Bác Sĩ Bảo Cưới Tác giả: Lam Thanh Thanh

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Bác Sĩ Bảo Cưới Tác giả: Lam Thanh Thanh

Tác Giả : Đang cập nhật

Danh Mục: Truyện Teen

Thể Loại:

Lượt Xem: 729 Lượt Xem

Cô Gái 4 Năm Trước.
Đây là người kể chuyện dấu mặt, nhưng cũng là một nhân vật đấy, tìm hiểu ở truyện “Yêu Ma” nhé. Anh này đáng yêu cực kì. Còn là nhân vật chính nữa chứ! Ngưỡng mộ ghê!
VD : Chương 0.PD. Thế giới bác sĩ
~.~.~.~O^O~.~.~.~
Ngay khi nhận điện thoại từ cô gái 4 năm trước, Tử Lâm lập tức chạy xuống lầu, lên xe, tăng tốc :
Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN
Bởi đó là cô gái 4 năm trước cũng đúng. Bởi vậy nên hắn mới có thể lo lắng như vậy. Điều này càng cho thấy cô gái 4 năm trước quan trọng với cô ta như thế nào.
Căn nhà hoang số 6 phố ***, Hà Nội.
Tử Lâm xồng xộc chạy vào. Không một kẻ đi theo, hắn đơn thật độc mã xông vào sảo huyệt bọn bắt cóc có tổ chức. Bọn này tự gọi mình là Dietop. Dẫu sao thì cũng là bọn lưu manh rẻ tiền thích làm oai thôi. Cứ để chúng vào tù vài ngày là biết. Sống không nổi đâu mà.
-Mày là ai mà dám vào đây!? – Một tên mặt sẹo lớn tiếng khi thấy Tử Lâm xông vào.
Nhưng Tử Lâm lại chỉ quan tâm đến đứa trẻ bị đánh đến bầm dập, bị trói nằm bất tỉnh trong góc.
Bất chợt, cơn điên trong Tử Lâm nổi lên, dữ dội như con hổ thèm mồi.
Hắn rút súng, không hỏi han, lớn tiếng lời nào. Cho mỗi tên một viên, máu bắn ra tung tóe. Giờ mới biết con người thật của Triệu Tử Lâm. Đó là máu lạnh, tàn nhẫn và thủ đoạn. Bởi vậy mà cô gái 4 năm trước bỏ hắn. Đáng đời!
“ Pằng!”
Một viên đạn lạc, một viên đạn lạnh lùng nằm trọn trên bả vai Tử Lâm. Nhưng đây chịnh là mẫu chốt, hắn biết có kẻ sau lưng, kẻ đó có súng nhưng hắn vẫn lạnh lùng bỏ lơn. Tại sao?
Đến bây giờ, đôi mắt lạnh của hắn nheo xuống. Hắn quay đầu, chía súng vào kẻ sau lưng, kẻ đã to gan bắn hắn. Cũng là kẻ đầu sỏ.
-Phát súng này miễn phí cho mày đấy!
-Pằng! Pằng! Pằng!
Chính xác là 3 phát súng, vào tim, vào mắt trái ( hình như thằng Tử Lâm phát cuồng những thứ gì gần tim nhỉ), vào chân. Cuối cùng là phát thứ 4 vào bả vai.
Cũng từ bả vai hắn, máu rỉ ra. Nhưng hắn không hề bận tâm. Hắn gọi điện thoại cho cô gái 4 năm trước.
Đầu bên kia kết nối.
“ Tử Lâm”, người phụ nữ đó rối rít lên.
-Cho người đến đón nó đi!
“ Cậu không mang nó về được sao?”
-Không thích!
“ Tử Lâm!!!” người phụ nữ gắt lên, khó chịu.
-Cái gì cũng vừa vừa thôi. Tôi không rảnh thế đâu.

“Dù sao thì cũng cảm ơn cậu nhé!”

-Kẻ phản bội!
Tắt máy.
Máu vẫn chảy, hắn quay đầu, những thây xác nằm liệt dưới đất, chưa chết, chỉ có kẻ bắt hắn là chết. Nhưng kẻ còn lại thì tàn phế cả đời.
Tử Lâm không thích làm người hùng giấu mặt như trong phim. Nhưng vì cô gái 4 năm trước nên hắn đã chịu đựng chuyện này tương tự vài lần.
Cô gái 4 năm trước quan trọng với hắn thế sao?
Tử Lâm lên xe, tăng ga và trở về Sa Pa, phía trước còn cả một con đường dài.
Hắn chịu được bao lâu?
Pd. Cái Tát.
Sau vài phút đắn đo trên xe trong quãng đường dài trở về Sa Pa. Tử Lâm liền tấp lại một bệnh viện, hắn băng bó lại vết thương, mua áo mới. Nhìn chung cũng vì không muốn Minh Ngọc ( cô vợ nhỏ của hắn) nhìn thấy cái bộ dạng này của hắn.
Khi hắn trở về Sa Pa với nụ cười lạnh trên môi. Giả bộ thế thôi. Bởi trong quãng thời gian trở về hắn luôn nhớ về 4 năm trước, về cô gái 4 năm ấy.
Trong thâm tâm vốn không vui nay lại bắt gặp cái cảnh tượng ngàn tiễn xuyên tâm.
Lâm Minh Ngọc đang được Vu Chính ôm đứng trên cầu thang. Họ hôn nhau, một cách say đắm. Và đối với kẻ như Triệu Tử Lâm. Thì đây là điều không thể tha thứ. Lại cộng thêm tâm trạng buồn bực không dứt trong lòng.
“ Phản bội là cái anh không cho phép nhất, em biết không!” Hắn nghĩ trong đầu như vậy khi hùng hổ tiến đến chỗ Minh Ngọc và Vu Chính.
Tử Lâm kéo Minh Ngọc ra khỏi vòng tay Vu Chính. Cô cáu kỉnh hất tay hắn ra.
Điều đáng bất ngờ nhất ở đây là. Tử Lâm không hề cố hôn Minh Ngọc. Lúc ấy Hạo Thiên, Hồng Duyên và Đản cũng kịp thời chạy đến. Kịp thời nhìn thấy cơn giận dữ của Triệu Tử Lâm.
Và Nhìn thấy cái tát của hắn, hắn tặng cho người yêu dấu ( Minh Ngọc) một cái bát tai không thương tiếc.
Hắn tát cô bằng đôi bả vai đau đớn. Để hắn tự nhủ rằng, hắn làm cô đau thì hắn còn đau gấp bội.
Minh Ngọc đưa tay xoa vết thương, đau đớn nhìn hắn.
“ Vì thuốc cũng được, bây giờ không phải con người thật của em cũng được, nhưng phải bội là điều không thể tha thứ!” Tử Lâm nghĩ như vậy khi cưỡng hôn Minh Ngọc. Cô cố đẩy hắn ra nhưng lại không thể. Bất chớp, khi hai đôi môi vẫn chạm vào nhau, nhưng ánh mắt cả hai người đều hướng về Vu Chính.
Một có là ánh mắt căm thù, lửa hận ngùn ngụt.
Một là ánh mắt hoảng sợ, kinh hãi.
Triệu Tử Lâm đang mất kiểm soát.
Hôm nay Tử Lâm chơi súng nhiều quá. Hắn chía khẩu súng còn vết máu chưa khô vào đầu Vu Chính, toan một viên là lấy mạnh kẻ “gian phu”.
Minh Ngọc cố lấy tay gằng lấy khẩu súng, nhưng đôi mắt lạnh của Tử Lâm lại nói với hắn rằng. “ GIẾT”
Pằng.
Thêm một viên đạn lạc bay trong ngày hôm nay. Nhưng viên đạn ấy không hoàn toàn nghe lời Tử Lâm, nó bay lệch hướng và ngắm thẳng vào bụng trái Vu Chính, máu bắn ra, nhuộm đỏ thảm, Vu Chính mất đà, ngã xuống khỏi cầu thang. Nằm bất tỉnh trên sàn.
Hạo Thiên vội chạy đến, nâng người Vu Chính lên, hô hoán gọi người đến giúp. Minh Ngọc cũng vội đẩy Tử Lâm ra, chạy lại chỗ Vu Chính.
Khi bị đẩy ra, hắn không hề tỏe vẻ khó chịu, hắn chỉ cười mỉm, tiến đến chỗ Vu Chính trước sự lung lạc của Minh Ngọc, Hạo Thiên, Hồng Duyên.
Còn Đản thì chạy lại chỗ hắn, có vẻ như rè trừng, tên Đản này đã nhiều lần chứng kiến cơn giận dữ bất thường của Tử Lâm. Phần lớn là chuyện gia đình, nhiều nhất là về mẹ hắn. Sau là cô gái 4 năm trước, người chưa từng lộ mặt.
Giờ thì hắn giận dữ vì Lâm Minh Ngọc.
Tử Lâm vẫn cười mỉm, hắn ném khẩu súng xuống đất, cạnh Minh Ngọc :
-Hận lắm sao? Nếu hận như thế thì dùng nó giết anh đi!
Minh Ngọc nhìn khẩu súng rồi lại nhìn Vu Chính.
Tử Lâm lạnh lùng bước ra cửa, không một lần ngoảnh lại. Trong lòng hắn đang rất khó chịu.
Pằng!
Thêm một phát súng nữa, lần này là Tử Lâm nhận trọn, hắn nhìn vết thương rỉ máu ở ngực nhưng lại không quay đầu nhìn về phía kẻ bắn mình sau lưng. Bởi hắn biết đó là ai. Lâm Minh Ngọc.
-Đó là khẩu ZZx đấy!!! – Đản hét lên khi thấy Minh Ngọc bắn Tử Lâm.
Tử Lâm ngã xuống, Đản kịp thời đỡ hắn.
Không biết có phải vì lần đầu cầm súng, lần đầu bóp cò, lần đầu có suy nghĩ giết ai đó không mà Minh Ngọc bỗng thất thần đi một lúc. Như một liều thuốc giải. Nhưng kí ức của quá khứ cứ đua nhau chạy vào đầu cô. Cô bắt đầu nhớ lại, nhưng những cái thay đổi sau khi uống thuốc, cô cảm thấy có lỗi và xấu hổ vô cũng.
Minh Ngọc thất thần hét lên khi thấy Tử Lâm ngã xuống :
-Anh Lâm!!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Thêm một truyện mới mà không phải mới. “YÊU MA” đã(hoặc gần) chính thức có trên santruyen, bạn nào quan tâm đến PD hay tò mò về ảnh thì qua đọc nhé!!!
Pd. Zzx
Bệnh viện “ Thiên thần áo trắng”.
Phòng hồi sức.
Bác sĩ Lam Lam cầm trên tay hồ sơ bệnh án với khuôn mặt chẳng mấy vui vẻ thông bảo với mọi người. Trong đó bệnh nhân trong phòng là Triệu Tử Lâm. Vu Chính ở phòng kế bên. Tất cả đều hôn mê sâu.
-Thế nào rồi bác sĩ? – Minh Ngọc lo lắng hỏi.
Bác sĩ nhìn các số liệu trên máy đo nhịp tim và trả lời :
-Viên đạn đã được lấy ra nhưng tình hình cơ thể lại rất lạ.
Thường thì Đản sẽ rất quý cô dâu của đại ca mình vì cậu ta quý bất cứ ai mà đại ca yêu. Vậy nên Đản cũng ghét mẹ Tử Lâm vì hắn cũng ghét mẹ mình.
Lần này thì Đản không thể quý Minh Ngọc được nữa, cậu ta thở dài vả giải thích về cơ thể không khỏe của Tử Lâm.
-Bởi vì viên đạn đó có độc, vỏ ngoài của mỗi viên đạn trong khẩu ZZx đều được tẩm một lượng không nhỏ loại độc có tên “ Thiên thần trở về từ địa ngục”. Sở dĩ đạn được tẩm độc như vậy là vì đại ca muốn chắc chắn một khi ra tay là phải chết.
Minh Ngọc cảm thấy hơi sợ con người này, Triệu Tử Lâm, nhưng lại không thể ghét hắn được.
-Vậy… thuốc giải? – Minh Ngọc hồi hộp chờ đợi câu trả lời.
Đản thở dài :
-Theo tôi được biết thì chỉ có 1 viên thôi, và nó nằm trong tay cô!
-Tôi sao? – Minh Ngọc ngạc nhiên.
-Phải, anh ấy nói là đưa cho cô!
-Nhưng tôi không có! – Cô phủ nhận, bởi Tử Lâm chưa bao giờ đưa cho cô cái gì liên quan đến súng hay thuốc.
-Sao lại chỉ có một viên! Còn Vu Chính thì sao? – Hạo Thiên chạy vào.
Minh Ngọc ngạc nhiên nhìn Hạo Thiên rồi lại lắc đầu, nước mắt bắt đầu chảy từng dòng.
-Vậy loại độc đó có tác dụng gì? – Minh Ngọc hỏi trong nước mắt.
Đản một lần nữa thở dài :
-Theo tôi biết, chất độc này sẽ ngấm ngầm hủy hoại cơ thể người nhiễm độc trong vòng 64 tiếng, sau 64 tiếng, người nhiễm độc sẽ tự phân hủy. Quá trình phân hủy chỉ kéo dài 24 phút và người nhiễm độc sẽ bốc hơi hoàn toàn.
Thật kinh khủng. Không ngờ cũng có loại độc như thế này. Đầu óc của tên Tử Lâm này cũng không phải dạng vừa đâu nhỉ, ghê gớm ra phết.
Hạo Thiên bỗng nhiên phát hoảng, quỳ gối cầu xin Minh Ngọc :
-Minh Ngọc, cầu xin cậu, xin cậu hãy cứu anh Vu Chính!
Minh Ngọc cố kéo Hạo Thiên dậy, nhưng không được :
-Nhưng… còn… còn anh Lâm!
-Đúng, còn đại ca ta nữa! – Đản xen vào và thấy Hạo Thiên thật trơ trẽn.
Minh Ngọc chợt lấy lại tinh thần.
-Phải tìm thuốc giải thôi!
Nói rồi tất cả lấy lại được tinh thần, cùng nhau đi tìm thuốc giải tại nhà Minh Ngọc ( căn nhà mà Tử Lâm đã mua để sống chung với cô trong mấy tuần hay mấy tháng).
Nhà Minh Ngọc.
-Không thấy! – Đản nhăn nhó nói.
Minh Ngọc cũng đi từ trong phòng sách ra, buồn bã lắc đầu.
Hạo Thiên cùng lúc đó cũng bước ra từ phòng ngủ của Tử Lâm. Cậu ta chỉ trả lời một câu xáo rỗng :
-Xin lỗi!
-Không còn sớm nữa, mau trở về bệnh viện! – Đản nhấn mạnh.
Họ lại vội lên xe trở về bệnh viện.
Trên xe trở về bệnh viện.
-À! Đống đồ đạc của đại ca ở căn biệt thự Sa Pa!!! – Đản phá lên khi nhớ ra điều tuyệt đối quan trọng.
Đản quay đầu xe, tiến thẳng đến căn biệt thự. Nhưng đây cũng là một vấn đề, đến Sa Pa là một quãng được rất xa và tốn thời gian. Đến Tử Lâm trước đây khi đi Hà Nội từ sáng mà đến tối mịt với về đến nơi. Còn trưa kể thời gian cả đi lẫn về. Còn chưa biết có tìm thấy thuốc giải không.
Nhưng họ vẫn muốn thử.
Quả thật là không thấy.
Khi họ trở về bệnh viện thì cũng chỉ còn hơn 14 giờ nữa.
Minh Ngọc ngồi cạnh Tử Lâm trên giường bệnh. Cô thấy hối hận vô cùng, hối hận vì đã bắn Tử Lâm. Nhưng cô cũng thấy hắn thật quá đáng. Rất quá đáng. Tử Lâm bây giờ trước mặt cô rất khác, xanh xao và yêu đuối vô cùng.
Chẳng hiểu sao mắt cô lại mờ đi, không nhìn rõ thứ gì. Rồi những gọi nước mặt lăng lăn dài. Cô cũng chẳng buồn lau chúng đi.
Ngay lúc ấy, Đản chạy vào, vẻ mặt vô cùng giận dữ :
-Chết tiệt! Chắc chắn là có kẻ trộm mất viên thuốc giải!
Cô lau nước mắt, quay lại nhìn Đản :
-Sao cậu lại nói vậy?
-Thì thằng Vu Chính đấy! Nó tỉnh lại rồi!
Cô ngạc nhiên, đứng phắt dậy, ngay khi nghe thấy tên Vu Chính cô lại nhớ về những chuyện trước đây, cô đã vô thức yêu hắn ta. Và làm những điều đáng xấu hổ. Mặt cô bỗng đỏ lên :
-Sao lại thế! Vu Chính cũng trúng độc như anh Lâm mà!
Đản tức tối, nắm chặt tay :
-Thì đấy! Rõ ràng là có kẻ cho hắn thuốc giải.
Không nói thì cũng biết là ai rồi nhỉ. Nhưng lại có nhiều không biết đấy chứ.
-Vậy nếu mất rồi thì anh Lâm sẽ ra sao?
Đản thở dài ngồi phích xuống ghế cạnh đó.
-Chắc chỉ có trời.
Thế rồi không khí u ám lại bám víu lấy nơi đây. Không ai nói lấy một lời.
Bỗng, cô công chúa nhỏ Lâm Minh Ngọc lên tiếng khi đôi mắt đỏ vẫn hướng về Tử Lâm:
-Vậy, liệu cô gái 4 năm trước có không?!
Đản nghe thế liền đứng phắt dậy, thốt lên :
-Cô đúng là thiên tài! Chắc chắn! Chắc chắn cô gái 4 năm trước phải có chứ!!!
-Vậy cậu đã gặp cô gái ấy bao giờ chưa?
-Chưa! – Đản trả lời rất thành thức.
Còn 4 tiếng.
Đản cố lục tìm chiếc điện thoại Tử Lâm. Khi tìm ra thì đã có hơn 114 cuộc gọi nhỡ. Người gọi có tên là “ Mụ phù thủy già”.
Điện thoại là reo.
Đản biết là không được phép nghe điện thoại của đại ca mình, đây là cấm nhưng vì cái tên người gọi ngộ quá nên hắn đã cả gan nghe.
-Alo!
“ Tử Lâm, cám ơn cậu nhé!”
-À… tôi không phải là đại ca Lâm, tôi là đàn em của anh ấy. Hiện anh ấy…
Đản đang đề phòng, đây có thể là kẻ thù của Tử Lâm.
“ Đang bệnh sao? Kẻ đó mà biết bệnh!”
-Cô là ai vậy! – Đản biết đây là phụ nữ.
“Ha ha! Tôi là ai không quan trọng, nhưng hình như Lâm toàn gọi tôi là “cô gái 4 năm trước” thì phải!”
-Là cô gái 4 năm trước sao? Vậy thì tốt quá!!! – Đản mừng rỡ. Bên cạnh còn có Minh Ngọc, cô cũng có vẻ mừng nhưng lại thấy không vui vì cô gái 4 năm trước này.
“ Chuyện tốt sao? Tử Lâm chưa bao giờ thấy tôi là chuyện tốt cả! Ha ha!”
-Xin phép vào chủ đề chính! Cô có thuốc giải độc “Thiên thần trở về từ địa ngục” không ạ!?
“ Có!”
-Vậy! Vậy! Cô có thể đem đến bệnh viện Thiên thần áo trắng ngay được không ạ! – Đản hồi hộp.
“ Thật là ngại quá, Tử Lâm không thích nhìn mặt tôi đâu”
-Nhưng chuyện này liên quan đến tính mạng!!! – Minh Ngọc nói xen vào vì quá sốt ruột.
“ Được rồi, nhưng hiện tại tôi không đến được, hay là để mẹ Tử Lâm đến đưa thay nhé!”
Mẹ của Tử Lâm ư? Điên rồ!
Pd.con Trai Của Triệu Tử Lâm.
Còn 1 phút là chuyển sang quá trình tự phân hủy 24 phút. Tử Lâm sẽ đi đời, nhanh thôi.
-Làm ơn nhanh lên!!! – Minh Ngọc chấp tay cầu xin người “mẹ” của Tử Lâm đến thật nhanh, thật nhanh để cứu hắn.
Cách cửa bất mở, một người phụ nữ xinh đẹp, sang trọng bước vào. Bà có một vẻ đẹp lão kì lạ. Trên người phụ nữ này toát lên một vẻ cao sang quý phái với bộ đồ lông hồ ly trắng nõn. Thực ra là không phải hồ ly, bà già đó thích gọi thế vì bà thích thế. Già rồi mà lằm chiêu.
Minh Ngọc đứng phắt dậy, cúi chào bà ta, người đàn bà độc ác.
-Cô là kẻ bám theo con trai tôi đấy à?
Bám theo? Bà điên à! Là con trai bà bám lấy người ta đấy chứ!
-Cháu xin lỗi, nhưng, thuốc giải!
Bà ta tiến tới gần Tử Lâm, mắt nhìn đăm chiêu hồi lâu. Chỉ còn hơn 10 phút nữa là hắn tiêu tan.
-Ba! Ba! Ba!!!
Bỗng, một thằng bé đột nhiên chạy vào, thằng bé này nhìn đáng yêu cực kì lại thêm phần bảnh bao trước tuổi. Rất thông minh, nhanh nhẹn, dễ thương, hiền lành, nhân từ, đức độ, hiểu biết, hiểu chuyện…
Đứa bé này chỉ mới 3 tuổi, tên thường gọi là Phong Nhi, và Phong Nhi cũng là đứa bé được Tử Lâm cứu trong căn nhà hoang 2 ngày trước.
-Con chào cô( chào Minh Ngọc), con chào chú( chào Đản), con chào ba( chào Tử Lâm) – Chẳng phải là thằng bé lễ phép quá sao!
Phong Nhi ngay khi chào hỏi xong liền chạy lại giường bệnh Tử Lâm nằm, đứa bé đáng yêu này cố gắng chèo lên giường không được đành dùng ánh mắt long lanh cầu khẩn bà nội. Bà ta cũng chỉ biết thở dài và nhấc Phong Nhi lên.
Ngay khi vừa thấy rõ bản mặt ngủ say( thực ra là bất tỉnh) của ba mình. Phong Nhi cứ cười mãi, cố gọi: “ ba! Ba! Ba” để gọi hắn dậy chơi với Phong Nhi.
-Cháu xin lỗi, nhưng thuốc giải!
Bà nội của Phong Nhi nghe vậy chỉ cười và chỉ vào Phong Nhi.
-Thuốc giải đấy!
Cả Minh Ngọc và Đản đều kinh ngạc. Một đứa bé sao? Đứa bé là thuốc giải sao.
Tất cả hướng nhìn về Phong Nhi đang hí hửng ngồi trên bụng Tử Lâm.
-Ba! Ba! Ba dậy chơi với Phong Nhi!!!
-Ba!
-Ba dậy đi!
-Phong Nhi vẽ được nhiều tranh lắm!
-Sao ba không tới thăm Phong Nhi?!
-Ba!
-Ba!
-Ba!
Không hiểu sao mỗi tiếng ba của Phong Nhi lại càng cứ thêm vào tim Minh Ngọc một nhát. Cô trước đây cũng đã từng có một đứa con ( thực ra là chẳng có đứa nào, bịa tạc ra hết). Đứa bé ấy còn chưa kịp chào đời đã vĩnh viễn ra đi. Cô giờ đây lại khao khát đứa bé ấy vẫn còn ở trong bụng cô. Để cô chờ đợi sự chào đời của Tiểu Lâm.
-Điên mất thôi!!! Im đi!!!
Bất ngờ! Triệu Tử Lâm vùng dậy, hai tay nắm sườn Phong Nhi. Tất cả càng ngạc nhiên không kém.
Không ngờ đứa trẻ đó là thuốc giải thật sao.
Nhưng đây là lời giải thích ít ai biết:
Tử Lâm là người chế ra thuốc độc, thì tất hắn sẽ chẳng bao giờ sơ xuất mà tự giết mình cả. Vốn trong máu hắn đã có thêm một loại giải độc cao hầu hết giải được các loại độc. Và nếu không trúng độc sao hắn không tỉnh ư? Vì hắn thích vợ hắn, tức Lâm Minh Ngọc lo lắng cho hắn.
Và thuốc giải Phong Nhi : Vì Tử Lâm ghét sự phiền phức của Phong Nhi. Đối với hắn, đứa trẻ này vốn rất lắm điều, một hai gọi ba. Hắn ghét nhất là từ “ba” phát ra từ miệng Tiểu Phong.
-Anh Lâm!!! – Khi thấy hắn tỉnh lại, trong lòng Minh Ngọc như vỡ òa ra.
Tử Lâm gãi đầu :
-Minh Ngọc, anh xin lỗi! – Hắn thả Phong Nhi vào tay mẹ hắn.
Minh Ngọc chạy thẳng vào lòng hắn, khóc thút thít :
-Thật may quá!
Tự nhiên lòng hắn lại thấy xốn xao lạ thường. Tim thì cứ đập loạn lên. Đúng là tình yêu có khác.
Tình yêu thì hắn cũng chỉ mới cảm nhận lần đầu.
-Chúng ta chia tay đi anh Lâm!!!
Minh Ngọc vẫn khóc nhưng lời lẽ lại rất kiên quyết.
-Em nói vậy… là… – Tử Lâm nhổm dậy. Khó chịu nhìn cô gái mình yêu say đắm. Chắc hắn đang lo là quyết định trước đây đã phản tác dụng.
-Em… em đã bắn anh, làm anh bị thương. Nay anh lại đã có một gia đình…
Hắn nhìn người mình yêu, nhìn mẹ mình, nhìn Phong Nhi, giọng hắn lạnh tanh:
-Nhưng anh làm gì có gia đình! Em mới là gia đình của anh! Gia đình duy nhất.
Nghe thế, Tiểu Phong dù mới 3 tuổi vẫn hiểu và bất khóc. Còn mẹ Tử Lâm, bà già chảnh tức giận cốc đầu hằn :
-Thế tao là gì?!!! Là mẹ của mày đấy, thằng con bất hiếu!