Chuyến đi định mệnh – Truyện Sex Thú 2023

, 255, 255)”>Chương 3: Mưu kế
Nhục nhã, đau đớn, thê thảm, tả tơi là những từ ngữ trần trụi nhất để nói về khổ cảnh mà Hằng đang phải trải qua lúc này. Thứ kinh tởm to lớn kia đang hùng hục chà xát vào hai mép lồn mỏng manh, khiến nó sưng đỏ tấy lên trông vô cùng đau đớn. Mỗi cú dập bạo lực và thô thiển như từng nhát búa tạ đập thẳng vào lòng tự tôn của Hằng. Từ một cô tiểu công chúa xinh đẹp, ngoan hiền, giỏi giang, trong trắng, giờ đây em đã bị vấy bẩn trong vô vàn nhục nhã và dơ dáy từ những kẻ lạ mặt tàn bạo mất nhân tính.
Trái ngược với sự ô nhục mà những kẻ đồ tể mang lại cho Hằng, thì Thùy Linh lại đang rất rạo rực. Mỗi cái chép lưỡi của con chó, liếm dọc từ mu lồn, hột le kéo lên khe mông chạm vào lỗ đít, thì Thùy Linh lại muốn giật bắn người vì sung sướng. Ngoảnh đầu sang, thấy bạn mình đang hầu hạ cùng lúc hai người đàn ông, Thùy Linh càng bị kích thích hơn trước cảnh tượng như phim sex nhưng lại trực tiếp ở trước mặt mình. Hai chân Thùy Linh dần dang rộng ra hơn, mông ưỡn ra sau, mép lồn tách nhau ra hứng trọn cái lưỡi ẩm ướt và dài ngoằng đỏ hỏn của con chó. Thùy Linh nhìn chằm chằm vào con cặc của lão Tùng, như ước rằng người đang hứng chịu những cú dập đó là mình chứ không phải là Hằng. Dâm tính bị kích thích nên bộc phát mạnh mẽ, hoàn toàn lấn át những suy nghĩ hàng ngày kia.
Như nhận ra Thùy Linh đang phản ứng với những kích thích hèn hạ, Hưng sang sảng cái mỏ lên:
“Đại ca ơi, con bé này muốn dính lẹo với chó!”
Tùng quay sang nhìn thấy biểu cảm kì lạ của Thùy Linh, hắn cười ha hả lên rồi quay sang nói với Trường:
“Mày với thằng Hưng chăm sóc em nó cho kĩ, dạy dỗ cho biết điều.”
Nói rồi gã hì hục chạy nước rút với Hằng. Hắn lật ngửa Hằng ra, đặt hai chân cô bé lên vai rồi dập theo kiểu la hán đẩy xe, hai bàn tay thô ráp tham lam nắn bóp cặp vú mơn mởn của Hằng. Mắt Hằng rơm rớm, nhắm nghiền lại, chẳng muốn nhìn thấy và ghi nhớ bất cứ thứ gì vào khoảnh khắc này. Thứ em cần là một sự giải thoát khỏi thực tại nghiệt ngã. Nhưng… “ưm… ư…” một tiếng rên đã cắt ngang tâm trí em lúc này. Một sự khó hiểu xen ngang những dòng suy nghĩ hỗn độn khiến em mở mắt và xoay ngang sang nhìn người bạn Thùy Linh của mình. Lúc này chỉ thấy Thùy Linh đã bắt đầu rên rỉ – như sự báo hiệu rằng tuyến phòng thủ mang tên ngại ngùng cuối cùng đã bị dục vọng nhấn chìm hoàn toàn. Thùy Linh nhắm nghiền mắt, hơi hé môi, khuôn mặt cực kì hưởng thụ cái lưỡi của con Beo và những ngón tay của tên Hưng đang chà xát, đùa nghịch đôi môi dưới mỏng manh và ướt át. Thỉnh thoảng là những cái nhăn mặt do đau rát, nhưng nhanh chóng lại được xoa dịu bởi đôi tay của Trường đang nắn bóp cặp vú tuy ngăm nhưng săn chắc vô cùng. Thùy Linh dần quên mất tất cả, chỉ biết rằng cảm giác này tuyệt vời hơn những lúc tò mò tắm dưới vòi sen, để những tia nước vô tình chạm vào nơi tư mật; tuyệt vời hơn cả khi nằm ngủ kẹp đôi chân thon vào chiếc gối rồi từ tốn cọ xát,… Thùy Linh rên ngày càng rõ hơn, gấp hơn, tiếng thở dốc ngày càng dồn dập, sự ngại ngùng và nhục nhã được thay thế bằng biểu cảm thăng hoa và thỏa mãn… “Á…”. Cái khe lồn nhỏ nhắn giờ đã ướt đẫm, bắn thành tia thằng vào tay của Hưng và chiếc lưỡi của con chó. Thùy Linh đã lên đỉnh trong ánh mắt khó tin của Hằng, và trong sự thích thú đầy dâm dục của ba kẻ bắt cóc. Tùng cũng vội vàng nhấp những cú cuối cùng rồi bắn đầy bên trong Hằng thứ trắng đục, nhớp nháp và bẩn thỉu của hắn, và để lại một tràng cười ha hả cực kì hưởng thụ.
Dường như trong không gian đầy mùi biến thái, tởm lợm này, chỉ có Hằng là người duy nhất đang phải gồng gánh những điều cặn bả, đau đớn nhất.

Chợt Tùng như lóe lên gì đó trong đầu, hắn hạ lệnh:
“Hai thằng mày mở trói cho em nó đi rồi kéo sang đây, tao có trò này vui lắm”
Hai thằng đàn em vội vàng cởi trói cho Thùy Linh, rồi kéo đến gần bên Hằng.
Tùng lại trói tay chân của Hằng lại. Hắn bước đến trước mặt Thùy Linh rồi nói:
“Dù gì giờ hai em cũng có thoát được đâu, ngoan ngoãn hầu hạ đi rồi anh sẽ đối đãi tử tế”
Lỗ tai Hằng như đã lùng bùng điếc từ lâu, nhưng không ngờ Thùy Linh lại phản ứng cực kì táo bạo. Thùy Linh tay cầm lấy con cặc còn đang nhơm nhớp tinh dịch sau đợt ân ái của Tùng, ngậm hết vào miệng và bú mút một cách dạn dĩ. Ba thằng nhìn nhau cười hô hố, rồi sau đó Hưng và Trường cũng nhanh nhảu cởi hết đồ ra. Quỳ gối giữa 3 con cặc vây quanh, Thùy Linh lần lượt mút một con và dùng tay sục hai con cặc.
“Đấy, ngoan ngoãn thế này có phải sướng không, vừa sướng anh vừa sướng các em, chống đối làm gì?”
Hằng thực sự không thể nào ngờ, cô bạn mà mình cực kì tin tưởng, cô bạn trong sáng cần cù của mình lại có một bộ mặt kinh tởm và đáng khinh như thế này. Tưởng rằng mình hi sinh cam chịu để có thể đổi lại chút ít an toàn cho Thùy Linh, nhưng không ngờ rằng đó mới thực sự là điều Thùy Linh muốn. Hằng như tuyệt vọng, một phần do bị tên Tùng hành hạ mạnh bạo đau đớn, em ngất lịm đi lúc nào không hay…

“Dậy, dậy Hằng ơi, ăn cho khỏe”
Không biết đã bao nhiêu lâu, Hằng mở mắt ra. Đối diện vẫn là ánh đèn dây tóc lờ mờ kêu tách tách, vẫn là căn phòng nhà kho, sàn nhà đầy bụi bẩn, nơi vừa xảy ra những thứ kinh tởm, vẫn là cô bạn Thùy Linh đang quấn nhẹ cái khăn tắm, tay cầm ổ bánh mì thịt đưa đến cho Hằng.
“Mày cút đi, tao không có đứa bạn như mày, đồ đĩ thỏa, đồ mất nết mất dạy”
Thùy Linh nghe xong chẳng những không để tâm, ngược lại ôn nhu nói:
“Hằng à, nghe tao nói, nếu tao không hành xử như thế liệu bọn nó có tha cho mày hay không.. Liệu bọn nó có cho chúng ta một con đường thoát hay không… Tao thấy mày vì tao phải chịu dày vò như thế, tao đau lòng lắm… Là bạn bè, tao không nhịn nổi…”
Nói đoạn, Hằng chợt giật mình. Hằng không ngờ suy nghĩ của Thùy Linh là như vậy. Bất giác em có cảm giác ăn năn vì đã buông những lời cay độc. Hai người liền vội làm lành và ăn uống những thứ tạm bợ do ba tên kia mua về. Nói chuyện một hồi Hằng mới biết được, Thùy Linh kể rằng ba kẻ vô nhân tính đã mang Thùy Linh lên nhà, rồi thay phiên hành hạ Thùy Linh, nhưng Thùy Linh đã phải luôn cố tỏ ra dâm đãng và ngoan ngoãn để bọn chúng thỏa sức thể hiện thú tính, rồi mới có miếng ăn để mang xuống chăm sóc cho Hằng. Hằng nghe xong cảm thấy bản thân nợ Thùy Linh rất nhiều, càng là thấy thương xót cho số phận xui xẻo tai ương của hai đứa. Cơ thể trần trụi ngồi bệt lên sàn nhà bụi bẩn, đau đớn, tủi thân.
“Lát nữa, bọn nó sẽ xuống tìm mày, hoặc là mày lên trên. Hằng à, mạng sống quan trọng hơn, nhục nhã gì thì cũng đã chịu rồi, nghe lời tao đi rồi cả hai cùng thoát” – Thùy Linh nghiêm nghị nói khi Hằng vừa ăn xong cái bánh mì.
“Tao không biết nữa, nó quá kinh khủng đối với tao Linh à”
“Mày phải mạnh mẽ lên, còn cả cuộc đời để làm lại, miễn tao và mày quên đi thì sẽ không ai nhớ đến nó nữa”
“Để tao bình tâm một chút”
Nói rồi Hằng ngồi thu mình lại, tựa đầu vào góc tường, chuẩn bị đón cơn bão tiếp theo sẽ còn gian nan và dữ dội hơn nữa.
Bỗng có tiếng nói vọng xuống từ cửa nhà kho:
“Bạn em đã tỉnh chưa bé yêu ơi?”

Chúc anh em đọc truyện vui vẻ!