Cách cuối cùng anh nắm tay em

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Cách cuối cùng anh nắm tay em

Tác Giả : Đang cập nhật

Thể Loại:

Lượt Xem: 37 Lượt Xem

Nếu như không thể mang lại hạnh phúc cho người mình thương được nữa, thì cách nắm tay ngọt ngào nhất cuối cùng chính là buông tay…

***

cach_nam_tay

– Đưa túi đây anh cầm cho, bàn tay mỹ miều của em đâu phải để làm chuyện đó.

– Chứ tay em thì để làm gì hả anh?

– Để nắm tay anh chứ để làm gì!

– Nếu anh có thể nắm tay em suốt đời thì hãy nắm còn không thì thôi, em sợ…

– em sợ gì hả Vi?

– em sợ rồi anh sẽ buông tay!

– Ngốc, anh phản đối…anh chỉ buông tay em ra khi anh cần. ..gãi mũi thôi…

Anh lúc nào cũng vậy, chẳng buồn để ý đến lời cảnh báo của em, trả lời một cách bông đùa, rồi ung dung cầm bàn tay em lên, đưa mắt nhìn sâu vào đôi mắt em. Tia nhìn của anh mang đầy hơi ấm.

Em là cô gái mang trong trái tim mình chằng chịt những vết thương. Lòng tin của em hằn lên vô vàn vết xước. Em tự vẽ một vòng tròn an toàn và ngồi yên trong đó, vòng tròn mang tên buông bỏ…

Vậy mà anh tới rồi cố chen vào ngồi chung trong chiếc vòng đó, thấy quá chật chội, anh kéo em ra khỏi chốn an yên em tự bảo vệ mình.
Em không ngăn được trái tim mình xuôi theo ánh mắt đầy mê hoặc yêu thương của anh mà đặt bàn tay vào lòng bàn tay anh, cứ thế đi về cuối phố…

Em về đến nhà, chưa được bao lâu thì nhận đươc tin nhắn thoại của anh :

“Em à, chiều nay tay anh vô tình dính cà ri, khi nãy nắm tay em, anh tiện thể quẹt lên tay em luôn rồi, vậy là tối nay, tay em vẫn có chút gì đó của tay anh ở bên đó nhé. Nắm tay em là một điều thật tuyệt, anh sẽ không buông tay đâu.”

***

Trung Thu.

Anh mang đến cho em một chiếc đèn lồng. Đèn lồng theo kiểu ở phố cổ. Em cầm chiếc đèn trên tay mà thấy kỷ niệm của hai đứa ở Hội An quay về. Con phố trầm mặc nơi thới gian ngưng đọng ấy, lại lung linh với những ánh đèn lồng khi màn đêm buông xuống, cũng là nơi mà lần đầu em ngồi nói chuyện với anh, cùng anh đi xuyên qua một đêm đầy những niềm vui. Và trong câu chuyện không đầu không đuôi ngày ấy, như chính con phố Hoài kia, thời gian cũng bị bỏ quên. Bây giờ nhớ lại, em vẫn cảm thấy còn chưa dám tin anh đã xuất hiện trong cuộc đời em như một nam nhận vật trong tiểu thuyết như thế. Vì từ sau mối tình đầu, em đã tự nói với mình, không có Bạch Mã Hoàng Tử trong cuộc đời này nữa đâu!

– Trung Thu là Tết thiếu nhi,nhưng mà người lớn cứ đi chơi nhiều…

– Thôi, hai câu sau em biết rồi anh khỏi đọc…

Anh cười khì. Anh lúc nào cũng vậy. Anh vui vẻ hài hước và có gì đó rất trẻ con.

– Vậy bây giờ”người lớn”có đi chơi Trung Thu với anh không ?

Em khẽ gật đầu. Trước tình cảm và ánh mắt của anh, em không bao giờ có thể từ chối, dù em đã tự nhắc mình về sự kiềm chế rất nhiều.
Và không đợi em nói thêm bất cứ câu gì, anh nắm lấy bàn tay và dẫn em đi vào đám đông những người lớn đang biến ngày hội của trẻ em thành ngày lễ của riêng mình.

Bàn tay thon nhỏ của em nằm lọt hẳn trong lòng bàn tay anh. Một cách mạnh mẽ nhưng cũng không thiếu sự dịu dàng, anh dẫn em đi, luồn lách qua đám đông hỗn độn, khi thì chen lên phía trước cố giành cho em một chỗ chụp hình với góc máy đẹp nhất…

Sau hơn hai tiếng anh vừa đi, vừa dùng đôi vai mở đường, tay thì vẫn nắm chặt như sợ lạc mất em,miệng thì vẫn không ngừng nói dăm ba câu hài hước để giữa bầu không khi ngộp hơi người, em vẫn mỉm cười vì cảm nhận cái vị riêng của hơi người yêu em. Anh dẫn em ra một góc đường, thoát khỏi đám đông ở khu trung tâm, hai đứa ngồi xuống một quán nước.

– Anh, nắm tay em có mỏi không ?

– Mỏi chứ…nhưng anh phản đối một phần, mỏi nhưng không phải mỏi tay.

Em tròn xoe mắt nhìn anh, anh cười :

– Mỏi miệng đó em, vì cứ phải xuýt xoa, thích quá thích quá..

Em khúc khích cười rồi đánh lên vai anh một cái. Chợt em hỏi anh :

– vậy lần đầu tiên nắm tay em ở Hội An, anh có xuýt xoa vậy không ?

– Ở Hội An? Anh phản đối, anh có nắm tay em đâu. Anh đẹp trai chứ anh đâu có dễ dãi đâu nghen!

Em hơi nheo mày, mang ít nhiều hờn trách.

Trong lòng em vốn dĩ từ lâu không mang nhiều hy vọng nữa. Em sợ hy vọng rồi sẽ thất vọng mà thôi. Nhưng rồi anh đến, thủ thỉ vào lòng em cái chân lý tươi vui của anh, cứ tin đi rồi hạnh phúc sẽ mỉm cười. Em dần tin vào điều đó. Nhưng anh rồi cũng sẽ như những người con trai khác phải không, nói rồi quên và sẽ mang phôi pha phủ lên cuộc tình này?

Em cằn cỗi và sợ hãi đến vậy, chỉ một câu vô tâm của anh mà khiến em nhọc nhằn và hoang mang.

Nhưng rồi tất cả những hoang mang tiều tụy đó chốc chốc trở lại hồng tươi khi anh cầm tay em theo đúng cách mà anh đã làm trong những ngày đầu ở Hội An khi đó.

– Ngốc, cái này mà gọi là nắm tay gì, cái này gọi là nắm ngón út!

Anh móc hai ngón tút của ta vào nhau. Ký ức trở về khiến những dòng ngọt lịm chạy ngang tim em.

– Hứ, thì cũng là nắm tay đó thôi, ngón tay út không nằm trên tay chứ không lẽ nằm dưới chân hả anh ?

– Em dễ thương sẵn rồi, không cần phải hỏi những câu kiểu vậy cùng những biểu cảm khiến anh nhìn mê mẫn thế kia đâu, Vi “i ngắn” của anh!

– nhưng rõ ràng cũng là nắm tay mà !

Anh nở một nụ cười thản nhiên, đưa tay hất mái tóc lãng tử của mình sang một bên, ánh mắt chứa chan tình cảm :

– em không biết mỗi kiểu nắm tay mang trong mình một ý nghĩa khác nhau sao? Nắm ngón út của ngày đó là cảm giác hồn nhiên trong sáng, là câu hỏi anh đặt ra và chờ em bật đèn xanh.

Em mở đôi mắt to tròn trong veo nhìn anh :

– vậy còn cách anh nắm trọn bàn tay em nãy giờ ?

– Đi theo anh, có anh ở đây rồi!

Anh đáp. Ánh trăng ngày Trung Thu đương nhiên viên mãn, như chính niềm hạnh phúc trong em lúc này.

“Thật ra khi nắm tay em, cuộc sống ngoài kia cũng vậy, dòng người đông đúc ngoài kia vẫn vậy, mặt trăng tròn vẫn vậy…chỉ có một điều khác mà thôi, đó là anh. Nắm tay em, anh trở thành người khác anh của những giây trước đó: từ một người bình thường trở thành người hạnh phúc nhất đêm nay rồi! “

Tin nhắn thoại của anh đêm đó khiến giấc ngủ của em được dẫn vào một giấc mơ đẹp.

****

Em mỗi ngày càng thấy cuộc đời được hửng nắng lên mỗi sớm mai lại là một ngày hạnh phúc. Vì đó là những ngày có anh. Không phải lúc nào anh cũng có thể bên em. Nhưng mỗi ngày, anh luôn dành cho em một thời gian nào đó trong một không gian chỉ có riêng hai đứa..

Ừ, chỉ có riêng hai đứa. Chỉ vậy em mới cảm thấy thật sự an nhiên. Lúc đó em có thể yên tâm tựa đầu vào bờ vai anh, nghe anh nói vài ba câu chuyện đùa không đầu không đuôi, mà thấy như mình đang nghe những điều ngọt ngào nhất.

– Đố em bốn bước để đưa một con voi vào tủ lạnh.

Em nheo mắt nhìn anh bằng ánh mắt đầy dò xét, trong khi anh thì vẫn giữ nguyên một khuôn mặt khinh khỉnh, trông thật là đáng ghét.

– Anh có lộn không, có ba bước thôi mà.

– Không, anh chắc mà, bốn bước.

– Vậy thì em không biết!- Dễ mà, bước thứ nhất, mở cửa tủ lạnh, bước thứ hai nhét con voi vô tủ lạnh, bước thứ ba, là bước quan trọng nhất, đó là quay qua nhìn em cười một cái, và bước cuối cùng là bước thủ tục, đóng cửa tủ lạnh lại.

Em tròn xoe mắt nhìn anh :

– Tự nhiên có nhìn em cười nữa?

– Có chứ, nhét con voi vô mệt lắm chứ em tưởng giỡn chơi hả, phải nhìn người xinh xắn dễ thương như em để phục hồi năng lượng chứ.

Một lần khác, anh đưa em ra khỏi thành phố, khỏi nhip sống xô bồ chen chúc, khỏi những ánh mắt soi mói hoài nghi và cả những lời nửa bông đùa nửa đàm tiếu. Ngồi bên một dòng sông xanh mát, dưới cái nắng nhè nhẹ cùng một cơn gió thoảng thoảng, em thật sự cảm thấy thanh bình. Anh như biết tâm trạng buồn bã của em vì những chuyện không vui trong công việc tuần vừa qua, nên ân cần hỏi han và lắng nghe em nói. Và khi em im lặng nhìn sông nước miên mang cứ trôi mãi, anh cũng lặng lẽ ngồi bên và nắm chặt tay em. Khi sự yên lặng bắt đầu hóa thành sự nhàm chán, thì anh lại quay qua hỏi em :

– Em?

– Gì anh?

– Em thích nghe anh đọc thơ không?

Em bật cười :

– Anh đừng làm em ngạc nhiên nha, anh đọc thơ?

– Ừ, anh đọc thơ, thơ anh làm luôn!

Em nheo mắt nhìn anh ra chiều chế giễu một cách tinh nghịch. Rõ ràng đề tài anh vừa đưa ra đã lôi em ra khỏi nỗi buồn quẩn quanh nãy giờ.Em đưa bàn tay ra phía trước theo kiểu “Xin mời, sân khấu này là của anh”

Anh nhìn em, nở một nụ cười hiền hòa thường khi, giả bộ đưa tay chỉnh chỉnh lại cổ áo ra vẻ trịnh trọng rồi khịt mũi một cái :

– Kính thưa quý vị, sau đây tôi xin giới thiệu một bài thơ mà tôi đã viết sau nhiều đêm trăn trở của tuồi thơ dữ dội của chính mình. Thơ rằng :
“Có những đêm tôi ngồi nhìn bàn chải

Tự hỏi mình tại sao phải đánh răng

Từ ngoài cửa mẹ tôi quát vào rằng

Thằng ngu, không đánh răng hôi miệng”

Em ôm bụng cười nghiêng ngã, vì cái kiểu “thơ trăn trở” không đụng hàng của anh. Anh vẫn một khuôn mặt tỉnh bơ, thấy em cười, thì những nếp nhăn trên trán dãn ra một chút, thoáng một cái mỉm cười.

Và cứ như thế, không cần biết em đang buồn bã ưu sầu phiền muộn, mặc cảm tự ti, tủi thân, hay là một mớ hỗn độn muôn triệu thứ cảm xúc xám xịt nào đó đều tan biến, chỉ cần ở bên anh và để anh chọc em cười, kết thúc bằng việc một tay vẫn đặt trọn trong lòng bàn tay anh ấm áp, một tay đánh yêu vào bờ vai anh, như một bước chuẩn bị cho mái đầu nghiêng vào dựa. Chỉ còn đó là cảm giác bình yên khi ở bên một người thương em nhiều rất nhiều.

***

– Buông tay em ra đi anh, mấy người quen của anh đang đi tới kìa, em không muốn họ thấy chúng ta…

Anh nhìn em bằng đôi mắt thản nhiên, dửng dưng như việc cuộc hẹn hò bí mật vô tình bị phát hiện không phải chuyện gì to tát lắm.

– người ta thấy thì có làm sao?

– Anh à, em không muốn thêm nhiều sóng gió nữa đâu!

– Anh đồng ý với em, tình yêu là chuyện của hai người…

– vậy thì buông tay em ra, em né mặt đi một chút…

– Không, tình yêu là chuyện của hai người, nhưng tình yêu đẹp đẽ thì phải khoe với triệu người…

– Anh…

Và thế là anh bất chấp khuôn mặt lo lắng, mếu máo gần như sắp khóc đến nơi rồi của em, anh nắm chặt lấy cổ tay em và kéo em đi thẳng về phía đám người quen trong những bộ cánh lịch thiệp và lộng lẫy.

– Giám Đốc Hoàn!

– Hoàn thiếu gia!

Những tiếng gọi thể hiện vị thế tầng lớp của anh, điều luôn làm em không bao giờ dám công khai bước bên cạnh anh. Rồi như một phản xạ, đám người cậu ấm cô chiêu trong những thứ phục sực lòe loẹt bắt đầu lia mắt nhìn em bằng những tin nhìn khinh thị.

– sao Hoàn thiếu gia lại nắm tay một cô gái thế này ?

Anh trừng mắt nhìn người về hỏi :

– Tôi phản đối…Bộ có điều luật nào cấm trai đẹp nằm tay gái đẹp hả ?

– Hai người hai người. ..

– Hai người là đủ cho một cái nắm tay rồi, có gì mà phải đếm nữa!- Người ta đồn anh đồng tính, mà thì ra không phải, chỉ là sở thích về phụ nữ của anh hơi dị thường, à không, tầm thường chút thôi.

Thiếu gia Hoàn “không G” nổi tiếng là một người đàn ông đôc thân lịch lãm, bình dị và có một đời tư chừng mực thanh bạch. Vậy mà trong phút giây cô cái kênh kiệu kia kết thúc câu bình luận đầy ý dè bỉu của mình, mặc kệ đời tư thanh bạch trước giờ của anh có thể sẽ bị vấy bẩn trên mặt báo,, thì cô ta nhận ngay một cái siết chặt cổ tay bằng bàn tay còn lại của anh. Dĩ nhiên không nồng nàn âu yếm theo kiểu anh đang nắm tay em. Anh bẻ lật ngược cổ tay cô ta khiến cô ta gào lên như đứt ruột.

– Tôi lập lại lần nữa, điều thứ nhất, cô gái xinh đẹp này là người tôi thương, điều thứ hai nếu có thắc mắc gì về nhan sắc của cô ấy thì xem kỹ lại điều thứ nhất.

Nói rồi anh bỏ tay cô ấy ra, nắm tay em lên bằng cả hai bàn tay trước khi đan từng ngón tay vào nhau rồi dẫn em đi khỏi trong ánh mắt chưa khỏi ngạc nhiên của đám người mà em gọi là người trong thế giới của anh.

Đi đến một nơi đây gió, thoát khỏi sự ồn ào khi nãy, em bình tâm lại rồi mới hỏi anh :

– Ủa anh, em làm anh xấu hổ phải không ?

– Xấu hổ xấu cọp gì em, bọn rãnh rỗi đó, bị nhầm lẫn đó.

– Nhầm lẫn gì anh?

– Em là Vi “i ngắn” mà bọn họ tưởng em là Vi chân ngắn nên mới chê vậy thôi,

Em đang không mấy vui vẻ mà cũng phải phì cười vì anh. Tự nhiên nhớ lại câu cuối cùng anh nói khi nãy, em lại cười thêm một lần, cảm giác ngọt ngào xâm chiếm từng khoang cảm xúc.

– Anh, anh nói lại cái câu gì khi nãy, điều thứ nhất điều thứ hai gì đó…

– À, điều thư nhất, hãy lắng nghe điều thứ hai, điều thứ hai hãy đọc thật kỹ điều thứ nhất.

– Giỡn hoài, em thích nghe thật đó.Đúng giọng điệu khi nãy luôn kìa…

Anh dừng nụ cười trên môi mình lại, nhìn em bằng ánh mắt đầy yêu tương.

– Điều thứ nhất anh yêu em, điều thứ hai, nếu có lúc nào em cảm thấy anh không yêu em, thì xem lại điều thứ nhất.

Anh vẫn không làm theo yêu cầu của em, nhưng lòng em vẫn ngập trong niềm hạnh phúc. Và từ lúc nào anh đã ghé môi hôn nồng ấm của mình lên bờ môi chưa thôi run rẫy của em…

“anh xin lỗi vì đã bỏ mất cơ hội được lên mặt báo ngày mai của em rồi, anh sợ em nổi tiếng rồi không thèm chơi với anh nữa nên đã không cho bất cứ tờ báo nào đưa tin về những gì đã xảy ra. Xin lỗi vì bỏ mất con đường tiến thân vào showbiz của em. Nhưng mà, anh yêu em.”

Tin nhắn thoại mang màu sắc bông đùa của anh, nhưng vẫn mang đầy tính bảo vệ. Như cách anh nắm cổ tay em và kéo em đi. Cảm giác ấy thật an toàn, dù em quên mất hỏi anh ý nghĩa của cách nắm tay đó. Nhưng em chắc anh không phản đối với cảm giác của em, đúng không ?

***

Em nắm chặt bàn tay anh.

Sức nặng của anh như đang lôi tuột người em xuống.. .

Điều duy nhất đang giữ cả hai không rơi xuống đất là người em đang máng vào một sợi cáp quang nào đó.

Em không bao giờ ngờ, việc để anh chiều ý em, dỗ dành cơn giận của em bằng việc leo lên sân thượng của một tòa nhà bỏ phế mà thả diều, cho em ôn lại những ký ức tưởi thơ đẹp đẽ. Cuối cùng lại dẫn đến việc anh treo lơ lửng giữa không trung và em cố nắm lấy anh trong tư thế nhoài nửa người ra khỏi mặt sân.

Em khóc. Không hiểu sao em lại yếu đuối như vậy, trong lúc tính mạng của người thương em đang nằm trong bàn tay yếu ớt của mình, em lại chẳng làm được việc gì ngoài khóc.

Giọt nước mắt em lăn trên má rồi rơi xuống khuôn mặt đang đẫm mồ hôi của anh.

Anh chắc cũng đang căng thẳng tột độ. Vậy mà anh lặng lẽ cười một cái rồi nói :

– sắp không được nữa rồi, buông tay anh ra đi.

– Anh nói gì vậy..sao em…

– đừng ngốc nữa, người em trường ra ngoài sắp hết luôn rồi, muốn cả hai cùng chết sao, bỏ tay anh ra…

– anh nói là sẽ luôn nắm tay em mà…

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt ngấn lệ của em. Vẫn một nụ cười hiền hòa, sao anh lại có thể cười như thế trong lúc em chỉ muốn vỡ tung ra. Giữ chặt tay, em không chắc sẽ có được anh tiếp nữa, nhưng buông tay anh ra, thì em sẽ mất anh vĩnh viễn….

– Em, có nhớ anh nói là mỗi cách nắm tay đều có ý nghĩa của riêng nó hay không?

Em không còn sức để trả lời, chỉ nhẹ gật gầu một cái trước khi nhắm nghiền mắt như muốn gồng đến giọt năng lượng cuối cùng.

– Thật ra còn một cách cuối cùng,là cách ý ngĩha nhất để nắm tay người mình thương, đó là buông tay…

– anh điên hả, đừng nói nữa… Em…

– buông đi em… Không lẽ em bắt anh phải chứng kiến chính mình lôi em chết cùng anh sao?

– Vậy anh bắt em chứng kiến anh tuột khỏi tay mình như thế này, thì em sẽ yên bình chắc?

– Nhưng em phải sống…

Nói rồi như lấy hết sức bình sinh anh vung cánh tay còn lại gỡ tay em ra, trước khi rơi xuống, anh còn cố dùng chút sức còn lại đẩy em ngược vào phía an toàn, và nở một nụ cười…

***

Tiếng hụ còi của xe cứu thương vẫn vang lên inh ỏi, kèm theo chứng say xe kinh niên, làm đầu óc em choáng váng, những cơn đau đầu triền miên cứ vây lấy em, nhưng không còn quan trọng nữa, khi anh vẫn ở đây nắm lấy tay em và cười…

– Ngốc, bị say xe mà còn cố chấp lên đây làm gì ?

Em đưa tay quẹt mắt, không cho hình ảnh xấu xí của mình tiếp tục lọt vào đôi mắt anh, rồi lại để tay xuống, tiếo tục nắm tay anh bằng cả hai tay.

– Anh làm như có mình anh thương em vậy, em cũng thương anh. ..

Anh cười, định nhích người làm chuyện gì đó, thì mặt anh nhăn lại một cách đau đớn. Các bác sĩ nói anh không bị ảnh hưởng đế tính mạng, nhưng cú ngã xuống tấm nệm được đội cứu hộ dựng sẵn cũng khiến anh gãy xương vai. Em không bao giờ ngờ rằng, một cú bẻ cổ tay lại khiến cô gái kênh kiệu hôm đó quyết tâm trả thù và cố tình phá hỏng hàng rào trên sân thượng. May mà gia đình anh đủ tai mắt và thế lực để có những hành động kịp thời. Không thì, em cũng không dám nghĩ thế nào nữa.

– Anh, trước giờ anh nói gì em cũng nghe, nhưng riêng chuyện này thì em không tin anh đâu. Cách cuối cùng anh nắm tay em sao lại là buông tay chứ ?

– Nếu như không thể mang lại hạnh phúc cho người mình thương được nữa, thì cách nắm tay ngọt ngào nhất cuối cùng chính là buông tay…

– em phản đối. Anh là đồ ngốc chứ không phải em, cách nắm tay cuối cùng phải là cách nắm tay dẫn về hạnh phúc, là anh dẫn em về nơi hạnh phúc, dù gió có bạt trên đầu, anh đã lỡ nắm tay em rồi, thi không được buông cho đến khi em cho phép, có hiểu không? Thiếu gia Hoàn “không G” của em?

– Nhưng..

– Nhưng cái gì mà nhưng, suốt ngày cứ nói thương em, mà hễ ra là buông là sao?

– Em có thôi mắng người bị thương đi không, anh đau thế này mà em không làm được gì khác ngoài mắng anh à?

Em nở một nụ cười và nghiêng người đặt xuống đôi môi còn lem ít máu của anh một nụ hôn. Hai tay em vẫn nắm chặt bàn tay của anh.

Cho đến mãi sau này, em cũng không hỏi anh, cách nắm tay ấy có nghĩa như thế nào, vì em tự hiểu, nắm bàn tay một người bằng cả hai tay, là mang hết yêu thương trân trọng đặt vào người đó, vì người đó là người quan trọng nhất của cuộc đời mình.

Anh có phản đối gì khi em nói thế không ?