AI LÀ AI CỦA AI? – Truyện Sex Dâm Dục Tâm Linh 2023 – Update Chương 11 END

, 153, 153)”>CHƯƠNG VIII: OAN NGHIỆT

Thói đời kì cục rằng, khi người ta ở quá lâu trong nghèo khổ hay cạm bẫy, lại hóa quen! Có khi, lại thấy, chả ghê lắm! Haha, kiểu như làm đĩ lâu ngày lại hóa thành con đĩ yêu nghề ấy mà, phỏng ạ?

Bê tha chơi bời nằm ngửa dạng háng lần một, lần hai, đến lần ba, Lụa đã …nghiện! Cô nghiện cái cảm giác nằm phè phỡn bay bổng. Cơ thể nhẹ bẫng, lúc đó, mọi giác quan đều như được thăng hoa lên tột đỉnh! Lúc đó, kể cả đang cưỡi ngựa hay bị cưỡi hay nhét hai chim vào một lỗ, thì đều sướng như điên!

Chưa kể, vừa được ăn, được chơi, được tiền mua sắm, Lụa cứ vung tiền mà chơi thôi. Lụa kết bạn với một cô diễn viên hạng ba trong nhóm ăn chơi đó. Cô ta bảo Lụa gọi cô ta là Jenny. Jenny đã phục vụ cho đám thiếu gia này lâu rồi. Vì tiền, vì được ăn chơi hưởng thụ, vì một vài vai diễn nhỏ nhoi những mong ước mơ một ngày được tỏa sáng, cô ta sẵn sàng “làm trâu làm ngựa”. Thế nhưng, liệu có ai tỏa sáng được khi mà cô ta chơi bời bê tha cắn kẹo đủ cả, mà có lần, cô ta còn sẵn sàng vén váy ngay giữa đường để mấy thằng đàn ông nhét cặc luôn! ~ Ôi, nhưng lúc đó, Lụa cũng chả biết nói gì, vì Lụa còn đang mải bú cặc cho thằng khác mất rồi!

Những lần hiếm hoi tỉnh táo cùng rủ nhau đi mua sắm, Jenny kể, cô ta là trẻ mồ côi, nên chẳng còn gia đình gì nữa. Hồi bé thì lang thang đầu đường xó chợ rồi được nhặt vào trại trẻ mồ côi. Trong làn khói từ chiếc pod thuốc lá điện tử, cô ta chặc lưỡi:
– Tao chỉ cần kiếm đủ, tao sẽ đi học.
– Tao muốn được làm người nổi tiếng, để bà mẹ đã bỏ rơi tao thấy!

Làn khói mơ màng mờ đục bao quanh Jenny khiến Lụa cũng chông chênh. Vòng luẩn quẩn ăn – chơi – đụ cứ như một hố đen sâu quắm kéo cả hai cô chìm đắm thế này………. Nhưng suy nghĩ ấy cũng chỉ là thoáng qua trong đầu mà thôi!

Lại một buổi phê pha như thường lệ. Hôm đó Lụa đến sau vì tắc đường. Lúc cô bước vào, cả một lũ trần truồng đã phê lắm rồi! Gã thiếu gia không hiểu hôm nay cắn cái gì, chơi thuốc gì mà gã cứ tóm cổ Jenny bắt bú cặc liên tục rồi vừa đụ vừa bóp cổ cô ta! Càng kêu to thì gã ta càng bóp chặt. Cơ bắp và thái dương của gã như được bơm một liều doping cực mạnh! Jenny thấy không thở nổi! Tay cô ta quờ quạng như cố nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng! Nhưng cổ họng và trên người cô ta lại là sức nặng cô ta không thể chống cự. Càng vùng vẫy gã càng hăng, càng bóp manh. Lúc đó Lụa còn đang mải nhún và lũ xung quanh còn đang mải bay bổng, phiêu cùng tiếng nhạc và đèn mờ. Chẳng ai để ý đến những tiếng kêu cuối cùng của một cô gái trẻ……………….

Tay cô ta chỉ kịp cào cấu trên cánh tay gã thiếu gia
Cần cổ trắng nõn giờ đây tím bầm
Đôi chân dài nuột nà giờ sõng soài trên sàn nhà lạnh băng, trong tiếng nhạc vẫn chát chúa, tiếng đèn vẫn lập lòe và những con người không còn là con “người”!

Cô ta nằm đó, im lìm, lạnh lẽo.
Những kẻ nhảy múa quanh một xác chết!
Đến tận chiều ngày hôm sau, khi Lụa đứng dậy vô tình đi qua vấp phải, rồi đến cả khi cả lũ đã tản đi hết, Lụa mới thấy lạ.
Chơi gì mà phê lâu vậy má?
Cô ra lay lay, nhưng Lụa sững sờ khi đụng vào Jenny đã lạnh toát!
Lúc đó, cô vội chạy ra lấy điện thoại run rẩy gọi cho gã thiếu gia và lão Tân:
– Anh ơi, cứu….cứu em…….Jenny…..nó……nó chết rồi!
– Nhanh…nhanh…………..

Tay chân Lụa run rẩy không làm gì nổi. Cô vội xách túi chạy ra cổng. Nó…nó chết từ bao giờ? Lụa chẳng nghĩ gì hơn được nữa!
Lụa chạy vội về nhà, khóa trái cửa lại. Trong đầu cô còn y nguyên hình ảnh Jenny nằm sõng soài lạnh toát, cổ tím bầm và mắt vẫn trợn trừng! Cô run rẩy lấy một cốc nước lọc to để uống nhằm tự trấn an mình!
Nhưng càng uống càng run, tay cô run lẩy bẩy đánh đổ cả cốc nước. Lụa òa khóc sợ hãi nức nở!

*******

Sau sự việc kinh khủng của Jenny được vài tháng, gã thiếu gia kia vướng lùm xùm nên đành ẩn náu bí mật. Tạm thời, Lụa không phải đi phục vụ gã đó nữa. Lão Tân dạo này cũng đã chơi Lụa đến phát chán, nên dần, lão cũng thi thoảng mới tạt qua! Hình ảnh kinh khủng của xác chết cứ ám ảnh Lụa hàng đêm làm cô không ngủ nổi! Cứ mỗi đêm khi nhắm mắt, cảm giác lạnh toát từ tay cứ truyền đến làm Lụa sợ hãi. Tiếng nói chuyện rầm rì cứ như hồi Jenny còn sống làm Lụa không dám chìm vào giấc ngủ. Cả ngày, Lụa cứ vật vờ trong căn phòng như một bóng ma sống!

Lụa cứ thấy, trên vai nặng trĩu và lạnh toát sống lưng.
Cả ngày cứ buồn ngủ, nhưng cứ nhắm mắt là hình ảnh Jenny mắt trợn ngược cổ tím bầm lại hiện lên trong đầu!
Nếu nằm xuống nhắm mắt, bên tai lại vang lên tiếng thầm thì mời gọi!

Lụa phát điên mất thôi!

Lụa quyết định, về quê!

Dù sao, mẹ cô ta cũng quen với thầy bói, biết đâu lại hóa giải được thì sao?