BỆNH LẠ – CU ZŨNG – Update Chương 19

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: BỆNH LẠ – CU ZŨNG – Update Chương 19

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 901 Lượt Xem

Chương 6: Bỏ đói

Trời đã dần về sáng, Liên trở mình vì có một bàn tay luồn từ dưới áo ngủ lên rờ vào vú, bàn tay ấy là của anh Trường, có vết chai ở lòng bàn tay nên Liên nhận ra, còn của Tuấn thì không có. Cả đêm qua liên cứ trằn trọc không thể nào ngủ sâu được, cứ chợp mắt một lúc lại tỉnh dậy. Cũng không hẳn là Liên không được “ấy ấy” mà khó ngủ, bởi vì Liên nghĩ đến chuyện của anh Trường trong cái “âm mưu” của bố chồng.

Anh từ nhà bố về lăn ra ngủ luôn, ngủ say lắm, trên mặt lại cười mỉm như là đang hạnh phúc. Tính anh Liên biết, mỗi lần “xoạc” xong là anh ngủ say như chó cún no sữa mẹ. Không khẳng định 100% nhưng có đến 7, 8 phần là chuyện đó đã diễn ra rồi. Ngay tối hôm qua, khoảng thời gian hơn 1 tiếng đồng hồ anh sang nhà bố. Kể cũng kì, gì mà nhanh vậy chứ, phải có dền dứ, đưa đẩy rồi có ngã thì mới ngã. Đằng này phát ăn ngay.

Liên khẽ cựa mình như muốn đẩy anh ra, tỏ vẻ mình vẫn còn đang giận dỗi anh. Trong lòng Liên không có giận dỗi chi cả, chỉ là ngúng nguẩy một chút cho có nữ tính mà thôi. Liên vẫn đang chờ đợi anh, chờ anh nói chuyện. Liên không giấu anh chuyện gì, mà anh Liên cũng muốn anh với mình như vậy, đó là thể hiện sự tôn trọng lẫn nhau. Mặc dù Liên cũng không phải chỉ có mình anh, anh cũng vậy (chuyện trước đây với mẹ anh), nhưng có bay lượn thế nào thì gia đình vẫn là nơi níu giữ con người ta lại, như con diều muốn bay cao thì phải dây níu nó lại dưới mặt đất, tình cảm, tình nghĩa vợ chồng chính là hòn đá tảng buộc sợi dây diều đó.

Ánh sáng lờ mờ từ đèn ngủ đầu giường tapluy phả ánh sáng vàng vàng, Liên nghe thấy anh nói thật khẽ từ phía sau mông mình:

– Em không ngủ được à?

Liên im lặng không nói gì? Chỉ khẽ cựa quậy một chút, cũng không nỡ gỡ bàn tay anh trên vú mình. Chờ đợi điều gì đó từ anh. Vài phút qua đi, vẫn không anh thấy anh nói gì, tiếng xe máy ì ù, ngoài đường vọng lại, đó là tiếng của những người buôn bán đi chợ sớm, nghe tiếng này, Liên đoán khoảng 4 – 5 giờ gì đó.

– Anh xin lỗi.

Rồi tiếng anh nhỏ như muỗi kêu nhưng gần sát tai Liên, hơi thở anh phà vào gáy, Liên nghẽ mà lòng nặng trĩu. Vậy là anh và mẹ Hằng đã đi đến với nhau rồi.

Liên vẫn im lặng không nói gì, nhưng ngực phập phồng vì tim đang đập mạnh báo cho anh biết là Liên vẫn đang nghe, Liên đang thức chứ không có ngủ.

– Anh và mẹ Hằng đã ….. tối hôm qua …. đã ………. ấy nhau rồi.

Nghe đến đây, tự dưng nước mắt Liên chảy ra. Cũng không biết mô tả cảm giác của mình lúc ấy như thế nào nữa. Nó là sự pha trộn của sự ghen tuông, mất mát. Nếu không phải đã phần nào biết trước sự việc, Liên sẽ lồng lộn lên cho mà xem. Nếu như chuyện anh đi tiếp khách, có vui chơi qua đường với cô gái làng chơi nào đó thì cũng coi như xong đi, không nghĩ nhiều. Đằng này, người mà anh vừa ăn nằm rất gần gũi, có thể nói là người thân trong gia đình, cái cảm giác bị cướp mất thứ gì đó khỏi tay làm nước mắt Liên chảy ra.

Nghĩ đi thì như vậy, nhưng nghĩ lại thì sao? Chính Liên, một người vợ của anh, đáng ra theo lẽ thường Liên phải là người chính chuyên, chung thủy son sắt với chồng mình. Nhưng Liên cũng vì cảm xúc cá nhân, cũng vì dục vọng cá nhân mà xa ngã vào vòng tay người khác. Người đó không chỉ xa vời vời mà còn là máu mủ của vợ chồng Liên. Chuyện hằng ngày lại diễn ra trong chính ngôi nhà này, trên chính chiếc giường này, trước mắt anh. Ừ rằng thì hồi ấy, vì hoàn cảnh và nhiều thứ khác nên Liên và Tuấn mới đến với nhau, có thể đổi do cảm xúc, do dục vọng. Nhưng giờ thì sao, không những do dục vọng mà còn do sở thích nữa. Liên không thể bao biện được.

Liên có sở thích của Liên, anh có sở thích của anh. Nếu như anh đã vì Liên mà chấp nhận, vậy sao Liên không thể vì anh mà chấp nhận. Anh có ngủ với mẹ Hằng đi chăng nữa thì anh vẫn là chồng Liên, vẫn đang ở sau lưng mà ôm ấp Liên đấy thôi, có mất đi đâu. Nghĩ được như vậy, Liên thở nhẹ ra để lấy bình tĩnh. Liên nói dịu dàng:

– Anh có thích không?

Anh không trả lời, nhưng cái cằm của anh chạm vào bả vai Liên, rõ ràng đó là động tác gật đầu. Anh có thích, anh có sướng, vậy là được rồi.

Liên lại nói tiếp:

– Anh đừng để Tuấn biết. Em không muốn ….

Ờ thì Liên ích kỷ, Liên không muốn Tuấn xa vào chuyện này, Tuấn còn trẻ, chưa chín chắn. Với bản tính trẻ con muốn khám phá chuyện đời, Tuấn sẽ không ngại ngùng gì mà tiến tới. Mà nhắc tới chuyện này đâm Liên lại lo. Tuấn tiếp xúc thường xuyên với chị Mỹ Anh, thậm chí là cả Thùy Trâm nữa, vào các buổi trưa, trong môi trường và hoàn cảnh ấy. Không biết thế nào nữa. Có lẽ sang năm, Liên phải tìm cách khác thôi chứ không để Tuấn ngủ trưa ở nhà Quang nữa.

– Ừ, anh biết rồi. Em không giận anh chứ?

Liên quay người lại, với tay bật công tắc đèn tuyp làm căn phòng sáng trưng. Liên gối đầu lên tay anh, một chân gác lên đùi anh, một tay mò vào vê vê cái đầu ti trên ngực anh, Liên ngước đôi mắt to tròn vẫn còn long lanh nước nhìn anh và nói giọng êm dịu như để anh an lòng:

– Anh à, vợ chồng mình đến bây giờ có chuyện gì mà chưa trải qua đâu. Thú thực là lúc nghe anh nói, em cũng cảm thấy tủi thân lắm. Giá như trước khi bắt đầu anh nói với em một tiếng thì em cảm thấy nhẹ nhàng hơn.

Anh ngắt lời:

– Là anh cũng bất ngờ.

Liên không muốn đào sâu những gì mà anh vừa trải qua nên không hỏi quá trình, Liên gật đầu chấp nhận lời giải thích của anh. Ấp người mình vào anh thêm một chút để da thịt hai vợ chồng chạm nhau, Liên lại nói tiếp:

– Em biết, mỗi lần anh làm tình với em, trong đầu anh đều nghĩ người mà anh đang làm chính là mẹ. Rồi chuyện anh chấp nhận mối quan hệ của em và Tuấn cũng phần lớn là để thỏa mãn trí tưởng tượng về hồi đó của anh và mẹ. Phải không anh?

Anh gật đầu xác nhận lời Liên nói. Lại tiếp:

– Mặc dù mẹ Hằng không phải mẹ đẻ, nhưng cũng là mẹ kế, có thế nào cũng là một người mẹ. Vì vậy, anh đối với mẹ Hằng có một cảm xúc nhất định, không trọn vẹn những cũng hơn khi anh làm với em. Trực tiếp hơn, dễ thăng hoa hơn. Đúng không anh?

Anh lại gật đầu:

– Anh không phủ nhận những lời em nói. Nhưng xin em tin anh, có thế nào thì anh cũng không bao giờ hết yêu em, anh sẽ mãi mãi là chồng của em.

Đó chính là những gì Liên muốn nghe anh trực tiếp nói vào lúc này. Liên gật đầu:

– Em cũng yêu anh, chồng của em ạ. Có thế nào đi chăng nữa, chỉ cần anh bảo em dừng, em sẽ dừng, sẽ lại là một người vợ của riêng anh.

Anh Trường ôm Liên thật chặt, hai vợ chồng cùng nằm nghiêng úp mặt vào nhau. Anh lắc đầu:

– Không, anh tin em, em cứ làm những gì em thích, miễn là em vui, em hạnh phúc là được. Anh sẽ không bao giờ bắt em phải dừng lại đâu. Kể cả nếu như em có …. có ….

Đây, chính sự bắt đầu. Liên đã lờ mờ đoán ra, anh Trường và mẹ Hằng chỉ là một nửa của mệnh đề, nửa còn lại đến rồi. Liên phần nào đoán được, nhưng Liên giả tảng lờ không biết gì, Liên hoàn toàn lờ đi chuyện camera, chuyện cái đĩa VCD, chuyện mẹ Hằng và Tiến – Thắng, coi như mình là người ngoài cuộc.

– Có gì?

Giả như đang không hiểu chuyện gì, Liên hỏi lại anh như vậy vì thấy anh ấp úng.

Như được tiếp thêm sức mạnh, anh lấy can đảm nói ra:

– Có … muốn …. Có … muốn …. Với … bố thì cũng được.

Liên giả vờ như nghe chuyện gì đó kinh khủng lắm, bất ngờ lắm. Mồm há hốc ra to như quả trứng gà:

– Anh nói cái gì? Em … em với … bố. Em thề với anh là từ lần đó, em và bố không có chuyện hết. Em lấy tính …..

Mới nói đến đấy thôi thì anh Trường đã bịt miệng Liên lại, không cho Liên nói tiếp:

– Không, ý anh không phải bảo là em và bố lén lút giấu anh. Mà ý anh nói là … sau này, nếu như em và bố muốn. Thì anh cũng không …. trách gì đâu.

Anh lại nhắc đến cái lần ấy, làm Liên lại nhớ (Ahihihihihi!!!!!), trong đầu lại tưởng tượng ra con cặc cong cong hình cánh cung của bố mà Liên mới nhìn rõ hôm qua. Nói gì thì nói, thích phết.

Nhưng đương nhiên, Liên không thể biểu hiện ra bên ngoài những điều mà mình nghĩ cho anh biết được. Ấy thế nên Liên giả vờ:

– Em không. Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đấy. Mà sao anh lại có ý nghĩ như vậy? Có phải là …. bố ép anh?

Chuyện này nói không chừng là thật, nếu như bố đã có dự tính từ trước, kế hoạch lên hẳn hoi thì không chừng bố đang ép anh Trường. Lấy mẹ Hằng ra làm mồi nhử, là vật trao đổi. Nếu quả thực là như thế, Liên thực sự không còn tôn trọng bố, mà không tôn trọng thì ham muốn đương nhiên không có, trái chuối, cây cung gì đi chăng nữa cũng không thể mang lại cảm xúc được.

Anh Trường phân trần:

– Em đừng nghĩ oan cho bố. Bố không có ép buộc gì cả. Chỉ là anh nghĩ thấy thương bố thôi. Hai đời vợ, cả 2 người đều quan hệ với con trai mình. Nghĩ thế nào cũng thấy bố thiệt thòi.

– Thế nên anh muốn lấy em ra để bù đắp cho bố?

– Em hiểu tính anh rồi đấy. Anh không mang vợ con mình ra trao đổi vì bất cứ cái gì? Anh nhớ lại cái lần … mà bố …. và em. Lúc đó anh cảm thấy em rất … sướng, bố cũng thế. Vì vậy nên anh mới có ý như vậy. Chứ việc này không phải là ý của bố đâu. Em đừng hiểu lầm mà oan cho bố.

Liên không phủ nhận việc Liên rất sướng với bố lần đó với anh. Nhưng cũng không khẳng định, tảng lờ nó đi.

– Sao anh biết là bố sướng? Lúc đó bố say rượu, cũng chẳng biết đó là em.

Các bạn thấy Liên khôn không? Khéo léo khai thác, dần dần đưa kẻ chủ mưu thành bị hại. Anh Trường y rằng mắc bẫy, anh mông lung:

– Anh cũng không biết thế nào. Nhưng anh có cảm giác, bố thích địt em.

Ôi trời ơi là trời, Liên lại nứng mới đểu chứ. Anh Trường như cởi tấm lòng, nói chả kiêng kị gì sất, “bố thích địt em?”, em ở đây là ai, là vợ anh đấy anh biết không? Vậy mà anh nói ngọt sớt. Cái nợ đời, những cái càng kiêng khem, càng giấu giếm bao nhiêu thì càng có sức hấp dẫn bấy nhiêu. Liên lại tưởng tượng ra cái cảnh mà bố địt mình hôm đấy, tự nhiên lại mong chờ lặp lại mới đểu chứ các bạn ạ.

Tại sao anh lại nói thế:

– Bố bảo thế, hôm qua, mà thôi. Chuyện này hoàn toàn do em quyết định, anh chỉ nói vậy thôi. Em có làm việc gì thì em vẫn là vợ anh, Anh Yêu Em!

Liên ngọt lịm đi, không phân trần việc này nữa với anh, bởi trong lòng Liên đã biết đến 9/10 sự việc rồi, một phần còn lại chính là không biết bố định làm cách gì để “chén” lên nữa mà thôi. Liên cũng sẽ không bao giờ chủ động câu dẫn bố, tính Liên vậy. Nhưng nếu thực bố có muốn thì Liên cũng sẽ không cản, lúc đó Liên nghĩ như thế, bởi các bạn biết rồi đó. Liên đang bị bỏ đói mà.

—–

Cái đoạn thời gian này là cái đoạn mà Liên không muốn kể với các bạn nhất, nó chỉ diễn ra trong khoảng thời gian hơn một tuần thôi, nhưng dằn lòng không nổi, Liên phải kể cho các bạn nghe, để cách bạn thấu hiểu nỗi uất ức và khổ sở của Liên.

Cũng nói trước để các bạn đỡ thất vọng, đó là hơn 1 tuần liền Liên không được địt. Trời ơi là trời, một người như Liên, như phần 1 các bạn biết rồi đấy, Liên đẹp, Liên xinh, Liên hấp dẫn từ cốt tới tủy, từ lồn tới vú, từ mặt tới gót chân, xung quanh toàn kẻ dập dình, ấy vậy mà hơn 1 tuần Liên không được địt, chuyện khó tin vậy mà có thật các bạn ạ.

Bắt đầu từ cái hôm mà chương trước Liên kể cho các bạn nghe, không được địt người đã bứt rứt khó chịu. Vậy hơn 1 tuần sau, cho tới tận ngày thứ Sáu, tức là chỉ ngày mai thì 3 cặp mẹ con sẽ đi du lịch Sầm Sơn mà Liên vẫn không được địt một lần nào. Chuyện khó tin nhưng mà có thật các bạn ạ. Liên kể sơ lược hơn 1 tuần qua cho các bạn nghe như thế này nhé.

Anh Trường thì không rồi, ban ngày thì Liên không biết như thế nào, nhưng mỗi tối, lúc ăn cơm xong là anh tót đi sang nhà mẹ Hằng, hết lý do này đến lý do nọ, có lúc anh về lúc 10 giờ, khi thì 11 giờ. Có hôm tới tận 2, 3 giờ sáng mới về. Lần nào cũng thế, về đến nhà là ngủ như chết trương, vừa ngủ vừa cười, vẻ mặt hạnh phúc, Liên biết là vừa làm gì. Liên cũng không tiện hỏi chuyện như thế nào, Liên bấn, bảo anh chén em một cái, hoặc dùng tay móc cho vợ một tí thôi cũng được nhưng anh kêu mệt, ngủ lật giái ra.

Với anh Tuấn thì cũng thôi đi, anh vui “tình mới” Liên có thể thông cảm, giống như hồi Tuấn với Liên mới dính với nhau, ngày nào cũng địt, địt đến quên trời quên đất. Nhưng cay nhất là cu Tuấn, nào có bận bịu gì cho cam, chỉ là ngày nào cũng lấy lý do con đang thi học kỳ, không cho mẹ địt. Phải nói khó lắm, nũng nịu lắm thì cu cậu mới bú lồn Liên một lúc, làm cho mẹ phọt hết tất cả những gì có thể phọt ra khỏi cửa âm đạo xong rồi ….. ngừng. Kiêng quyết không dúi con cặc vào trong lồn. Điên không chịu được. Liên đoán rằng, cái âm đạo của mình chắc trở về hồi thiếu nữ rồi cũng không biết chừng. Không được nong ra thì nó không co lại thôi, có gì lạ đâu.

Còn á, cái ông bố chồng chết dẫm kia, gì mà “âm mưu” mới chả “quỷ kế”, bày đặt bắn tin cho con trai, nào là mày địt vợ bố thì bố địt vợ mày, nào là bố thích địt con dâu lắm …. Nhưng bặt tăm cả tuần nay có thấy “hành động” gì đâu, lúc cả nhà đi vắng thì đến dọn dẹp, giặt giũ các kiểu nhưng lúc con dâu về nhà thì tiệt không thấy mặt. Liên cũng không hiểu ra làm sao nữa, chả tin được đàn ông các bạn nhỉ.

Làm cho Liên, ôi chao ơi sao mà nứng thế này. Quen ăn, quen uống giờ cắt xuất nó mới khổ sở làm sao. Thà rằng cứ nhịn quanh năm ngày tháng như bao người đàn bà không chồng đi, đằng này, chồng kia, con kia, phây phấy ra thế kia mà không được ăn mới tức chứ.

Là vợ, là mẹ, Liên không thể lậy lục van xin địt em, địt mẹ một lúc thôi cũng được (mặc dù có lúc nghĩ thôi thì kệ mẹ nó đi), Liên bấn quá những cũng cố mà giữ hình tượng của mình.

Càng không thể chủ động với bố chồng. Không lẽ gặp riêng bố, bảo: “Bố ơi, còn thèm lắm rồi, bố địt con đi, địt chết con đi”. Liên sao có thể làm vậy, đành chịu đựng, chịu đựng nỗi khổ mà lần đầu tiên trong đời Liên trải nghiệm.

Thôi thì cái khó ló cái khôn. Liên không thủ dâm để giải tỏa cơn khát trong lòng mình, nhưng Liên tự có cách của riêng mình. Các bạn nghe Liên kể đây.

Ngày thứ nhất không được địt (là cái buổi sáng hôm mà Liên tâm sự với anh Trường ấy): Liên sang gọi Cu dậy đi học, bắt cú bú lồn mười phút. Vậy là giải tỏa phần nào, tất nhiên cả ngày hôm ấy cứ tưng tửng, vừa làm mà vừa nghĩ lúc ấy Cu dấn thêm một tí là mình phọt đái ra rồi. Nói tóm lại, chữa lợn lành thành lợn què, cơn nứng mà không được giải tỏa nó càng nứng hơn, càng nứng tợn. Cả ngày hôm ấy, các bạn không biết đâu, chả thiết làm cái gì, gặp ai, ai hỏi cũng chỉ ờ hớ cho qua, trong đầu chỉ nghĩ đến buồi và cặc, nghĩ đến cảnh địt nhau. Buổi trưa cứ chờ Cu gọi qua nhà chị Mỹ Anh là tót ngay nhưng chờ mãi, chờ mãi chẳng thấy. Bực mình hết xảy.

Ngày thứ 2 không được địt: Ra đến cổng ngõ thì gặp bố chồng và mẹ chồng nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ. Bố chồng thì mặt con dâu không nhìn, toàn nhìn vú với háng. Làm cho Liên chưa đi đến nửa đường cái quần lót đã ướt nhẹp dính sát vào háng. Báo hại ở trong thang máy, đứng ngay cạnh cậu Việt mà Liên ngượng ơi là ngượng. Ai đời, đến mình còn ngửi thấy mùi lồn mình nữa là người khác. Không biết cậu ta nghĩ gì, có nghĩ là Liên đang nứng lồn không. Kể cũng lạ. Từ cái hôm cậu Việt gặp riêng Liên thì mười bữa như một, lần nào đi làm cũng gặp cậu ta đi cùng thang máy, bất kể Liên đi sớm hay đi muộn. Vào đến phòng làm việc, đầu tiên không gì khác chính là phải thay quần lót. Điên hết cả người.

Ngày thứ 3 không được địt: Mẹ nó chứ, Liên phải chửi thề mới được. Cái địt mẹ cái lồn, nó hành hạ Liên, làm cách nào cũng không thể kiềm chế được nó. Cái ông chồng mất nết, ngày nào cũng thế, đi địt về là ngủ lăn quay, không biết có phải ngày nào cũng địt không mà, sức đâu mà làm thế nhưng ngày nào về cũng ngủ quay là có thật. Còn thằng con giời đánh kia cũng thế. Chỉ bóp vú, vê đầu ti, sờ đầu lồn, chọc ngón tay vào lồn mẹ một cái rồi hôn môi. Không cho mẹ địt, nói là á, con bận ôn thi, để thi xong con địt mẹ 3 ngày 3 đêm liền. Liên đi làm, nhớ nhớ quên quên không biết đâu mà lần. Hôm đó trong đầu nghĩ là gọi cô bé trưởng phòng tín dụng cá nhân lên để hỏi về hồ sơ vay, đầu óc nghĩ gì mà bấm số máy của cậu Việt, ú ớ làm sao vẫn để cầu ta lên phòng. Lên để làm gì, đương nhiên chả biết nói gì. Chỉ hỏi cậu ta bâng quơ mấy câu về công việc xong rồi cho cậu ta về. Ấy thế mà, Liên không còn là chính Liên nữa, cái lồn Liên nó điều khiển cái đầu. Lúc cậu ta về, Liên sờ lồn ở ngoài quần, trong đầu lại tưởng tượng ra cái ánh mắt vừa nẫy của Việt nhìn Liên.

Ngày thứ 5 và thứ 6 không được địt: Khủng khiếp. Thứ 7 và chủ nhật. Quá khủng khiếp khi buổi trưa thứ 7 Liên đi làm về, nhà vắng hoe. Đến tối cả 2 bố con mới về. Tuấn nói đi học nhóm ở nhà cô Mỹ Anh, đi học học nhóm hay không thì Liên không biết, chỉ biết là về mẹ mời địt mà cu cậu từ chối, cứ nói là để thi xong. Quá nghi luôn. Thanh niên sức dài vai rộng, đêm 7 ngày 3, vậy mà mấy hôm rồi không động đến mẹ, chỉ có một khả năng, xả ở đâu đó rồi. Càng nghĩ càng bực, mình cứ như là đồ thừa, không ai cần. Mà nói thì lại không nói được. Càng ngày, ý nghĩ chị Mỹ Anh và Thùy Trâm đã ăn Tuấn của Liên rồi càng lớn. Chưa dám khẳng định điều đó nhưng Liên nghi ngờ là có khả năng. Còn ông chồng thì không phải nói rồi. Đêm thứ 7 còn không có về nhà cơ, ngủ một mạch đến tận giữa ngày chủ nhật mới về nhà, ngủ tiếp. Chuyện gì đang xảy ra thế này. Liên là ai? Liên là cái gì đây?

Ngày thứ 4 không được địt: Trên đường đi làm vừa đi vừa nghĩ, ông chồng mất nết của Liên không hiểu sao tối hôm qua gần sáng mới vác xác về, về lại không ngủ ngay đi còn kể luyên tha luyên thuyên chuyện làm tình với mẹ Hằng. Mà kể rõ chi tiết mới điên tiết chứ. Nào là mẹ và anh chơi nhau đủ các tư thế, ngửa, sấp, 69 các kiểu, rên la thế nào. Cả cái cái đoạn nhìn thấy bố rình rập ngoài cửa, mẹ Hằng phải ngậm quần lót không thì hàng xóm nghe tiếng. Mẹ còn giả làm mẹ đẻ nữa. Ôi nghe mà xót cho cái lồn thiếu thốn của mình.

Ngày thứ 5 không được địt: Ơn giời. Mà chẳng ơn huệ gì cả. Liên đến tháng. Lồn đỏ au làm Liên phải dùng loại băng vệ sinh siêu thấm. Trong túi xách còn nguyên cả bịch. Bởi Liên biết, mỗi lần đến tháng máu kinh nhiều vô đối, không biết chị em khác thế nào, chứ Liên thì phải nói là ồng ộc. Trong thay máy có gần 10 người, oan nghiệt thay, chỉ có mình Liên là con gái. Liên rùng mình rỉ nước khi tưởng tượng ra tất cả đàn ông trong thang máy này lên cơn điên, cùng trần truồng hiếp dâm Liên, không cho Liên phản kháng. Cả cái cậu Việt nữa, ở gần Liên nhất, cậu ta làm chủ trò hiếp dâm Liên, con cặc của cậu ta to và dài của của Tuấn, lại cong cong như của bố chồng nữa, cậu ta bắt Liên bú, bắt Liên liếm, bắt Liên mút. Rồi những người còn lại đều trần truồng, rồi từng người, từng người kéo tay chân Liên về 4 phía để cho cái con cặc ấy cắm thật mạnh vào lồn Liên. Tưởng tượng vậy mà Liên ướt đẫm, cũng may mà thang máy đi nhanh, không thì Liên hiếp lại bọn đàn ông đó.

Ngày thứ 6 không được địt: Liên muốn đến với con buổi trưa ở nhà chị Mỹ Anh thì Cu nói không được, rủ con đi ăn bát bún thay cơm trưa cũng không được. Cớ vậy thôi chứ thực ra là Liên thèm địt, thèm được địt. Liên không biết lồn mình giờ ở tình trạng nào nữa. Ờ thì rằng đang đèn đỏ, nhuộm một mầu hồng từ trong lỗ âm đạo đi chăng nữa nhưng Liên chắc chắn rằng, pha lẫn máu kinh chính là nước nhờn, mầu đỏ pha cùng mầu trắng chính là mầu hồng, máu kinh của Liên giờ đây chính là mầu hồng rất đẹp. Phải, Liên vẫn nứng, kể cả trong những “ngày đàn bà”. Liên tự mình đến cửa nhà chị Mỹ Anh, cửa khóa, Liên chờ, Liên đợi. Đến hơn 1:30, cửa xếp kéo lên, Thùy Trâm áo chống nắng, kính râm che kín phóng chiếc Vision đi ra, một lúc sau, Tuấn, Quang, Minh cũng đi ra, vai mang cặp sách. Chẳng hiểu sao Liên khóc. 3 cặp mẹ con, 6 người thì có 5 người ở đó, không có Liên. Liên tủi thân. Liên rơm rớm nước mắt không phải vì nghĩ rằng họ đã làm gì khoảng thời gian trưa đó. Mà nghĩ rằng Liên như kẻ ngoài lề. Có gì đó sai sai.

Ngày thứ 7 không được địt: Cả đêm hôm qua Liên khóc, Liên không biết mình đã làm gì sai, sao mà ai cũng xa lánh Liên vậy? Liên vẫn thấy mình tỏa ra mùi hương hấp dẫn mà, Liên đâu có trốn tránh ai đâu, mà sao Tuấn, sao anh Trường, và cả bố nữa đều “hắt hủi” Liên? Liên giận lắm, giận lắm luôn. Không biết mọi người dự tính điều gì? Tuấn ơi? Sao con không địt vào cái lồn nhầy nhẫy nước của mẹ. Bố ơi, sao bố chẳng làm gì? Giờ đây, con bất cần, chỉ cần bố mở lời con sẽ nghe hết, dâng hiến hết mà thôi. Lúc nứng rồi, Liên biết mình không đủ tỉnh táo để là chính mình. Nhưng lời Liên than chả ai nghe, mọi người cứ mặc kệ Liên như Liên là kẻ vô hình vậy.

Ngày thứ 8 không được địt: Không hiểu sao Liên lại cho gọi Việt lên phòng, Liên cũng không biết là mình có chuyện gì muốn nói với cậu ta, công việc IT vẫn bình thường. Nhưng cứ như có ma xui quỷ khiến, Liên bấm máy nội bộ gọi cậu ta lên. Khi nhìn thấy Việt khép nép, Liên càng có cảm tình. Trong lúc hỏi ba chuyện bâng quơ, Liên cứ tưởng tượng không biết trong đầu Việt đang nghĩ gì, có muốn hiếp Liên không? Có tưởng tượng ra vú Liên, lồn Liên như thế nào không? Còn Liên thì đang mây mây gió gió, đầu óc loạn xà ngầu nghĩ, đối chiếu với thân hình cao ráo, mảnh khảnh của Việt thì liên tưởng tới con cặc của Việt, nếu nó to và dài như Tuấn, lại còn cong cong như của bố Chiến nữa thì không biết Liên có hứng thú không? Nếu như Việt bất chấp tất cả mà tỏ tình, mà đè ngấu Liên ra lúc này thì Liên sẽ làm như thế nào. Với cái lồn đang nóng hừng hực trong chiếc quần lót mầu trắng ướt đẫm lúc này, có lẽ Liên sẽ buông xuôi mất. Cũng may. Không.

Ngày thứ 9 không được địt, cũng là ngày thứ 6, mai là Liên và Tuấn đi nghỉ mát Sầm Sơn rồi, Liên cũng có bảo anh Trường đi cùng nhưng anh thấy thành phần đi không có ông nào đi nên từ chối, chị Mỹ Anh thì không có chồng. Chồng Thùy Trâm là anh Hùng thì phải trông cửa hàng sắt của gia đình trên phố La Thành cũng không đi được, chỉ mình anh là chồng nên ngại không đi, Liên cũng biết, anh muốn làm điều gì đó trong 2 ngày nghỉ cuối tuần này nên từ chối. Liên càng mừng. Liên biết, chỉ ngày mai thôi, hôm nay Cu đã thi xong, mai Cu có trốn bằng trời cũng không thoát khỏi lồn Liên. Liên tự nghĩ, không ngắm nghĩa, tắm biển chi sất. Liên sẽ địt con từ sáng đến tối, từ tối đến sáng trong 2 ngày một đêm này. Liên bấn lắm rồi. Cái lồn Liên như phát rồ phát dại, nó không thể nhịn thêm nữa, nếu thêm chắc Liên điên thật.

Ấy thế nhưng, tính là tính như vậy, nhưng trời tính không bằng trời tính. Liên cứ nghĩ làm mình sẽ nhịn địt được, gần chục ngày rồi Liên còn nhịn được nữa là chỉ nốt đêm nay. Nhưng không, Liên gần như là cực khoái mỗi lần nhắm mắt lại, tất cả những cảnh tượng dâm dật nhất từ từ hiện ra, lúc Liên bị bố Chiến xâm phạm, rồi khi ở trong cái nhà thuê lúc bị anh Trường đuổi đi, Tuấn đã xâm phạm Liên, rồi còn ngày tháng sau này nữa. Cảnh mẹ con chị Mỹ Anh, cảnh bố và mẹ Hằng địt nhau, vân vân và mây mây cứ như những thước phim quay chậm trong đầu Liên. Liên không thể dằn lòng mình được. Phải địt thôi, cái lồn vừa mới hết kinh này của Liên thèm khát lắm rồi, nó loang loáng nước, hột le không chịu an phận cứ chỉa thẳng ra ngoài chạm vào quần lót ren mầu đen mỏng manh.

Liên tự nghĩ:

– Nay Cu cũng thi xong rồi, không còn lý do gì để từ chối nữa. Phải địt thôi.

Liên mò lên tầng 3, giờ cũng là hơn 10 giờ đêm rồi, anh Trường ở đâu không nói các bạn cũng biết, chắc cu cậu đang chờ mẹ, hồi nào vẫn thế mà. Từng bước chân mạch lạc theo từng nhịp cầu thang, nếu Liên để ý, mỗi bước chân là một vài giọt dâm thủy của Liên rơi xuống, bởi Liên đang ở truồng, trên người chỉ mặc một chiếc áo 2 dây mỏng manh, nhìn kỹ còn thấy cả đầu ti hồng hồng. Liên muốn con bất ngờ, bởi vì mẹ nó, đã ở truồng, phơi lồn ra mời gọi, con không thể từ chối.

Lần này Liên không gõ cửa, xoay nắm đấm cửa. Cánh cửa mở ra, mầu đen ngòm. Cu cậu ngủ rồi. Kệ. Liên kệ tất cả, chỉ cần cặc thôi.

Căn phòng của con Liên đã quá quen thuộc, Liên biết đâu là bàn học, đâu là giường. Không khó, chỉ vài bước chân là Liên đã quờ vào giường, chạm vào chân của Cu rồi. Ôi cu cậu không đắp chăn, một mùi nồng nặc giống đực phả vào mũi Liên. Buồi kia rồi, ở ngay kia. Liên không cho con cơ hội từ chối. Thế là Liên đứng lên giường, một chân vắt sang bên kia, ở trên háng của con. Liên từ từ hạ xuống, đít Liên từ hạ xuống, háng Liên từ từ hạ xuống.

Oa, con cặc đã cứng ngắc rồi ha, phải rồi, chục ngày nay con đã nhịn không địt mẹ, lúc này cứng là phải rồi, Liên cảm nhận thấy đầu khấc của con đã tì vào mép lồn. Không chần chừ, Liên ngồi thụp xuống. Đầu buồi tuồn tuột mở toang cửa âm đạo, theo các nếp nhăn thun thút đi vào trong, đến khi cửa mình của Liên chạm vào gốc dương vật, Liên mới sực nhớ ra, có gì đó sai sai.

— Hết chương 6 —​