Chuyện Của Hoa – Cô Nàng Không Thích Mặc Quần Lót

Trong cuộc sống của chúng ta, mỗi người đều có một tính cách, sở thích khác nhau. Cái chuyện ăn mặc, diện đồ cũng vậy. Có người ko thích mặc váy, có người ko thích mặc sơ mi, cũng có người ko thích mặc áo ngực, quần lót, thậm chí là ko thích mặc cả áo ngực và quần lót.

Riêng em, em là fan anti quần lót. Nó như là một thói quen, một sở thích làm cho mình cảm thấy tự do, thoải mái, ko bị gò bó, bức bối, khó chịu. Tuy nhiên, cái việc anti quần lót nó cũng có nhiều hệ lụy, nhiều trường hợp cười ra nước mắt. Và những câu chuyện liên quan đến anti quần lót của em nhiều ko đếm xuể. Em sẽ kể lần những câu chuyện của mình. Em biết trên diễn đàn cũng có kha khá chị em là fan anti quần lót. Mọi người cùng đóng góp với em để có những mẫu chuyện hay của chính mình nhé.

Hôm nay em mở đầu với phân đoạn ngắn lần đầu đến với fan anti quần lót của mình. Câu chuyện bắt đầu từ năm em vừa vào đại học.

Thật ra lúc nhỏ em cũng đã khó chịu khi phải mặc quần lót vì nó bức bí lắm. Từ năm 6 tuổi là mẹ đã bắt mặc quần lót nhưng em toàn giả vờ quên. Đến năm 12 tuổi, dậy thì thì hiển nhiên là tự động phải mặc. Rồi cũng thành quen, nhưng mỗi lần đi học về, thay đồ, cởi chiếc quần lót ra là cảm thấy dễ chịu, thoải mái vô cùng.

Em thì có một thói quen, khi mặc váy thường sẽ mặc cái váy vào trước rồi mới mặc quần lót. Còn quần váy hay váy có lớp lót thì em thường ko mặc thêm quần lót. Hôm đó cũng như mọi ngày, đi học về, em tắm rửa xong, đang thay đồ. Vừa mặc cái váy vào là nghe mẹ ở nhà dưới gọi um lên. Em vội kéo nhanh cái váy lên rồi chạy xuống nhà. Thì ra là nhà có chuột chạy vào. Mẹ em chúa sợ chuột nên ko dám đứng nấu ăn luôn. Mẹ nói em chạy liền ra cái tiệm bán đồ điện nước gần nhà mua keo dính chuột về bắt nó.

Thấy mẹ hoảng quá nên em cầm tiền chạy ngay ra tiệm. đi bộ được một đoạn thì bỗng cảm giác gió luồn dưới chân nó mát mát. Giật mình mới nhớ ra lúc nãy mẹ gọi toáng lên nên em mặc vội cái váy vào mà chưa mặc quần lót.

Cảm giác lúc đó vừa ngại vừa sợ. Nhưng với cái tính lười và sợ quay về thì mẹ hỏi, la nên em làm liều túm váy đi tiếp. Đến tiệm thì ở trước tiệm có 1 đám người ngồi uống cà phê, già có, trẻ có. Nghĩ đến dưới chân mình trống rỗng, em cũng hoang mang lắm, đứng mua nhưng tay thì cứ đặt trước váy, đè lại tránh tình huống gió lùa. Mua xong rồi, ra về thì cũng đi đứng hết sức nhẹ nhàng. Lúc đó cũng nghĩ lỡ mà gió nó tốc cái váy lên, ai mà nhìn thấy chắc có nước bỏ xứ mà đi.

Sau khi rón rén ra khỏi tiệm, đi ra đường một đoạn mới nhẹ nhõm. Cảm giác lo sợ, hồi hộp cũng hết. Lúc đó, bình tĩnh lại, nghĩ lại, cảm giác thích vô cùng. Lâu rồi mới có lại cái cảm giác ko mặc quần lót, thoải mái, tự do như lúc nhỏ vậy.

Đó là lần đầu tiên em ko mặc quần lót đi ra đường, kể từ đó em bắt đầu là fan ruột của hội anti quần lót.

Nếu mọi người thích những mẫu chuyện như này thì em sẽ lần lượt kể tiếp các tình huống tiếp theo của fan anti quần lót nhé. Chúc mọi người buổi tối vui vẻ. Nếu có nhiều ý kiến đồng tình, xây dựng thì em kể tiếp nhé!

Lần thứ 2 ko mặc quần lót ra đường

Thật ra, lần đầu em ko mặc quần lót là do thích sự thoải mái và tình cờ quên nên ko mặc thôi. Chứ lúc đó em chưa một mối tình vác vai, chưa hề biết xem phim sex. Nhưng, với cái tuổi đó thì những việc làm dù nhỏ, liên quan đến vấn đề tế nhị hay giới tính sẽ cảm thấy rạo rực thôi. Và lần thứ 2 cũng ko phải là em cố tình ko mặc nhưng em đã cảm nhận rõ sự rạo rực của cơ thể mình.

Đó là một buổi chiều cuối tuần, đang nằm ở nhà nghe nhạc thì con nhỏ bạn thân học chung đại học UEH chạy qua nhà bấm chuông gọi í ới. Em xuống mở cửa thì nó hối leo lên xe. Ngày đó 2 đứa hay đèo nhau qua chỗ trường ĐH Sư Phạm ăn mực nướng. Do ở nhà em ko mặc quần lót nên lại vô tư leo lên xe mà quên bén cái chuyện bên dưới váy trống rỗng. Lúc nhớ ra thì con nhỏ bạn đã chạy được mấy km rồi nên em đành câm nín.

Đến nơi, đáp vào bàn thì nào là mực nướng, răng mực nướng, gỏi cuốn. Lần nào 2 đứa cũng gọi kín bàn. Nhưng hôm đó có một điều lạ mà con nhỏ bạn cứ thắc mắc là em chọn ngồi quay lưng ra đường, quay mặt vào tường. Đó là cái hướng ngồi mà xưa nay em rất ghét. Nhưng làm sao khác được. Váy thì chỉ ngang gối, không lã ngồi quay ra đường? Chưa kể khi ngồi còn phải lo vén váy, nhét xuống mông, đề phòng lỡ gió nó tốc lên. Đúng là ko mặc quần nó thoáng và thoải mái thật nhưng bất tiện đủ điều.

Chuyện ko có gì đáng nói cho tới khi bàn kế bên có 1 nhóm 4 tên sinh viên. Đứa nào đứa nấy cái miệng bô bô kể về con nhỏ nào đó mà suốt ngày mặc váy ngắn, mỗi ngày là thấy một màu quần lót. Rồi thêm mấy câu bình phẩm dâm dục oang oang. Em và nhỏ bạn chỉ biết ôm miệng cười. Mà đúng thật, khi nghe bọn nó oang oang một lúc về mấy chuyện đó thì em cảm giác mặt mình bừng bừng, kiểu như mới uống mấy ly rượu vậy đó. Rồi thì cảm giác giữa 2 chân cũng bắt đầu ướt ướt.

Lúc này mới bắt đầu lo lắng. Sợ nó ướt cả váy lại khổ, ko biết đi về bằng cách nào.

Em liền hỏi nhỏ bạn: “ê, trong xe có váy chống nắng ko?” Nó nói có, em thở phào nhẹ nhõm.

Nó lại hỏi em sao cần váy chống nắng? lúc nãy đi ko cần che váy mà về lại che. Em chỉ bịt miệng cười: “kệ tao”. Mà con quỷ đó nó nhây lắm, nó cứ ghẹo. Rồi bất ngờ tự nhiên nó hỏi nửa đùa nửa thật: “ê con quỷ, hôm nay mày mặc quần lót màu gì á?”. Chả hiểu mãi suy nghĩ thế nào, em buột miệng khai thật với nó: “lúc nãy leo lên đi luôn nên tao quên mặc chip rồi”. Nó hả một tiếng rõ to: “gì zậy má, chứ ở nhà mày ko mặc à? Lúc này em chỉ biết gật đầu. Lúc đó em thì ngại mà nó thì cười như được mùa: “ối zồi ôi, ở nhà thả rông, chết chưa, cho mày chừa, hèn gì hôm nay bày đặt dành chỗ ngồi quay mặt vào tường, lúc nãy tao đã thấy lạ rồi”. Con quỷ đó nó vừa nói vừa cúi đầu xuống bàn nhìn vào dưới váy em như để kiểm tra. Em hoảng quá đánh nó một cái thật đau. Nó lại ôm bụng cười.

Sau khi ăn uống no nê thì hiển nhiên là em phải mượn cái váy chống nắng của nó để quấn quanh cái váy đang mặc rồi lên xe đi về. Đó là lần thứ 2 em ra đường mà ko mặc quần lót.