Chuyện Của Loan – Seri Siêu Phẩm Mới 2020 ( Update Chương 15 )

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Chuyện Của Loan – Seri Siêu Phẩm Mới 2020 ( Update Chương 15 )

Tác Giả:

Lượt Xem: 602 Lượt Xem

Nói chuyện với ba xong, Long vào nhà chào mẹ, rồi tiện tay quơ luôn chiếc áo khoát của ba để mặc, vì khi sáng đi vội nên không mang theo.

-Mày lại đi nhậu đó à?

-Con nhậu với tụi thằng Trường thôi, con về sớm mà.

-Lâu không thấy tụi nó ghé nhà. Trường cưới vợ chưa mày? Nhìn nó cứ như con gái.

-Dạ chưaaaa, hôm nào con bảo tụi nó sang nhậu với ba. Con đi nha, ba đóng cửa giúp con.

Ông đứng khép cửa, nhìn dáng cậu con trai xa khuất, trầm ngâm suy tư, nghĩ ngợi về lời hứa, hôm nào rảnh sẽ chở ba đi tìm nhà mẹ của Trinh.

Ông đang thắc mắc, bà Lan ngày xưa chỉ có một cậu con trai lớn, hai cô con gái. Bây giờ thì chúng nó phải hơn tuổi con Trang, mà tại sao con Trinh lại là con gái út, trên con Trinh còn có hai người chị gái và một người anh?…

Suy nghĩ một hồi lâu, ông đóng cửa, đi vào, ngang giò phong lan đang đu đưa trước gió, ông lại đứng ngắm nhìn, rồi mỉm cười trong vô thức khi nhìn thấy cây khế đang trĩu những trái chín vàng mộng nước, cây khế này đã già thật sao? Khi Long được sanh ra, cây khế đã đi cùng tuổi thơ Long qua các câu chuyện kể, mà đặc biết là “Ăn Khế Trả Vàng”, ngày còn nhỏ, chiều chiều Long hay ra sân, nhìn lên tìm con Quạ, và chờ mong….

Từ trên cao, Bắc Đẩu đã vung con dao thần xuống, tước đi sinh mạng một con người….

Hàng xóm chạy ra, khi nghe tiếng xe thắng cái KÍTTTTTTTTTT, sau đó là tiếng xe máy kéo lê dưới mặt đường. Nhà nhà mở cửa, người người chạy ra, có người vội lôi chiếc chiếu trong nhà mang ra, phủ lên thi thể người xấu số.

Chiếc xe máy nằm trơ trọi ở giữa đường, bên những vạch trắng, các chiến sĩ CSGT đang làm nhiệm vụ, phía bên trên các chiến sĩ dân quân đang dẫn đường cho người tham gia giao thông.

….

Quán nhậu lúc bấy giờ chỉ chỉ tầm hơn 19 giờ, vẫn đông khách, nhóm thanh niên gọi tính tiền, Minh đi cùng với Trường, Khánh đi một mình, hai xe song song cùng nhau, vừa chuyện trò, từ xa nhìn thấy tín hiệu của đèn xe Giao Thông, Trường ngồi sau,

-Hình như có tai nạn mày ơi. Vừa nói Trường vừa vỗ vai Minh.

Minh cùng với Khánh giảm tốc độ, Khánh nhìn lướt qua,

-Hình như chết rồi, thấy đắp chiếu.

Minh cũng nhìn, rồi điều khiển xe chạy chậm, để lướt qua. Bên vệ đường là một chiếc xe tải nằm ngay mép đường….

Trường cũng đưa mắt nhìn khi chiếc xe đi qua thi thể người đã đắp chiếu. Bỗng Trường hét to,

-Xe thằng Long tụi mày ơi. Xe nó kìa. Thằng Longgggggg, xe thằng Longggg bạn mình kìaaaaa. Tiếng của Trường nhạt đi, mặt mày Trường biến sắt.

Minh nghe Trường kêu, cũng lạc tay lái, vội thắng xe gấp, Trường nhảy xuống, chui vào đám đông đang đứng, tất cả đang đồng thanh niệm Nam mô A di đà Phật…. Nam mô A di đà Phật….

Trường gục xuống, tay run run, từ… từ… kéo chiếc chiếu ra, không tin vào mắt mình, một gương mặt đầy máu tươi của một người đàn ông, lúc bấy giờ Trương không còn cảm giác để nhận thấy mùi tanh của máu.

Minh vội bước xuống phía bên dưới, đưa tay vào túi quần người đang nằm, lục tìm chiếc ví, Khánh lật bàn tay hi vọng chiếc nhẫn cưới không nằm ở ngón áp út. Cả Minh và Khánh đều có tia hi vọng, vì không thấy chiếc ví đâu, cũng thấy chiếc nhẫn. Chỉ có Trường vẫn nhìn chăm chăm gương mặt đầy máu kia.

Người dân xung quanh bảo nhỏ với cả hai là CSGT đang giữ giấy tờ và cả chiếc nhẫn. Họ đang tìm người thân, vì chiếc điện thoại bể nát cũng không thấy sim đâu. Khánh chạy tới chổ CSGT,

-Thi thể nằm bên kia tên gì, có phải tên Long. Đàm Hoàn Long không Anh?

Người chiến sĩ gật đầu, khi mắt nhìn vào CMND, Khánh thẫn thờ ngồi xuống, Trường lúc này đang đứng sau lưng Khánh, cũng rã rời tay chân. Minh móc điện thoại ra, chả biết gọi cho ai bây giờ, số di động của Loan thì không lưu, ba mẹ Long thì càng không thể. Điện thoại Long thì bể nát không còn sim.

-Trường, mày có số con Loan không?

-Tau không,

-Vậy mày có số ai ở tiệm không?

-Tau không,

-Trời ơi….. Minh kêu trong vô vọng, “bạn của tuiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”

Gần bên kia, người dân vẫn chấp tay niệm A di đà…

-À, tau có. Trường vừa nói vừa móc điện thoại gọi cho Khôi,

-Alo. Em nghe Anh Trường ơi.

-Con Loan đâu, cho Anh gặp.

-Dạ, vợ chồng chị ấy về nhà ngoại mà Anh.

-Thằng Long bị tai nạn chết rồi. Em gọi nói nó đi.

-Anh giỡn gì kỳ vậy?

-Em gọi đi. Tụi Anh đang ở đây nè. Chờ người nhà lên nhận xác.

Khôi cầm điện thoại, quay sang các chị,

-Anh Long bị tai nạn chết rồi…..

Cả tiệm ngồi dậy, hốt hoảng,

-Rồi con Loan, làm sao đây? Hằng hỏi trống không.

-Taxi, tắc…. tắc….xi. Giọng Chi đơ ra, không nói được.

-Gọi taxi, tau với mày đi lên nhà má chỉ. Oanh nói với Chi.

-Đừng ai gọi cho con Loan nha. Lên nhà má nó rồi lựa lời kêu nó về.

-Đóng cửa, tau với mày chạy lên nhà ba má ổng đi Hiền. Hằng nói với Hiền. “Khôi chạy ra chổ mọi người đi em”

-Trời ơi, con tôi…. con trai của tôi. Người phụ nữ gào khóc bên thi thể người đắp chiếu.

Ba của Long vẫn bình tĩnh, móc điện thoại gọi báo tin cho họ hàng.

-Nó là con cọp cái mà, con cọp cái mà. Đàn bà số sát chồng…. trời ơi… con trai tôi.

Nước mắt bà giàn giụa, nhìn mông lung gào khóc và nói.

Mọi người xung quanh tản đi bớt, một số vẫn chấp niệm A di đà….

-Đàn bà tuổi Dần, sinh vào ngày rằm tháng 7 là sát sanh, tất cả là tại ông. Tại ông….

Mẹ Long níu ống quần ba của Long và gào khóc. “Trả con lại cho tui… cho tui….” bà nói không thành lời …..

Pháp Y đến, họ cần khám nghiệm tử thi. Những chiếc áo trắng bước xuống xe, người vừa đi vừa đeo găng tay y tế, họ yêu cầu người nhà tránh ra để làm nhiệm vụ.

Đâu đó xung quanh đám đông, có một người phụ nữ đứng nhỏ to hỏi nguyên nhân tai nạn, rồi họ chạy sang chổ Hằng và Hiền đang ngồi cạnh mẹ của Long. Bà ta hỏi tên tuổi, địa chỉ người xấu số….

-Con về thẳng nhà ba nha. Ba đưa chồng con về trên đó. Ông móc điện thoại gọi cho Loan.

-Sao không là nhà con hả ba? Chồng của con mà? Loan nghẹn ngào đáp trả.

-Nhưng nó vẫn còn là con của ba mà con? Hiểu cho ba. Nói xong ông đưa điện thoại vào túi quần.

Chi với Oanh ngồi sau, kẹp sát Loan lại. Bảo tài xế rẽ hướng về nhà Long.

….

Vành khăn trắng được đội lên đầu bé Cherry, bé ngây thơ nhìn di ảnh ba trước bàn thờ. Đèn lấp lánh, còn có cả hoa trắng viền xung quanh.

-Sao ba con nằm trong cái thùng gỗ vậy dì Hằng?

-À, ba con ngủ. Thôi ra đây, dì cho ăn cháo.

-Nhà nội con sao đông vậy? Mà ai cũng khóc.

-À, tại vì nhà mình đang có chuyện buồn.

Hằng bế bé Cherry đi qua nhà hàng xóm bên cạnh, xin ngồi nhờ ngoài hàng ba, tay cầm theo hộp cháo để cho bé ăn.

Bà hàng xóm ngồi kể về Long, về tuổi thơ của cậu ấy đã lớn lên ở con sông như thế nào, cây khế trước hiên nhà, rồi bà chỉ ra cái vách tường, trước kia là bụi dâm bụt, trồng để làm hàng rào, con trai bà và cậu ấy đã sống những năm tháng tuổi thơ êm đềm như thế nào. Nói xong, bà chợt nhớ bà quên gọi cho con trai bà, nói cho anh ta biết người bạn ấu thơ đã…

Cô út ôm bát hương đi trước, Hiền và Oanh đi bên cạnh dìu Loan ôm di ảnh chồng, Khánh với Minh tay cầm hai ngọn đen đi song song với Loan, từ từ bước đi trên con hẻm, tiếng gõ lóc cóc, lóc cóc của đội mai táng đi phía sau, thi hài Long sắp trở về đất mẹ….

….

Nghĩa trang hôm nay không còn vắng lặng, bởi xuất hiện cả một đoàn người nối nhau đi phía sau. Các sư thầy đang tụng kinh, tiếng mõ lốc cốc vang lên. Loan đang quỳ trước linh cửu chồng, đôi mắt đỏ hoe, suy sụp, tiều tụy, Chi đứng kế bên câm dù che cho Loan, phía trên kia, những người bạn thân cũng đang cầm dù che chiếc áo quan, bên trong Long đang yên giấc ngàn thu…

Những cánh hoa tươi được mọi người thả xuống hố sâu, từng lớp đất từ từ rơi xuống, che lấp chiếc quan tài.

Từ đây, âm dương cách trở….

Một chàng thanh niên hoảng hốt, chả biết chuyện gì, sao mọi người lại khóc, sao vợ và con mình lại mặc cả một bộ đồ trắng? sao Loan lại ôm cái ảnh mình trên người? Chàng thanh niên chỉ biết thắc mắc và miệng đang ú ớ…

Hắc Bạch Vô Thường đang kẹp nách chàng thanh niên lôi đi, đầu chàng cứ ngoảnh lại nhìn phía sau….

CHƯƠNG 17: ĐANG CẬP NHẬT