Căn Gác Gỗ – Nơi Chứa Những Kỷ Niệm Dâm Dục

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Căn Gác Gỗ – Nơi Chứa Những Kỷ Niệm Dâm Dục

Tác Giả : Đang cập nhật

Lượt Xem: 947 Lượt Xem

Phần 21

Cơn giận làm tôi mờ cả mắt đến không sao dằn được. Tôi cũng không nhớ đã làm những gì suốt đêm trằn trọc vì cảnh hai vợ chồng chị giỡn hớt, đùa nghịch nhau. Thường tôi vẫn để cửa không khóa, vì nghĩ gia tài có gì ra hồn đâu mà sợ bị trộm, nên chị thong dong muốn ra muốn vào lúc nào cũng dễ dàng. Thế mà sáng sớm chị bò lên, hì hục cạy vặn mãi vẫn trơ trơ không nhúc nhích. Thậm chí, chị gọi oang oang, tôi nghe rõ mồn một mà vẫn tọa thị nằm nghe.

Chị nói, nói nhiều lắm, van vỉ, xin lỗi, xuống nước, tôi cứ ỳ ra một cục. Nói nào ngay tôi cũng xót xa lắm chứ, mấy lần đã định chồm dậy vì không chịu nổi lời òn ỉ nỉ non, nhưng đầu gấu của tôi lại cản ngăn tôi làm việc đó. Cơn nư làm tôi thành tàn nhẫn, chị nói rồi sụt sịt, hỉ mũi rột rột mà tôi vẫn trơ như phỗng đá.

Chị nói thét thì im, chắc là mệt. Tôi nằm lắng nghe không ra một tiếng nào hết. Bên ngoài im ắng quá, dường như chị mòn mỏi đã bỏ đi. Tôi nằm thêm một lúc, lắng nghe, theo dõi rồi mới nhỏm lên. Tôi rề rà làm vệ sinh cá nhân mãi mới ra mở cửa. Tôi hài lòng vì hành động trả thù của mình. Ít ra tôi cũng phải để chị sợ vì quá coi thường tôi, cho dù tôi hết sức vô lý, nhưng khi ghen thì nào ai còn dám nói mình sáng suốt nữa.

Tôi giật mình khi thấy chị ngồi trên cái băng gỗ sứt mẻ. Chẳng có đồ phơi phóng nào cả, mục đích chị lên để vuốt ve, đền đáp tôi. Không dè gặp lúc tôi sửng cồ nên chị bị hẫng. Chị ngồi không nhúc nhích, chẳng rõ có biết tôi đã ra chăng mà hai mắt ủ dột như người bị mất trộm. Tôi cũng làm nư chẳng nói chẳng rằng, lãng đãng ra tựa cái lan can nhìn vào khu rừng trước mặt.

Chị cố ý thở dài cho tôi nghe. Tôi lờ đi như không biết. Chị sột soạt mở tung vạt váy, lí nhí kêu ngứa rân trời. Giá lúc khác tôi đã xun xoe chạy tới ăn có để kiếm cớ sờ soạng, bóp nghịch, nhưng bây giờ tôi để mặc chị tự lo. Chị uốn éo, đưa tay vòng ra sau ót, hất người qua lại, tôi thấy rõ hai vú chị nhún nhảy điên cuồng. Thỉnh thoảng cái váy lại tuột lên cao bày luôn cái húm của chị đen thui một đám.

Vậy mà tôi tỉnh rụi, tôi không dè mình yên hùng quá cỡ. Chị kêu ngứa chán lại ngồi uỵch xuống, hai giò mở tanh banh như để gió lòn vô thổi mát háng. Tôi nhức nhối cả mắt nên cà khịa : mệt thì về dưới mà nằm, ai bắt tội ngồi đó rồi than mỏi. Chị nấc lên tội nghiệp, tôi vẫn cứng ngắc như củi gộc.

Chị lầm bầm gì đó, tôi làm lơ không nghe. Bất ngờ chị vụt đứng lên, cầm lấy đuôi váy giở tốc lên qua đầu, bày nguyên thân mình trần truồng ra cho tôi ngắm. Chị nói leo lẻo : thà ông cắn xé, hốt liệng hết đi, hơn là ông hành tôi khổ sở. Tôi cũng im lừ lừ, chị chạy a đến tôi ôm chầm và giúi giụi hai vú vào người tôi.

Tôi làm cao đẩy chị ra, tay va vào giữa háng, tôi run bằng chết mà cố giữ tỉnh để chị khỏi khinh. Sẵn đà chị chụp lấy bàn tay tôi đặt vào chỗ lồn kẹp chặt lại, không cho tôi rút ra. Mớ lông mềm lạo xạo ở lòng bàn tay và mấy ngón tay, tôi muốn rờ bóp cho đúng ý mà kênh kiệu giả lơ. Chị kẹp đã, lại chùi quẹt cái lồn cho ngón tay tôi đụng vô hai mu và khe nước lấp xấp, tôi phải gắt : bà nứng lồn hả, sao khi không kẹp tay tui bắt móc, nứng thì kêu chả nắc cho, mắc gì ăn vạ tui.

Chị nhìn lên, hai mắt đẫm ướt nước. Chị khóc thực sự, nhỏn nhoẻn nói như con mèo sợ chủ : anh giết tui đi, đừng hành hạ tui nữa. Tui đang muốn chết đây, cuộc đời còn nghĩa lý gì đâu mà anh mắng mỏ tui chớ. Tôi có mòi xúc động nhưng bản tính ngông cuồng nên thêm dầu vô lửa : bà muốn chết thì tự làm đi, sợ à, đừng bắt tui tham dự vô để bị án giết người đền mạng.

Chị liều lĩnh kéo rị tôi đổ phịch xuống sân gỗ. Chị bíu chặt lấy tôi để bàn tay tôi dính cứng lồn chị. Hai vú chị cà đung đưa vào cánh tay làm tôi nhột tê tê. Tôi nghiêm trang mắng : đừng giở trò khỉ ra nữa, cả đêm vần vò với lão, còn chưa đã sao. Chị đau đớn vô ngần, từng lời tôi như mũi dao khoét sâu vào tim chị. Nước mắt càng trào ra thấm đẫm.

Có lúc chị sửng sốt nhìn tôi, tưởng là muốn ăn thua đủ đến nơi, nhưng chị vội dịu xuống mà than thở : tội nghiệp em mà anh, anh phải thương hoàn cảnh em chớ, ảnh là chồng làm sao em dám từ chối ảnh, còn khi ảnh đi thì nào em có nghĩ đến ai khác ngoài anh.

Tự ái tôi có phần được đền bù, nhưng tôi vẫn nói mắc mỏ : ai không biết vậy, nhưng bà cũng chúa dâm, lão bóp một thì bà khuyến khích lão mười. Chả mò cái vú thì bà chụp tay lão bắt bóp lồn luôn. Rồi bà còn hun hít, liếm láp làm lão nứng đè bà bú lồn ọp ọp. Bà tưởng tui hổng thấy sao.
Chị lịm đi trước lời lên án của tôi. Sẵn trớn, tôi mắng luôn té tát : bà mà vừa. chả bú lồn thì hai cẳng đạp lung tung, cái lồn bành ra như dề lục bình to tổ chảng. Trách sao lão hổng bú bà tới nơi tới bến.

Như sực nhớ ra, tôi áp đảo luôn : lão bú lồn bà thì thôi, mắc gì bà xoay người lại hớt hơ hớt hải bú cặc lão. Thấy cái miệng bà nút còn hơn lồn bà được tôi đụ, biểu sao tui chẳng ghen. Chị chưng hửng, nhìn tôi không chớp. Chị như mắc nghẹn rất lâu, ấp a ấp úng mãi mới thốt ra tiếng : thì anh biểu, đàn bà bị bú lồn nứng còn biết đâu phải trái nữa. Cũng như anh bú lồn tui, chắc anh cũng thấy tôi quíu hết trơn nên lập cà lập cập, anh phải thương tụi tui chớ. Lồn tụi tui là mỡ, là thịt chớ có phải sắt nhôm gì đâu biểu đừng lắt lay khi bị mấy anh nút.

Tôi vỡ lẽ ra, thấy mình “ quê “ ứ nhựa. Chị nói đúng quá đi chớ, nhưng cái đầu bướng của tôi không chịu để tôi khuất phục ngay nên nói quanh co : ờ thì bà không đáng trách, nhưng có phải tại mấy bà hết trọi hôn, khi không thì bẹo lồn bẹo vú ra cho tụi tui dòm, thằng nào thấy mà hổng bị tẩu hỏa nhập ma. Ngó cái lồn mấy bà èo ẹo, lại đôi vú rung rinh, mụ nội tui cũng muốn ngậm bú nữa là tui. Chị lỏn lẻn ra chiều mắc cỡ.

Chèn ơi ngó dễ “ xương “ cách chi. Tôi đã chịu lép nên hổng cẳng rẳng hất chị ra nữa. Bàn tay kẹp ở lồn đã chịu nằm im rơ, hơi ấm từ lồn chị tỏa ra làm tôi ngây ngất. Tự dưng hổng kềm được, tôi ngọ nguậy ngón tay. Hai mu lồn nhảy lào xào, lông cọ nghe rộp rộp. Chị biết tôi khoái rờ thì lơi bớt giò ra và chưa chi nạnh banh hết cỡ cho tôi rà móc.

Tôi nắm một bên mu lồn, nhéo xách lên như đứa nhỏ bị nhéo tai. Chị lặng thinh sợ tôi giận dỗi lại. Tôi tách múi lồn ra, sao mà nó dầy cui tệ mạng. Tôi chí ngón giữa vô gốc cái hạt le đằn đằn, chị nhón người đưa cao lồn cho tôi vuốt. Tôi mò lồn mà không bỏ quên cái vú chị rề rề trước mặt. Tôi bóp nặn cái núm, nó nhanh chóng cứng lên. Tôi móc lồn nhưng kéo chị sát vào tôi để tôi được bú luôn cái vú nhỏng nhảnh đó.

Chị sướng nên hơi nghiêng người ra sau làm cái vú chị tọng đầy họng tôi, trong khi cái lồn cũng sát rạt khi tôi móc. Tôi liếm, nút và cắn rất đau lên đầu vú chị, chỉ thấy chị hơi nhăn mặt than nhỏ : đau em mà anh. Tôi còn hơi giận nên nói quạu : cắn cho đứt mẹ nó cho rồi, để chi lão giành bú nút thấy ghét. Chị muốn cười, nhưng thấy mắt tôi quắc lên, chị vội nín khe.
Tôi hết bóp lại bú, cắn, cái vú chị tầy huầy trong răng môi tôi. Chị sướng nên nửa ghếch người lên, nửa ịn nguyên cái lồn cho tôi làm gì thì làm. Tôi ve vuốt cửa lồn chị, nước ọc ra ào ào, hai mu dính lép nhép khí dâm dẻo nhẹo. Chị ưỡn vú ra như bà mẹ hiến dâng bầu sữa cho thằng con nút bú. Tôi bợ một vú, bú một vú và bàn tay kia thì vọc trong lồn.

Được một lát, chị ôm khư khư lấy bàn tay mà lết cái lồn biểu tỏ chị đang nứng để được nắc cho đỡ. Tôi cũng chiều ý chị nên mấy ngón tay cong lên cho chị chà mài cái lồn tới nước thì thôi.

(Hết Phần 21 … Xin mời đón xem tiếp Phần 22)