Bùa chú vùng Tây Bắc – Tác Giả Người Khăn Đen

Bùa chú vùng Tây Bắc – Tác Giả Người Khăn Đen

Phần đầu: Một chuyến đi
Mở đầu mình nói trước :Lâu ko viết sợ mọi ng quên tên trong truyện này có những tình tiết hư cấu,chỉ có cốt truyện là thật.với lại lần đầu viết thể loại này có gì mong ace đừng ném gạch với ngói.Nhà e ko có nhu cầu xây nhà xây bếp gì  OK
Vào 1 ngày nắng tháng 5 năm 2002, có 1 đoàn khách từ dưới xuôi đi bụi lên rừng già trên Tây Bắc cắm trại.Đoàn gồm 5 người trong đó 3 trai 2 gái là T,D,H và Th,Gi.họ đều là võ sinh của 1 võ đường dưới hà nội.Trong đoàn có T và Gi là người yêu của nhau.Gi là 1 cô gái xinh đẹp tuyệt vời và rất giản dị như 1 bông hoa rừng của núi rừng Tây Bắc vậy nhưng là 1 bông hoa có gai .họ dự tính đi khoảng 4 ngày,ngày thứ nhất 5 người bắt xe từ HN lên rồi thuê xe máy đi tới 1 bản ở chân núi xin hoặc thuê nghỉ trọ 1 đêm rồi sáng hôm sau leo núi và cắm trại lại trên đó.Gần cuối buổi chiều thì họ tới bản (tạm gọi là bản A),bản A là 1 bản nhỏ gồm khoảng vài chục nóc nhà nằm dưới chân dãy Hoàng liên sơn cao vút.từ đó tới mép rừng già chỉ khoảng 2-3km đi bộ nữa.cả đoàn dừng xe hỏi 1 người phụ nữ bên đường xem bản có chỗ nào nghỉ trọ hay ở nhờ qua đêm được ko.Họ được chỉ là đi tới nhà ông trưởng bản ở giữa làng mà xin ngủ nhờ.ko ngần ngại tất cả cùng lên xe và tới nhà trưởng bản.nhà trưởng bản là 1 căn nhà sàn rộng dãi,bên dưới nuôi đầy gia súc.bước lên cầu thang mọi người thấy ông trưởng bản đang ngồi hút thuốc lào trong nhà.Đó là 1 ông già khoảng chừng hơn 70 tuổi,cơ thể vẫn còn rắn chắc và nhìn rất hiền hậu.sau khi chào hỏi thì T có đặt vấn đề là xin ngủ lại nhà ông 1 đêm rồi sáng mai sẽ đi vào rừng già.nghe vậy ông Phử (tên trưởng bản nhé) đồng ý ngay.ông vui vẻ chỉ chỗ cho mọi người cất đồ rồi dắt xuống dưới rửa chân tay mặt mũi.sau đó lên nhà ngồi uống nước nói chuyện được 1 lát thì vợ con ông đi làm nương về.ông phử liền bảo đi bắt gà thịt làm cơm đãi khách(người dân tộc vốn quý khách vậy đó).tối đó 5 người đc thiết đãi 1 bữa gà đồi ,rau rừng,ngoài 5 người trong đoàn và gia đình ông Phử thì ông còn mời thêm ông thầy cúng của làng sang uống rượu nữa.mãi lúc sắp ăn thì ông thầy cúng tên Chí Sinh mới sang.ông ta còn dắt theo 1 người nữa đi cùng.trong khi ăn uống thì ông Phử mới hỏi tên người khách đi cùng ông Sinh.hắn giới thiệu hắn tên Phìa 40 tuổi là thầy cúng,sống 1 mình trong rừng.trong khi moị người vui vẻ dùng bữa thì tên Phìa luôn để ý tới Gi.nhiều khi hắn nhìn chằm chằm vào cô khiến cô vưà ngại vừa sợ.Cái mặt tên Phìa thì nhìn chả tốt đẹp gì,mắt thì ti hí,cái mồm thì luôn cười nham hiểm với bộ ria con kiến.Gi cố gắng ăn nhanh rồi xin phép đứng dậy ra ngồi uống nước,Th cũng đứng dậy ngay sau đó.Được 1 lát thì tên Phìa cũng lấy cớ mệt rồi đứng dạy tiến lại chỗ Gi ngồi cạnh bắt chuyện.trong lúc nói chuyện hăn liên tục cố tình động chạm vào người Gi.thấy vậy cô hất tay hắn ra rồi cho hắn 1 “bài ca” và ngồi ra chỗ khác.đến khoảng 9h thì tàn cuộc ăn uống.Gi gọi T ra ngoài rồi kể lại chuyện lúc nãy,T động viên Gi và bảo sáng mai mình đi rồi.cố gắng giữ phép lịch sự với chủ nhà.Sáng hôm sau cả đoàn dậy sớm nấu ăn sáng rồi gửi xe lại nhà ông Phử và lên đường đi bộ vào rừng.dọc đường đi cảnh vậy rất hoang sơ và đẹp.chim chóc ríu rít dọc đường,đang nói chuyện vui vẻ thì bất chợt T lăn đùng ra đường rồi ngất lịm.hoảng hốt mọi người chạy lại nâng T dậy và cố gắng lay T dậy.1 lát thì T tỉnh,nhưng T nói mắt mình ko nhìn thấy gì nữa và cả người đau buốt hư bị châm kim.4 người vưà hoảng vừa sợ đang chưa biết làm thế nào thì D lên tiếng bảo cứ cõng T về bản rồi tính tiếp.D cõng T về tới nhà ông Phử,ông xem tình hình rồi nói cõng T sang nhà thầy cúng Chí Sinh ở cuối bản nhanh.tới nơi ông Sinh xem qua người T rồi hỏi từ hôm qua tới giờ có bị ai nhổ tóc,cắt móng tay hay mất quần áo gì ko.T trả lời là ko bị nhổ tóc hay cắt móng tay,mọi ng kiểm tra hành lý của T thì thấy mất 1 cái áo 3 lỗ.Nghe vậy ông Sinh hỏi luôn vậy từ hôm lên tới giờ có gây thù chuốc oán gì với ai trên này ko? Mọi người đều lắc đầu,duy có Gi suy nghĩ rồi nói tối qua có chửi ông Phìa.Ông Sinh à lên 1 tiếng rồi nói thế thì đúng rồi.vậy là nó thù cháu rồi.Gi không hiểu chuyện gì nên hỏi lại ông Sinh như vậy là sao.
-Ông Sinh trả lời : cháu chửi nó nên nó thù cháu,biết đc thằng T là người yêu cháu nên có lẽ nó lấy cái áo của thằng T về yểm bùa hại nó rồi.Thằng Phìa nó ác lắm.nó chuyên luyện bùa chú hại người thôi.tối qua ta đáng lẽ ko lên dẫn nó theo.hezzzzz. Đây là bệnh dữ do tà thuật gây nên! Cũng tựa như phép chài ngải trù ếm của các thầy Mo mụ Ké miền núi nhưng lợi hại gấp trăm lần. Phép này xưa các sắc dân sơn cước Đông Dương thường có giòng tù trưởng Mo theo Ké biết nhưng sau vì mỗi lần dùng tới gieo họa gớm ghê cho người, nhất nếu bí thuật vào tay kẻ ác độc dùng hại người quá nguy hiểm, có khi hại cả người trong tộc họ nên sau các giòng biết thuật này phát nguyện không dám truyền lại cho con cháu nữa, nên tới nay gần như tuyệt mất. Nhưng lên rừng sâu Tây Tạng hiện còn có một vài Lạt Ma hay đạo sĩ biết thuật này, nhưng người đạo hạnh liệt vào hàng yêu thuật bàng môn tà đạo thường chỉ biết mà không dùng đến tên gọi là “ Xuyên thần tiễn” cứ mỗi lúc lại cắm kim vào 1 huyệt đạo không quá 3 ngày sẽ chết.Ta có được cha truyền lại cách giải bùa.
-D hỏi lại: chỉ 1 chếc áo mà nghê gớm vậy sao ak?
-Ông Sinh : Có thể chứ! Chaú nên biết yêu thuật này chỉ cần lấy được một vật có hơi người là đủ rồi. Áo càng ướp nhiều thân khí nhân điện tương liên mật thiết, chú chưa thấy chuyện đốt một mớ tóc nhức đầu, đem một cái “mùi xoa” một cái áo rang lên, ở nơi khác chủ vật đó ruột nóng như lửa đốt sao? Xa hơn nữa, đốt một cái ảnh cũng có thể làm cho người ta cồn cào bải hoải ốm dở ư? Đó chỉ vì các vật kia tụ ướp thần khí hơi hướng người ta, đồng chất mà liên hệ xúc động, cũng như kẻ thân người thuộc chết, kẻ đồng huyết khí linh cảm ngay được! Có điều hơi lạ là: mới bị sao bệnh phát quá mạnh như vậy.Bây giờ trước tiên phải tìm đc chỗ nó lập đàn cúng.đọc chú rồi rút đc kim ra và đốt hình nhân kia đi
Vậy là cả nhóm gửi lại T cho ông Phử trông chừng rồi cùng ông Chí Sinh đi tìm đàn cúng của tên Phìa.5 người đi bộ gần chục cây số tắt rừng để tới nhà tên Phìa.nhà của hắn nằm sâu trong 1 khu rừng,vừa bước tới cửa nhà thì một giong nói trẻ con vang lên bằng tiếng dân tộc.ông Sinh dịch lại là nó bảo ko ai được vào nhà vì chủ nó ko có nhà.vốn có võ và nóng ruột nên D và H định đạp cửa xong vào luôn nhưng ông Sinh kịp ngăn lại và nói : cẩn thận,đừng làm bừa,ko phải người đâu là “ xó” đó xông vào nó vật chết bây giờ.Nghe vậy D và H tái mặt lùi lại sau.Ông Sinh lùi lại 3 bước đứng ngay ngắn,2 tay bắt quyết trước mặt miệng lẩm bẩm đọc chú rồi phất mạnh tay phải chỉ vào cửa nhà tên phìa.bỗng nhiên trời đang im ắng thì 1 cơn gió mạnh nổi lên thổi thẳng vào cánh cửa nghe cứ vù vù,sau khoảng 30s thì cánh cửa nhà tên phìa bật tung ra.ông Sinh lại bắt quyết rồi đọc 1 tràng chú nữa xong quay ra bảo 4 người : ta vừa gọi xó tới đánh bật con xó canh cửa của thằng Phìa rồi.giờ có thể vào nhà đc rồi.nói xong ông đi trước còn 4 ng theo phía sau.bước vào căn nhà đó cảm giác rất ghê sợ.trong nhà thì chỉ có ánh nến mờ mờ ảo ảo,trên tường treo đầy sọ và xương,da động vậy.giữa nhà có cái bàn gỗ độc mộc,trên bàn là bát hương,án thờ,kinh sợ nhất là có 5 cái sọ người để ở trên đó,bên cạnh là 1 thanh kiếm gỗ và 1 cái hình nhân bằng rơm.Góc nhà có 1 cái quan tài gỗ son đỏ để dựng đứng ở đó nhưng có vẻ mới bị đổ nghiêng sang 1 bên(ông Sinh nói đó là quan tài đựng con xó vừa bị đánh)Thầy Sinh xem qua nhà rồi bảo ko có đàn cúng của thằng T ở đây rồi.trên mặt ông lộ rõ vẻ lo lắng vì nếu ko tìm thấy thì sẽ ko phá giải được bùa yểm.suy nghĩ 1 lúc ông Sinh như chợt nhớ ra gì đó rồi bảo gần đây có 1 hang núi có thể lão ta lập đàn ở đó.nói xong ông dẫn mọi người đi luôn.hang cách nhà lão phìa chỉ khoảng 500m,vừa bước tới cửa hang thì đã thấy lão Phìa đứng đó rồi.lão cười nham hiểm và nói : tao đợi ở đây lâu rồi.
Ông Sinh hỏi hắn sao lại làm bùa hại người ? Phìa trả lời : Nó dám chửi tao,coi thường tao,giờ tao phải bắt nó về làm vợ,vừa nói tay lão vừa chỉ vào Gi.thấy vậy Gi vô cùng hoảng sợ.Lão Phìa nói tiếp : giờ nếu muốn cứu thằng kia thì con này phải ở lại làm vợ tao.bằng không thì đừng hòng cứu nó,bùa này thất truyền rồi chỉ mình ta mới biết giải thôi,nói rồi lão ngửa mặt cười tự đắc.Thấy vậy ông Sinh nói : mày coi thương tao quá rồi,mày tưởng mình m biết giải thôi hả ?Ta là truyền nhân của giòng tộc “Vàng Chí” cái phép cỏn con này làm khó đc ta sao,xem đây.Nói rồi ông quay sang nói với D,chỉ cho D câu “chú” giải bùa rồi dạy cách làm.nói xong ông Sinh bảo giờ ta cầm chân hắn còn các cháu theo D vào trong phá bùa đi.nhớ làm đúng theo t dặn.Rồi ông Sinh rút cây kiếm gỗ sau lưng ra mồm vừa đọc chú tay cầm kiếm múa rồi chỉ vào lão Phìa.lão Phìa thấy vậy cũng rút kiếm ra rồi đọc chú.chả biết 2 người đánh nhau bằng cách nào nhưng chỉ thấy khoảng giữa 2 người cát bay bụi mù,gió thổi ào ào.Chỉ đợi có vậy D giục mọi người nhanh chạy vào hang phá đàn yểm.Hang rộng chừng 20m sâu khoảng 50m.giữa hang cách cửa khoảng 20m có 1 cái bàn gỗ trên cũng bày y như cái bàn ở nhà lão Phìa trên bàn có cái hình nhân rơm to bằng bắp tay dài tầm 30cm bị cắm đầy kim sắt quấn chỉ đỏ ở thân.hình nhân được đặt nằm trên cái áo của T.xung quanh bàn gỗ là 8 ngọn đèn được đặt theo hình bát quái cháy leo lắt.theo như thầy Sinh nói thì đó tượng trưng cho 8 cửa trong bát quái : Càn , Đoài , Ly , Chấn , Tốn ,Khảm, Cấn, Khôn .Không chậm trễ D liền làm theo lời ông Sinh dạy.D quỳ trước bàn thờ rồi đọc câu chú của ông Sinh dạy sau đó lần lượt quay về tám hướng theo 8 ngọn đèn mỗi hướng lại vái 3 cái rồi đọc chú.trong cả quá trình làm ko được phân tâm,cũng ko được dịch chuyển khỏi vị trí.Sau khi làm xong rồi thì D đứng dậy cầm lấy hình nhân cứ mỗi lần đọc chú lại rút 1 cây kim ra.xong xuôi thì D lấy bật lửa đốt cả hình nhân lẫn cái áo của T đi.Vừa hoàn thành thì ông Sinh tù ngoài hang đi vào nói thằng Phìa đánh thua ta nó chạy vào rừng rồi ,cháu đã làm xong chưa?D trả lời dạ xong rồi a.ông Sinh nói tiếpthôi giờ xong việc rồi ta về thôi xem kêt quả thế nào.nói rồi 5 người cùng về.tới nhà thì thấy T đã bình thường rồi.mắt cũng nhìn được và người ko còn đau nữa.Gi kể lại chuyện vừa xảy ra cho ông Phử và T nghe.nghe xong T quỳ xuống lạy tạ ông Sinh và ngỏ ý muốn đền ơn ông.tuy nhiên ông Sinh từ chối và nói không cần phải như vậy,giờ tốt nhất mọi người nhanh chóng rời khỏi đây về xuôi đi không nên lấn ná lại đây làm gì nữa.ông Phử cũng đồng tình như vậy.5 người nhanh chóng về nhà ông Phử thu xếp đồ đạc,cảm tạ ông Sinh và ông Phử 1 lần nữa rồi nhanh chóng rời bản về thành phố rồi bắt xe về xuôi ngay trong đêm.Về tới HN thì 5 người mới hoàn hồn.ai cũng cảm thấy đây là chuyến đi nhớ đời.mọi người đều không quên cảm cái ơn của ông Sinh hết lời không có ông giúp chắc đã vong mạng mất rồi.