Bác Sĩ Bảo Cưới Tác giả: Lam Thanh Thanh

Mẹ vợ chẳng khác mẹ chồng
Mẹ em quát lớn :
– Thôi ngay đi!!!
và ngay lập tức anh hiểu ai mới là chủ cái nhà này. Chỉ cần một lời nói của mẹ em mà “bố” đã thả tay khỏi cổ áo anh và ngồi xuống ghế. Đó cũng là lúc anh nhận ra từ nãy đến giờ chỉ là một phép thử. Anh yêu em vậy nên anh sẽ cố gắng. Hãy hôn anh một cái nào!
Anh không thích lấy lòng ai bởi nó sẽ khiến anh mất đi vị trí đứng đầu. Nhưng vì em anh có thể làm bất cứ thứ gì kể cả cái việc dáng xấu hổ này.
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Anh gãi đầu tạo dáng như một thằng ngố và lắp bắp nói :
– Con xin lỗi mẹ nhưng tại vừa nãy con thấy có con ruồi đậu trên mặt bố nên…
Mẹ em vốn cũng chẳng phải hạng vừa, bà đi vào vấn đề chính nhanh chóng và đầy quyết liệt sẽ giết kẻ cản đường. Bà lôi từ đâu đó một tờ giấy có ghi “GIẤY GIAO ƯỚC” nội dung thì cũng thật tầm thường : Anh sẽ chờ em đủ tuổi và kết hôn. Anh có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho em. Anh phải chịu trách nhiệm hoàn toàn cho đứa bé trong bụng em như một người cha. Và anh có trách nhiệm tri trả mọi khoản phí phát sinh….
Nó thậm chí còn không thể hay bằng câu nói đầu trong “Hủy diệt”
“Trái Đất được gọi là cột sống của vũ trụ. Có thể đúng nhưng cũng không hẳn. Phía bên ngoài kia liệu còn có những sự sống nào đang âm thầm lên kế hoạch xâm lược Trái Đất. Lúc ấy. Ai sẽ là người cho loài người thấy một con đường đầy ánh sáng. Ai sẽ cứu rỗi những linh hồn lạc lối đang đau khổ đến bên thiên đường. Ai sẽ chấp nhận hi sinh để bảo vệ thế giới nhỏ bé này.
Biết trước được nguy cơ này, Ngài đã ban cho Trái Đất một đấng cứu thế. Người ấy sẽ chấp nhận hi sinh, cho con người thấy và ban cho loài người một thế giới mới. Nhưng liệu người ấy có đón nhận trọng trách nặng nề này? ”
Anh thậm chí còn chẳng để tâm đến những vấn đề đó. Anh kí tên nhanh chóng và có chút hậm hực. Vẫn chẳng ai hỏi tên anh. Và điều đó khiến anh có thành kiến với mẹ em. Mẹ em chẳng khác mẹ chồng của bao người! Thật quá thể! Quá đáng!
Tên con rể của bà là gì?
Bả sẽ không biết nếu bà không hỏi!
Anh vẫn yêu em dù có là “Thu cuối” dù có là “Cuối đông”. Và anh không đòi hỏi em phải hiểu anh, biết quá nhiều về anh. Bởi em chỉ cần hiểu anh yêu em nhiều thế nào, hi sinh vì em bao nhiêu và chấp nhận mọi thứ thách của “Dương vương” để yêu em
Anh là chồng em, bố của con em
Thế giới vốn là một quả bóng tròn tròn và việc anh gặp em là định mệnh. Phải, một thằng đàn ông xa lạ mà em còn chẳng để tâm đến cái tên của hắn làm sao mà có tình cảm được! Nhưng anh khác, anh biết mọi thứ về em về gia đình em. Anh làm tất cả đều vì thứ tình cảm nồng cháy anh trao cho em. Em thật nhấn tâm khi bỏ mặc anh!
Ngay khi kí tên vào từ giao ước mẹ em cũng chẳng buồn đoái hoài gì đến anh. Và anh cũng chẳng cần đến sự quan tâm từ bả. Anh chỉ mong ước được em chú ý. Và anh là con người thích làm theo ý mình!
– Nếu như con đã kí vào tờ giấy này thì giờ con là chồng cô ấy đúng không?_Anh hỏi mẹ em không chút do dự. Tại sao lại phải do dự khi sức mạnh đó đến từ tình yêu!
Anh không phải một kẻ đơn phương trong nỗi tuyệt vọng. Bởi anh sẽ khiến em thành người của anh. Nhanh thôi!
– Tất nhiên là vậy!
Mẹ em cười và nhìn anh như thể muốn ăn tươi nuốt sống. Không hiểu sau khi biết em có thai bà ấy cư xử thế nào? Nhưng ảnh biết bả là người nham hiểm và đầy thủ đoạn. Hơn hết bà vẫn còn rất non so với anh!
– Vậy nếu là chồng, là gia đình của nhau thì con có thể chuyển về đây không ạ?
– Không! Chúng tôi không biết gì về cậu! Chúng tôi hiện còn đang phân vân xem cậu có xứng đáng với con gái chúng tôi không? Và cậu có phải là người lương thiện không, có mưu mô gì trong việc này không?
Mẹ em làm như thể anh đến với em vì tiền ấy. Anh yêu em, anh chấp nhận mọi thứ xung quanh em. Vậy em nghĩ sao một con người như anh lại yêu em!
Bởi em là một cô nàng phù thủy dễ thương!
Và giờ anh là chồng em, là bố của con em. Anh có quyền được ở bên cạnh em. Vì anh không thể ngừng yêu em!
Em có coi anh như một người chồng?
Anh vẫn sẽ tìm cách trả thù ông “bố vợ”. Bởi ông đã đánh anh, xúc phạm anh và làm em tổn thương. Chúng ta có một đứa con H với nhau. Và dù nó sẽ chẳng có tên, chẳng có tuổi hay chẳng bao giờ có mặt trên đờithì nó vẫn sẽ là sợi dây xích trói chặt em với anh.
Anh không có ý đảo lộn cuộc đời em. Anh chỉ đang cố luồn lách để có một chỗ trong cuộc sống của em.
Và giờ mẹ em đang làm tan vỡ mong muốn nhỏ nhoi đó. Tại sao anh lại phải bỏ cuộc? Con người luôn tìm những con đường để đi, nếu không có đương anh sẽ tự tay tạo ra một con đường nối đến con tim em!
Anh rút từ túi áo 2 chiếc hộp nhỏ. Một có chìa khóa một chiệc xe sang trọng điều mà cách đàn ông hằng mong ước. Và cái còn lại có sợi dây chuyền kim cương đen quý giá. Và em biết không, nó đã có chủ! Nhưng nếu biết trước như vầy anh thà cào xước xe và rút bớt kim cương.
Họ trông thấy đống quà thì mừng rỡ. Mắt cứ sáng lên hai cặp đèn ô tô. Lòng tham của con người thật đáng khinh. Đây là lúc anh đảo ngược tình thế:
– Vậy con có thể chuyển về đây!
Hai cặp mắt đó vẫn không bớt sáng.
– Được! Tất nhiên là được!
Anh cười nhẹ và tiến về chỗ em đang ngồi. Khi hai ánh mắt ta chạm nhau em chỉ khẽ giật mình mà nhanh chóng quay đi.
Em vẫn xinh đẹp như lần đầu gặp nhau. Em luôn là người kín tiếng, đó cũng là lí do em bị anh bắt nạt!
– Em có thể dẫn tôi lên phòng em! Bố em giờ không thể được rồi!
Em chỉ bối dỗi đứng dậy như cũng rất ngoan ngoãn dẫn anh lên cầu thang. Đang đi anh chớt hỏi em :
– Em có coi anh như một người chồng?
Em không chắc sao?
Anh chắc chắn rằng mình thật sự yêu em nhưng liệu em có thứ tình cảm ấy giống như anh? Xin em đừng nói những lời nhẫn tâm làm con tim anh tan vỡ!
Sau khi nhận được câu hỏi vô cùng tột ngột. Em vẫn giữ được cái cử chỉ dễ thương. Em nghĩ ngợi xa sôi mà như thể nơi ấy không có anh! Điều đó sẽ là không thể! Anh có thể làm bất cứ thứ gì dù có là chơi bẩn để có được trái tim em!
– A… em cũng không chắc! Nếu anh là chồng em thì nó sẽ khiến tương lai của anh xấu đi. Còn em thì lại không muốn ai bị tổn thương!
Đúng, rất rất đúng em đã làm tổn thương một con tim “đen tối” của anh. Làm nó nhuộm màu tình yêu và giờ em nói là “không chắc”!
– Anh ổn! Anh thấy điều này sẽ khiến anh hạnh phúc!
Ngay khi anh rứt lời em không nói gì chie đi đằng trước dẫn đường. Anh không thích ai đi trước anh bởi nó khiến anh óc cảm giác anh bị tụt lại phía sau. Nhưng nếu là em anh sẽ cố đuổi theo để cùng sánh vai.
Em đưa tôi vào một căn phòng màu trắng với những đồ vật “dễ thương”. Nó giống như những cây thánh giá thiêu đốt anh( nó không hợp với anh).
Một chiếc giường đôi( chắc là mua sắn cho chúng ta ngủ chung), một tủ quần áo(quá nhỏ), một bàn học, ….
Trông em có vẻ ngại ngùng khi cho người “lạ” xem phòng mình. Anh là người “lạ”?
Oh, No! Anh là chồng em( chưa thôi như sẽ là chồng) và em chẳng có việc gì mà phải ngại ngùng.
– Từ giờ anh sẽ sống chung với em, được chứ?
Em sẽ nói gì tiếp theo đây, em đồng ý, em không chấp nhận, em bối rối hay em cự tuyệt? Nhưng em chỉ nói…
– Em không chắc!
Chỉ cần thêm một từ nữa thôi, bất cứ từ nào, anh sẽ khiến em phải hối hận vì điều đó. Anh muốn ôm em, hôn em vì anh muốn vậy. Nhưng điều mà anh chưa thể làm là khiến em đổ. Nhưng nhanh thôi, cũng đã đến lúc!
Khi tâm lí đã sắn sàng…
Anh không còn sợ sẽ mất em bởi sẽ chẳng bao giờ em có thể chạy khỏi anh. Nhưng nếu em muốn vậy anh sẽ phá hủy em để em không thể biến mất. Anh trở thành một thằng đàn ông đầy ghê tởm. Phải vì anh quá yêu em!
Nếu em không chắc anh sẽ cho em một câu trả lời.
– Dù em không muốn thì giờ chúng ta đã là vợ chồng dù không trên giấy tờ!
Em quay đi như thể sự thật đó làm em khó chịu. Tại sao chứ? Vì anh là người xa lạ? Vì anh là một tên khốn? Hay vì anh chẳng có ý nghĩa gì với em?
– Anh sẽ đi xuống nhà và lấy hành lí lên, anh sẽ ở đây!
Trông em như vừa gặp phải một cơn sốc mạnh. Nó quá bất ngờ và đột ngột khiến em không thể phản ứng kịp.
– Ơ… vâng…
Hiện tại anh không thể chạm vào em, anh đồng ý! Anh không hề vui vì điều đó nhưng anh biết nó tốt cho em. Anh chỉ cười nhẹ và ra khỏi phòng. Và khi dưới nhà anh thấy ba em đang gọi điện thoại khoe về chiếc xe. Còn mẹ em rước thêm nhiều người vào nhà để khoe về sợi dây chuyền kim cương. Họ làm như thể nó rất quý giá. Nếu em muốn anh có thể cho em nhiều hơn thế!
Ông “bố vợ” đang hí hửng thì chợt thấy anh, ổng vẫy tay chào và cười với anh :
– A! Chào con rể!
Khốn nạn! Em vẫn chưa hỏi tên anh, “bố vợ” đáng ghét cũng chẳng để tâm còn “mẹ vợ” thôi thì đừng nói đến!
Anh cảm thấy đây là sự sỉ nhục đối với anh. Làm như anh không tên, không tuổi và không địa vị với cái nhà này!
Các người đã sắn sàng tâm lí để đón nhận sự tức giận này!(không có em dù anh có giận chút xíu)
Anh rút trong túi áo chiếc điện thoại và gọi vào số em( về vấn đề số phone thì em đừng thắc mắc nhé! Đó là việc của anh).
– “Alo! Ngọc hả! Anh, chồng em đây, việc đang gấp lắm, em có 5 phút để xuống đây!
Sẽ chẳng có gì nếu bố mẹ không làm thế với anh nhưng giờ thì quá muộn!
Con người thật của anh…
Anh không hề có ý nghĩ sẽ làm tổn thương em. Anh vẫn đang giữa cái ý nghĩ làm phương châm sống “Sống để yêu em, chết để ngắm em theo một hướng khác. Yêu em để nhìn em hạnh phúc. Làm em hạnh phúc để anh thêm vui vẻ”.
Anh không thích như cử chỉ lãng mạng bởi trái tim đen tối này không cho phép. Nhưng nó lại cho phép anh yêu em, nàng thơ của riêng anh!
Đúng 5\’ em chạy đến bên anh. Anh mất 5\’ để chờ đợi em. Mất 5\’ để nghĩ về em.
Em để anh nhìn thấy bộ dạng hớt hải mà vẫn kute.
– Có chuyện gì không anh?
Ôi! cái giọng nói trong trẻo!
– Có đấy, anh cần em gọi bố em và mọi người ra xem cái này ngoài sân, nhanh thôi!
Em nhìn anh đầy hoài nghi và sự tò mò. Em sẽ biết ngay thôi. Nào đi đi nàng thơ nhỏ bé của anh!
Em quay đi định chạy đến chỗ bố mẹ em và nói cho họ biết điều anh nói. Nhưng em bất chợt quay lại và hớt hải hỏi anh mà không quên nụ cười “tuyết trắng đêm xuân”.
– Em xin lỗi nhưng em vẫn chưa biết tên “chồng” em!
Em thật đáng sợ. Tại sao chỉ cần một cử chỉ nhỏ của em cũng khiến anh xao lòng! Mọi sự chờ đợi bấy lâu này đổ hết về đây. Anh cười nhẹ tạo dáng cool nhất có thể :
– Anh tên Triệu Tử Lâm!
Em thật đẹp, thật trong sáng nhưng cũng rất hiểu chuyện. Trong lúc chờ mọi người ra khỏi, anh bước ra ngoài, đứng giữa con đường nhựa sạch sẽ. Chỉ một phút sau em ra khỏi cùng đám người “bị thịt” sau lưng. Ông bố ngớ ngẩn của em lo lắng chạy ra hỏi :
– Có chuyện gì vậy?
Anh chỉ lên trời mà cười khẽ.
Em nhìn thấy mà đúng không? Một chiếc trực thăng đang bay trên bầu trời xanh thẳm. Từ trên chiếc trực thăng những vụn giấy rơi xuống với dòng chữ ” Vĩnh biệt”.
Anh đã ôm chặt em trong lòng để bảo vệ em ngay lúc đó!
Bống tiếng động như chuông đồng hồ vang lên. Tít…Tít…Tít.
Và BÙM, BÙM, BÙM, BÙM, BÙM!…
Cả một dãy nhà từ đầu đến cuối đều nổ tung. Và tất nhiên sẽ có người chết. Em có biết anh chi trả bao nhiêu để làm phi vụ này? Nhưng đây chỉ là một thứ tiêu khiển khi anh giận dữ. Đó là lỗi của em! Con người thật của anh đã chối dậy, chỉ cần thêm một tác động nhẹ, nó sẽ tàn sát tất cả.
Nhưng anh muốn xin lỗi em!
Có thể sau này anh sẽ hối hận. Nhưng bây giờ anh đang rất hả hê.
Anh không thể chịu đựng “bố vợ” được nữa…
Anh yêu nụ cười hiền dịu trên môi em, anh yêu mái tóc óng mượt của em, anh yêu những cử chỉ nhỏ bé của em.
Nhưng anh nhận thấy, nỗi sợ hãi trong em mới là cái cuốn hút anh.
Nơi này, ngay đây, một cuộc khủng bố không rõ nguyên do. Những con người ở lại thì gào thét, nổi loạn và mất kiểm soát. Chỉ sau vụ nổ 10\’ cảnh sát đã đến và điều khiển tình hình. Nhưng bố em lạ vô cùng tức giận và cho rằng việc này là do anh (bố em thật tinh tường của sự ngu ngốc)
– Chính mày đã tạo ra chuyện ngày. Là mày!!!
Ông tóm lấy cổ áo anh mà không quan tâm đến sự có mặt của cô con gái ;
– Bố à! Sao bố lại nghĩ như vậy?
Ông vẫn chưa hết điên. Và có thể anh sẽ cho ông biết thể nào là chọc giận anh. Nhưng không phải bây giờ(còn có em ở đây)
– Sao à, thế sao mày lại biết mà gọi chúng tao ra đây!
– Khốn nạn! Cút hết đi…!
Anh vẫn sẽ tử tế với “lão già” đó(đang cố).
– Bởi vì con thấy một chiếc trực thăng cứ bay lượn lờ trên không trung từ nãy đến giờ nên con chỉ muốn mọi người xem thôi!
– Mày tưởng tao tin sao, thằn khốn, thằng đốn mạc, thằng rẻ rách, thắng không rõ nguồn gốc…
Thế là đủ rồi đấy. Tôi chịu đựng ông thế là đủ. Ông có tin tôi rút khẩu DE vào cái đầu bé nhỏ của ông không?
– Bố, thôi… đi!
Em vẫn đang run rẩy dù đang an toàn trong vòng tay anh. Em thật đẹp khi như vậy! Anh yêu em bởi điều đó, sự thánh thiện, trái tim trong sáng và khuôn mặt dễ thương,…
Anh yêu em, rất rất yêu em.
Anh thích chết tróc, anh thích phá hủy thứ gì đó, anh thích nhìn người khác sụp đổ. Nhưng đối với em, anh không hề muốn em bị tổn thương. Một kẻ được nuông chiều từ bé như anh, việc anh trở thành bác sĩ chỉ là một thú vui.
Anh thích chứng kiến cái chết trong phòng mổ. Anh thích nhìn thấy sự đau đớn.
– Xin lỗi, anh có thể theo tôi về đồn để làm rõ vụ việc!
Một tên cảnh sát tiến đến và đề nghị anh.