CHUYỆN TÌNH CHỊ EM

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CHUYỆN TÌNH CHỊ EM

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 17144 Lượt Xem

Nó mắc cỡ, mặt đỏ bừng lên rồi im thin thít vặn tắt vòi nước rồi xách thùng đi vào phòng tắm trong khi chị vừa cười mỉm chi vừa nhìn theo nó, lẽ đương nhiên chị không tài nào đoán được rằng thằng con trai mới có mười một tuổi lại bắt đầu biết…để ý đến chị. Lúc ngồi ăn cơm, chị nói với nó là chiều mai sau khi đi bệnh viện lo cho thằng Luân xong trở về rồi nó đi câu cá cùng với chị có được không ; vốn rất thích cái việc chống xuồng bắt cá mò tôm lâu nay chưa có dịp vả lại nhân cơ hội này được gần gũi người chị yêu kiều, diễm lệ như thế này thì dù cho có chết đi chăng nữa nó cũng chẳng bao giờ từ chối. Sáng hôm sau-ngày thứ bảy đạp xe đi học, tuy rằng học đến những năm tiết mãi tới 11h20’ mới tan nhưng nó lại chẳng hề biết mệt mỏi là chi khác với những ngày trước bởi vì trước sau gì thì nó cũng sẽ được hường những giây phút phấn khởi, vui tươi bên cạnh chị Thanh trong buổi đi câu chiều nay. Đứng hai giờ chiều, chị mặc bộ bà ba đen đội nón lá sùm sụp cùng nó đạp xe đi ấp Đông khoảng ba cây số sau đó vào nhà người quen gởi xe rồi mượn xuồng ở nhà này đi xuống hồ bông súng cách đó khoảng 200m rộng mênh mông, bát ngát. Quả chị đúng là một tay sát ngư, vì chỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ dạo chưa hết nữa chu vi hồ mà chưa gì mà hai cái giỏ lát của chị mang theo để trên xuồng đã gần đầy ắp cá rô, cá chép, ếch…Bởi vậy cho nên cuộc sống gia đình chị tuy không phải là giàu sang, đài các nhưng cũng có thể nói là không bao giờ đói cơm thiếu nước vì sau mỗi buổi đi câu như vậy thì cũng đủ mua gạo, thức ăn cho cả hai ba ngày sau ; điều này cũng nói lên được phần nào sự giỏi giang, khéo léo vun vén của chị mà mọi nhà trong ấp Nam hầu như ai ai cũng đều biết đến nỗi có nhiều ông bà lớn tuổi chưa gì đã ngấp nghé đánh tiếng xin rước chị về làm con dâu cho họ…Năm giờ chiều, thấy từng lớp mây đen dày đặc từ cả bốn phía ùn ùn kéo đến che phủ kín cả bầu trời báo hiệu một trận mưa lớn chưa từng thấy, hai chị em mới chống xuồng trở vào bờ ; lúc vào gần đến nơi, do vướng phải một bụi bông súng lớn nên xuồng không đi được thành thử thằng Mỹ phải nhảy xuống đẩy xuồng đi một quãng. Vì mực nước trong hồ không cao lắm, chỉ gần đến quần đùi nó mà thôi cho nên nó không sợ ướt quần nhưng lại không ngờ lại có một con đĩa trong nước thoắt cái đã chui vào bên trong hạ thể nó lúc nào chẳng biết ; khi lên đến bờ, mưa bắt đầu lác đác nhiễu hột, chị Thanh và nó vội vàng xách hai cái giỏ lát chạy vào núp trong một cái chòi chăn vịt gần đấy, liến ngay sau đó, một trận mưa dầm tầm tã từ trên trời trút xuống ruộng đồng, nhà cửa…khiến bầu không gian tối sầm cả lại chẳng khác như là đã bảy tám giờ tối. Thật là may mắn cho hai chị em vì cái chòi chăn vịt hai đứa vào trú mưa tuy nhỏ bé, lụp xụp nhưng kín đáo, chắc chắn không bị gió tạt cũng như nước dột vả lại trong góc chòi lại có cả bếp nấu, nồi đun, tô, đũa, ly uống nước và đặc biệt là một cái chõng tre kích cỡ 1,4m trãi manh chiếu hoa cạp điều hãy còn khá mới cùng một cái gối ôm kê đầu, một tấm poncho của lính dù đã sờn mòn nhưng khá sạch sẽ. Có lẽ ông chủ chòi chăn vịt này vốn tính chu đáo, nhiều tối hay ngủ lại qua đêm ở đây cho nên mới sắm sửa khá đầy đủ như thế này đây chăng bởi vì nơi cột chòi còn treo sẵn một cái đèn dầu nhỏ? Một tiếng đồng hồ đã trôi qua, mưa ngoải trời không những không ngớt mà trái lại còn dai dẳng kéo dài, chị Thanh nói :
-Mưa lớn thế này, thôi thì đêm nay mình chịu khó ngủ lại đây em nhé!

Hai chị em đồng ý như vậy rồi vào bếp lục lạo xem có gì ăn đỡ bữa tối hay không thì vui mừng reo lên sung sướng vì thấy trong chạn lẫn với hai ba cái nồi có đến những bốn gói mì giấy ; thế là chị thì lấy nồi hứng nước mưa bắc lên bếp lui cui chụm lứa còn em thì xé hai gói mì cho vào hai cái tô vậy coi như hai đứa đã có được một nguồn sống để qua được đêm nay ở một nơi hoàn toàn xa lạ mà lần đầu tiên bất đắc dĩ lắm mới ngủ lại chờ cho mưa tạnh gió yên. Lúc chiều, khi đi chị thằng Luân cũng đã khóa cửa nhà lại cẩn thận và có nhờ gia đình nhà cạnh bên coi ngó giùm cho nên dầu gì thì chị cũng cảm thấy yên tâm vì mắc kẹt lại ở chổ hồ bông súng này ; hai chị em ngồi trên chõng vừa sì sụp ăn mì nóng hổi vừa nói chuyện vui vẻ. Chị nói cho thằng Mỹ hay là thằng Luân đã được mổ xong tối hôm qua, hiện giờ nằm ở phòng hồi sức có lẽ chỉ một tuần thôi sẽ khỏe khoắn, bình phục hoàn toàn để đi học lại ; chị nhờ nó giúp giùm việc chép bài hộ cũng như chở giúp em trai chị đi học và chị sẽ hậu tạ nó thật nhiều. Khi nãy mới vào chòi, chị đã cẩn thận gài kín hai cái giỏ lát lại và để dưới gầm chõng chứ nếu không thì cá, ếch gặp nước mưa thì sẽ tha hồ retour quay trở lại cố quốc thì quả là “dã tràng xe cát biển Đông”; sau khi ăn uống no nê xong, nhân vật chính của chúng ta ra ngoài đứng dưới mái chòi hứng nước mưa rửa ráy tay chân cho sạch sẽ mùi bùn bám vào da thịt, khi vạch quần “tè”, cu cậu nhà ta phát hoảng vì thấy nguyên cả một con đĩa dài khoảng 5-6cm bám chặt lấy vào “công cụ” của mình. Nó dùng tay giựt con đĩa ra nhưng vì đĩa bám rất chặt cho nên nó không thể nào làm được vội lật đật chạy vào, do sợ hãi nhiều hơn là mắc cỡ cho nên nó lên tiếng nhờ chị Thanh chữa trị giùm nó. Chị lấy làm tức cười vô cùng nhưng lại lo lắng cho thằng em bạn gái mình bị đĩa hút máu ngay chổ hiểm thành thử ra, mặc dầu hơi ngượng nhưng chị cũng trầm tĩnh bảo nó nằm ngay ngắn trên chõng, tụt quần đùi xuống ; chị thấy con đĩa bám chặt dọc theo phần dương vật của thằng nhóc và may là không bịt kín ở phần đầu chứ nếu không thì nguy to…Chị lục trong bếp chòi tìm được một chút vôi ăn trầu đỏ, thấm chút nước bọt vào bàn tay chị khẽ xoa xoa chất vôi vào mình con đĩa và chẳng mấy chốc sau, loài ăn bám kia ngọ nguậy dẫy chết theo bàn tay chị từ từ rời ra khỏi dương vật thằng em trai chị Trầm ; do vậy, vô tình dẫu muốn dẫu không thì những ngón tay nơi bàn tay phải chị Thanh trước sau gì cũng đụng chạm không nhiều thì ít vào “công cụ” của thằng bạn em chị. Thật lạ lùng làm sao, bởi vì sự tiếp xúc va chạm giữa mấy ngón tay chị với chổ hiểm của thằng Mỹ chỉ là khe khẽ không nhiều lắm vậy mà khi con đĩa mới vừa rời ra thì “cái thứ ấy” lại từ từ cử động nhúc nhích to lên và dài ra từ trạng thái nằm yên quặt quẹo dựng đứng hẳn dậy? Với vốn kiến thức trình độ của một học trò hoàn thành chương trình lớp Mười một, chị lờ mờ hiểu được là do sự đụng chạm cho nên tình thế nơi thằng nhóc mới biến đổi như vậy, chị thực sư không lấy làm ngạc nhiên cho lắm nhưng vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời được tận mắt chứng kiến sờ sờ vả lại là thân con gái thành thử ra chị cảm thấy xấu hổ, ngượng ngùng vô cùng không thể nào tả nổi, bằng chứng là hai gò má xương xương của chị cứ đỏ hây hây lên như người say rượu dưới ánh sáng vàng vọt, lung linh của ngọn đèn cầy do chị đốt lên luc mới bước vào chòi. Thằng em chị Trầm lúc bấy giờ cũng nhanh chóng nhận ra “tình hình Cuba căng thẳng” khá dữ dội trên người nó cũng ngượng ngùng không kém gì chị, nó kéo quần lên im thin thít chẳng dám hó hé gì cà vì sợ chị sẽ tức giận mà la mắng nó, một chập lâu sau nó mới dám thốt lên :
-Chị, em xin lỗi chị! Em…không…cố ý…
-Thôi đi, chị hổng có giận em đâu mà xin lỗi xin phái!