng dãy hành lang im ắng không chút tiếng động. Đôi khi chỉ có chút âm thanh ồn ào vọng ra từ chiếc tivi của bác bảo vệ.

“May đấy, ánh sáng vẫn đủ dùng. Không thì quay sẽ không đẹp” – Vân nói rồi vuốt ve con điện thoại mới tinh trong tay, vì để cho mọi thứ thuận lợi nên cô bé đã mua một chiếc Samsung S22, ngay cả trong bóng đêm cũng có thể chụp hình.

Hạ đi sát Vân, lè lưỡi làm mặt quỷ. Hiện tại trang phục trên người cô bé đã thay đổi, chân váy màu đen, áo sơ mi trắng phía trên, đeo thêm chiếc nơ đỏ ở phần cổ. Ngoài ra thì giày và vớ chuyển thành vớ dài đến gần đầu gối cùng đôi giày da màu đen. Thoạt nhìn thì đây chính là bộ đồng phục thủy thủ của học sinh xứ sở hoa anh đào. Và cũng để tiện cho việc quay chụp đúng chủ đề, Nhật Hạ không hề mặc nội y.

“Trông tao đẹp không?” Hạ hỏi Vân, xoay tròn một cái khiến tà váy uyển chuyển bay trong gió, để lộ một phần da thịt trắng trẻo của đôi chân thon thả.

Vân nghiêm túc nhìn Hạ. Khuôn mặt thanh tú của cô bạn rất khả ái, mái tóc ngắn cụp vào thể hiện sự nữ tính, tuy hàm răng của Hạ hơi khấp khểnh nhưng chí ít thì cười lên vẫn rất duyên. Ngoài ra thì Hạ còn đeo thêm kính cận để tăng thêm chút vẻ trí thức.

“Tuyệt lắm. Mặc dù sau khi quay thì tao sẽ làm nhòe đi nhưng mà trông mày rất xinh xắn.”

“Chuyện. Thế đi thôi nào. Mày cứ bắt đầu quay đi nhé.”

“Oke. Cứ tự nhiên, đừng để phim heo biến thành phim kinh dị là được, tao thấy không khí chỗ này cũng hơi ớn đấy.”

Thế là hai cô gái bắt đầu cẩn thận di chuyển, dù mọi thứ dù tự nhiên song địa điểm thì cả hai đều đã tính sẵn. Họ bắt đầu đi đến những căn phòng rải rác khắp sân trường như phòng y tế, phòng thể chất lẫn rồi tìm đến nhà kho và thậm chí là cả hội trường. Tất nhiên là chẳng thấy một ai cả, điều này khiến Vân cảm thấy phí thời gian, dù rằng cô quay phim vẫn rất ổn định.

“Chậc, may mà không live trực tiếp. Không xôi hỏng bỏng không mất.”

Hạ quay đầu, cười trừ: “Thì thôi, còn mấy cái phòng học. Mày muốn lên xem một chút không?”

Vân ngẩng lên nhìn về phía dãy nhà, cô đang tính lắc đầu thì chợt nhìn thấy trong một phòng học trên tầng hai xuất hiện ánh sáng trắng. Ánh đèn chỉ lóe lên một chút rồi tắt phụt, khá giống như việc ai đó lỡ tay chạm vào công tắc.

“Đi. Trên lầu có người, mẹ nó, giờ này mà ở đây thì chỉ có thể là…” – nói xong, Vân vội vàng kéo tay Hạ, tạm gác lại việc quay phim mà phi như bay đến cái cầu thang ngay hướng chính diện.

Hạ còn chưa kịp hiểu chuyện gì diễn ra thì đã bị lôi đi.

“Ê, khoan cái đã má… làm gì vội vàng thế, còn quay phim nữa.”

“Mau lên tầng hai, khi sắp đến đó sẽ bắt đầu quay lại. Lẹ lẹ kẻo không kịp.”

“Ờ… rồi rồi, từ từ, kéo mạnh thế…”