Cô giáo, mẹ xinh đẹp của tiểu Thiên – Update Chương 20

Phần 7.
“Em họ!” Tần Thục đi lên chào hỏi hắn rất nhiệt tình.
“Hmm…” Chị gái tháo kính râm ra và trả lời nhẹ nhàng.
Mẹ thì không gặp chị ấy trong một tháng, vì vậy bà đã đi lên và trò chuyện. Tôi nhìn trái nhìn phải, rồi lặng lẽ xách hành lý của ba người vào cốp xe. Tôi mở nó ra và đặt nó vào, trong long ấm ức, sau khi sắp xếp xong bốn người lên xe chuẩn bị về. lần này là mẹ lái, và chị ngồi ở ghế phụ, tôi ngồi ở phía sau với Tần Thục, vẫn không có ấn tượng tốt với y chút nào. Tần Thục nói quay qua nói chuyện, tôi ừ qua loa, giống như đang phớt lờ nó. Chẳng mấy chốc, anh ta không còn làm phiền tôi nữa.
Không khí trong xe hơi buồn tẻ, và tôi ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, chiếc xe đã đến tầng hầm dưới nhà, và tôi rất vui mừng khi thấy nhà. Vội vàng xuống xe, Tần Thục thì đi theo mẹ trực tiếp lên lầu, chị gái liếc nhìn tôi với ánh mắt ngắn gọn sắc bén, tôi đành lặng lẽ mở cốp xe… Tôi theo chị gái lên lầu.
“Thiên đệ!”
Đột nhiên, nghe thấy Lục Hưng anh hàng xóm cạnh nhà gọi tôi từ phía sau. Tôi quay lại và nói xin chào. Anh ta chạy đến bên cạnh, chị tôi lúc này liếc nhìn Lục Hưng, làm mặt anh đỏ lên cúi đầu xuống. Trông thật buồn cười, anh ta nổi tiếng mặt dày, không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại xấu hổ khi nhìn thấy chị tôi, giống như một cậu bé. Lục Hưng đã nói với tôi chuyện này, rất thẳng thắn, anh ấy có ý đó với chị, nhưng đó không phải là tình yêu giữa nam và nữ. Giống như mọi người đều có một nữ thần trong trái tim của họ, và chị gái là nữ thần trong lòng anh ta. Thông thường, một người luôn chỉ có một nữ thần, giống như chị tôi trong mắt Lục Hưng vậy. Lục Hưng đổi chủ đề, “Tiểu Thiên, người bên cạnh mẹ cậu là ai?”
– Người thân của em.
– Ồ. Nhân tiện, cậu có bao nhiêu ngày nghỉ?
” 5 ngày.” Tôi nói: “anh Hưng, 5 ngày tới có gì cho em theo với.”
– Hừ. Khi thời điểm đến, anh sẽ dẫn dắt đội để thách thức lớp của cậu đó.
– Anh giỏi bóng rổ. Nhưng bên bọn em cũng rất tốt, và đừng coi thường ai nhé!
Chúng tôi trò chuyện như thế một lúc sau đó chia tay về nhà. Tôi nằm thoải mái trên giường và duỗi người thật đẹp.
“Hừ… Tôi thở phào nhẹ nhõm!
Nhưng một câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi. Chúng tôi chỉ có ba phòng ngủ trong nhà, phòng ngủ chính của bố mẹ, phòng của chị, và sau đó là phòng ngủ của tôi. Điều đó chắc chắn có nghĩa là tôi sẽ ngủ với Tần Thục tối nay. Nghĩ đến đây, lòng tôi lại bực mình một kỳ nghỉ không dễ dàng có, nhưng cuối cùng phải ngủ với người mà tôi chán ghét mỗi đêm. Lúc này, mẹ tôi bước vào với một chiếc gối trên tay, “Hôm nay Tần Thục sẽ ngủ với con.”
“Ồ.” Tôi bơ phờ trả lời.
Mẹ trừng mắt nhìn tôi, sau đó đặt chiếc gối trong tay bên cạnh. Bất lực nhìn chiếc gối, tôi thực sự muốn ném nó đi. Khi tôi đang xem TV trong phòng khách vào ban đêm, mẹ nhận được một cuộc gọi từ cha, và hóa ra cha tôi đã xuống máy bay! Và sẽ đi tàu qua đêm về nhà vào ngày mai!
Tôi cũng rất vui khi nghe điều đó. Bố chắc hẳn đã trở về với rất nhiều niềm vui và những đặc sản ngon miệng. Lúc này, tôi vô tình chú ý đến Tần Thục, hắn mỉm cười, nhìn mẹ một lúc rồi lại nhìn chị tôi đang cầm cái gối. Thật kỳ lạ!. TV trong phòng khách bị chị và mẹ chiếm dụng, hai mẹ con bị mê hoặc bởi bộ phim ngôn tình. Nhà tôi có hai máy tính, một máy ở trong phòng của mẹ, và có một cái trong phòng của chị. Vào kỳ nghỉ, tôi đến phòng mẹ để chơi, không có bất kỳ trò chơi nào mà tôi thích, vì vậy tôi chỉ lên mạng và trò chuyện. Sau khi chơi một lúc, tôi nhớ ra đến với trang web đó. lắng nghe chuyển động bên ngoài, sau khi cảm thấy an toàn, tôi gõ theo trí nhớ, một hộp đăng nhập bật lên và nó yêu cầu mật khẩu. Tôi nhắn tin cho Lưu An đang online, “Mượn tài khoản trang web của cậu.”
“…”Lưu An chấm chấm mấy lần.
– “Nhanh.”
– “Nhân tài à, không thể cho cậu vô cớ.”
Tôi sững sờ một lát, lập tức gõ chữ: “cậu muốn gì?”
– “Thật ra cũng không có gì, sau này hãy cho mượn bài tập của cậu để chép bài,….”
– “Chết tiệt! Mập mạp chết bần, làm như kiểu cậu chưa bao giờ chép ấy?”
Lưu An thả icon với một nụ cười tự mãn, tiếp theo là tài khoản và mật khẩu.
– “Cảm ơn.”
– “Hehe, cậu làm việc điều độ nhé.”
Tôi nhập tài khoản và mật khẩu trên trang web và đăng nhập thành công. Lưu An lại gửi thêm một câu: “Bài tập về nhà trong kỳ nghỉ tất cả phụ thuộc vào cậu cả đấy…”
Tôi phớt lờ, tập trung vào mạng. Một đống tin nhắn và thông báo nhảy lên, chết tiệt! mập mạp không biết làm quái gì thế. Tôi bỏ qua, và chỉ tìm kiếm cái cần xem. Đột nhiên, tiếng gọi “Tiểu Thiên” làm tôi sợ hãi, và nhanh chóng thay đổi tab rồi quay lại, mẹ dần đến bên cạnh.
“Đừng chơi quá lâu.” Mẹ vỗ vai tôi.
Rõ ràng bà không để ý, tôi thở phào nhẹ nhõm, “Dạ. Con chơi một chút thôi.”
Tủ quần áo ở cạnh bàn máy tính, và mẹ mở tủ lấy đồ để thay quần áo. Tôi giả vờ mở một vài cái cổng khác, trong khi chú ý đến hành động của Mẹ. Lúc này, mẹ cúi xuống và lục lọi đồ lót của mình, vì vậy mông mẹ hếch lên ngay trước mặt tôi, và dưới lớp phủ nhẹ của chiếc váy màu lục lam, cặp mông đẹp tròn trịa và đầy đặn thật quyến rũ. Tôi sững sờ một lúc.
Mẹ tìm quần áo xong quay đầu lại, kỳ lạ nhìn tôi: “Con đang nhìn cái gì vậy?”
– “Con…” tôi nói với một tiếng cười khô khốc, “muốn xem mẹ mặc gì vào ngày mai.”
– “Vớ vẩn, mẹ đang tìm đồ ngủ đây nè”
– “Ha, bộ đồ ngủ này đẹp quá.” Tôi hùa nịnh bợ
– “Thật sao?” Mẹ ướm vào cơ thể mình, một đôi mắt đẹp lấp lánh đánh giá.
Người mẹ bình thường trang nghiêm hiếm khi thể hiện ra sự đáng yêu như thế này, và tôi cảm thấy trẻ hơn mười tuổi. Tôi mỉm cười và nói: “Vẻ đẹp của mẹ là chính, nên mọi thứ khoác lên đều đẹp.”
“Ngươi không cần phải nịnh bợ.” Nói xong rồi mẹ đi tắm. Tôi nhìn bà bước ra khỏi cửa và nhanh chóng mở trang web. Mở blog của người đó nhưng không có bài viết nào cập nhật, hơi thất vọng mở sang của “Cậu bé bán hoa” thì có một bức ảnh mới!. Đây là một bức ảnh được chụp từ phía sau, và trọng tâm của bức ảnh là một người đang mặc đồng phục học sinh, cô ấy kéo chiếc mũ và quay lưng lại với máy ảnh, mang theo một chiếc cặp học sinh màu hồng sau lưng, từ bức ảnh thấy rằng họ đang ở trong một chiếc xe bus. Mắt tôi gần như bốc cháy, tôi biết cô gái đó. Cô ấy là Tiêu Tĩnh!!!
Nhìn vào thời gian của bài đăng, là 17:31 chiều, thời gian các học sinh trở về nhà bắt đầu kỳ nghỉ. Chắc hẳn Tĩnh đã gặp Lý Tân khi cô bắt xe buýt. Không! Hẳn là hắn ta theo dõi tiểu Tĩnh. Yên lặng!…
Chỉ có một bức ảnh này, nhưng tôi không thể ngồi yên và xem đi xem lại. Tiểu Tĩnh trong bức ảnh nhìn ra ngoài cửa sổ và dường như không chú ý đến hắn ta phía sau. Váy đồng phục học sinh dài đến đầu gối, để lộ bắp chân trắng, dịu dàng và ưa nhìn. Đăng ảnh này lên blog, Lý Tân muốn làm gì? Hắn đã làm gì trên xe bus?… Rất nhiều suy nghĩ linh tinh lóe lên trong tâm trí, có phải giống như này trên xe bus trong mấy bộ phim jav, nam chính với nữ sinh vụng trộm…
Tôi lắc đầu thật mạnh và cố gắng cho mớ hỗn độn đó ra khỏi đầu. Phải gọi điện thoại cho tiểu Tĩnh, nhưng sẽ nói gì đây? Dù sao,…. Tôi tắt máy tính và đi đến phòng khách. Chị gái vẫn đang xem phim với sự thích thú, nằm dài trên ghế sofa. Tần Thục không biết đã đi đâu. Tôi nhấc điện thoại lên gọi đến nhà Tiểu Tĩnh.
“Alo.” Đó là giọng nói một người phụ nữ nghe có vẻ ngọt ngào.
Tôi hơi đơ đơ nói: “Xin lỗi, Trần Tĩnh có ở nhà không ạ?” Tôi cố tình hạ thấp giọng.
– Ngươi là…
– Con là bạn học của Tiêu Tĩnh, có chuyện muốn thông báo cho cô ấy.”
– Vậy à, cậu chờ một chút, tôi sẽ gọi Trần Tĩnh qua.”
Tôi hồi hộp chờ đợi, nghĩ rằng người phụ nữ trong điện thoại hẳn là mẹ của Tiêu Tĩnh. nhìn vào phòng tắm, mẹ tôi vẫn đang tắm bên trong đó hẳn phải lúc nữa mới ra.
– Alo!… Tiêu Tĩnh nghe máy.
– “Là tớ.”
– “Cậu thật táo bạo, sao lại gọi giờ này?” Tiêu Tĩnh sửng sốt.
Nghe giọng điệu của Tĩnh, dường như không có gì khác thường, tôi cố gắng nói: “Ngày mai tớ muốn mời cậu đi chơi.”
“Thật sao?” Tiểu Tĩnh nhìn rất vui vẻ.
Có lẽ tôi suy nghĩ quá nhiều, nếu Lý Tân làm gì thì Tiêu Tĩnh chắc chắn sẽ không phải như bây giờ. Nghĩ đến đây, tôi thả lỏng: “Đương nhiên là sự thật, không phải cậu vẫn luôn muốn đến công viên giải trí sao?
Ngày mai chúng ta đi thôi.
– “Uh-huh, thật tuyệt!”
– “Vậy nhé, chúng ta sẽ gặp nhau tại quảng trường xx vào lúc 10 giờ sáng ngày mai.”
– “Cái đó, Tiểu Thiên…”
– “Hả? Có chuyện gì sao?”
– “Ngày mai cậu có thể mặc bộ đồ tớ đã tặng lần trước không?”
– Cậu muốn ta mặc đồ đôi à?_ Tôi nhớ chiếc áo sơ mi đôi đó.
– Không sao chứ?_ Tiêu Tĩnh giọng chờ đợi
Tôi nghiến răng, “Không thành vấn đề.”
Lúc này, mẹ bước ra khỏi phòng tắm, tôi nhanh chóng nói: “tớ cúp máy trước. Hẹn gặp lại vào ngày mai”.
Mẹ hỏi tôi nói chuyện với ai, tôi chủ trả lời qua loa, nhưng khi nghe nói ngày mai tôi ra ngoài thì bà ngăn cản.
– “Tại sao? Mẹ sẽ không cho con ra ngoài chơi một ngày ư?” Tôi lo lắng hỏi.
– “Tần Thục đã ở nhà chúng ta đã lâu, mẹ muốn đưa nó ra ngoài chơi, ngày mai chúng ta sẽ đi.”
– “Con không đi.” Lại là Tần Thục, tôi hung tợn nói: “Con đã hứa với bạn học rồi, không cần biết ngày mai thế nào con sẽ đi với bạn”.
– “Mẹ, con cũng đi sao?” Chị tôi hỏi với hỏi theo
– “Con có việc sao?”
– “Ngày mai con sẽ có hẹn với bạn trai.” Chị tôi nói.
Sắc mặt mẹ trầm xuống, tôi và chị gái im lặng, khi thấy trận chiến sắp nổ ra, Tần Thục bước ra khỏi phòng: “dì ơi, ngày mai con sẽ ở nhà học tập. Đừng làm phiền mọi người vì con.”
Mẹ trừng mắt nhìn chị và tôi: “Sao các con lại vậy chứ… Các con nhất quyết phải đi.”
“Con không đi.” Tôi quyết tâm.
Mẹ không ngờ tôi sẽ nói lại, và tức giận nói: “Thiên, con đi chơi với cô gái đó phải không?”
Bầu không khí đột nhiên giảm xuống mức đóng băng. Tôi im lặng không nói.
– “Ngày mai con không được phép đi đâu cả.” Mẹ tức giận. Giọng điệu bà làm tôi lo lắng, phải làm gì đây…
“Dì Hồng!” Tần Thục ra vẻ cầu xin: “Con thật sự không muốn đi.”
Mẹ liếc nhìn anh ta, “Con cứ nghe dì.”
– “Dì Hồng, dì đừng làm các em xấu hổ. dì có thể suy nghĩ cho con, con đã rất hài lòng rồi.” Anh ta vẻ mặt buồn bã, “Nhưng vì chuyện này mà ai cũng không vui thì con không muốn như vậy đâu”.
Khuôn mặt mẹ dịu lại, “Ngày mai, dì sẽ đi cùng con, và họ sẽ hối hận vì đã không đi, sẽ có thức ăn ngon và vui vẻ.”
– “Tần Thục, con tắm rồi nghỉ đi, ngày mai dậy sớm đi.” Vừa nói, mẹ vừa quay trở lại phòng ngủ.
Tần Thục ngượng ngùng nhìn tôi và em gái: “xin lỗi hai người nhé.”
Tôi cảm thấy tức giận trong lòng, nếu không phải vì y, làm sao thành như này. Vì vậy, tôi không buồn để ý đến anh ta. Chị gái dường như cũng không vui lắm khi nhìn thấy Tần Thục, vì vậy cô ấy chỉ gật đầu. Cứ như vậy, y đứng đó nhìn rất xấu hổ… Sau đó, tôi đi tắm, và muốn lên kế hoạch cho cuộc hẹn của mình vào ngày mai vì vậy tôi đã đi về phòng ngủ. Tần Thục vẫn chưa đi ngủ, tôi thật sự muốn anh ta đừng ở đây. Sau một thời gian dài, cuối cùng tôi cũng không thể cưỡng lại sự mệt mỏi tích tụ trong tháng qua, và ngủ thiếp đi nặng nề.
Vào nửa đêm, mẹ tôi đang ngủ trên giường, và ánh trăng qua cửa sổ nhẹ nhàng soi lên mặt mẹ tôi. Bà từ từ mở mắt, đứng dậy muốn đi vệ sinh để giải tỏa. Mắt lờ đờ, bước ra ngoài qua phòng khách, nhìn thấy một cái bóng đen trên chiếc ghế dài. Hơi giật mình, mẹ ngạc nhiên hỏi: “Ai vậy?”….