Bí mật phía sau một gia đình hạnh phúc – Update Chương 26

Chuyện này trên trang web mới đăng được vài chương. Trong bản nháp trong admin mình đọc mới có 32 chương. Theo như tìm hiểu thì vốn truyện là truyện TQ, trên diễn đàn cũng có, có bạn dịch vài chương từ bản gốc bên sắc hiệp viện. Thằng admin web nó dịch lại, nhưng theo nó là nội dung khác đến 90% bản gốc, chỉ có bối cảnh và một vài chi tiết lấy trên truyện. Mình post nhá hàng vài chương, rồi mai theo mẹ đĩ về quê thôi. Anh em ai post trên web vào hộ mình. Covid thế này biết bao giờ vào lại thiendia. Cầm dt vào vợ nó giết 🙁 Mọi người ăn tết vui vẻ.

Chương 1

Nó là con một trong một gia đình ba thế hệ. Gia đình nó gồm có ông bà nội, bố mẹ và nó. Nó còn có một bà cô em ruột bố nó. Cô đã lấy chồng. Đôi khi cả gia đình cô cũng về ở nhà nó vài hôm.

Cái thời nó sống là thời kỳ dân số phát triển mạnh. Cũng là thời kỳ đổi mới đất nước. Mọi người đua nhau làm kinh tế. Bố nó cũng vậy. Bố vốn là bộ đội giống ông nó. Nhưng khi đất nước mở cửa, bố đã xin ra khỏi ngành để làm kinh tế, thứ mà bố yêu thích, chứ không kỷ luật khô khan như trong quân ngũ. Ông có vẻ không vui, nhưng không biết nói gì. Giờ tiền là quan trọng, ai cũng muốn sắm sửa tivi tủ lanh, máy giặt… dù nhà nó thứ gì cũng có.

Giới thiệu qua về gia đình nó. Ông nội nó là bộ đội đã về hưu. Ông là sư đoàn trưởng một sư đoàn. Hồi trẻ ông xin đi bộ đội từ năm 17 tuổi. Cái thời cả nước hừng hực như thế, với người trẻ như ông thì càng khao khát được cống hiến lập công. Năm đó cụ vừa cưới vợ cho ông – là bà nội nó chưa lâu – ông đã xin đi nhập ngũ khi có đợt tuyển quân về làng. Bà nội nó thi thoảng vẫn trách móc ông vì điều đó, nhỡ ông chết thì bà và bố nó biết làm sao. Ông dường như sinh ra là để làm bộ đội. Sự dũng cảm, mưu trí làm ông dần được thăng cấp. Đến khi về hưu, ông đã có một vị trí vững chắc với nhiều đàn em trong quân đội. Tuy nhiên, đi theo ông vĩnh viễn là 2 viên đạn vẫn găm trong người và những vết thương khi trái gió trở trời.

Bà nó lấy ông năm 16 tuổi. Hồi xưa cái tuổi đó lấy chồng là bình thường. Bà cũng không biết ông, mà toàn do mai mối. Lấy nhau được 5 tháng, thì chồng bỏ đi bộ đội. Nửa tháng sau bà mới biết mình đang nghén. Bố nó ra đời trong hoàn cảnh đất nước chiến tranh như thế. Bà đẻ bố xong thì đi làm y tá phục vụ bộ đội bị thương. Vì gia đình cụ ngoại nó có nghề y cổ truyền. Sau chiến tranh, bà được tặng thưởng những huy chương và bằng khen vì thành tích cứu chữa nhiều bộ đội, kể cả lãnh đạo cao cấp với thuốc nam cổ truyền. Bà được cử đi học lên bác sỹ. Bà tính cũng ham học hỏi, nên có cả bằng bác sỹ tây y lẫn đông y.

Bố nó ra đời khi đất nước đang chống giặc ngoại xâm. Bố sống chủ yếu với tình thương của các cụ nội ngoại của nó. Vì ông nó đi bộ đội lâu lâu mới về thăm nhà một lần. Bà nó sau khi bố được 2 tuổi cũng đi làm y tá. Bố nó lớn lên như cây cỏ dại, ít được hưởng tình thương yêu của bố mẹ. Có lẽ thế nên bố ít nói và hướng nội. Nhưng nó biết bố rất yêu thương nó.

Năm bố 18 tuổi, đất nước lại đang xảy ra chiến tranh. Bố dưới sự cổ vũ của ông nội lại xếp bút nghiên đi chiến đấu. Mặc dù bà nội nó khóc lóc không muốn bố nó đi. Nhưng cái gánh nặng bố mang quả là nặng nề. Ông nội muốn bố đi. Mà bố là con một vị sư trưởng, lại trốn không đi nghĩa vụ làm gương. Điều này thật khó với bố. Bố đi được 9 tháng thì bị thương trong một lần bị phục kích. Bố và các đồng đội rút chạy, bố lết được đến một bản dân tộc thì ngất. Đó là hoàn cảnh bố gặp mẹ. Mẹ là con gái của trưởng làng. Mẹ đẹp như bông hoa của núi rừng, hớp lấy hồn bố. Bố ù lì, ít nói, nhưng cũng biết mở miệng ra với mẹ. Bố và mẹ trao nhau trái cấm tình đầu ở nơi đó. Bố ra đi mà không biết mẹ có thai. Nhưng như một sự linh tính, hay là tình cảm của bố với mẹ, mà 5 tháng sau bố lại quay lại. Bố không phải trốn chạy như trước, mà bố giờ nhận thu gom lương thực cho đơn vị. Mẹ giờ bụng đã to, nhưng mặc mọi lời ác độc, mẹ không nói một lời nào về bố. Bố lấy trong người miếng ngọc bà nội cho, để làm lễ vật với mẹ. Rồi bố quay lại lần nữa với thủ trưởng đơn vị. Đến đây thì mọi việc đã ổn thỏa. Sau hòa bình, bố đón mẹ và nó về.

Mẹ nó là cô gái của núi rừng. Sống trong rừng đã quen nên khi về thành phố mẹ rất bỡ ngỡ. Nhưng ông nội đã giúp đỡ mẹ. Ông cũng có thời gian ở gần các bản dân tộc nên có hiểu tập tính của người dân tộc, có khi còn hơn bố. Ông giúp mẹ hòa nhập cuộc sống gia đình. Rồi ông xin cho mẹ làm công nhân nhà máy của bạn ông làm giám đốc.

Cô nó kém bố nó đến 6 tuổi. Bà nội mang thai cô trong một lần ông về thăm nhà nửa tháng kèm dưỡng thương. Cô sống trong sự thoải mái, ít bị ảnh hưởng của chiến tranh. Cô quen chú trong một lần đến bệnh viện thăm mẹ. Từ đó cô quấn lấy chú, nhất quyết muốn làm vợ chú. Bố không thích chú lắm, vì chú lớn tuổi hơn cô, chú còn lớn hơn bố nó đến 4 tuổi. Nhưng bà nội lại thích, vì chú cũng là bác sỹ cứng tay của bệnh viện. Lý lịch rõ ràng, thành phần cơ bản. Hơn nữa, chú rất đẹp trai, có lẽ phụ nữ thích thế.

Gia đình nó là thế. Nó sống với ông bà từ năm nó 4 tuổi. Sống trong rừng đã quen nên nó khá nhút nhát. Bố mẹ nó cũng mãi chả sinh thêm em để chơi cùng nó. Mẹ bảo bố bận kiếm tiền. Xung quanh hàng xóm có nhiều đứa trạc tuổi nó, nhưng ông nội ít cho nó đi chơi. Ông bảo dòng nhà mình độc đinh bao nhiêu đời nay, nên phải giữ gìn cẩn thận. Nên mấy đứa kia cứ rủ nó đi tha thẩn lung tung mà nó không dám đi. Nó đành tự tha thẩn ở quanh nhà, tự bày ra các trò chơi một mình. Đôi khi ông cũng chơi cùng, nhưng chỉ chốc lát.

Nó vẫn nhớ năm đó nó 8 tuổi. Vì ít được ra ngoài chơi nên nó tự tìm các ngóc ngách trong nhà chơi một mình. Đồ đạc trong nhà ai để đâu nó cũng biết. Nhiều lúc mọi người không tìm thấy, nó đi tìm đưa cho mọi người. Ai cũng khen nó ngoan ngoãn. Nhưng thực ra chỉ là nó biểu hiện như vậy thôi. Nó kỳ thực cũng rất bướng, láu cá chứ không như mọi người nói. Nó hay giấu đồ mọi người đi, rồi giả vờ tìm được để được khen ngợi, để được tặng quà.

Ông nó giờ đã già. Nghe bảo ông sắp về hưu sớm, nhường cho lớp trẻ lên thay. Ông không nói nhưng nó thấy ông có vẻ buồn. Cái tuổi của ông vẫn là tuổi tráng kiện với một người lính. Có điều 2 vết đạn găm trong người làm ông yếu hơn. Ngày ông về hưu, rất nhiều người đến mừng ông. Nhưng nó biết, họ đều là đàn em của ông. Họ đến chia buồn với đàn anh, để ông đỡ buồn. Ông về do sắp xếp, phe cánh. Nhưng có được cũng có mất, ông tranh thủ điều đó làm điều kiện, bố nó nhận được khá nhiều hợp đồng từ quân đội. Điều đó làm xí nghiệp của bố nhanh chóng phình to ra, bố phải làm việc nhiều hơn. Nhưng bố thích điều đó. Kinh doanh như là sở trường của bố, chứ không phải làm bộ đội.

Từ ngày ông về hưu, ông dành thời gian chơi với nó hơn, và nói chuyện với mẹ nhiều hơn. Gia đình nó là một gia đình căn bản, bạn thấy đấy. Ngoài ông nó vừa về hưu ra thì ai cũng bận rộn. Bà nội làm bác sỹ ở bênh viện, hay phải đi trực. Bố nó là doanh nhân, nhiều lúc sáng đi sớm tối mịt mới về. Mẹ nó làm công nhân, mẹ đi làm từ sáng, đến gần 5h 30 chiều mới về. Ở nhà ngoài ông nội chỉ có nó là rảnh rang nhất. Nó đi học nửa buổi. Nửa buổi còn lại ở nhà học bài, chơi quanh nhà với lũ trẻ.

Một tối như mọi ngày, nó ăn cơm xong thì xem tivi rồi tự chơi một mình. Chương trình tivi cũng nghèo nàn chả có gì. Bố đi cùng xe vận chuyển hàng chưa về, bà thì đi trực đến sáng mới về. Nó cứ chơi rồi ngủ thiếp đi. Đến nửa đêm tỉnh dậy vì buồn đái, nó không thấy mẹ đâu. Nó dụi mắt, đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh. Bóng tối làm nó thấy sợ, nó cũng không quen đi vệ sinh đêm một mình thế này. Cái nhà vệ sinh thì có gián, đó là thứ nó ghê sợ. Nó leo lên gác phòng ông, tìm ông đưa nó đi vệ sinh. Đến cửa phòng ông, nó bỗng nghe thấy tiếng ri rỉ khóc. Như là tiếng của mẹ. Chẳng nhẽ ông bắt nạt mẹ. Nó khe khẽ mở cửa phòng, ánh sáng phòng ngủ lờ mờ. Ông đang ngồi trên giường, bên dưới là mẹ đang nằm. Ông ngồi lên mẹ, rõ ràng là đang bắt nạt mẹ, như hồi sáng nó đánh nhau với thằng Khánh. Cả ông và mẹ đều không mặc quần áo, tay ông đang sờ vào vú mẹ. Nó thấy ông cứ đưa đẩy cái mông. Mỗi lần ông đưa đẩy là mẹ lại khóc. Nó muốn vào giúp đỡ mẹ, nhưng chả hiểu sao nó lại đứng lại. Vì nó nghe thấy mẹ vừa khóc vừa nói:

Ư…ư….bố ơi….sướng quá…ư…ư…ư…aaa…
Bố làm mạnh hơn cho con sướng hơn nữa nhé.
Ư…ư….thế thì mai nó đỏ tấy lên…ư…ư….chồng con biết mất….ư…ư…
Mai nó chưa về được đâu. Sớm nhất cũng phải tối mai.
Ư…ư…thế….bố địt…mạnh đi….con sướng.

Ông nghe thấy thế thì hẩy cái mông thật nhanh. Mẹ rền rĩ khóc lóc. Nhưng nó thấy có vẻ mẹ nó cũng không phải khóc thật. Nó đứng đấy tần ngần 1 lúc, thì thấy ông gầm gừ rồi đổ ập xuống người mẹ. Nó vội vã khép cửa lại rồi đi về phòng. Cơn buồn đái cũng biến đâu mất.

Nó nằm trên giường một lúc thì mẹ về. Mẹ nằm cạnh vuốt ve, kiểm tra xem nó có mồ hôi không. Nó giả vờ tỉnh giấc, ư ử rúc vào mẹ.

Ngủ đi con, mẹ đây.
Mẹ… con thèm… bú tí….
Lớn rồi… không được đâu.
Nhưng con thèm….
Thế mẹ cho con… sờ ti nhé.
Vâng.

Nó khẽ cười thầm. Cái trò nũng nịu này của nó lần nào cũng linh nghiệm. Mẹ vạch ti ra cho nó. Nó đưa bàn tay nhỏ bé của nó vào sờ vú mẹ. Nó nhớ tới hành động của ông lúc nãy, bàn tay nhỏ bé khẽ xoa quanh vú mẹ, đôi lúc vân vê đầu ti mẹ. Nhưng nó chỉ cảm thấy ấm và mềm mại. Nó ngủ quên lúc nào không biết.