Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 755 Lượt Xem

Phần 7

Đối với tôi lúc nãy thời gian gọi là buổi tối nghe thật kinh hãi. Tôi mong nó đừng bao giờ đến và ước gì bỗng dưng trái đất ngưng quay đại cho rồi để thì giờ chết cứng, chẳng còn nhúc nha nhúc nhích gì nữa. Phần mụ chủ, sau khi đánh một giấc no nê, mụ thức dậy phổng phao quá lẽ. Mụ ngáp chừng muốn nứt cả vách, mụ uốn éo cái thây trâu nước của mụ nhìn muốn kinh. Tôi phải nhắm mắt tịt lại để đừng bị ám ảnh vì những cuộn thừng quấn ngang, quấn xéo trên người mụ.

Hai mông đít mụ uốn vồng tựa hai cái thuyền thúng, ví như có thằng nhỏ nào đứng vô lắc, chỉ thấy thuyền chớ chẳng thấy nó đâu. Còn hai vú mụ y như hai cái bánh xe hơi bị nổ tét, nó cà rề cà rề chảy thõng xuống hết hồn. Mụ vẫn chưa mặc quần áo nên khi mụ vặn người, cái họng nước chửa lữa nó tè loe ra bắt khiếp. Mụ nhí nha nhí nhảnh kêu lên : ngủ thiệt đã, ngon chưa bao giờ ngon bằng.

Chợt mụ nhìn thấy tôi, mụ hỏi ngang xương : chớ nãy giờ mày có chợp mắt được chút nào hôn tửng. Tôi lí nhí nói, mụ có vẻ thương nên phán : sao hổng cố phiêu du tí tẹo cho êm, hả con. Tôi thiếu điều muốn đào mồ cuốc mả mụ lên mà nhìn cái tướng hầm hầm của mụ ớn quá. Tôi nói lảng cho xong việc.

Mụ ra lịnh tôi : mày vô “ xạng “ cho má mấy thứ, lấy cái quần lãnh nhung với cái áo ngắn tay, bận cho mát. Tôi xăm xăm tính vô làm liền, mụ gọi giựt lại biểu : mày lấy cái “ coóc xê “ có viền đăng ten và cái “ sịp “ bằng lưới cho má, thời tiết này phải bận mấy thứ đó mới hạp.

Tôi chun vô mò mò trong hộc tủ, con mụ bầy hầy chớ đồ đạc xếp coi gọn, thứ nào riêng thứ ấy. Áo thì mụ treo trong tủ, quần cũng máng trên móc, còn ba thứ chuối chiên với lá nem thì mụ sắp trong ngăn. Tôi xách lên, cái nào cũng bự, cỡ hai cái đầu bọn nhóc chun vô cũng còn dư. Có điều, thứ nào cũng thưa, như hổng che đậy gì hết. Tôi thắc mắc cầm chừng : đàn bà dị tổ, hổng bận thì thôi, còn bận mà hở hang như vậy thì để lỗ cho rồi. Tốn tiền mua ba thứ mắc tổ mẹ chi hổng biết.

Tôi ôm đùm ôm mớ ra đưa cho mụ. Mụ nẹt phách lối : chớ mày cởi tao ra thì giờ phải bận lại cho tao chớ. Tôi xửng vững, đầu khởi sự muốn quay mòng mòng, tai ù điếc mà họng thì tắc nghẹn. Dù mụ nói hé đã dội nước sơ rồi mà sao mùi chua hổng hết, mụ đứng tồng ngồng chưn dạng nạnh ra. Tôi phải hé môi năn nỉ : má làm ơn khép bớt giò lại, chớ con bận đồ đụng chạm má lại té ra chắc con chết mất.

Mụ có vẻ khoái chí tử nên bụm miệng cười rần. Mụ nói loắng thoắng : ý nhỏ ơi, mày đừng nhắc, má cười nôn ruột. Và chưa chi bả rú ầm lên : coi chừng mày lại làm má té đái thì lúa. Tôi rủa thầm : mẹ tổ, con mụ làm như thùng gỗ chứa rượu, muốn phịt ra lúc nào thì phịt. Tôi hổng dám ho he chọc mụ nữa, cứ điềm nhiên bận áo xống cho xong. Tôi cầm cái chuối chiêng giăng ra như người bán hàng mời khách xem tấm lụa. Mụ lắc lắc người rồi xỏ hai tay vào, ngực mụ rung cỡ con rắn chuông nghe tiếng sáo. Tôi quàng vô hai tảng cơm cháy đen thui rồi vòng sợi dây đai ra sau lưng mụ. Mụ quay cái rẹt biểu tôi xiềng nó lại. Tôi dòm cái lưng bè bè của mụ với những chỗ lồi chỗ lõm mà bắt lo ra.

Mụ kéo tôi lại thực tế : mày bợ sửa dùm hai dzú cho má rồi hãy móc khóa lại, mày để thế này coi hổng đặng. Bả xàng người, chưa gì tôi nhìn rõ mấy chỗ phòi ra ở dưới nách cái chuối chiên, coi như mớ mỡ bò bơm dư vô đầu van bị xì nhễu vậy. Tôi dùng cạnh tay đùn mớ lều phều đó vô dưới cái “ coóc xê “, giặm tới giặm lui cho nó đứng chun ra lại rồi bấm tách cái móc sau lưng. Mụ nhún thử vài cái, thấy coi bộ rung rung mà hổng lòi phèo ra mới chịu.

Xong một phần, giờ lại đến phần khác. Mụ nhón cái chưn, lẩy bẩy chực té. Bắp vế mụ lùng nhùng, mụ cố kềm mà vẫn nghiêng như tường nhà sắp xụm. Tôi quíu hổng biết phải làm sao, mụ la rầm trời : mày vịn tao chớ, tao té bây giờ. Tôi vo cục cái sịp, vội xốc vô nách mụ, hơi mụ xộc lên, tôi kềm hơi thở. Mụ xiêu vẹo đổ vào người tôi, cái mùi khăn khẳn bốc ra từ nách, từ cổ, từ háng mụ trộn lộn vô nhau thành một mùi khó ngửi. Tôi muốn ách xì mà cố nín.

Mụ vẫn ngây thơ ngả dựa vào tôi, tự dưng mụ nhõng nhẽo mới đọa : cưng ơi, má dựa con êm quá, đâu con ôm xiết má chút coi. Bỏ mẹ, thế là chết dấm chết dúi tôi rồi. Nào tôi có nhường hay sang tay cho ai được nên đành phải ôm mụ lắc lư. Hai tay tôi choàng ngang nơi cặp dzú, tôi nghe phùm phùm mà mụ thì õng ẹo than : chèng ơi, mày đè dzú má ngộp thở quá, mày phải bụm bằng bàn tay kìa, chớ cánh tay mày như cái cùm, mày xiết chắc má bể ngực ra mất.

Tôi nghĩ con mụ này nứng xảng, bất cứ lúc nào cũng muốn đàn ông bóp dzú mới ưng. Thôi thì cũng đành, tôi xòe rộng hai bàn tay vồ lấy hai cục mỡ, hổng một chút háo hức. Vậy mà con mụ thì khen loạn xạ tôi : mày bụm đã nghe mậy. Rồi bả giục tôi : mày bóp xào cho má một chút, người ta nói bóp cho máu lưu thông thì người mới sống lâu tuổi thọ. Tôi rủa ngầm : cỡ mẹ sống dai thì bọn đàn ông liệu chết tiệt cả. Nhưng nói gì nói tôi cũng phải thực hiện lịnh của mụ. Tôi bóp lấy bóp để hai tảng vách tường, nghe phọp phọp như ruột xe hơi bị nát, mụ chèo chẹo rên : sướng…sướng, nhóc ơi.

Tôi bực mình lắm rồi. Lục bục phải nhắc lại mụ : má biểu con xỏ quần lót mà giờ má èo ẹo vầy thì chừng nào mới xong. Bà tỉnh hồn nói : ờ hả và chịu cho tôi bận. Bả chênh vênh đứng hoài hổng vững, tôi phải kéo cái ghế cho bà ngồi để mặc cho rồi. Bà như con voi ngồi dù có cố mấy hai giò cũng quơ quơ đảo tít. Tôi phải lom khom lúc cúi, lúc ngồi mới xỏ được hai ống sịp vô hai cột nhà sần sùi của mụ.

Kéo cái sịp lên gần bụng mụ chừng nào thì đầu óc tôi càng hoa lên chừng đó. Mụ chẳng cần xổ hơi ra mà vẫn khắm rức mũi lên. Đã vậy mụ còn bổ chổng kềnh mới chết tôi một nước. Hai giò mụ khệnh khạng khua vào nhau, hơi hướm gì từ chỗ nây, giữa háng phùn phụt thi nhau thổi. Tôi lợm giọng thấu trời, mụ nửa ngả ngửa, nửa bật ngồi ra nên nhìn cái húm xấu xí vô cùng. Tôi nghĩ có con cua hay con chuột cống chết ngộp dính cứng ở đó. Tôi vốn ngán mớ lông chuột chỗ mất chỗ còn, tôi nhìn mụ giờ cũng y như vậy.

Mụ lại tưởng tôi thích nhìn nên cố dạng thêm giò ra, cái húm khép lại còn đỡ, giờ bị doãi ra coi như con chuột cống lì lợm cóc sợ người, đang nhe răng ra châm chọc. Mụ cắc cớ hỏi ướm tôi : sao con thấy lồn má đẹp hết ý hôn. Tôi nuốt nước miếng mà khen đến khen để : đẹp vô ngần, cỡ này ai dòm mà hổng ứa nước bọt. Mụ cười rần và lại ví tôi kẹt cứng thêm nưa : con khen má rất vui, đâu con thử hửi coi nó “ xơm “ cách nào.

Tôi giả đó hổng nghe, nào dè mụ xấn xổ túm lấy tóc tôi giựt chúi nhủi úp mặt vô lồn mụ mà rít : hít vô, hít sâu vô coi… Tôi thấy vũ trụ xoay vần, trời đất tối thui, thứ ghì đâm giặm vô má, mặt tôi như chổi chà cùn, tôi cố giương mắt dòm, toàn lông là lông dựng đứng như bàn chông.