CHUYỆN TÌNH CHỊ EM

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN TÌNH CHỊ EM

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 17145 Lượt Xem

Phần 4: Êm Ái Tình Ly Biệt
Sau cuộc tình bất đắc dĩ một đêm mưa với thằng Mỹ, chị Thanh thấy rằng nếu nó vẫn còn ở trong nhà chị thì thế nào tình yêu cũng tái diễn lập lại giữa chị và nó không khéo gia đình chị hoặc hàng xóm láng giềng biết được thì nguy to cho nên chị gọi điện cho chị Trầm cáo lỗi là chị sắp sửa đi làm thợ may gia công ở Vũng Tảu, không còn ai ở nhà mà lo cơm nước cho nó vả lại thằng Luân vẫn còn chưa hồi phục lại sức khỏe sau khi mổ ruột thửa ; do đó chị Trầm đành phải bào em trai chịu khó quay về ở nhà một mình và chị liên hệ đặt cơm, thức ăn tại tiệm nơi chợ Hòa Long ngày hai bữa trưa, chiều mang đến tận nhà phục vụ nó. Ngày đầu tiên cô đơn, vò võ nơi căn nhà của bố mẹ để lại, nó sụt sịt khóc sướt mướt vì buồn, vì không có ai bầu bạn nói chuyện hay đùa giỡn nhưng rồi mọi chuyện cũng nhanh chóng qua đi thắm thoát hai tuần lễ đã hết, vào một buổi chiều thứ bảy được nghỉ học, do trước đây có nghe chị Hai nó nói chị cũng được nghỉ làm chiều thứ bảy và ngày chủ nhật cho nên nó định bụng rằng sẽ đi lên Tóc Tiên kiếm chị. Vì chị có cho nó một số tiền kha khá để ăn sáng, tiêu vặt nên đến hôm nay trong túi nó vẫn còn dư lại khoảng 80.000đ và nó dùng khoản ấy để đón một chiếc xe ôm ; lúc bốn giờ chiều, sau khi tắm rửa xong, nó mặc trên người chiếc áo thun màu xanh dương cùng chiếc quần tây màu xám khá bảnh tỏn đi ra chợ tới tiệm cơm báo với chị chủ quán là chiền nay không cần phải mang cơm đến nhà nữa. Tại chợ có bác Năm chạy xe ôm là bạn bè thân thiết với bố nó lúc trước hay dựng xe đón khách gần đó, bác rất hiền và vui tính cũng như xởi lởi, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, mỗi lần chở khách đi đâu dù xa hay gần bác đều lấy giá phải chăng chứ không hề chặt chém như một số tài xế xe ôm khác. Thấy thằng Mỹ đi đến với dáng điệu ngần ngừ, bác lên tiếng :
-Bộ tính đón xe đi đâu hả cậu chủ?
-Bác…chở giúp cháu…lên Tóc Tiên nhé? Bao nhiêu…tiền bác?
-Đi Tóc Tiên hả? À tới chổ chị cậu làm chứ gì? Cậu trả tôi 30.000đ là được. Nào lên xe đi cậu!

Cẩn thận đội cái nón bảo hiểm vào đầu do bác đưa cho, thằng Mỹ trèo lên ngồi nơi yên sau chiếc xe Draem 100, bác depa nổ máy xe rồi từ từ cho xe băng qua lề phải trực chỉ hướng về phía thành phố Bà Rịa ; đến ngã tư bùng binh Hòa Long, chiếc xe chạy qua nghĩa trang liệt sỹ thành phố tới bùng binh ngã năm quành qua phía bên phải thẳng vể hướng Núi Dinh. Sau khi vượt qua quãng đường khoảng mười lăm cây số, qua xã Châu Pha là địa phận xã Tóc Tiên, quẹo trái nơi ngã ba Sáu Dẩu đi thêm khoảng gần cây số nữa, bác từ từ giảm tốc độ rồi cho xe ngừng lại trước công ty All Wel. Thằng Mỹ xuống xe, lễ phép đưa cho bác ba tờ giấy mười ngàn, bác cất tiền vào ví rồi hỏi :
-Vậy tối nay cậu ở lại đây với chị hả? Có cần bác chờ để chở cậu về không?
-Dạ, bác không cần chờ cháu đâu ạ!

Bác Năm gật đầu, cài cái nón bảo hiểm nó đưa trả lại rồi quành xe chạy về Hòa Long ; chiều thứ bảy, do không hoạt động nên công ty hoàn toàn vắng lặng, tuyệt nhiên chẳng có một bóng người ra vào, nghe chị Trầm nói rằng chị ở trọ gần công ty thành thử nó đi hỏi thăm nhưng hỏi đến tất cả mười người dân ở gần đó thì ai ai cũng đếu lắc đầu chẳng biết chị là ai cả. Giữa lúc thất vọng tột cùng vì đã lên đến đây rồi mà vẫn chưa kiếm được chị quả là tan gan nát ruột, nó lần bước đi với dáng vẻ thiểu não thì bất chợt có một chiếc xe Honda Whae trên chở hai cô gái từ phía sau nó chạy qua mặt nó khoảng 5, 6m ngừng lại rồi cô gái ngồi đằng sau bước xuống lên tiếng :
-Mỹ, em lên đây lúc nào vậy?

Chẳng khác gì nắng hạn gặp mưa rào, nó mừng rỡ vô cùng vì cô gái ấy chẳng xa lạ gì với chị cả mà chính là chị Trầm-người chị ruột và cũng là người tình đã từng hai lần yêu đương, ân ái, làm tình cùng với nó lúc bấy giờ chị vừa đi chợ Ngọc Hà ngoài Mỹ Xuân cùng với người bạn cùng làm công ty ở trọ chung ; khi xe chạy tới gần thằng nhóc đang lững thững cuốc bộ nơi lề đường thì chị không thể nào không nhận ra cái tướng tá quen thuộc của thằng em trai độc nhất trong gia đình mà chị luôn luôn thương yêu, trìu mến và không những thế, chị còn trao tặng hiến dâng cho nó tất cả trinh nguyên một thời con gái của chị. Chị bảo người bạn chạy xe về nhà trước còn chị đi bộ cùng thằng em, hai chị em vừa thong thả bước từng bước một vửa nói chuyện vui vẻ ; thời gian gần hai tháng qua, do áp lực việc làm tại công ty nên chị ít khi nào rãnh rỗi để về chia sẽ, trông nom nó thành thử ra có nhiều lúc chị rất nhớ nhung, mong đợi cơ hội để được gần gũi, yêu thương nó nay tựa chừng ban ngày ngập tràn ánh sáng mặt trời, lòng chị không khỏi rộn rã, bâng khuâng, bồi hồi, phấn khích làm sao. Khi về đến nhà trọ nằm trong một con đường đất nhỏ ngoằn ngoèo cách đường lộ khoảng 50-60m, chị và người bạn xuống bếp nấu cơm làm thức ăn trong khi đó thì thằng Mỹ nằm tòn ten nơi chiếc võng ở gian trước, có lẽ do đi đường quá mệt nên chẳng bao lâu nó đã nhắm mắt lại ngủ say như chết. Gần một tiếng đồng hồ sau, khi ấy trời đã nhá nhem tối, chị lay nó thức dậy đi rửa mặt rồi dùng cơm, bữa cơm có nhiều món ăn mà nó rất thích như cá ngừ kho thơm, đậu que xảo gan, canh hẹ tàu hủ trắng ; ăn xong, chị hỏi người bạn mượn chiếc xe máy để chở nó đi ra Phú Mỹ xem chương trình đại nhạc hội và sau khi được bạn đồng ý, chị mượn thêm cái nón bảo hiểm của cô bạn rồi cùng nó dắt xe ra khỏi nhà lên đường, lúc bấy giờ cũng vừa đúng bảy giờ tối. Do khúc đường từ nhà trọ ra đến quốc lộ là đường đất có khá nhiều đá nên chị phải dắt xe cuốc bộ, nó lặng yên đi bên cạnh chị rồi bỗng dưng, bất chợt nó lần bàn tay phải nắm chặt lấy cánh tay trái của chị chẳng biết là đề tỏ tình với chị hay là nó sợ chị tan biến vào một cõi hư vô huyền ảo nào đấy. Chị để yên cho nó nắm bám vào cánh tay chị tuyệt nhiên không một lời nào phản đối, khước từ chi cả ; chị cảm thấy nó cũng rất giữ gìn ý tứ vì lúc ở trong nhà trọ nó không hề có hành vi nào cả mà nếu có thì chắc chắn cô bạn kia sẽ để ý nhận ra ngay chứ trên con đường vắng vẻ này chỉ có mỗi hai chị em thì sẽ không bao giờ sợ bị ai phát hiện. Chị cảm thấy vui trong lòng vì thằng em lúc nào cũng nhớ cũng thương chị, khi ra đến đường lộ sáng đèn, bàn tay nó lập tức tự giác rởi khỏi cánh tay chị rồi ngồi lên yên sau chiếc xe máy trong khi đó, chị nổ máy xe quẹo trái rồi chạy theo đường 81 thẳng ra hướng quốc lộ 51. Chương trình đại nhạc hội tối nay được tổ chức tại sân trường THCS Phú Mỹ, giá vé 50.000đ/người lớn và 30.000đ/trẻ em quy tụ khá nhiều danh ca như Đan Trường, Phương Thanh, nhóm Mắt Ngọc, danh hài Tấn Beo, Tấn Bo…và nhiều tiết mục xiếc, ảo thuật đặc sắc ; chị Trầm biết thằng Mỹ từ lâu ước ao được xem một chương trình như vậy nên tối nay dù bất cứ giá nào đi chăng nữa thì chị cũng phải tạo điều kiện cho nó xem bằng được để thỏa lòng mong muốn của nó và hơn nữa, chị còn thừa biết rằng “cu cậu nhà ta” còn mong muốn được làm một chuyện lớn lao hơn cả việc đi xem đại nhạc hội nữa đó là cùng chị yêu đương, ân ái sau bao ngày cách xa êm ái tình ly biệt. Sau khi vào quán kem ăn xong hai ly kem chocolate, chị mua vé rồi dẫn em trai vào bên trong sân trường được cách ly bao phủ xung quanh bằng bốn lớp màn lớn giăng che lại để người ngoài đường không trông thấy được những gì diễn biến sau những lớp màn ấy ; lúc hai chị em vào hẳn bên trong thì thấy đã gần kín người ngồi trên những chiếc ghế dựa gỗ, chỉ còn dư lại vài ghế ở hàng cuối cùng và anh soát vé chỉ cho hai đứa ngồi vào hai ghế nơi vị trí này. Cũng may là sân khấu có chiều cao khá lớn chứ nếu thấp thì chắc chắn cả chị lẫn em sẽ đều không nhìn thấy gì cả ngoài đầu người và đầu người có thế thôi ; chúng ngồi chưa nóng mông thì tấm màn nhung che sân khấu đã mở ra và chương trình đại nhạc hội bắt đầu bằng tiết mục tốp ca với bài hát Việt Nam quê hương tôi. Vì tất cả diễn viên tham gia biểu diễn tối nay đều là chuyên nghiệp cho nên họ hát rất hay, khi họ vừa chấm dứt bài hát thì khán giả trong đó dĩ nhiên là có chị em Trầm – Mỹ nhiệt liệt vỗ tay tán thưởng tưng bừng, náo nức như muốn nứt vỡ cả sân trường học. Tất cả mọi nguồn sáng dường như tập trung vào sân khấu cho nên nơi các dãy ghế khán giả ngồi đều tối mờ mịt đến nỗi mấy anh soát vé mỗi khi di chuyển hoặc chỉ đường cho khách xem vào phải dùng đến đèn pin soi sáng, hai chị em nhân vật chính của chúng ta nơi hàng ghế cuối cùng dẫu cho có làm chuyện gì kinh thiên động địa đi chăng nữa cũng chẳng ai hay ai biết. Khi xem được hơn nữa tiếng đồng hồ, bất chợt chị nhận ra có một bàn tay đang mò mẫm, sờ soạng nắm lấy bàn tay phải của chị và lẽ đương nhiên, không cần phải thắc mắc nghi ngại gì cả thì chị cũng thừa biết ngay bàn tay ấy là của ai rồi bởi vì còn ai mà vào đây trồng khoai đất này nữa, chính là thằng em trai chị. Ban đầu, chị hơi cảm thấy e thẹn ngường ngượng, nhìn xung quanh thấy ai ai cũng đều lo chăm chú xem hát chứ tuyệt nhiên không hề có người nào để ý đến chị em chị cả cho nên dần dần chị mới lấy lại được sự bình tĩnh, tự nhiên và do vậy mà bàn tay chị cứ mãi để yên trong bàn tay thằng em. Thỉnh thoảng, bàn tay chị Trầm lại trở ngược lại bóp chặt lấy bàn tay thằng Mỹ tỏ vẻ thật trìu mến, thương yêu rồi chị quay mặt qua phía bên tay phải còn nó cũng xoay về bên trái, cứ vậy hai ánh mắt hai chị em chạm vào nhau, đăm đăm nhìn nhau không chớp với những tia sáng le lói biểu lộ cho sự nhung nhớ, khát khao, ham muốn, đòi hỏi một cái gì đó quả thật vô hình nhưng lại sống động, cụ thể hiển nhiên trước mắt đó chính là tình yêu.

Thỉnh thoảng, chị lại rụt rè giựt bàn tay mình ra khỏi bàn tay nó nhưng rồi lại chính chị là người liền ngay sau đó chủ động tìm kiếm lại bàn tay thằng em mới có mười một tuổi của chị và sau đó, hai bàn tay cuối cùng hòa nhập với nhau làm một. Tối hôm nay đi xem đại nhạc hội với em trai, chị mặc chiếc áo kiểu dài tay bằng vải xoa màu hồng phấn trông rất đẹp cùng với chiếc quần tây màu xanh đen khá bó sát người làm lộ rõ hai vòng eo ở hai bên thật là thon thả, mềm mại ; sau một lúc nắm tay chị, bàn tay thằng em bỗng dưng cử động như là giả vờ nhưng thực sự ra là cố tình đặt lên trên đùi phải của chị Hai nó. Chị khẽ xoay mặt lại nhìn nó, tuy hai hàng chân mày chị hơi châu lại nhưng miệng chị thì lại chúm chím cười cho nên nó cứ thế lẳng lặng để yên bàn tay nó nơi đùi chị ; có thể nói rằng dường như trong khoảng thời gian mười lăm phút mới vừa trôi qua dường như cả chị lẫn em không còn tâm trí đâu mà để ý đến những lời ca tiếng hát, những điệu múa hấp dẫn, những trích đoạn tấu hài vui nhộn của các diễn viên trên sân khấu do đầu óc của cả hai lúc này chỉ còn mãi miết nghĩ đến chuyện làm sao để tìm cách gần gũi, yêu đương, ân ái, làm tình với nhau mà thôi. Quả thật sau hai lần trót lỡ yêu nhau tại nhà ở Hòa Long, ngày hôm nay, tình cờ trông thấy thằng Mỹ thẫn thờ đi kiếm mình, chị Trầm không còn giữ được tự chủ bản thân mình nữa cả mà đêm nay, chắc chắn một trăm phần trăm là chị sẽ sẵn sàng chìu chuộng nó từ A đến Z tới nơi tới chốn nhưng có điều khiến chị phải đắn đo, suy nghĩ, lo lắng đó là không biết tá túc chổ nào đêm nay để mà cùng nó…Chị cứ phân vân, thiếu tập trung cho nên đến khi chương trình đại nhạc hội chấm dứt rồi mà chị vẫn chẳng hể hay biết, phải đợi thằng em kéo tay chị đứng dậy ra về thì chị mới hết phân tâm, khi ra khỏi sân trường học chị đến khu giữ xe lấy dẫn chiếc xe máy của người bạn ra rồi nổ máy, chờ cho nó yên vị ngồi lên yên đằng sau mới rồ ga chạy trên con ngõ gồ ghề những đá là đá đến một ngã tư hẽm nhỏ. Tới chổ này, chị cho xe quẹo phải tính theo đường tắt trở về cho nhanh và lúc bấy giờ, chị tính trong đầu là tìm một nhà trọ nào đó nhưng rồi chị nghĩ ngộ nhỡ vào đó lỡ gặp người quen thì chẳng biết độn thổ vào đâu cho khỏi xấu hổ thì bỗng dưng từ phía sau vang dội tiếng la hét, tiếng chân chạy rượt đuổi nhau của hai nhóm thanh niên đánh lộn nhau quả thật là kinh thiên động địa. Nghe vậy, hoảng hồn bạt vía, chị Trầm vội vàng ngừng xe lại rồi đất đá do tụi kia tới tấp ném vào nhau túi bụi vùn vụt bay tứ phía, rào rào phóng qua đầu hai chị em ; có một cục đá to bằng nắm tay bay trúng vào sườn chiếc xe chị cầm lái, thế là chị vội vàng lật đật dắt xe cùng thằng Mỹ lủi vào trốn trong một cái am nhỏ đang còn mở rộng cổng. Trên con đường của thôn Vạn Hạnh, thị trấn Phú Mỹ này dường như cách hai ba ngôi nhà thì có một cái chùa hay am như là một quần thể tôn giáo, khi hai chị em vừa lọt vào bên trong cổng am thì có một thằng thanh niên tóc dài xù xù chẳng khác chi con gái vừa rượt theo vừa chửi thề khiến cho cả chị lẫn em sợ hãi chạy hẳn vào tận trong sâu lúc ấy thằng kia mới quay trở ra, có lẽ do trời quá tối cho nên hắn tưởng lầm hai chị em là người của băng nhóm đối thủ của hắn. Sau khi dựng chống xe, chị bảo em trai đứng dưới mái hiên của ngôi am để chị trở ra đóng cổng lại cho an toàn và ngay lúc ấy, một cơn mưa đêm bất ngờ trút đổ xuống ào ạt, dữ dội, mãnh liệt vô cùng ; chị lật đật đội mưa chạy trở vào, tóc tai cũng như chiếc áo chị đã hơi ươn ướt vì dính nước mưa, do có ánh sáng của ngọn đèn trái ớt tuy khá yếu ớt nhưng dẫu sao thì nhờ vậy mà thằng em chị nom thấy rõ mồn một lớp da thịt nõn nà trắng còn hơn cả trứng gà lột nơi vai nơi ngực chị in hằn lên dưới lớp vải áo bị ướt. Chẳng mấy chốc, sân am ngập tràn nước nổi bong bóng chứng tỏ đây không phải là một cơn mưa rào mà là một trận mưa dầm dề kéo dài chưa biết bao giờ mới tạnh, thằng Mỹ lo lắng hỏi :
-Chị ơi, mưa lớn vậy sao về được đây hả chị? Lại chẳng có áo mưa nữa!
-Thì….ngủ lại…đây chứ…biết sao giờ? Để chị điện thoại báo cho bạn hay vậy!

Chị móc điện thoại di động nơi túi quần bấm tìm số của Hồng Anh-tên người bạn ở cùng nhà trọ với chị để báo tin cho bạn biết tình hình hai chị em bị kẹt mưa lớn ở đây có lẽ là đến sáng mới về được ; cái am mà hai chị em chạy vảo đế lánh nạn đánh nhau của tụi thanh niên ăn no rững mỡ chỉ là một cái am dùng để cúng tế cho nên tuyệt nhiên không có người ở trông coi vào ban đêm và chắc là trong am chẳng có tài sản gì quý giá không sợ mất thành thử ra cổng cũng như cửa ra vào đều mở trống huơ trống hoác. Chị Trầm dắt xe vào trong am, khóa cổ xe cẩn thận trong khi đó thì em trai chị đóng cánh cửa gỗ xếp ba lại và gài chốt cẩn thận, bên trong chỉ có võn vẹn một cái bệ thờ nghi ngút khói nhang trên đặt tượng Phật Đường Tăng, một bên là tượng Đấu chiến thắng Phật Tề thiên đại thánh còn một bên là tượng Tịnh đàn sứ già Trư Bát Giới và La hán Sa Tăng, phía trước là hai ba mâm ngũ quả chưng khá nhiều trái cây. Vòng ra phía sau bệ thờ, hai chị em thấy đây là một cái ngách nhỏ rộng khoảng 2-3m2 mà sát vách tường có để sẵn mấy chai nước suối và một cái chiếu cuộn tròn lại bên trong có một cái mền con rồng màu xanh dương đã sờn mòn ; hai chị em Trầm-Mỹ mừng rỡ vô cùng vì chẳng dè lúc “buồn ngủ gặp chiếu manh”, có lẽ người giữ am lâu lâu lại đến ngủ ở nơi đây nên mới có sẵn chiếu, nước uống như thế này. Hai chị em tuy không đói bụng vì lúc chập tối đã ăn rồi nhưng lại cảm thấy khát khô cả cổ họng cho nên vội vàng lấy mỗi đứa một chai nước tu lấy tu để, sau đó chị trãi rộng manh chiếu ra để dọn chổ cho hai chị em qua khỏi đêm mưa tầm tã, dai dẳng này ở một nơi hoàn toàn xa xôi, lạ lẫm. Tuy ngoài trời mưa gió rất lạnh lẽo nhưng bên trong ngôi am lại ấm áp, kín đáo vô cùng và lúc bấy giờ, do chiếc áo bị ướt nước mưa thành thử ra chị Hai không ngần ngại gì trước mặt em trai mà cởi hẳn ra để hong khô bằng cách móc lên một cái đinh nhỏ đóng trên vách tường rồi chị lấy cái mền quấn quanh phần trên thân thể lại. Chị nằm xuống nơi mé ngoài manh chiếu rồi nhẹ nhàng bảo :
-Khuya rồi đấy, nằm xuống ngủ đi em!

Lúc nãy, ngồi xem chương trình đại nhạc hội, chị cứ mãi miết suy nghĩ xem tối nay đi đâu để cùng thằng em “tâm sự loài chim biển” đây nhưng giờ đây thì chị lại không nhớ gì đến việc đó nữa cả khi mà ngẫu nhiên tình cờ hai chị em có được một nơi an toàn, kín đáo như cái am Đường Tăng này ; chị Trầm vừa nằm xuống thì đã ngáp dài còn thằng Mỹ nằm bên cạnh không biết do lạ chổ hay là do “vấn đề ấy” cho nên nó cứ trăn trở, thao thức mãi không sao ngủ được…
-Chị Hai! …Chị…Hai!
-Em sao vậy? Không ngủ…được hả?
-Em…nhớ…chị!-Giọng nó vừa ngập ngừng vừa nũng nịu.

Chỉ có ba tiếng khẽ thốt lên của nó thôi mà chỉ trong giấy phút, bất giác chị cũng phải bồi hồi, rung động khắp cả người và chị dần dần nhớ lại những gì mà lúc nãy chị đã dự tính trong đầu ; đêm nay, do nhờ có đám thanh niên đánh nhau rồi trời lại đổ mưa xuống cho nên đất trời mới run rũi, sắp xếp cho hai chị em một chổ ẩn náu an toàn, bình yên và kín đáo như thế này quả là một cơ hội ngàn năm một thuở hiếm có, làm sao mà cả chị lẫn em lại có thể buông trôi cho được. Giống như tình huống lúc nãy trong sân trường học ngồi xem hát, lúc này bàn tay trái thằng Mỹ và bàn tay phải chị Trầm tuy không hẹn nhưng cùng nắm chặt lấy nhau rồi chỉ trong giây phút ngắn ngủi, chị cùng nó ngồi nhỏm dậy vòng hai cánh tay ôm choàng, xiết chặt lấy thân thể của nhau một cách âu yếm, tình tứ. Cảm giác buồn ngủ của chị vội vàng tan biến đi đâu mất khi mà đôi môi thơ dại của nó bắt đầu nhẹ nhàng hôn lấy hôn để lên mái tóc chị óng ả, mượt mà, mềm mại, mịn màng phủ xõa dài đến nữa lưng ; lúc bấy giờ, chị hoàn toàn để giành quyền chủ động cho nó –thằng con trai mới có mười một tuổi đầu thôi –trong những thao tác ân ái còn chị chỉ ngoan ngoãn, hiến dâng với nỗi niềm run động, ngất ngây, phấn khích đến tột cùng. Chị Hồng Anh- bạn ở cùng nhà trọ với chị lúc bấy giờ cũng đã ngủ say sưa một mình trong nhà mà ngoài trời thì đang mưa giăng gió giật khủng khiếp, dữ dội lẽ đương nhiên chị không tài nào tưởng tượng ra nổi cãnh tượng hai chị em ngưởi bạn chị lúc này lại đang bắt đầu lần thứ ba làm chuyện tội lỗi, loạn luân với nhau ngay trong một cái am ngoải thôn Vạn Hạnh, thị trấn Phú Mỹ. Rời khỏi mái tóc chị, nó liên tiếp đặt những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng lên trán, lên mắt, lên cái sống mũi dọc dừa, lên hai gò má xương xương nhô cao hai lưỡng quyền của chị và cặp mắt chị long lanh, sắc lẽm hai hàng mi cong vút đẹp tuyệt trần cứ mãi miết nhắm nghiền lại nhưng không phải là ngủ mà là ru hồn chị vào cõi thiên thai ngập tràn khoái lạc, nhục dục, xác thịt cuồng loạn, điên đảo.