Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Cô Chủ Và Đám Nhóc Con Hư Hỏng ( 23 Phần )
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Sex Người Lớn, Bạo Dâm, Biến Thái, Hiếp Dâm, Tập Thể
Thể Loại: truyen hay, truyện sex cô chủ, truyện sex hiếp dâm
Lượt Xem: 771 Lượt Xem
Phần 12
Hồi gần đây cần đi ra ngoài, mụ chủ đều dẫn theo hoặc thằng nhị ca, hoặc là tôi. Mụ nói : tụi bay lớn bộn rồi, cần đi theo tao để học hỏi kinh nghiệm. Hổng biết thằng tèo học được gì từ mụ, chớ tôi thấy bù trất. Mụ đi góp tiền hoặc đi lấy hụi chết thì có gì để học, ai trả sòng phằng thì mụ còn tử tế, ai lề mề mụ chửi tới mây xanh. Vậy hay ho gì mấy món ba que xỏ lá, nói tục nói tằn mà lấy kinh nghiệm.
Đã vậy thôi, tới đâu mụ cũng kêu tụi tôi với danh xưng má má con con ngọt xớt, kể thôi đủ thứ, nuôi tụi tôi tốn giàng trời, đối xử tụi tôi như con đẻ, vậy mà tụi tôi còn nhõng nhẽo hành mụ muốn banh ta lông luôn. Hai thằng tôi nào dám phản đối nên ai cũng tin, chớ nào họ có ở trong chăn đâu mà biết có rận.
Tôi đến khổ với mụ. Đại ca với nhị ca tồng ngồng cao nhứt nhà nên lãnh nhiệm vụ mỗi đêm vô phục vụ và ngủ luôn ở trỏng với mụ. Trần thân chịu nhục, mụ thức thì bắt hết đấm lưng, bóp cẳng, gãi ngứa, nhổ tóc sâu, rồi lại hành sờ này, bóp nọ. Mụ nứng lên rú như người tam tam, hét tụi tôi bằm trên, vọc dưới. Mà nào mụ có sạch sẽ cho cam, mồ hôi thì chua, hơi thở thì thúi, lại thêm ba món mắm giữ lâu trong họng chữa lửa, chao ôi nó mới làm đầu óc tụi tôi muốn đi chơi ráo nạo.
Dường như thiếu bóp vú hay móc lồn thì mụ khó ngủ sao đó. Mụ hành hai thằng bắt nhừ tay, rã gối, dận huỳnh huỵch, đấm thùm thùm mà mụ vẫn ré lên than nhẹ hều. Mụ đòi tụi tôi phải thụi mụ như búa tạ, như dàn khoan, như máy đóng cừ, làm sao tụi tôi kham cho nổi.
Trợn trừng trợn trạo móc còn hơn móc cống, vét còn hơn vét đìa, mụ cong tớn lên, giập đùi bưng bưng, cuốn đít phăng phăng, ẹo lồn cuốn vú như nhào xiếc. Những lúc đó nếu có hai thằng còn đỡ, nhược như cắc cớ mụ chỉ cho một thằng phục vụ thôi thì có nước le lưỡi chớ chơi sao. Mụ thì như con bò mộng, như cỡ tê giác, da có vày có vảy mà bàn tay tụi tôi thì như đất như bùn, mụ bắt phải bóp tới thòi lòi cục nứng ra thì bố ai làm cho nổi.
Vậy mà vẫn phải ráng, mụ vừa thụ hưởng vừa chỉ vẽ thêm : mày đút nguyên cườm tay vô, gồng lên rồi xoay vòng tròn khắp lượt, chừng nào thấy tao rùng mình kịch liệt đó mới là tới mức. Còn cà quơ thì chỉ ngứa lồn tao, chớ có chút nị cảm hứng nào đâu. Nhiều khi tôi đã nghĩ lén thủ sẵn một cái chày đâm tiêu, nhơn lúc mụ đang phiêu phiêu phưởn phưởn thì lụi đại vô dọng cho mụ tanh bành để mụ chừa mà sao ớn quá.
Cỡ mụ nổi sùng, tấn tôi xuống giường rồi dùng tấm thâm bồ tượng đè lên, chắc là tôi vụn còn hơn bụi. Song nếu đẳng rẳng dùng phương pháp thủ công thì chừng nào mụ mới đã đây. Thiệt là oan gia nghiệp chướng.
Quầy quật coi mòi nhứ nhừ thì mụ ói thôi là ói, bình thường đã khắm, nay khí dâm trộn lộn với hơi hướm của mụ còn dễ sợ hơn. Nó giống mùi chuột chết, giống mùi cứt ráy ướt, lại giống mùi thằng chỏng chết sình, ôi thôi bịt mũi hổng kịp. Mụ xón ra nào phải từ từ, nó xè xè như đê vỡ, như bờ ruộng bị băng, như đập bị xói, cha mẹ ơi đờm dãi tươm ra ồ ồ, thấy thôi cũng đủ chóng mặt chớ chưa nói mụ đang khoái còn bắt ngoạy ngọ cho cái thứ nhớt nháp ra hết mới chịu.
Mỗi lần như thế, khi mụ hét lên : ngừng tay, tao mệt đứt hơi rồi thì tôi làm cái rẹt, còn hơn tài xế lái ẩu bỗng thấy phú lít đưa gậy bắt dừng xe. Chả có cái bảng xì tốp nào mà sao tôi lanh lẹ dữ. Mụ thở hồng hộc lên, hai giò quạt tựa đuổi muỗi, chỗ mõm họng phèo phèo cái thứ đặc đục đùn mãi không ngừng. Khí mụ nhiều ghê nơi nên dưới tấm ra đầy một vũng thấy nể.
Mụ nằm ườn ra đó, lấy hơi lên, ngó xấu cách gì. Hai núm vú đen thui xì xà xì xọp làm cả tảng vú như bức tường lở từ từ. Tôi rầu muốn chết, mụ còn lần xần ra lịnh : chớ mày ngồi đó nhìn gì, mày làm tao vữa cháo hết trơn, hổng lo bóp hai vú để tao dễ thở một chút mà cứ ngó cái lồn, bộ muốn ăn hả. Tôi muốn điếc con ráy luôn, vội nhào lên chụp vô hai vú mụ, nhắm mắt nhắm mũi mà bóp.
Tới nước này rồi mà mụ còn tréo ngoe : mẹ họ, tay mày dính khí lồn tao bộ mày định bôi lem lên dzú tao trả thù sao hở. Đó, bà con coi, ai nói mụ tàng tàng thì tôi cho là nói phét, tàng má tôi chớ tàng, tàng mà còn biết tay tôi dính đồ dơ của mụ, bắt lau mới cho bóp.
Tôi làm mà nước mắt muốn trào, đâm hận con mẹ dụ dỗ tôi để bán đứt cuộc đời trai lơ của tôi cho mụ chủ. Tôi thề nếu có dịp gặp lại mẻ, dù mẻ già khằn cú đế tôi cũng nọc mẻ ra đụ cho tanh bành té bẹ mới hả. Đụ rồi tôi còn bắt mụ bú cặc dơ, cấm cho lau để mụ biết nỗi khổ của tôi.
E chừng tôi xà bát nên cặp vú mụ chưa được “ nựng “ rành rẽ, mụ lại la giựt ngược : chớ mày bóp vú hay đang giỡn cái bong bóng, tao ngóng hồi hộp tổ mẹ mà mày ạch đụi cà khìa cà khìa. Tôi đành phải gồng hai tay lên mà vò hai bầu vú lởm chởm của mụ, nặn hai cái núm ve vẩy đưa ra mà giựt cho mụ sướng. Tới kiểu này mới thấy mụ phê phê, điều này tôi nhận được mỗi khi mấy đầu ngón chưn mụ nhịp nhịp co duỗi như tập võ. Lại nữa mụ còn nhăn nhở kêu : sướng, sướng ghê nơi.
Tôi bóp hai cái vú muốn thè lè, mụ loi ngoi như người đồng cốt. Mụ lim dim, rồi mở choàng mắt, lại sa đà dần vô cơn mộng du. Bất chợt mụ hỏi tôi : mày bóp dzú má có “phái “ hôn, má cho phép mày bú đó. Tôi vội vã xin tha, mụ càm ràm : thằng ngu như chó, cho bú dzú mà chê, mẹ họ tao cho mấy lão bú cóc cần cái mặt bư mày nữa. Tôi chẳng giận chi mụ, còn vui vẻ cám ơn mụ nữa. Báu gì thứ vú nứt nẻ như vú ma mà ham, thử mụ đưa vú con gái ra nhử coi, tôi mà hổng đớp thì đúng là bư thiệt.
Năm điều bảy đỗi mãi mụ mới dịu cơn nứng rực. Mụ lại hối tôi : phia gồi, mày lau cho má, rồi hai má con đi ngủ. Tôi nào có vui vì cực hình đâu đã tha cho tôi, còn thêm nhiều giai đoạn khác mụ phải hành e mới lấy lại vốn. Tôi lụi xụi làm, kéo dài thời gian để khổ ải chậm tới với tôi. Trong lòng chỉ mong sao có bà tiên nào đi lạc qua để tôi xin có một lời ước.
Bà con biết tôi ước gì hôn ? Xin bà tiên làm ơn làm phước kêu dùm thằng nhị ca vô thế chỗ cho tôi thì còn gì quí bằng, bởi thiệt tình hổng gì khỏe và đã hơn được đánh một giấc thẳng cẳng hổng bị ai rầy rà, chửi rủa gì hết. Nhưng sao mấy bà tiên còn lo rong chơi tận đẩu đâu, chờ hoài hổng thấy cà.