Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Giáo Trinh – Truyện Người Lớn 2022 – Update Chap 40

Tác Giả:

Lượt Xem: 1477 Lượt Xem

Cô giáo Trinh (18)

Trường Mặt Trời, tại phòng y tế.

Nơi đây là một căn phòng nhỏ gồm hai giường bệnh, chính giữa chúng được ngăn cách bởi một tấm rèm mỏng màu xanh nhạt. Không gian bên trong cũng khá tù túng bởi vì không có ánh sáng lọt vào, ngoài ra thì chỉ có thêm hai hàng kệ gỗ đặt đủ thứ thuốc men được gắn vào tường. Phòng y tế cũng chẳng phải chỗ đáng sợ gì mà ngược lại còn được các học sinh rất yêu thích, dù sao thì nếu muốn cúp tiết hoặc cần bổ sung giấc ngủ thì đều có thể giả vờ mệt để nằm ở đây.

Cả căn phòng thoang thoảng mùi hương kỳ cục trộn lẫn giữ mùi cồn và mùi este, cái quạt đứng xoay tít cũng không thể xua tan đi nó. Trong phòng chỉ có một hàng bóng đèn trắng trên đầu, cũng không có cửa sổ bởi vì nó vốn là nhà kho cũ nằm ở cạnh nhà để xe.

Quân nằm ngay trên giường, trong căn phòng chỉ có một mình cậu. Ánh mắt nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, bên trên có một tin nhắn ngắn gọn “phòng y tế”. Đoạn, Quân thoáng thở dài, chạm nhẹ lên đũng quần mà cậu đã cố ý vệ sinh thật sạch sẽ trước khi đến đây.

Mấy tiếng cồm cộp – âm thanh của gót giày va chạm với mặt đất chợt vọng đến, ngay sau đó, cánh cửa phòng được kéo qua bên cạnh.

Người bước vào là một cô gái trong tà áo dài màu vàng trơn nhẵn không có họa tiết, thân hình cao ráo mảnh khảnh, mái tóc ngắn màu đen phối cùng làn da ngăm trông rất mạnh mẽ và cũng không kém phần quyến rũ.

Loan mỉm cười nhìn Quân rồi bước đến – “Anh chờ lâu không?”

Quân ngồi thẳng dậy, bỏ điện thoại qua một bên, lắc lắc đầu đáp: “Anh mới đến thôi… nhưng mà… em đòi gặp anh ở đây có chuyện gì?”

Loan ngồi xuống bên cạnh Quân, mùi nước hoa thơm phức lập tức tràn vào lỗ mũi của cậu – có vẻ là vị vỏ cây khô kết hợp cùng hương cam thảo ngọt dịu.

“Anh biết rồi còn giả vờ? Mà ở đây nên gọi em là cô đó biết chưa.” – Loan chạm vào tay Quân, ngón tay hai người đan vào nhau.

Quân nhìn thoáng qua gương mặt người yêu, nụ cười hạnh phúc trên môi cô chị rồi cũng bó tay nói – “Vâng thưa cô, cô lại muốn hành hạ em nữa hả?”

Lúc này, Loan hôn nhẹ lên má Quân, thủ thỉ vào tai cậu: “Cô không hành hạ… cô chỉ muốn ăn kem thôi, bên ngoài… nóng như thế.” – Cùng lúc, tay phải của Loan đã chạm đến đũng quần Quân, nắn nhẹ lên củ khoai bên trong.

Quân cười trừ, Loan thật sự rất phóng khoáng trong chuyện tình dục. Kể từ khi hai người xác định quen nhau sau cái đêm hoang đường ấy thì thời gian đã vội vã trôi qua gần hai tháng. Và cả Quân và Loan đều đã hiểu kha khá về nhu cầu sinh lý của nhau.

“Nhưng… ở đây ổn không? Làm sao cô đến được đây vậy?”

Loan nhoẻn miệng – “Cô bảo là cô đau đầu nên đến phòng y tế lấy thuốc. Mà thời gian gấp lắm… làm luôn nhé” – Loan vừa dứt lời thì đã quỳ xuống sàn nhà, nhanh nhẹn cởi dây nịt và cả cúc quần tây xanh của Quân.

“Từ từ, cửa còn chưa đóng…” – Quân vội vã nói.

Loan trong chốc lát đã lôi được thằng em dựng đứng của Quân ra ngoài, cô thoáng quay đầu nhìn về phía cửa.

“Kệ nó… không có ai đến đây giờ này đâu. Ôi… anh rửa kỹ ghê, mùi thơm lắm.”

Quân muốn nói thêm gì đó thì đã ngậm miệng bởi vì đôi môi Loan đã đặt lên đầu khấc, nước miếng nhễu ra từ khuôn miệng xinh đẹp ấy tràn cả lên thân dương vật. Loan bắt đầu vuốt ve những mạch máu căng tràn trên thân nó bằng đầu lưỡi và đôi môi, vẻ dâm đãng lộ rõ bên trong ánh mắt.

Cơn sướng trào dâng khiến Quân nghiến răng, cô chị mút kem càng ngày càng điêu luyện, chỉ trong vài động tác đã khiến Quân đê mê không thể kiểm soát nổi.

…..

Trong lớp 12A, Trinh đứng trên bục giảng nhíu mày nhìn Quang, cô dùng tông giọng khá cao hỏi tên béo: “Trò Quân đang ở đâu? Em biết chứ?”

Quang béo đứng dưới, gãi gãi đầu, đang muốn lấp liếm cho qua chuyện thì nhận thấy vẻ tức giận trong mắt Trinh cho nên đành cúi đầu khai thật: “Thưa cô, bạn Quân bảo mệt nên đã đến phòng y tế nghỉ ngơi và xin thuốc.”

Trinh nghe thế thì phất tay ra hiệu cho Quang ngồi xuống, sau đó mới quay sang nhìn thầy Tùng với vẻ ái ngại – “Thưa thầy, em Quân mệt nên đã xin nghỉ, tôi sẽ đến phòng y tế để xem tình hình của em ấy.”

Tùng gẩy cặp kính, nói với vẻ không hài lòng: “Cô Trinh, đây đã là lần thứ năm em Quân viện cớ đó để cúp tiết. Cô thân là giáo viên chủ nhiệm nên có biện pháp, tôi cũng không muốn lại nhiều lời. Ngoài ra hy vọng cô đừng cho em ấy ở trong ban cán sự nữa, điểm của em Quân toàn đứng bét lớp, cũng không phải là tấm gương tốt để các bạn khác noi theo.”

“Vâng, tôi đã biết, tôi xin phép đi trước.” – Trinh nói gọn rồi quay lưng đi.

Tùng nhìn theo bóng lưng của cô giáo, nhìn bờ mông căng tràn đẫy đà phía sau tà áo dài lụa mà trong lòng xuất hiện vài ý nghĩ quái dị. Gã bất giác lẩm nhẩm “Sớm thôi, sớm thôi cô Trinh, cặp mông đấy sẽ là thứ tôi sẽ chạm vào.”

…..

Thời gian đã trôi qua hai tháng kể từ hôm sinh nhật, mọi thứ vẫn êm ả trôi qua, ngoại trừ Quân. Cậu ta có lẽ vì ghét và hận Trinh nên thường xuyên dùng đủ mọi lý do để cúp học, cô đã không gặp được Quân từ rất lâu dù cô đã dạy hàng chục tiết Văn lẫn tiết Chủ Nhiệm.

Ban đầu Trinh vẫn nhắm mắt ngó lơ vì dù sao cô cũng có chút chột dạ – nghĩ bản thân là nguyên do khiến Quân bê tha. Tuy nhiên, mọi chuyện càng ngày càng trở nên quá đáng, Trinh im lặng không nói chỉ khiến lá gan của Quân to thêm, cậu ta không những chỉ cúp tiết của cô mà còn cúp nốt tiết của các giáo viên khác.

Hôm nay nhẽ ra Trinh không có tiết, đáng ra cô đã được thoải mái nghỉ ngơi một hôm nếu như không có cuộc gọi đến từ thầy Tùng. Trinh cũng không hiểu vì sao, nhưng kể từ dạo ấy thì các giáo viên khác có vẻ thân mật với cô hơn trước, đặc biệt là Tùng và cô Hương dạy Sử. Họ thường xuyên rủ cô đi chơi nếu như có thời gian rảnh.

Nghĩ vẩn vơ một chút, Trinh đã bước đến nhà để xe, chỉ còn cách một khúc ngoặt nữa thì sẽ đến được phòng y tế. Cô đôi khi cũng tự hỏi rằng chẳng biết rằng thiên tài nào đã nghĩ ra kiểu thiết kế thế này, nhà để xe thì luôn ồn ào và đầy khói, đặt phòng y tế ngay bên cạnh quá không thích hợp để học sinh nghỉ ngơi nếu như các em ấy thật sự mệt.

Trinh bất giác di chuyển thật nhẹ nhàng, cô cố gắng đặt bước chân lên hành lang mà khiến đôi giày cao gót không phát ra tiếng động. Trinh không biết vì sao bản thân mình lại như vậy, song tâm trạng của cô thật sự rất hồi hộp lẫn sợ hãi, cô sợ phải đối diện với Quân.

Sở dĩ có điều này, cũng bởi vì tình cảm của Trinh từng dành cho Quân vẫn chưa hề biến mất, mà trái lại nó còn thêm mãnh liệt theo thời gian dần trôi qua. Hơn cả thế là sự áy náy len lỏi trong tâm can Trinh, cô biết việc cô tàn nhẫn dẫm nát chiếc bánh kem Quân tặng đã để lại trong lòng cậu bé rất nhiều vết nứt.

“Hay là thôi… mình về đi… nhờ ai đó nói với Quân?” – Trinh tự nhủ rồi có chút muốn rút lui, cô không biết bản thân nên đối diện với Quân như thế nào hoặc cô nên nói gì với cậu bé.

“Không được… mình phải thuyết phục Quân tập trung học, cậu ta cứ như thế sẽ bị đuổi học mất.” – Trinh lại nghĩ tới lý do mà bản thân đến đây. Cô đã hy sinh tình yêu của mình cũng vì muốn Quân thuận lợi tốt nghiệp và có một tương lai sáng lạng hơn, chứ không muốn Quân mãi bê tha.

Bước chân Trinh thoáng ngừng lại, cô dằn xé trong chốc lát, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh cửa kim loại đã hé ra ở phía cuối hành lang. Chợt, Trinh hít sâu một hơi, dùng tất cả can đảm để bản thân tiến lên.

“Mình muốn giúp Quân, cậu ấy phải học hành tử tế để thi đại học nữa. Vả lại, chuyện đều do mình gây ra, mình phải đối diện với nó.” – Trinh cũng không hiểu vì lý do gì, nhưng hễ chuyện có liên quan đến Quân đều làm cô rụt rè và nghĩ ngợi linh tinh. Không giống với người phụ nữ mạnh mẽ, quyết đoán đã ném tờ đơn ly hôn vào mặt chồng cũ và con ả lả lơi kia chút nào cả.

Đoạn đường thật ngắn nhưng mãi Trinh mới bước đến nơi.

Cô đứng sát mép cánh cửa kim loại, thở phào nhẹ nhõm như vừa thực hiện một sứ mệnh vĩ đại. Ngay sau đó, Trinh không vội vàng kéo cửa bước vào, mà trước tiên ghé một con mắt và nhìn vào bên trong xem tình hình.

Cô thấy Quân đang nằm trên giường, khuôn mặt đẹp trai như đang nghĩ gì đó và nhìn chằm chằm chiếc điện thoại đập đá trên tay. Trinh có chút cảm giác xao xuyến kỳ lạ, cũng có đôi chút xúc động muốn xông vào và vuốt ve khuôn mặt mà cô ngày nhớ đêm mong ấy. Tình cảm của Trinh tựa như một hũ rượu ủ sâu dưới mặt đất, càng để lâu thì hương vị lại càng trở nên nồng nàn.

Đúng lúc này, bên tai Trinh chợt vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp. Cô giật thót rồi vội vàng chạy thẳng đến cuối hành lang, không quá do dự mà nấp vào phía sau những bàn ghế đã cũ chất chồng xung quanh đó.

Trinh nhìn lại, thì phát hiện người đang đến là một giáo viên trẻ tuổi – hình như là một trong số những giáo sinh đang thực tập tại trường. Trinh man máng nhớ cô gái này tên Loan, và dường như là cô đã từng gặp ở đâu đó.

“Cô ta đến đây làm gì nhỉ?” – Trinh tự hỏi, rồi chợt nhận ra một điều – “Mà vì sao mình lại phải trốn?” – nghĩ đến đây, Trinh đứng dậy, phủi trang phục một lát rồi bước về phía phòng y tế. Cô đơn giản nghĩ rằng có người khác ở đây có lẽ là sẽ dễ nói chuyện với Quân hơn, cũng tránh phát sinh những chuyện kỳ cục.

“Từ từ, cửa còn chưa đóng…”

Trinh chợt nghe thấy tiếng Quân khi sắp đến nơi, cô giật mình đứng sững lại. Cửa còn chưa đóng? Từ từ? Hai người này đang làm gì?

“Kệ nó… không có ai đến đây giờ này đâu. Ôi… anh rửa kỹ ghê, mùi thơm lắm.”

Trinh lại nghe tiếng của cô gái kia, cô đực mặt ngay tại chỗ, không dám tin vào những gì bản thân vừa nghe thấy. Tuy nhiên, cũng với trí thông minh của mình, Trinh rất nhanh đã mường tượng điều gì sẽ xảy ra bên trong.

“Không thể nào…” Trinh tự an ủi nhưng những ngón tay bất giác siết chặt đã bán đứng cảm xúc thật của cô. Sau đó, cô nhẹ nhàng bước từng bước về phía cảnh cửa như một tên trộm, rón rén đưa đôi mắt nhìn vào bên trong.

Đó là lần đầu tiên, Trinh cảm thấy hối hận vì những gì mình đang chứng kiến.

Ngay bên trong, Quân ngồi trên giường, áo sơ mi cởi tung cúc khoe trọn khuôn ngực cường tráng, cái quần tây xanh và cả quần lót kéo xuống tận mắt cá chân. Còn cô giáo sinh nọ, bất chấp trên thân là tà áo dài đằm thắm mà đang quỳ dưới đất, bàn tay vuốt ve đùi Quân còn đôi môi đã ngậm lấy dương vật của cậu.

Trinh không thể tin được, cô bủn rủn đứng im, tay chân cứng ngắc, đầu óc tạm thời trống rỗng.

“Ahh… đừng… mạnh thế… anh sướng quá…”

Loan hơi buông lỏng, ngước mặt lên nhìn người yêu rồi cười hì hì: “Sướng… thì bắn cả trong miệng em đi… em nhớ vị tinh trùng của anh lắm…”

Quân nắm vào tóc Loan, vò nhẹ mái đầu cô chị – “Muốn anh làm gì cho em không, anh cũng không muốn bản thân sướng một mình đâu.”

Loan lúc này mới đứng dậy, mỉm cười rất vui vẻ rồi tụt chiếc quần sa tanh màu vàng xuống. Cô kéo lệch quần lót qua một bên rồi leo lên người Quân, để cái lồn đã ướt đẫm cà nhẹ lên đầu dương vật – “Vậy cho em cưỡi anh một lát, người ta nứng chết đi được.”

Quân vuốt lên má Loan, chỉnh hông cho cô chị để thứ cứng ngắc của cậu chìm vào bên trong, đoạn lại ôm chầm lấy Loan, nói khẽ: “Hư lắm nhé, từ khi cho anh phá trinh thì cứ hở ra là đòi đụ thôi.”

Loan rên nhẹ một tiếng khi cơ thể cô đã tiếp nhận thứ cứng ngắc và nóng hổi ấy – “Thế thích không? Thấy em mặc áo dài như vậy… anh thấy nứng chứ?”

Quân đưa tay vuốt ve lớp lụa mát lạnh sau lưng Loan, chốc sau lại chuyển tay lên phía trước áp nhẹ lên bầu ngực bé nhỏ của cô chị – “Nứng… may mà em không dạy anh đấy, không thì anh chịu không nổi thật. Phía trên của em vẫn như là cô giáo đoan chính, trang nhã. Còn khúc dưới…”

Loan thở nhẹ bên tai Quân, nói luôn: “Như một cô gái sống theo bản năng? Đưa cái lồn ướt cho anh đụ phải không hả chàng trai…”

“Eh… thì…”

Quân còn chưa nói thêm gì thì đôi môi đã bị Loan chiếm trọn, vị ngọt dây dưa trên đầu lưỡi. Đoạn, cô chị cuồng bạo nhún trên thân cậu, khiến hai thứ tạo vật ma sát dồn dập. Cơn khoái cảm lần nữa bủa vây tâm trí, Quân nhắm mắt để cơ thể tận hưởng trọn vẹn cảm giác thư sướng mà Loan mang lại.

Ở bên ngoài, Trinh lúc này đã tỉnh táo trở lại, tuy nhiên cô không biết bản thân nên làm gì tiếp theo. Nhảy xổ vào và khiến mọi chuyện trở nên ầm ỹ, hay là im lặng vờ như bản thân không thấy gì.

Trinh thật sự cảm thấy xoắn quýt, ngoài ra còn có cả cảm giác ghen ghét đến phát điên. Quân và cô không là gì cả, nhưng việc bản thân nhìn cô gái khác nhún trên người cậu ta quả là một cảm giác tệ hại mà Trinh không bao giờ muốn nếm trải.

Đúng là cô có thể lặng lẽ rời khỏi, tuy nhiên tay chân Trinh hiện tại như đeo chì, và ánh mắt của cô thì chưa từng rời khỏi thân thể trần trụi của Quân một giây nào cả. Hơn thế, một vài cảm giác quái dị khác thường đang len lỏi trong tâm trí Trinh.

Cảnh làm tình ướt át của Quân và Loan, tiếng rên khe khẽ và cả những câu khẩu dâm chẳng hiểu sao khiến Trinh cảm thấy có chút kích thích. Cô không khỏi có chút ảo tưởng rằng bản thân mình đang là người nhún trên cơ thể Quân, còn cái khúc thịt thừa cứng cáp lẫn to và dài ấy nên đút vào bên trong cô.

Trinh thốt nhiên đỏ mặt rồi tự liếm đôi môi khô khốc, cô chẳng hiểu bản thân chút nào nữa, có lẽ vì đã quá lâu chưa tiếp xúc với đàn ông khiến cho cô có những khao khát khó nói.

“Chết tiệt… mình… mình điên mất…”

Cảm giác thật sự khó chịu, Trinh không khỏi dằn xé tâm can khi chứng kiến Quân đã đẩy Loan chúi xuống giường, vén tà áo dài qua một bên để lộ cặp mông láng mịn. Sau đó, cậu ta bắt đầu đâm cô gái từ đằng sau, bàn tay mạnh mẽ tát lên bờ mông khiến chỗ đó đỏ bừng.

Trinh càng thấy nóng mặt hơn khi tiếng rên êm ả của cô gái vang lên, cơ thể cũng bắt đầu có chút phản ứng theo bản năng.

Bất giác, Trinh đưa bàn tay xuống dưới chỗ kín, sau lại giật mình bỏ ra. Chỗ ấy của Trinh đã rỉ ra nước, một cảm giác ngứa ngáy và ướt đẫm tương đối khó chịu.

“Phải chi… người đó là mình…” – Trinh lẩm bẩm, có chút ao ước lẫn muộn phiền. Đoạn, cô lắc đầu, hạ quyết tâm rồi rón rén quay lưng bước đi. Trinh sẽ coi như chưa biết gì xảy ra, và sẽ đến gặp Quân vào một dịp khác.

Trinh thất tha thất thiểu rời đi, song khi đến nhà để xe lại giáp mặt với với thầy Tùng một cách bất ngờ.

“Anh… anh… làm gì ở đây?” – Trinh ngạc nhiên hỏi.

“À không có gì, có một giáo sinh xin thầy Ninh đến phòng y tế lấy thuốc mà mãi chưa về cho nên mới nhờ tôi qua xem. À mà, cô đã gặp trò Quân chưa? Hai người nói chuyện rồi chứ?” – Tùng nhìn Trinh, có chút khó hiểu vì sao mặt Trinh lại hồng một cách lạ thường như vậy.

Trinh hơi lúng túng, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra câu trả lời – “Chưa, lúc nãy đến thì em ấy đang ngủ nên tôi tính chờ em ấy dậy rồi sẽ quay lại.”

Ánh mắt Tùng xuất hiện nét nghi ngờ, gã nhờ Hương mà biết chuyện Trinh có mối quan hệ lén lút với Quân. Tuy nhiên, gã cũng không quá để tâm mà cũng đang vội. Vì thế Tùng nói: “Ừm, thế cô về đi, tôi vào xem giáo sinh kia thế nào. Lúc nãy cô có thấy cô ấy không?”

“À… có thấy…” – Trinh hơi hoang mang, nếu để gã này biết được việc đang diễn ra bên trong thì cả Quân và cả Loan đều đi đứt mất.

Thấy Tùng toan bước đi, Trinh vội nói: “Khoan đã! Để tôi đi chung với thầy. Biết đâu em Quân dậy rồi cũng nên.”

Tùng hơi khó hiểu nhưng không tỏ vẻ gì.

Trinh bước theo sau, cố ý giẫm mạnh chân xuống sàn, tạo tiếng động lớn để cảnh báo cho Quân. Ngoài ra cô còn cố ý nói lớn, hỏi Tùng về chuyện chuyến du lịch sắp tới.

“Thầy Tùng, nghe nói sắp tới sẽ cho các em học sinh khối mười, mười một và mười hai đi du lịch trải nghiệm phải không? Hình như đây là chuyện chưa bao giờ có tiền lệ.”

“Ừm, đúng vậy, thầy Kim mới về trường nhiệm kỳ đầu tiên, cho nên thầy ấy muốn cải cách một vài chỗ.”

“Điểm đến sẽ là thành phố biển?”

“Hình như là vậy, nghe nói thầy Kim có vài người bạn làm du lịch ở đó nên chi phí sẽ rẻ hơn.”

“Ồ, tôi háo hức ghê, nơi đó là quê tôi đấy.”

Tùng nghe thế, ánh mắt hiện lên vẻ kỳ lạ. Kế hoạch của gã và Hương nhằm vào Trinh cũng sẽ diễn ra tại chỗ đó. Gã hứng thú nhìn gương mặt không hiểu là vui hay buồn của Trinh mà chỉ đáp “Vậy sao, thế thì tốt quá.”

Nói được mấy câu thì hai người đã đến phòng y tế. Trinh thoáng do dự, rồi cũng chủ động kéo cửa ra và bước vào bên trong.

May mắn rằng mọi thứ đã trở về bình thường, không còn nhức mắt như ban nãy. Quân nằm trên giường, kéo mền nghiêng qua một bên và giả vờ đang ngủ. Còn Loan, dù trang phục vẫn khá xộc xệch song vẫn giả vờ lọ mọ tại mấy tủ thuốc, trên gương mặt ưa nhìn của cô ta vẫn còn đọng lại nét thỏa mãn.

Thấy hai người bước vào, Loan lên tiếng: “Chào cô Trinh, chào thầy Tùng, em đang tìm thuốc đau đầu.”

Trinh gật đầu coi như chào hỏi rồi đưa mắt về phía Quân.

Tùng thì nhăn mũi bởi một mùi hương quái dị quanh quẩn trong phòng, sau mới nói: “Cô có sao không? Thầy Ninh nhờ tôi sang đây để xem tình hình của cô.”

Loan lắc đầu, đáp: “Không ạ, em nghỉ ngơi một chút thì đã đỡ hơn rất nhiều rồi. Làm phiền thầy quá, bây giờ em sẽ quay về lớp ạ.”

“Được rồi. Mau đi đi.”

“Vâng! Em xin phép thầy cô em đi trước ạ.”

Tùng sau đó cũng rời khỏi, Trinh thì vẫn ở lại, đứng kế bên giường Quân và nhìn cậu học trò đang giả vờ nhắm mắt. Không gian thật sự rất im ắng, chỉ có tiếng máy quạt quay vù vù.

“Quân, dậy đi, không cần giả vờ nữa đâu.”

Lúc này, Quân mới mở mắt, nhìn thoáng qua Trinh rồi từ từ ngồi dậy.

“Sao cô biết em thức?”

Trinh nhìn sâu vào khuôn mặt của Quân, hít một hơi thật dài rồi nói thẳng: “Lúc nãy, cô đã ở đây.”

Quân nhíu mày, có chút bất ngờ xen lẫn ngạc nhiên, cô giáo nói như thế có ý gì?

“Em biết không. Mỗi khi nam nữ giao hợp thì trong không khí đều sẽ để lại một chút mùi hương quái dị. Người trong cuộc sẽ không thể ngửi thấy, còn người ngoài nếu như có kinh nghiệm thì rất dễ nhận ra.”

Quân lúc này mới hiểu, rằng Trinh đã thấy việc làm của cậu và Loan. Ánh mắt Quân có chút quyết liệt, ngẩng lên đối diện với Trinh – “Cô nói như vậy, cô muốn gì?”

“Không gì cả. Nhưng em hãy cẩn thận một chút, nếu như không phải cô thì người khác sẽ làm ầm lên đấy. Ngoài ra, cô hy vọng em đừng cúp tiết nữa.” – Trinh nói luôn, cô không thể không nhắc nhở Quân, nếu như không phải trùng hợp thì thầy Tùng sẽ phát hiện ra điều này, và hậu quả lúc đó sẽ rất đáng sợ.

“Nếu không thì sao?” – Quân lạnh lùng nói, cậu quả thật rất ghét Trinh kể từ sau ngày hôm ấy.

Trinh nhìn Quân, thốt nhiên có cảm giác đau lòng, trái tim như quặn lại – “Không sao cả… cuộc đời của em… đều do em quyết định. Nhưng nếu em còn cúp tiết, thì sớm hay muộn em cũng sẽ bị đuổi học. Cô bao che cho em được vài lần, chứ không thể nào bao che mãi được.”

Quân không đáp, ánh mắt như nghiền ngẫm.

“Em đã có bạn gái thì nên cố gắng lên, cuộc sống sau này không chỉ dựa vào gương mặt đẹp trai là có thể tồn tại được đâu. Cô biết em rất thông minh nhưng chưa bao giờ em đặt tâm trí của mình vào việc học cả. Cho nên, cô hy vọng em sẽ cố gắng học, thi đậu tốt nghiệp và chọn một trường đại học thật tốt.”

Quân lúc này như không kiên nhẫn, cậu ta đứng dậy, mặc kệ Trinh mà cứ thế kéo lại quần tây – khi nãy cậu phải che nó bằng lớp mền mỏng.

Ngay sau đó, chẳng thèm chào Trinh một tiếng, Quân cứ vậy cắm đầu bước đi.

“Chờ đã!”

“Cô! Còn có chuyện gì nữa?” – Quân quay lại, gương mặt tỏ ra rất khó chịu.

Trinh thẫn thờ nhìn Quân, cười đắng chát rồi chân thành nói: “Cô thật sự xin lỗi em. Nếu cô là nguyên do em cúp học và em ghét cô thì cứ nói. Ngày mai cô sẽ xin từ chức.”

“Tùy cô!” – Quân bỏ lại một câu lạnh lẽo rồi đi thẳng, chẳng cho Trinh một chút cơ hội để làm gì hay nói gì thêm.

Trinh đứng sững tại chỗ, cảm thấy thật sự tủi thân, ánh mắt đỏ hoe ngấn nước như sắp khóc.

“Có lẽ… đây chính là hậu quả cho những gì mình đã gây ra…” – Trinh lau đi khóe mắt, cố gắng ngăn dòng lệ chảy ra rồi tự nhủ thầm.

P/s: Một chương trung bình 4k chữ, viết từ bốn đến năm tiếng đồng hồ chưa kể thời gian ngồi dò lỗi và chỉnh sửa. Cột sống thì nhức còn vai thì đau bỏ bố. Cho nên anh em đã đọc thì nhớ like và bình luận ủng hộ tinh thần tác giả nhé :3 Sẽ cố gắng đều tay. Nhân tiện, đoán xem điều gì sẽ diễn ra tiếp theo nào. Hahaha. Sắp tới có thể sẽ có vài buổi thác loạn của cô giáo Hương và thầy Tùng, có anh em nào mong chờ không?