Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 754 Lượt Xem

Phần 23

Bọn nhóc tụi tôi sống dưới trướng bà chủ tựa như bụi ô rô mọc hoang ngoài đầm bãi, hoặc tựa đám lục bình héo nằm chết dí trong vũng lầy, hoặc tựa mớ tầm gửi sống nơi gốc đại thụ khô. Chẳng đứa nào nghĩ ra tương lai mình sẽ tối sáng thế nào. Con đường vợ con nối dõi rồi đây thằng nào sẽ có. Tăm tăm mù mịt, chẳng thấy đâu là đầu, đâu là cuối.

Mụ chủ than cả ngày : nuôi tụi bay tốn quá, cóc nhờ vả gì được. Bả kêu cho có kêu, chứ bả biết thừa là bất quá cho tụi tôi ngày vài chén cơm thì lại bắt làm không công chết xác. Nội việc bóp chân đấm tay, mằn lưng, gãi bẹn cũng đủ não nề cho bọn này, còn nói chi phải tắm rửa, thay quần thay áo, bắt chí, dọn mùng. Ôi thôi toàn những việc trời ơi đất hỡi, phải hít ngửi cái mùi xì dầu hôi như tổ cú của mụ.

Đó là chưa nói tới những tối mụ lên cơn bất tử, mụ bắt từng thằng làm cho mụ hạ cơn nứng rực. Thân hình mụ phục phà phục phịch, cứ như thúng như nia, còn tụi tôi thằng nào cũng như con nhái bén nằm trên bãi cứt trâu chớ ra hình ra dáng gì. Đồ đạc của mụ thì tựa nia, tựa xáng, còn trái ớt tụi tôi như cọng cỏ chút ni, làm sao gây cho mụ hứng khoái đây chớ.

Hì hà hì hụi, trợn mắt trợn mũi đâm chí cha chí chát, mụ lạch bạch như con tê, chẳng ăn thua gì hết, mụ chửi nhoi : mẹ họ, tụi bay làm tao còn bắt ngứa thêm. Rồi mụ nạt nộ không cho thằng nào nằm trên bụng mụ, mà bắt cả đám phải bu vô đồng lượt làm cho mụ mới ưng.

Thằng dận tay, thằng bợ chưn, thằng đạp lên mông, thằng ngồi lên bụng, đứa nào cũng ở truồng, ra sức mà vặt, mà véo, mà bóp, mà chà. Da mụ dầy cui như áo giáp, tay tụi tôi mó vô như vách sắt tường đồng, thoang thoảng còn ngửi mùi chua khắm từ mồ hôi, háng, kẹt thịt của mụ tiết ra mà sợ.

Thằng nào vô phúc bị mụ bắt xoa hông, bóp vú thì bỏ mạng sa trường. Cầm cái là vú của mụ cứ tưởng tượng như cầm miếng bánh phở mới tráng xong. Nó dài nhằng, có lớp có lang, vậy mà mụ bắt phải bóp cho mụ thư giãn thì cố tổ ai làm cho nổi. Thôi thì vùa đại vùa càn, bóp nhào bóp nhỏi, mụ kêu như ri : làm cái đéo gì mà như ma sờ lồn con gái. Chả hiểu ma sờ thế nào mà mụ cứ toang toáng chửi bọn tôi mới tức.

Còn thằng mụ bắt o bế cái họng chữa lửa của mụ mới tảng thần hơn nữa. Thằng nhỏ đã xòe hết bàn tay mà cứ như cái mụt nằm trên lưng người. Nó cố nhào, cố khảy mà có thấm tháp gì đâu. Mụ vùng vằng như bị trói và thảy tung cái háng lên, còn phát rắm tóe ra mới khiếp. Nghe như trọng pháo bắn cầm canh mà thúi ôi là thúi.

Thằng nhỏ băm vằm cái miệng hũ xọp xọp mà mụ còn kêu chẳng ăn thua gì. Mụ hành đủ kiểu, nào mày banh, mày móc, mày mò, mày giặm cho tao. Cắc cớ mụ còn lịnh mày bắt nó há miệng coi có bị sứt mẻ gì trong đó. Tội nghiệp thằng nhỏ nhăn mày nhăn mặt vì cái hơi bị úm nó độc địa cách gì.

Khám còn hơn phụ nữ đi khám phụ khoa, lại còn bị mụ bắt hửi coi có hôi hám gì không. Chèn ơi, tệ hơn mắm để quên sình thúi mà thằng con cứ phải khen thơm, thơm vô cùng. Tưởng là đẩy đưa để mụ tha tào, ai dè mụ ra lịnh thơm thì mày “ mi “ nó cho tao lấy thảo. Thế là cuộc đời đi đứt, có xúc miệng bằng ô cô lôn cả tuần lễ cũng không gột hết mùi thum thủm bay ra.

Y như rằng sau đó mụ mệt đừ cho bọn này di tản chiến thuật là cái thằng xui tận mạng như chơi gái gặp “ nô he “ thế nào cũng ói ra mật xanh mật vàng vì lợm giọng. Bữa nào thiên bất dung gian, mụ ể mình. Như thường lệ, tụi tôi kéo vô chờ nhận lệnh, nghe mụ phán : bữa nay tao mệt cho bay nghỉ là tụi tôi mừng quá sức.

Cả bọn hối hả đánh bài chuồn, tấp nhau xuống nhà sau nói hành, nói hẹ mụ. Tối đó, thằng nào cũng đem hết tâm tư ra kể lể cho quên hận. Thằng than : ở với mụ thét rồi dòm thấy hết chớ mà thằng cu con hết cựa quậy nổi. Rồi nó thắc thỏm : kiểu này mai mốt lấy dzợ, nó điếng liệt luôn thì lúa. Một thằng khác chen vô : lúa gì mà lúa, thì cậy tao mần thay con dzợ mày cũng khoái chớ răng. Vậy là cãi nhau chí chóe, làm như chuyện vợ con đã có hiện tiền.

Thằng khác thì nói : đàn bà cũng có người xấu, nhưng đâu đến đỗi như mụ. Rồi nhóc kể vanh vách những nét xấu của mụ ra. Mỗi đứa một tiếng gom vô, tưởng đâu mụ là chằn, là hủi gì cũng nên.

Ba đời mụ hiếp đáp tụi tôi mà thằng nào cũng ngậm tăm mới lạ. Cho nên cái bữa đến phiên thằng nhị ca vô ngủ với mụ theo lịch chia sẵn thì bọn tôi ém kỹ nơi sau. Tụi tôi lo phè phởn rồi lăn quay ra ngủ một giấc.

Nửa đêm chợt bị dựng dậy như xảy cháy nhà. Thằng nhị ca phóng ra mặt hổng còn hột máu. Nó ấp úng mãi mới thốt ra : mụ xí lắc léo rồi. Tụi tôi chưng hửng hỏi sao sao, thằng nhị ca lùng bùng một hồi mới lặp bặp : em nằm thấy mụ im im tưởng mụ ngủ, dè đâu mụ thăng luôn hồi nào hổng biết. Chừng em để tay lên ngực mụ lay gọi nghe mụ cứng ngắc, em mới hoảng, dè đâu em nằm bên xác mụ từ tối mới khiếp.

Bọn tôi mừng mà lo. Mụ chết mà vẫn còn ở truồng, đây rồi điều tra hỏi mới giải thích ra sao. Bọn tôi nghĩ hoài hổng ra vì xưa rày có gặp trường hợp mẹ rượt này lần nào. Mụ chết đã đành mà còn quấy rầy bọn tôi mới chết. Lắm thằng lại lo hỏi um : vậy rồi tụi mình đi đâu đây.

Tôi đang bực nên nói dấm dẳng : thì đi tù chớ còn đi đâu nữa. Họ sẽ nghĩ là tụi mình đầu độc bả để cướp gia tài, chớ còn gì. Mặt thằng nào cũng xanh lét. Rối rắm tùm lum.

Cả đêm chẳng ai còn bình tĩnh ngủ lại. Đến sáng thì buộc phải gọi báo cho xong. Một thằng chạy ra đồn, còn cả bọn xúm nhau mặc đồ và hè nhau chớ đụng chạm gì chỗ mụ. Khi cảnh sát đến, họ hỏi han rồi vô, thấy mụ ai cũng trợn mày trợn mắt. Họ tra vấn huyên thuyên, bọn tôi có sao nói vậy.

Khám nghiệm hổng thấy có dấu vết thương tích nên họ kết luận là mụ chết tự nhiên. Vì không có con cái và cũng hổng thấy di chúc gì để lại, nên họ đuổi cổ bọn tôi ra và lịnh tịch thu sung vào công quỹ.

Bọn tôi nhếch nhác rời khỏi nhà, mỗi thằng tự tìm cho mình một phương hướng. Thằng nào cũng trải tháng năm ở đợ, khi ra đều tay không với độc bộ áo quần mặc trên người. Tụi tôi trở lại cuộc đời hẩm hiu không biết đến ngày mai.

Thỉnh thoảng tôi có dịp đi ngang ngôi nhà thì thấy đã đổi thay hết. Ai đó đã mua hay chiếm mảnh đất, phá bỏ công trình cũ và đang cất lên cơ ngơi mới. Tôi không được vào vì chả ai biết tôi từng có thời sống lâu ở tại đây nên không cho.
Hết