Chơi vợ lính

Đã hơn một tuần trôi qua Phong vẫn còn dè dặt chưa dám qua nhà Hạnh. Nhiều đêm Phong nằm mơ thấy mình được cùng Hạnh vầy cuộc mây mưa, được mân mê cặp vú rắn chắc, được hôn, được dùng lưởi mơn trớn từ hai cái núm vú hồng hồng rồi dần xuống đến vùng cấm địa với mu lồn u cao và hòn ngọc ngày càng nở lớn với sự kích thích của đầu lưởi Phong, và cuối cùng cả hai đều sướng ngất sau nhiều giờ ân ái.

Khi tỉnh dậy Phong mới biết mình đã xuất tinh trong giấc mơ làm tình với Hạnh.

Đến ngày thứ mười, Phong cho rằng thời cơ đã đến. Phong nghĩ là đối với Hạnh sự thương nhớ đã đầy ấp, sự cô đơn đã quá mức chịu đựng, sự đòi hỏi nhục dục của người đàn bà có mang đã dâng cao. Vì thế chiều tối hôm đó sau khi cơm nước xong, tắm rửa cẩn thận và chờ đợi cho đường làng vắng vẻ, Phong hối hả bước nhanh sang nhà Hạnh.

Nghe tiếng gõ cửa, Hạnh ra mở cửa và vô cùng lúng túng khi thấy Quan Lớn Phong đang tỏ ra ung dung chấp tay sau đít nhìn ra cảnh vật chung quanh nhà nàng.

Hạnh vội vàng cuối đầu thưa: “Dạ mời Quan vào nhà ạ!”

Ngồi xuống cái ghế gổ củ kỷ, Phong nhìn Hạnh run run châm trà cho chàng. Lần này Phong nhìn thấy những sợi lông măng trên cánh tay trần của Hạnh vì nàng mặc chiếc áo lá tay ngắn.

Vú nàng có vẻ to hơn mười ngày trước vì, chao ôi, Hạnh không mặc yếm. Các hạt nút áo hình như không đủ sức để giử hai vạt áo lá nằm tại chổ. Phong có thể nhìn thấy một phần thịt trắng phao của hai bầu vú và hai núm vú nổi cao dưới lớp áo mong manh. Cặc Phong bắt đầu động đậy nhưng Phong cố gắng dằn xuống, đặt một tràng câu hỏi:

“Chú Mẫn có khỏe không? Có viết thư về cho cô chưa? Còn cô thế nào? Cái thai nhi có hành cô không? Cô có cần gì tôi giúp đở lúc này không?”

Hạnh có vẻ nhận thấy sự không tự nhiên của Phong nên cũng lấy lại được một phần nào bình tỉnh. Nàng như cất được một phần gánh nặng giai cấp. Hạnh hơi mĩm cười:

“Dạ xin mời Quan dùng trà! Dạ anh Mẫn nhà con vẫn mạnh ạ! Con vừa nhận được thư anh ấy. Nhờ Quan lo lắng nhà con không thiếu thốn gì cả. Nhà con chỉ nhớ nhà thôi ạ. Thưa Quan, anh ấy nhớ nhà nhưng bận bịu việc quân cơ nên cũng khuây khỏa phần nào, chứ con đây thì nhớ nhà con rầu chín cả người. Con cảm thấy rất cô đơn, không người trò chuyện cả ngày đêm.”

Phong một mặt cảm thấy tội nghiệp cho Hạnh, một mặt biết rằng cơ hội mình chờ đợi sắp thành tựu. Chàng cố gắng lái câu chuyện tới gần mục tiêu hơn:

“Tôi biết, tôi biết. Tôi sẽ cố gắng đưa chú ấy về càng sớm càng tốt. Đứa bé trong bụng cô có phá phách gì không? Cô có bị hành vì nó không?”

Hạnh có vẻ ngạc nhiên vì Quan Lớn để ý nhiều đến chuyện thai nghén của đàn bà nhưng cũng lể phép: “Dạ bẩm Quan con hay ụa mửa khi nghe mùi tanh cá thịt nên chỉ thích ăn những trái cây chua thôi. Dạ còn đứa bé trong bụng làm sao phá phách gì cho được ạ.”

Phong nhanh nhẹn giải thích: “Tôi đã có 3 mặt con nên biết được ít nhiều chuyện thai nghén. Khoảng trên 3 tháng đứa bé bắt đầu quơ tay quơ chân trong bụng mẹ. Để tay trên bụng mẹ ta cảm nhận được cử động của đứa bé. Cô có nhớ là ta đã hứa với chú Mẫn sẽ săn sóc cho cô được mẹ tròn con vuông?”