BÍ MẬT SAU CÁNH CỬA

Chương 2: Một ngày rồi lại thêm một ngày!

Bộp bộp!
Cô vỗ vào cái đáy chai nhựa dựng ngược, cho chảy hết chất lỏng màu vàng xuống bệt toilet. Đó là một cái bệt ngồi xổm cũ xưa, có lẽ dùng đã nhiều năm nên ngả vàng, trong một gian nhà vệ sinh nhỏ tách biệt cuối vườn.

Đó là việc đầu tiên cô ấy làm khi về nhà! Đúng vậy, cái chất lỏng màu vàng khè đó là nước tiểu! Của người đàn ông già lười biếng nằm trong nhà. Ông ta lười đến nỗi đi vệ sinh cả vào chai! Ông ta chỉ nằm trong nhà đốt hàng bao thuốc lá! Đầu lọc chất đầy trong một chiếc bát mẻ! Xung quanh ông ta là những vỏ lon bia, bát đũa vẫn còn thừa vài mẩu thức ăn thừa! Ngày qua ngày, ông ta cứ sống như thế, chẳng thiết tha với sự đời!

Có lẽ đã quá quen với hoàn cảnh này, nên mọi việc tiếp theo của cô từ khi bước về đến nhà, đều vô cùng trôi chảy! Cô mở cửa cho bay mùi thuốc lá. Cô vơ mấy mảnh rác vào một cái túi, rồi cầm theo chai nhựa đi đổ rồi xúc sạch sẽ!

Xong đâu đấy, cô bắt tay vào cho bữa tối đã quá muộn. Món ăn vẫn đơn giản như mọi ngày, có một món rau luộc và đĩa đậu sốt cà, thêm vài hạt lạc rang. Hôm nay có thêm vài miếng thịt mà ông Phú đã dúi vào tay cô trước khi ra về, đã được cô chiên vàng ươm thơm lừng. Khi cô bưng mâm cơm lên nhà, Thành – em trai cô cũng đã đi học về. Cậu đang gọi người đàn ông già lười biếng kia tỉnh dậy:
– Ông nội! Dậy ăn cơm!

Thành là một thanh niên trẻ khỏe ở cái tuổi bẻ gãy sừng trâu, có thể hình khá cao to, bắp tay rắn chắc cuồn cuộn, da ngăm ngăm màu bánh mật. Cái màu đặc trưng thường thấy ở những người con của nắng. Cái nắng ở miền quê, nơi ruộng đồng thênh thang làm chín vàng từng bông lúa trĩu nặng. Nắng nơi đó, còn chứa chan bao giọt mồ hôi của chàng nông dân trẻ tuổi, sớm lo toan việc nhà. Hun đúc cho anh một vẻ đẹp của sự trưởng thành trước tuổi. Chỉ thế thôi cũng đã đủ làm cho bao thiếu nữ trong thôn và cả trường học của anh phải đắm say mê mẩn, nguyện chết chìm trong ánh mắt sâu thăm thẳm của chàng.

Như mọi khi, bữa cơm đơn giản trong không khí trầm lắng, đôi mắt thâm sâu kia liếc nhìn chị gái đang chăm chú thưởng thức vị beo béo của miếng thịt trong miệng. Cậu nhìn từng cử động nhỏ nhất của đôi môi đỏ mọng. Rồi đưa ánh mắt rà soát khắp người chị gái, từ trên xuống dưới, đến cả chiếc cạp quần lót hơi hở ra ở vùng eo nhỏ nhắn.

Đêm muộn, Thành ngồi bên chiếc bàn học nhỏ ở góc nhà, dưới ánh đèn vàng nho nhỏ học bài chăm chú. Cả gian nhà diện tích hạn hẹp, gói gọn chỉ trong một căn phòng nhỏ. Sau lưng cậu, là chăn đệm trải ra, ông nội và chị gái đã ngả lưng nghỉ ngơi sau một ngày dài mệt mỏi. Trong tiếng ngáy vang của ông nội, Thành chẳng quay đầu, chỉ khẽ hỏi:
– Dạo này chị bận gì thế? Toàn đi về muộn nhỉ?
Cô gái đang lim dim vào giấc ngủ, thuận miệng trả lời:
– Đi làm thêm!
– Thật?
– Thật!
Qua một lúc, kí ức buổi chiều tối ùa về, cô thôi không nhìn cánh cửa nhà đã khép chặt kia nữa, nhắm mắt lặng yên trong tiếng thì thầm của cậu em trai:
– Này…ngủ chưa … chắc ngủ rồi … ngủ ngon!

…..
Trời tờ mờ sáng!
Hai người công nhân trong bộ đồng phục màu xanh, đang đổ thùng rác xanh vào xe thu gom. Nhìn thấy cô gái trẻ đi qua như mọi ngày, họ cùng lên tiếng:
– Này cô!
Cô gái nghiêng đầu, nghe họ tươi cười niềm nở:
– Chào buổi sáng!
Cô gái trẻ đứng khoanh nhẹ tay trước ngực, cúi đầu chào lễ phép:
– Dạ! Chào!
Đây giống như thủ tục mỗi ngày vậy! Không có gì đặc biệt! Cô chỉ đi ngang qua họ mỗi ngày, vào khoảng giờ này. Và họ chào cô. Chỉ là lời chào thôi… Nhưng với cô, đó là sức mạnh được tiếp thêm để cô tiếp tục bước đi trên lối mòn, bắt đầu cho một ngày mới… hứa hẹn nhiều vất vả, như ngày hôm qua!

Sau ba mươi phút đi bộ qua ngõ tối, cô ra được đến đầu đường cái. Chuyến xe buýt đầu tiên rời bến, bác tài quen mặt lại tiếp tục chào cô. Ông bắt đầu luyên thuyên kể…một câu chuyện gì đó bất kỳ mà ông gặp được ngày hôm qua, mặc kệ cô có nghe hay không. Rất may bác vẫn vui dù cô không trả lời. Bác tài là một người rất nhiệt tình với bất kỳ người khách nào bước lên chuyến xe của bác! Dù chuyến đi có gập ghềnh, cô đều coi lời bác như hát ru, chìm vào giấc ngủ…

Sau vài giờ trên xe, cô ấy tới công ty phụ tùng ô tô ở trong thành phố.
Bruuu! Phụttt !
Việc của cô ấy rất đơn giản. Sau khi làm sạch thì xịt khô, rồi bọc sản phẩm lại bằng nilong, rồi bỏ vào một hộp carton. Đây là một công việc kỳ quặc với cô. Cô không biết những thứ này có tác dụng gì, hay là gì ở ngoài xã hội kia. Cô chỉ biết, cô thích công việc kỳ quặc nhưng thật đơn giản này!

Cô toàn tâm toàn ý tập trung cho công việc. Mãi cho đến khi tiếng chuông vang lên đinh đooong nơi đỉnh đầu, cô mới liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên bức tường rộng lớn của nhà máy!
12h!
Thời gian trôi thật chậm! Lưng cô đã mỏi rồi! Đến giờ ăn, cô được nghỉ ngơi rồi…

Trên bàn ăn, nơi của cô kế toán ngồi cùng một thủ quỹ, họ đang nói chuyện với nhau về kế hoạch phát lương công nhân của tháng này. Thủ quỹ hỏi kế toán:
– Có một hồ sơ tên rất lạ, tôi chưa từng thấy ở công ty này, nhưng vẫn lĩnh lương đầy đủ…
Kế toán vừa thưởng thức bữa trưa nóng hổi, vừa nhướng mắt nhìn anh ta:
– Anh nói đến ai?
– Một người đàn ông già khoảng 60 tuổi, tên là…
Cô kế toán hiểu ngay:
– À, đó là một cô gái thôi! Cô ta làm việc dưới tên của ông nội…
Ông thủ quỹ tỏ vẻ thắc mắc:
– Việc đó có ổn không vậy? Nhỡ đâu thanh tra thì sao…?
Cô kế toán xua xua đầu đũa, cười rất tươi:
– Mới đầu tôi cũng nghĩ vậy, nhưng giám đốc có vẻ không ý kiến gì với việc này hết! Cái cô tên là Xíu đó…kệ đi ha!

Phải, một cái tên thật đơn giản, mẹ đặt cho cô. Xíu! Mọi người, ai ai cũng gọi cô như thế! Và tất thảy, đều tập trung cho bữa ăn ngon lành nóng hổi. Mặc kệ Xíu với hộp cơm khác biệt, trong một góc nhà kho chứa đồ…Bữa cơm trưa của công ty này nổi tiếng với chất lượng cao. Nhưng chỉ dành cho cấp trên mà thôi…

Bữa cơm của Xíu chả ngon lành gì cả! Nhưng từ nửa năm trước, cô được thêm hai miếng trứng chiên trong bữa ăn, cùng với chút rau cỏ đơn giản, cô đã hài lòng lắm rồi! Có lẽ cô ấy còn đung đưa đôi chân dài, ngâm nga thích thú nữa ấy chứ!

Vậy đó, giờ ăn là lúc Xíu được tự do nhất! Cũng là lúc, cô ấy hạnh phúc nhất! Chỉ với hơn một tiếng nghỉ trưa, cô đã có thể tự sạc năng lượng chuẩn bị cho buổi chiều tiếp tục lao động rồi.

Nhưng thỉnh thoảng… dù thế… vẫn là đòi hỏi quá nhiều!
– Cô đây rồi! Xíu!
Một người đàn ông với mái tóc hoa râm, trong bộ vest lịch lãm bước vào, rồi dẫn cô về phòng riêng của ông ta. Cánh cửa phòng bằng gỗ cao cấp, đề biển Giám Đốc, đóng lại một cách nặng nề, sau lưng cô.

Nhìn vị giám đốc cởi chiếc áo khoác, vắt lên cái ghế da sang trọng, sau cái bàn làm việc to lớn, Xíu hỏi khẽ:
– Sếp gọi tôi làm gì…?

Vị sếp trung niên cười hiền lành, rút ra một cái túi quà nhỏ, từ phía sau bàn, đưa đến tận tay cô:
– Một món quà nhỏ thôi, chắc em không thích thứ đắt tiền, nên ta chỉ mua mấy bộ quần áo đơn giản…mong là em thích chúng?
Xíu ngẩng đầu liếc nhìn ông ta với ánh mắt chẳng thay đổi, rồi cúi đầu thật sâu:
– Cám ơn sếp!
– Không cần cám ơn! Haha. À mà, gần đây càng lúc càng khó gặp em…
Bàn tay sếp đặt lên vai Xíu, như an ủi, động viên:
– Chúng ta nên gặp nhau thường xuyên hơn…
Tay kia của sếp từ từ lần mò lên cúc áo của Xíu:
– Hai ta đâu phải người xa lạ…