Chỉ Đêm Nay Thôi. Chị Là Của Em Nhé
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Chỉ Đêm Nay Thôi. Chị Là Của Em Nhé
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Les
Thể Loại:
Lượt Xem: 8443 Lượt Xem
Tôi bắt đầu tránh ánh nhìn của Tara…như hiểu được điều đó Tara thôi không nhìn tôi nữa mà lại dựa lưng vào thân cây, mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời xanh biếc.
– Trước đây khi em còn học bên Anh, có 1 bạn gái đến nói là yêu thích em nhưng cũng đồng thời nói là sẽ từ bỏ em nếu em hôn bạn ấy 1 lần…hay đó chứ…chỉ cần 1 cái hôn thì có thể quên được 1 người và bây giờ em lại lặp lại điều đó…em sẽ chọn cách từ bỏ chị.
Nghe đến đây, tôi liền nhìn về phía Tara, tôi thấy 2 cánh tay Tara lúc này đang đặt lên mắt, vì nắng chói mắt ư ? hay không phải vì nắng.
– Em…thật sự yêu chị ? – tôi hỏi trong ấp úng.
– Phải, nhưng điều đó giờ không quan trọng nữa vì em đã biết sự lựa chọn của chị – đột nhiên Tara đứng dậy, nhìn tôi nói tiếp ” dù thế nào đi nữa…cũng xin chị…đừng quên em nhé” nói xong câu đó Tara quay lưng đi ra khỏi vườn cây bỏ tôi ngồi lại đó, cũng trong khoảnh khắc Tara nhìn tôi vừa nãy, tôi đã kịp nhận thấy mắt Tara đã đỏ tự bao giờ, đỏ từ khi nào ? hay từ lúc Tara nói là sẽ từ bỏ tôi, khó chịu quá, đây là cảm giác gì ? tự nhiên nói yêu tôi rồi đột nhiên hôn tôi và cũng nói sẽ từ bỏ tôi, …Tara nói đã biết sự lựa chọn của tôi…mà tôi đã lựa chọn cái gì ? tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi chỉ biết lúc này đây…tim tôi đang đau nhói.
Màn đêm buông xuống, tại 1 nơi khác.
– Tara…em tính đi thật sao ? – Tashi hỏi trong lo lắng sau khi bước vào phòng của Tara, Tara nhìn vào Tashi thản nhiên đáp.
– Anh cũng biết mà, ba mẹ chỉ có mình anh và em vì anh đã nhất quyết theo ngành y rồi thì bắt buộc em phải về lại bên đó phụ ba mẹ quản lý công ty.
– Nhưng em đã phải thuyết phục ba mẹ rất nhiều mới được trở lại đây.
– Em đã hưa với ba mẹ rồi…dù thế nào em cũng phải quay lại đó, lần trở về này có lẽ…em sẽ không quay về Nhật nữa.
– Anh không nghĩ rằng em yêu Hami nhiều đến vậy ? – Tashi vừa nói vừa tiến lại phái Tara đang ngồi, nhẹ nhàng sờ vào đầu Tara như muốn an ủi.
– Em cũng không nghĩ rằng em yêu chị ấy nhiều đến thế, nhưng giờ không quan trọng nữa.
Trầm ngâm một hồi Tashi lên tiếng.
– Em chưa nói cho Hami biết ?
– Không nói sẽ tốt hơn…đỡ phải làm chị ấy khó xử, hơn nữa không gặp lại..là cách tốt nhất em có thể quên.
– Nhưng…anh, à không Hami…em – không đợi Tashi nói hết câu Tara đã lên tiếng.
– Cuộc nói chuyện của anh và Hami ngày hôm qua em đã nghe hết rồi, em tôn trọng quyết định và sự lựa chọn của chị ấy.
– Nhưng…đó chỉ là…
– Không nhưng nhị gì nữa, Hami đã chọn anh, anh nhất định tốt để có thể làm chị ấy hạnh phúc.
– Tara…mọi chuyện không như em nghĩ…
– Thôi…em mệt rồi, mai em còn lên máy bay sớm nữa, em cần nghĩ ngơi sớm…anh về phòng đi.
– Nhưng Tara à…
– Được rồi…được rồi mà – Tara vừa nói vừa đẩy Tashi ra ngoài.
Cánh cửa phòng vừa đóng lại, Tashi vẫn còn đứng đó, miệng lẩm bẩm: “Hami, cậu thật là ngốc, tớ đã để cho cậu tự nhận ra tình cảm của mình…”.
Cũng ở cánh cửa đó nhưng là bên trong căn phòng, Tara đang ngồi im bất động trên giường, đôi mắt vô hồn nhìn xuống nền gạch…chợt đưa tay sờ lên môi mình, khẽ nói : ” nó không đủ, không đủ để em có thể…từ bỏ chị “.Bình minh đã lên, ánh nắng của buổi ban mai chúng len lõi qua khung cửa sổ, chúng làm sáng lên cả căn phòng nhưng cũng làm chói mắt cả chủ nhân của căn phòng ấy, chụp lấy chiếc chăn tôi kéo trùm qua đầu, quả là một đêm khó ngủ, cả đêm tôi luôn nghĩ về Tara và cả nụ hôn đó nữa, tôi thật sự bất ngờ với chính mình, tôi không ghét hay khó chịu vì nụ hôn đó, trước giờ tôi không hề nghĩ rằng tôi sẽ yêu thích 1 cô gái, nó thật sự là một ý nghĩ lạ lẫm đối với tôi…nhưng cảm giác nhói đau khi Tara nói sẽ từ bỏ tôi là gì? Tôi vẫn chưa hiểu, đột nhiên điện thoại reo lên, cố rướn người nhìn xem ai đã cắt ngang sự suy nghĩ của tôi, à thì ra người điện là Tashi.
– Hami ! sáng nay Tara sẽ về Anh và sẽ không quay về nữa, cậu mau đi ngăn nó lại đi…nếu không…cậu sẽ hối hận.
Điện thoại trên tay rơi xuống, tôi vội vàng lấy ngay chiếc áo khoác và nhanh chóng sang nhà Tashi mà không để ý rằng trong điện thoại Tashi vẫn còn nói : “Tara đã ra sân bay rồi. cậu hãy đến sân bay trước, tớ sẽ theo sau ngay, cậu có đang nghe không ? Hami, alo, alo?”
Tôi vừa đến nhà Tashi thì cậu ấy cũng vừa bước ra, cậu ấy ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi.
– Sao cậu còn ở đây ? tớ đã nói Tara đến sân bay rồi, tớ tưởng cậu đi rồi chứ?
– Tớ…tớ không có nghe, tớ gấp quá khi nghe cậu nói Tara sắp đi và không quay lại nữa, tớ đã bỏ luôn điện thoại và chạy ngay lại đây – tôi thở dốc trong khi trả lời câu hỏi của Tashi, đầu óc tôi bây giờ loạn cả lên, không thể suy nghĩ được gì nữa.
– Cậu bình tĩnh đã, tớ sẽ chở cậu đến sân bay ngay, vừa nãy tớ chỉ mới phát hiện Tara và cả hành lý đều không có trong phòng. Chuyến bay của nó là 6h30, bây giờ chúng ta chỉ còn nữa tiếng thôi.
Tôi nhanh chóng lên xe, sau khi hai đứa đến nơi, tôi đã hấp tấp chạy ngay đến quầy dịch vụ.
– Chị ơi, cho em hỏi chuyến bay từ Tokyo đến Anh lúc 6h30 cất cánh chưa vậy ?
– À, vẫn còn 10’ nữa mới cất cánh.
Tôi thở phào nhẹ nhỗm, hỏi tiếp.
– Vậy… hành khách tên Hama Tahara đi chuyến này đến lấy vé rồi chưa chị ?
– Để chị xem lại, à, hành khách tên này đã đến đây rất sớm để đổi vé chuyển sang chuyến bay trước đi sớm hơn 1 tiếng tức là 5h30.
Tôi không tin vào những gì mình nghe nữa, tôi phụp xuống, đầu gụt vào gối, nước mắt từ đâu chảy ra, chúng rơi rất nhanh xuống nền gạch lạnh ngắt của cái sân bay này. Bây giờ thì tôi đã hiểu cảm giác đó là gì, có quá muộn không ? mọi chuyện đều là tại tôi, đây là hình phạt mà tôi phải chịu, khi tôi đã cố tình không hiểu và không muốn hiểu tình cảm của Tara và cũng chính nó…đã làm cho tôi không phát hiện ra tình cảm đặc biệt của mình, tôi đã không hề biết, từ đầu… ánh mắt của tôi luôn dõi theo Tara, trong đầu tôi luôn nghĩ mọi thứ về Tara, nhưng đã muộn rồi. Giờ đây…là tôi, chính tôi làm tổn thương Tara và cũng đã làm tổn thương chính mình.
3 năm sau
Đã 3 năm rồi…sau cái ngày ấy, trong 3 năm ấy tôi luôn muốn được nói với Tara 1 câu, chỉ 1 câu thôi rằng tôi xin lỗi, nhưng với tư cách gì để gặp đây, tôi không dám đối diện với Tara, có lẽ…bây giờ…Tara đã quên tôi rồi cũng nên. Quên cũng tốt vì tình cảm của tôi cũng đã đi theo Tara vào cái ngày ấy…của 3 năm về trước.
Còn phần Tashi, tôi và cậu ấy vẫn là bạn bình thường, cậu ấy luôn khuyên tôi đi gặp Tara 1 lần để khỏi phải ân hận về sau, nhưng tôi không làm được vì tôi đã không còn tư cách gì để gặp Tara.
Hiện tại, tôi đang làm đại diện của phòng kinh doanh ở 1 công ty buôn bán điện tử cũng có tiếng tăm nên có rất nhiều đối tác nước ngoài cùng làm ăn, buôn bán và bây giờ, tôi cũng sắp kết hôn, ba mẹ tôi chỉ có mình tôi, 2 người đã mai mối cho tôi 1 người, họ nói là rất môn đăng hộ đối, tôi nhất định sẽ vừa ý, nhưng với tôi giờ đây, vừa ý hay không vừa ý gì cũng được vì hiện tại…tim tôi đã chết.
– Cô ơi ! tôi là đại diện công ty Khayla đến, tôi đã có hẹn với giám đốc công ty của cô rồi, xin cô báo lại với giám đốc rằng tôi đã tới.
Tôi đang đi gặp đối tác bên Anh của công ty tôi đang làm, lúc trước tôi phụ trách các đối tác khác, còn đối tác này do 1 chị phụ trách nhưng giờ chị ấy bị bệnh nên tôi phải đi thế chị ấy.
– Cô ơi ! cô có thể vào, giám đốc của chúng tôi đang đợi cô bên trong. – Cô thư ký đến nói với tôi sau khi đã xác minh lại cuộc hẹn.
Tôi bước vào phòng, trước mắt tôi là 1 người con gái đang đứng quay lưng về phía tôi, mắt nhìn ra khung cửa kính của văn phòng, tuy không thấy mặt nhưng nhìn dáng dấp tôi có thể đoán chắc người này còn rất trẻ và đẹp nữa. mà tôi có hơi thắc mắc, với chức vụ như thế này lại là con gái thay vì mặc váy công sở thì người này lại khoác lên người 1 bộ vest trung tính, tạo cho người nhìn vào biết đây là 1 người có cá tính, không nhu mì như con gái, phải chăng đây cũng là 1 thủ thuật khi thương lượng kinh doanh ? mà tại sao người này không nhìn tôi nhỉ ?
– E hèm, tôi tên là Osano Hami đại diện công ty Khayla đến để thương lượng với cô về hợp đồng cho tháng tới. – tôi phải lên tiếng, sau khi đứng hồi lâu, không thấy người con gái đó quay lại nhìn tôi.
Khi nghe tôi lên tiếng người đó mới quay lại và giờ đây tôi không tin vào mắt mình nữa, Tara đang đứng trước mặt tôi, tôi có thể nhận ra dù đã 3 năm rồi không 1 lần gặp lại, mọi thứ điều không thay đổi, thay đổi duy nhất là giờ đây Tara đã ra dáng là một người làm ăn kinh doanh thực sự. Bổng Tara lên tiếng.
– Chị Hami ! lâu quá không gặp, chúng ta lại gặp nhau lần nữa. lần đi 3 năm trước em không nghĩ sẽ có ngày gặp lại chị. Nhưng kể ra 2 chúng ta cũng có duyên nhỉ. – Tara vừa nói vừa nhìn tôi không tỏ vẻ ngạc nhiên như tôi bây giờ.
– Chị ! không biết là em…chị – tôi chưa chuẩn bị tâm lý rằng sẽ gặp lại Tara đột ngột thế này.
– Em cũng có hơi bất ngờ vì thấy tên chị sẽ đến gặp em…thay vì người lúc trước.
– À, ừm, chị ấy bị bệnh nên chị đi thế, chị cũng không ngờ em lại là đối tác của công ty chị.
– Em nghe nói chị đã đính hôn rồi sắp tổ chức lễ cưới rồi phải không ? Tara hỏi mà mắt không hề nhìn tôi và như đang giã vờ làm cái gì đó để tránh không nhìn vào mắt tôi.
– À, ừm,..chị sắp kết hôn rồi. – tôi đáp trong gượng gạo
– Vậy, chúc mừng chị nhé.
– Thế còn em – tôi bắt đầu hỏi lại.
– Như chị thấy đó, em đang học Đại học nhưng cũng phải sang công ty phụ giúp ba mẹ 1 phần để lấy thêm kiến thức cho việc học một phần sau này em sẽ giúp ba mẹ quản lý công ty này.
– Thế à, vậy cực nhọc cho em rồi.
– Chị…chúng ta bàn công việc nhé.
Sau lời đề nghị, tôi và Tara bắt đầu bàn công việc, nó diễn ra khá trôi trãi, đến cuối buổi, công việc cũng đã hoàn tất xong xuôi.
– Hami ! hằng năm, công ty em đều có tổ chức buổi tiệc chiêu đãi tất cả các đối tác của công ty em, năm nay chị đại diện cho công ty Khayla đến, tối mai chị sẽ đến dự nhé.
– ừm, chị có nghe chị trước nói lại rồi, chị sẽ đến.
Tara trầm ngâm 1 hồi như là suy nghĩ cái gì, xong rồi nói.
– chị mới qua đây, không quen thuộc đường, đến giờ em sẽ cho người và xe lại rước chị nhé.
– ừm, chị cám ơn em trước. vậy bây giờ chị về nhé. – không đợi Tara nói câu nào, tôi đứng dậy liền vì sợ, tôi sợ tình trạng này kéo dài, chúng làm tôi khó chịu, cả hai đang trong bầu không khí ngượng ngùng đến khó tả, nói chuyện nhưng lại tránh ánh nhìn của nhau, như hiểu ý tôi, Tara đáp lại khi tôi vừa đứng lên.
– Vâng, chị về…tối mai gặp.
Tôi lặp lại, “tối mai gặp” và bước thẳng ra cửa, tôi đã quyết định…tối mai, tôi sẽ nói lời xin lỗi với Tara…còn tình cảm của tôi… tôi sẽ giữ nó…trong lòng mãi mãi, dù nói vậy…nhưng vừa rồi gặp lại Tara… lòng tôi lại cảm thấy bồi hồi, cảm xúc ấy 1 lần nữa…nó làm tim tôi đau nhói. Tôi cũng đâu biết rằng, ở bên căn phòng tôi vừa đi ra, cũng có 1 người…lòng đang dậy sóng như tôi : ” tình cảm ngày ấy, cứ ngỡ….đã vùi sâu trong quá khứ, tưởng đã quên được rồi, nào đâu…sự xuất hiện của em, đã làm cho nó thức dậy như sau 1 giấc ngủ dài, em làm tôi hạnh phúc lẫn đau khổ, Hami ạ”.
Đêm nay…tôi sẽ dự buổi tiệc, chúng mang tính chất giao tế lẫn kinh doanh…không chỉ công ty tôi mà còn có nhiều công ty khác…do đó việc ăn mặc không thể tuỳ tiện và xềnh xoàng được. Chị đồng nghiệp đã nói với tôi trước khi chị ấy nghĩ vì bệnh, chị ấy với tôi thân như chị em…chị ấy luôn chọc ghẹo tôi vì hầu hết…ai nhìn vào tôi đều nói rằng tôi chỉ 20 tuổi là cùng trong khi đó tuổi thật của tôi đã 25 rồi, có thể là vì thân hình tôi khá nhỏ bé cùng với gương mặt không đúng tuổi nên tôi luôn gặp rắc rối mỗi khi đi gặp đối tác hay đi dự tiệc, vì thế, chị ấy đã chọn cho tôi 1 bộ váy không quá dài cũng không quá ngắn kết hợp với 1 đôi giày dây cao gót, chị nói…nó sẽ giúp cải thiện phần nào về chiều cao khá khiêm tốn của tôi, lúc đó tôi không quan tâm lắm đến cái váy…vì trước giờ tôi không thích tiệc tùng, tôi cảm thấy chúng thật nhạt nhẽo.
Thường thì khi đi dự tiệc…người ta sẽ mặc đồ rồi mới đi làm tóc và trang điểm…còn tôi thì ngược lại, vì nhìn tôi cũng không quá tệ lắm nên tôi chỉ cần chải lại mái tóc dài hơi xoăn của tôi là được, dùng tí gel để tạo kiểu…thế là tôi đã có ngay 1 kiểu tóc, kiếm cây son và đánh 1 chút phấn thế là tôi đã make up xong …giờ chỉ còn việc thay bộ váy nữa là ok.
Tôi đang đứng trước gương…đúng là chị ấy rất có khiếu chọn quần áo, chiếc váy kết hợp với đôi giày trông cũng không đến nỗi nào, đặc biệt màu của chiếc váy rất hợp với màu tóc nâu đỏ của tôi…không thể phủ nhận một điều rằng chiếc váy này khá là gợi cảm, tại vì sao ? vì chiếc váy khá trống trải, tôi cảm thấy lạnh lạnh phía sau lưng, chiếc váy đã để lộ 1 phần lưng trên của tôi, còn phần cổ thì khoét sâu và bó sát vào người cũng để lộ 1 phần ngực trên của tôi, váy này không có cổ, y chang 1 dạng áo quay, chỉ khác là có hai cái dây nhỏ ở sát cách tay để tôi có thể buộc nó ra sau cổ mình.
Tôi không biết có nên mặc nó đi không, đang suy nghĩ…bỗng nhân viên của khách sạn lên thông báo xe rước tôi đã đến, không kịp nghĩ gì nữa…cứ mặc vậy…thế là tôi bước xuống đại sảnh của khách sạn nơi tôi đang ở…tôi dừng lại nơi chiếc xe hơi màu đen đang đổ trước mặt tôi, một người bước ra từ trong xe…tôi có thể nhận ra người đó, chỉ là tôi hơi ngạc nhiên…đó là Tara…khoác trên người Tara là 1 bộ vest đen, vải của nó không cứng nhắc như các bộ vest mà tôi thường thấy khi sếp tôi mặc, từ các áo khoác ngoài đến áo sơ mi bên trong và cả chiếc quần…chúng vừa khích không rộng cũng không sát, kiểu dáng trong rất hợp với thân hình cao ráo, rất chuẩn của Tara, nó làm tôi liên tưởng đến cái ngày mà tôi gặp lại Tara ở sân bay…kiểu tóc và quần áo…không thể nào phân biệt được là nam hay là nữ…lúc trước sao, bây giờ vẫn vậy…mãi suy nghĩ nên tôi cũng không hay là Tara cũng đang nhìn tôi.Tara lên tiếng kéo tôi ra khỏi những gì tôi đang nghĩ.
– Hami, chị trông rất đẹp, chiếc váy rất hợp với chị – Tara nhìn tôi…mĩm cười rất nhẹ.
Không hiểu sao tôi lại thấy hồi hộp nhỉ ? tôi rất lạ khi thấy người đón tôi lại là Tara mà không phải 1 người nào đó.
– À…váy này chị không có chọn…là 1 người bạn đã chọn dùm chị – thật tình thì tôi không dám nhìn thẳng vào Tara lúc này.
– Thế à…vậy bạn chỉ có khiếu thẩm mỹ lắm đó, ta đi được chưa ?
– Ừm…mình đi – tôi trả lời rất khẽ.
Vừa dứt lời Tara tiến lại mở cánh cửa xe…chỉ tay vào trong như là mời tôi lên xe vậy…trông Tara thật sự…rất đẹp…đẹp trai…và tôi đã thoáng giật mình với ý nghĩ đó.
Ngồi trên xe, mắt tôi nhìn ra ngoài đường qua tấm cửa kính của xe…tôi đang cố nghĩ xem nên nói gì với Tara.
– Phong cách ăn mặc của em không thay đổi nhỉ ? hình như chị không thấy em mặc váy trừ thời gian em đi học ? – phù…rốt cuộc cũng có chủ đề để nói.
– Chị thấy thế nào ?
– Ừm, chị thấy rất đẹp…trông em rất mạnh mẽ và có cá tính.
– Chị nói đúng rồi đấy…em muốn mình thật sự mạnh mẽ trước mặt người ấy…em muốn tạo cho người ấy cảm giác an toàn khi ở bên em…nhưng người ấy…hình như…không nhận ra điều đó. – giọng nói của Tara rất trầm nhưng rất rõ nó làm cho tôi có một cảm giác rất kỳ lạ.