CÔ GIÁO THÂN

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: CÔ GIÁO THÂN

Tác Giả:

Lượt Xem: 39 Lượt Xem

Ở cùng phòng tập thể với cô Thúy có một cô giáo rất dữ, rất nghiêm nghị và cũng rất khắc khe ; cô tên Mai Thị Thân, người Hà Nội chính gốc, là cô giáo Tổng phụ trách của trường cấp II Phước Lễ A. Chẳng biết cô công tác ở trường được bao nhiêu năm rồi vì khi mới vào học lớp 6P4 thì Lợi đã thấy cô có mặt ở trường rồi, cô và thầy Nam là thành viên ban kỷ luật của trường vốn là hung thần khét tiếng của tất cả học sinh trường, từng triệt tiêu bọn học sinh cá biệt vi phạm kỷ luật nhà trường như bọn thằng Nhân, thằng Hùng, thằng Thanh học cùng lớp với Lợi (truyện Cô giáo Minh Trí) bị trường ra quyết định đuổi học chính là do cô Thân là người đầu tiên viết giấy đề nghị thành lập hội đồng kỷ luật. Vì là tổng phụ trách Đội Thiếu niên tiền phong của trường cho nên ngoài gương mặt lạnh lùng trơ như đá cẩm thạch, cô còn là một con chim sơn ca vì cô hát rất hay, một chú chim công do cô múa đẹp và một con ve sầu vì cô đàn giỏi. Không có một Hội diễn Văn nghệ cấp thị xã nào mà trường không đề cử cô tham gia và cũng không có một Hội thi hát múa nào mà cô không mang giải thưởng nhất nhì về cho trường ; về Nghi thức Đội thì cô khỏi phải nói, cô rất rành đội hình đội ngũ cũng như kiến thức lịch sử, sử dụng tín hiệu Morse, tín hiệu câm rất chuẩn và biểu diễn Xemaphor khá tài tình. Chính vì vậy vào dịp cuối năm Lợi học xong chương trình lớp Chín và thi Tốt nghiệp THCS, cô Thân được đi dự Hội Trại Liên hoan Tổng phụ trách –Đội viên giỏi khu vực Nam Bộ tổ chức tại núi Bà Đen, Tây Ninh cùng với hai học sinh của trường mà nó là một trong hai học sinh được ưu tiên ấy bởi lẽ không những nó học giỏi mà còn tham gia hoạt động Đội xuất sắc. Thật là nực cười vì một thằng có số đào hoa như nó hết cuộc tình này đến mối yêu khác, không những dám “ấy” cùng với chị ruột, chị họ, người ngoài mà đến cả cô giáo của nó, nó cũng không từ vậy mà được bình bầu là Đội viên xuất sắc ; ấy chẳng qua là do chưa có ai biết mà thôi chứ nếu biết thì chắc chắn là nó sẽ bị đuổi ra khỏi trường ngay chẳng khác gì bọn thằng Hùng, thằng Thanh,…Khi được nhận giấy thông báo của trường về lý do nó được chọn đi dự Hội Trại, nó mừng cả ra mặt, về nhà rối rít khoe với bố mẹ và các chị ; nó trông ngày trông đêm sao cho nhanh chóng đến ngày 15 tháng 06 sẽ lên đường mãi đến ngày 30 mới trở về. Cùng đi với cô Thân và nó đợt này là bạn Minh Anh học lớp 9A1 cũng là Đội viên xuất sắc như nó nhưng đến giờ phút cuối cùng, khi chị Sương chạy xe Honda chở nó đến điểm xe đón tại Nhà Tròn, Chợ Cũ vào lúc 6h30 ngày khởi hành thì chỉ có mỗi một mình cô Thân thôi chứ còn bạn Anh không thấy mặt mũi đâu cả.

Vì xe đón rất nhiều người nên không thể nào chờ được, đành phải bỏ luôn cô bé ở lại vì bố cô bé chở cô bé đến chổ đón xe do xẹp lốp bánh xe dọc đường nên đến trễ ; cô bé khóc bù lu bù loa, tiu nghỉu trở về nhà tiếc ngẩn tiếc ngơ một chuyến đi cắm trại thật vui và thú vị. Vậy là chuyến đi ấy chỉ có hai người đó là cô giáo Tổng phụ trách trường cấp II Phước Lễ A và thằng học trò lớp 9P2 và cuộc hành trình xa xôi này cũng chính là cầu nối cho cuộc tình đầy bất ngờ nảy sinh giữa hai cô trò hơn kém nhau những mười lăm tuổi, tình tiết cô bé Minh Anh đến trễ xe thực sự là một cơ hội tốt hiếm có để tạo điều kiện cho hai cô trò yêu nhau nồng nhiệt, cuồng loạn ở nơi đất khách quê người. Chẳng hiểu vì sao cô Thân, một cô giáo dữ dằn, nghiêm nghị và cứng rắn đến nỗi như vậy lại dễ dàng ngã vào vòng tay Lợi ; cô cũng đâu còn đơn chiếc cô quạnh một thân một mình đâu mà trái lại cô đã có chồng làm Hiệu trưởng một trường cấp III ở Long Thành và đứa con trai đầu lòng nay lên bảy tuổi học lớp Hai hiện đang ở chung với bố, cớ sao cô lại còn sinh tật phản bội chồng con để ngoại tình nữa mà tình nhân của cô chẳng phải giám đốc, bác sỹ…gì cho cam mà chỉ là một thằng học trò mới có mười lăm tuổi không hơn không kém. Có lẽ vì xót xa cho hoàn cảnh thân phận mình và học trò của mình bơ vơ, lạc lõng nơi đất khách quê người? Một phần nữa nếu như ban tổ chức hội trại đừng đưa ra kỷ luật khắc khe quá, sắt đá quá và phục vụ cho trại sinh chu đáo hơn thì chưa chắc gì đã có chuyện giữa hai cô trò? Cô Thân là cô giáo lớn tuổi nhất trong số cô giáo ở tập thể, ở tuổi ba mươi quả thật cô rất đúng với câu nói dân gian người ta thường nói “gái một con trông mòn con mắt” ; vóc dáng, thân thể cô săn chắc, gọn gàng, cân đối, không sồ sề chảy xệ, trông rất mặn mà, nồng nàn và quyến rũ làm sao. Mái tóc đen nhánh, óng ả, mượt mà, mịn màng, mềm mại như nhung của cô được uốn tém gọn lên ôm lấy khuôn mặt ngăm ngăm đen giòn một cách rất có duyên có nét ; vầng trán cô cao tỏ vẻ thông minh, học cao biết rộng ngược lại cặp mắt cô tuy hơi nhỏ nhưng long lanh, ngời sáng, sắc lẻm như dao cau khi nhìn ai cũng đều ánh lên vẻ mãnh liệt, dữ tợn vô cùng. Sống mũi dọc dừa khả ái như ống mật bổ đôi nằm cân bằng giữa hai gò má bầu bầu phinh phính, mịn màng ; nằm trên chiếc cằm lẹm nhỏ xinh là cặp môi dày mọng hấp dẫn, quyến rũ tươi thắm như đóa hoa anh đào Nhật Bản, khi cười luôn để lộ hàm răng trắng đều như ngà và hai lúm đồng tiền hai bên khóe miệng tương xứng với vầng cổ cao đủ ba ngấn ra dáng vẻ quý phái, sang trọng. Từ hai bờ vai thon thả, vầng lưng tôm của cô đến hai gò ngực căng tròn cùng hai vòng eo thon thả ; từ vùng bụng dưới, hai bờ mông đầy đặn đến cặp đùi săn gọn, hai giò thon dài và hai bàn chân nuột nà, tất cả tạc nên một pho tượng thần Vệ nữ tuy yêu kiều nhưng thật dũng mãnh với những đường nét cong gợn tự nhiên, mộc mạc, dễ khêu gợi lửa tình và đúng là một món quà mà tạo hóa đã ban cho Lợi chủ quyền khám phá, thưởng thức, chiếm đoạt vào một đêm trừ tịch, không trăng không sao trong ngôi nhà vườn một bác nông dân vắng vẻ…..

Vào sáng ngày 15 tây, chuyến xe đò 52 chổ chở gần bốn mươi tám giáo viên-học sinh của thị xã Bà Rịa, Huyện Long Đất và thành phố Vũng Tàu đậu lại trước một khách sạn ở trung tâm tỉnh Tây Ninh lúc năm giờ chiều. Có tất cả là ba thành viên trong ban tổ chức hội trại là ba thanh niên một nam và hai nữ hướng dẫn, sắp xếp, phân chia mọi người vào từng phòng trong khách sạn theo từng đơn vị trường ; những tưởng là ở chung với các thành viên của những trường khác thì hơi bất tiện, khó chịu nhưng không, cô Thân và Lợi được ở chung một phòng hai giường chiếc. Đến bữa ăn tối, quả thật không ngờ mọi người chỉ được phát một ổ bánh mì không ăn qua đêm ; quá tức tối, cô và một số thầy cô khác liền đi chất vấn nhóm đại diện ban tổ chức thì được giải thích là do đoàn đến trễ nên họ không kịp đặt cơm, họ hứa là ngày mai sẽ tiếp đón đoàn tử tế. Một số giáo viên, học sinh do có mang theo tiền nên kéo ra ngoài mua cơm, hủ tiếu, cháo lòng…ăn dặm thêm nhưng đa số do không có tiền nên đành phải gặm bánh mì không rồi uống nước dằn lòng đỡ đói. Do có mang theo ít tiền nên cô dẫn nó ra ngoài phố ăn mỗi người một tô hủ tiếu, do vẫn còn giận nên mặt cô cứ lầm lầm lỳ lỳ, chẳng nói chẳng rằng chi cả ; do sợ cô trút thêm xăng vào lửa nên nó im lặng, không thưa cũng chả gửi. Sau này khi về đến Bà Rịa, cả cô lẫn trò đều cảm thấy ân hận lý ra không nên đi Tây Ninh tham gia hội trại vì không ngờ đó lại là một trại giam lỏng, hành hạ giáo viên –học sinh không hơn không kém nhưng thẳng thừng mà nói, cả hai cũng phải cảm ơn cái hội trại chết tiệt kia vì nhờ có nó đã giúp cho hai cô trò yêu được nhau, cho nhau hết tất cả những gì mình có. Số là hội trại này quy tụ số trại viên khá đông gần 500 người từ Vũng Tàu, Bà Rịa, Long Khánh, Long Đất, Biên Hòa, Sài Gòn…được phân bổ thành mười trại ; hai cô trò nhà ta được xếp vào trại số 5 với các thành viên hoàn toàn xa lạ, chẳng biết ai là ai, cả hai đi đâu cũng đều nắm tay nhau mà đi vì sợ lạc. Ngày đầu tiên là ngày dựng trại, mọi người đều ngán ngẫm, chán nản vì cơm trưa cũng như cơm chiều đều ít, ăn không no lại khê lẫn cháy, thức ăn chỉ có cá khô còn mặn hơn cả muối đâm ; dĩ nhiên ban tổ chức lại bị kiện cáo tiếp tục, họ giải thích là do số trại sinh quá đông nên cơm nấu không xuể, tiền Nhà nước cấp quá ít nên chỉ đủ mua cá khô.

Tối đến về khách sạn, mặt mũi mọi người đều nhem nhuốc, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, chán nản lại gặp phải cảnh cúp điện nóng như lò hơi, cúp nước không có nước tắm ; một số người sử dụng đèn pin để di chuyển trong đó có cô Thân thì lại bị ban tổ chức tịch thu lấy lý do quy định của Hội trại là không được sử dụng đèn pin vì sợ sẽ làm ô nhiễm môi trường? Ngày hôm sau, tất cả trại sinh bị lùa ra cánh đồng rộng cả trăm mẫu sau mùa gặt còn trơ lại gốc rạ và một khu rừng nguyên sinh khá rậm rập để tham gia chơi trò chơi lớn. Mỗi người mang dắt một lá cờ đuôi nheo sau lưng màu tùy theo đơn vị trại, có tất cả mười màu, ai nấy đều có nhiệm vụ giữ cho kỹ cờ của mình và tìm cách giựt cho thật nhiều cờ khác màu với cờ mình của người khác càng nhiều càng tốt, ai làm mất cờ phải tìm cách giật lại, nếu không thì bị loại. Chiều hôm ấy, sau khi tắm rửa xong, cô Thân hạ thấp giọng bảo Lợi :
-Nè, Lợi trưa mai sau khi ăn cơm xong, hai cô trò mình trốn về đi. Cô chịu hết nổi rồi.
-Dạ được. Em cũng tính nói với cô như vậy nhưng mình về bằng cách nào đây cô?
-Thì mình ra bến xe đón xe về. Cô còn tiền mà.
-Em cũng có hai trăm ngàn đây, em góp với cô nhé!
-Vậy chút nữa hai cô trò mình chịu khó mang túi xách ra dấu ở khu rừng trước đi. Trưa mai mình sẽ mang cơm vào rừng ăn rồi trốn lại trong đó, chờ đến tối sẽ trốn ra rồi kiếm chổ ngủ nhờ đâu đó, sáng sớm sẽ ra bến xe.

Kế hoạch hai cô trò vạch ra vô cùng bí mật không hề có ai hay ai biết, trời vừa chạng vạng cô và trò chỉ để lại bộ quần áo trên người và bàn chải đánh răng, còn lại cho hết vào túi xách rồi lần mò ra khu rừng cách khách sạn khoảng chừng hai cây số. Cô Thân và Lợi giấu túi xách vào một bụi rậm có đánh dấu bằng một cái cây có hoa màu đỏ phía trước, hai cô trò còn tìm được một cái cây có tàng rậm rạp dễ dàng leo lên. Hành động của hai cô trò hoàn toàn không lọt vào mắt ai cả, đêm hôm ấy cả hai ngủ thật ngon và qua ngày hôm sau, mọi việc đều xảy ra theo đúng như kế hoạch đã vạch sẵn của cô tổng phụ trách giỏi giang cùng sự giúp sức của thằng học trò ngoan ngoãn, dễ thương. Sau khi ăn cơm xong, mọi người nghỉ ngơi trong khu rừng nguyên sinh cho đến hai giờ lại bắt đầu trò chơi, họ đâu biết là hai cô trò trường cấp II Phước Lễ A, thị xã Bà Rịa đã leo lên trốn trên cái cây cổ thụ tàn lá xanh um, rậm rạp. Các thành viên cùng trại không hề biết, ban tổ chức trại không hề hay tuy nhiên vì đến bốn giờ chiều trò chơi mới kết thúc cho nên gần hai tiếng đồng hồ, cô và nó thực sự cố gắng chịu đựng ngồi nơi một cái hốc trên thân cây cũng may là nhờ có mấy chai nước lọc với bắp rang nhai cho đỡ buồn miệng. Khi ánh nắng mặt trời đã hơi yếu dần, trong không gian không còn nghe thấy tiếng reo hò của các trại sinh nữa, cô với nó mới dám lần lượt leo xuống ; đương nhiên là hai cô trò phải đi ngược lại hướng về khách sạn và do không biết đường biết lối nên hai người đành phải nhắm mắt đi đại. Khoảng hơn nữa tiếng sau, trời càng lúc càng về chiều, trên bầu trời có nhiều đàn chim tíu tít gọi nhau bay về tổ ; cô Thân và Lợi vẫn còn lang thang trên con đường đắp bờ giữa những thửa ruộng, tuy mệt mỏi nhưng vẫn hy vọng tràn trề là sẽ tìm ra được một nơi trú ngụ…
-Bộ cô và cháu hai người đi lạc đường à?

Hai cô trò giật mình quay lại thì thấy một bác nông dân trạc tuổi 55, 56 gương mặt hiền lành, phúc hậu đang vác cuốc đi sau lưng hai người khoảng 5-6m ; thấy thế cô an tâm lễ phép trình bày là hai cô trò ở Sài Gòn ra thăm bà con nhưng do nhà bà con đã chuyển đi không rõ địa chỉ lại không biết đường đi nên bị lạc. Bác nông dân bảo nếu hai cô trò không ngại thì ghé nhà bác ngủ lại cho khỏe rồi sớm mai con trai bác sẽ chở hai cô trò ra bến xe đón xe trở về Sài Gòn vì thấy hai cô trò thần sắc đều có vẻ đã đuối sức. Mừng rỡ ra mặt như là vừa mới bắt được vàng, cô và nó vội vàng theo chân bác về nhà cách đó khoảng 100m hướng phải ; đó là một ngôi nhà vách ván mái tôn nằm ẩn trong một khu vườn điều khá rộng, nhà tuy nhỏ nhưng sạch sẽ và được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng đâu ra đó. Hai vợ chồng bác nông dân chỉ có duy nhất mỗi một cậu con trai trạc 17-18 tuổi cho nên mặc dầu nhà chật hẹp nhưng với ba người như vậy thì sống cũng khá thoải mái. Sau nhà có giếng nước trong nên cô Thân và Lợi được tắm rửa đã đời, giũ sạch bao nhiêu mệt mỏi, ưu phiền, bực bội mấy ngày nay ; đã vậy cô và nó còn được chủ nhà thết đãi một bữa cơm chiều dân giã nhưng quả thật là ăn ngon miệng vô cùng tuy chỉ có tô canh cua rau đay, dĩa gỏi hoa chuối trộn ghém đậu phụng và cá ngừ kho ớt. Dùng bữa xong, ngồi uống nước hầu chuyện vợ chồng bác chủ nhà một chập rồi cậu con trai soi đèn pin dẫn hai cô trò ra một ngôi nhà khác nằm sâu trong vườn điều để ngủ tạm qua đêm ; nhà này nhỏ hơn cả nhà trên, chỉ để một số dụng cụ làm rẫy, làm vườn nhưng có thêm một chiếc giường trãi chiếu hoa cạp điều đã hơi cũ, phía trên giăng sẵn mùng và mé đầu giường có đặt hai cái gối tai bèo song song liền kề cùng một cái mền bông khá dày. Cậu con trai nói vùng đất này gần giáp với biên giới Việt Nam –Campuchia, tối nào cũng vậy hay có vô số chuột đồng di chuyển tìm nơi kiếm ăn khoảng trên dưới nữa tiếng mới hết, muốn chúng không chạy lên người thì lên giường bỏ mùng xuống tấn lại cho kín và nằm trong đó là chẳng sao cả. Khi cậu con trai đốt ngọn đèn dầu nhỏ đặt lên chiếc ghế đẩu rồi đi ra nhà trước, đương nhiên cô và nó nhanh chóng làm theo lời cậu ta ; khoảng 15 phút sau, quả nhiên có tiếng rào rào, chít chít vang lên cả bốn phía trong và ngoài ngôi nhà chính là lũ chuột đồng vô số đang ra khỏi tổ để kiếm ăn. Ngồi trên giường, bên trong cái mùng tuyn đã cũ buông xuống giằng cẩn thận, cô và nó nghe như là có bão cát cuồng phong rầm rập cuốn phăng ngôi nhà, nhờ ánh đèn dầu soi tỏ nên hai cô trò nom thấy lũ chuột hết con này đến con khác không những chạy loạn xạ dưới sàn xi măng mà còn bỏ cả lên thành mùng.Vốn sợ chuột nên ngoài việc xổ tấm mền ra trùm kín đầu, cô còn ôm cứng lấy người thằng học trò đồng hành với cô cho đỡ sợ ; nó tuy không sợ chuột gì lắm nhưng do ảnh hưởng từ sự căng thẳng của cô giáo mình nên nó ít nhiều cũng phát quýnh lên và do ngẫu nhiên, nó cũng vòng tay ôm lấy cô. Chỉ trong giây phút, gần như là vô thức không một lời xin xỏ, khẩn cầu, nó cúi xuống hôn nhẹ lên mái tóc uốn tém mềm mại, êm ái của cô một cách quá đỗi bình tĩnh, tự nhiên, tuyệt đối hoàn toàn không hề có chút sợ hãi, ngần ngại nào cả ; tuy hơi ngạc nhiên, sững sờ chút ít nhưng cô lại lặng yên và dường như là cô đồng tình cho nó hôn cô thì phải. Lợi vừa thở vừa vùi mặt vào tóc cô, lúc này nó cảm nhận được hết tất cả hương vị thơm tho của mùi xà bông Dove, mùi da thịt tỏa ra từ mái tóc gợn mây và thân thể hấp dẫn, tuyệt vời của cô ; trong lúc cô Thân đang từ từ xoay mặt lại đối diện với nó thì đôi môi nó bị trợt từ lổ tai cô nên vô tình bắt đầu hôn trượt xuống trán, xuống mắt cô chứ chưa phải là nó cố tình. Một cơn gió lạnh buốt từ bên ngoài bỗng chốc luồn vào nhà qua khung cửa sổ nhỏ không cánh ở mé phải chiếc giường khiến cả hai cô trò tuy đắp mền nhưng vẫn cảm thấy nổi cả da gà và do vậy nên cả hai xích sát người lại để ôm nhau chặt hơn. Dường như đấy cũng là cái cớ để cho nó tiếp tục hôn lên mũi, lên hai gò má bầu bầu phinh phính của cô thì phải? Không gian vắng lặng, tĩnh mịch của ngôi nhà nơi vùng đất giáp ranh biên giới Việt –Miên càng lúc càng làm cho hai cô trò cảm nhận được nhiều cảm giác kích thích, ham muốn, hưng phấn tột độ. Lúc này tại khách sạn, các thành viên kỷ luật ban tổ chức Hội trại vừa mới phát hiện ra hai cô trò trường cấp II Phước Lễ A của thị xã Bà Rịa đã bỏ trốn ; họ lập tức lập biên bản để làm thông báo minh chứng gửi về Phòng Giáo dục địa phương có thành viên bỏ trại đặng có cơ sở xử lý sau này.

Dĩ nhiên, họ không sao biết được là hai cô trò dường như là đang sắp sửa yêu nhau trong một ngôi nhà cả hai xin vào ngủ nhờ cách khách sạn khoảng chừng 7-8 cây số đường chim bay. Thực vậy hiện tại, cô Thân và Lợi chẳng biết có phải là đang yêu nhau hay không mà hai cô trò cứ càng lúc càng ôm xiết lấy người nhau, càng lúc càng trao tặng và đón nhận những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng ; không hẹn mà gặp, không kiếm mà thấy, bỗng nhiên hai đôi môi hai cô trò khẽ chạm vào nhau lại rời ra, chạm vào lại rời ra lại chạm vào…với nỗi niềm khao khát, ham muốn một thứ gì đó có ở nơi nhau. Cuối cùng những tưởng là hai đôi môi của cô và nó rời xa luôn để dứt khoát với nhau vì đó chẳng qua là tội lỗi, là điều không thể nhưng thật không ngờ, nụ hôn đầu đời và cũng là đầu tiên của hai cô trò đã bắt đầu hiện diện trên cõi đời đắng cay, nghiệt ngã này. Với cảm giác bồi hồi, xao xuyến lẫn lộn một chút hồi hộp, lo sợ, đôi môi hai cô trò lúc đầu còn hơi dè dặt nhưng càng về sau càng dạn dĩ hẳn ra mà luồn sâu vào với nhau cho đến khi răng chạm vào răng, lưỡi quấn quýt lấy lưỡi. Vậy là không thể nào chối cãi được nữa, cô và nó đã bất ngờ bất chấp tất cả dư luận miệng đời thế gian, gạt bỏ mối quan hệ giữa một cô giáo và một học sinh lớp Chín để yêu nhau, để đến được với nhau trong cõi tình nồng thắm. Thật quả là chẳng hiểu vì sao, do cớ gì, bởi nguyên nhân nào mà hai cô trò lại yêu nhau một cách vội vã, nông nổi như thế trong khi Lợi thì không vấn đề gì để mà bàn cãi chứ còn cô Thân mặc dù đã có chồng có con lại sinh tật ngoại tình với ngay cả học trò của mình? Có lẽ nguyên nhân chủ yếu là do cái hội trại đáng nguyền rủa, chết tiệt kia chăng? Một hội trại hè tổ chức cho giáo viên và học sinh đúng ra phải thật sự thân thiện, vui vẻ và tôn trọng chứ không thể nào hành hạ, đày đọa, chèn ép, làm tình làm tội trại sinh một cách dã man, khổ sở như trên! Do vậy, thoát ly gần 500 trại sinh còn lại đến núi Bà Đen, Tây Ninh từ Bà Rịa, Vũng Tàu, Long Đất, Sài Gòn, hai cô trò sau khi chịu đựng bốn ngày trời đã hoàn toàn bị ức chế, căng thẳng tâm lý đến giờ phút này đây muốn có nhau để cùng nhau tự giải tỏa sự căng thẳng ức chế trên đang đè nặng cõi lòng cả hai. Tuy đây là lần đầu tiên nhưng cô và trò chỉ thực sự lúng túng, vụng về trong những giây phút đầu mà thôi chứ về sau thì cả hai đều tỏ ra khá dạn dĩ, tự nhiên với những thao tác làm tình, ân ái ; nước bọt liên tục tứa ra dẽo quẹo dính bệt hai bên khóe miệng hai cô trò nhưng cả hai đều có vẻ như không hề bận tâm để ý đến. Hai vợ chồng bác nông dân và cậu con trai ở căn nhà trên, họ cũng lên giường ngủ sớm vì buổi tối chẳng có công việc gì để làm và cho dù họ có thức đi chăng nữa thì họ chắc chắn cũng không thể nào biết được là cặp cô giáo –học trò đi thăm bà con bị lạc đường kia đang say sưa yêu nhau ở căn nhà trong vườn của họ trừ phi có việc gì đó đột xuất họ phải đi xuống nhà vườn để giải quyết. Hai cô trò không ngớt lăn qua lộn lại trên chiếc chiếu hoa cạp điều hơi cũ, tấm mền bông không biết tự lúc nào đã rời khỏi không còn đắp trên thân thể cô trò nữa, nằm lăn lốc trơ trọi một bên. Đương nhiên Lợi thật sự khó có thể nào tưởng tượng được rằng cô giáo Tổng phụ trách của trường nó lúc nào cũng dữ dằn, uy nghi đến nỗi đứa học trò cũng đều phải sợ tóe khói đêm nay lại chẳng khác gì một con mèo con mũm mĩm ngoan ngoãn nằm trong vòng tay nó để nó mặc sức được tìm hiểu, khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt. Đúng như vậy, mặc dù biết hai bàn tay thằng học trò nhỏ bằng phân nữa tuổi cô lúc này đây đang bắt đầu mày mò, sờ soạng nơi vai, nơi ngực, nơi bụng cô nhưng cô hoàn toàn không hề tha thiết gì đến chuyện phản đối, cự tuyệt chi cả. Từ trước đến giờ, nó chưa có dịp nào quan hệ gần gũi giúp đỡ cô Thân cả nhưng trong bốn ngày qua, cô mới nhận ra ở nơi thằng học trò này một ý chí kiên cường sắt đá, dũng cảm một cách lỳ lợm, rất tâm đầu ý hợp với cô trong việc đào thoát khỏi hội trại để tìm đường hồi hương trở về chứ gặp đứa khác chưa chắc gì cô đã chạy thoát được ; do đó trong đêm thanh vắng trừ tịch này, thâm tâm cô cảm thấy việc cô và nó yêu nhau cho dù thế gian có biết đi chăng nữa thì cô cũng phải đấu tranh đòi hỏi để được quyền thừa nhận cho mối tình giữa cô và nó. Đối với nó, cô Phụng là cô giáo đầu tiên trở thành người tình của nó, cô giáo thứ hai là cô Minh Trí, cô giáo thứ ba là cô Thúy còn bây giờ, cô Thân là cô giáo thứ tư trở thành người tình của nó ; lúc này sau khi tư lự một chút, hai bàn tay nó mới khẽ lần lên cởi mở hai hột nút áo nơi cổ và ngực cô giáo gấp đôi tuổi nó. Bấy giờ tại khách sạn, sau khi biết sự vụ hai giáo viên-học sinh trốn trại thì nữa tiếng đồng hồ sau lại có đến thêm hai mươi người nữa lợi dụng chộn rộn trốn đi, chứng tỏ cách tổ chức hội trại Sống trẻ này không thể nào trẻ nổi mà phải nói là sống chết thì đúng hơn và hoàn toàn không có cái gì đủ để làm cho trại sinh tâm phục khẩu phục.

Trong căn nhà nhỏ ẩn sâu trong vườn điều, hai trại sinh trốn trại đầu tiên đang ngất ngây, say sưa, cuồng loạn yêu nhau với tất cả tâm tình, ý chí cũng như sinh lực bởi vì họ luôn luôn tâm niệm từ trước đến giờ là tình yêu không hề phân biệt tuổi tác, địa vị, nghề nghiệp. Nơi chiếc áo thanh niên vải màu xanh cô đang mặc trên người, hột nút áo thứ ba, thứ tư rồi cuối cùng là hột nút áo thứ năm của cô lần lượt bị thằng học trò cởi mở hoàn toàn ; tiếp đó hai bàn tay lão luyện, tinh vi của nó khẽ lần lên cởi hai vai áo cô tuột xuống vầng lưng ong sau khi mở rộng hai vạt thân áo trước của cô sang hai bên. Từ nãy đến giờ, đôi mắt cô vẫn cứ nhắm nghiền nhưng không phải là cô đã rơi vào giấc ngủ mà trái lại cô vẫn còn tỉnh táo, thao thức nên cô nhanh chóng nhận ra nó đang tìm cách cởi áo cô ra, một hành động tự nhiên, bình thường của con người khi ân ái làm tình với nhau ; cô xác định tư tưởng lúc này rất nhanh và cô thấy rằng cô phải giúp đỡ, hỗ trợ nó hết mình mới được để chứng tỏ là cô yêu thương, quý mến nó xuất phát từ một mối tình một đêm mà giữa cô và nó không ai có thể lường trước cho được. Tuy việc cởi áo cô không phải là việc khó khăn nhưng dầu gì đi nữa thì cũng phải nhờ cô nghiêng người hết qua phải rồi qua trái, lại lần lượt co duỗi hai cánh tay, cánh tay phải đến cánh tay trái, nó mới cởi tuột được hai ống tay áo ra khỏi người và hai cánh tay cô. Do chiếc giường hạnh phúc bất chợt của hai cô trò có kích cỡ những 1m6, cả hai dù có nằm cách xa nhau cũng còn khá rộng rãi nên Lợi thật thoải mái để chiếc áo cô qua một bên mà không sợ rớt ; nhờ ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn dầu nhỏ từ bên ngoài hắt vào, nó trông rõ mồn một lớp vải áo ngực bằng thun mouse trắng mới tinh đang che đậy hai bầu vú tròn căng tựa hai hòn hỏa diệm sơn sắp sửa phun trào nham thạch không ngớt rung động, phập phồng liên tục nâng lên hạ xuống theo nhịp thở hổn hển, gấp rút của cô. Bằng động tác thuần thục, chuẩn xác đến 100%, hai bàn tay nó lần ra phía sau lưng cô mò mẫm, sờ soạng trong chốc lát đã mở được hai cái móc nhôm nhỏ cài hai sợi dây chiếc áo ngực của cô ; do đó mà lớp vải bảo vệ hai bầu vú cô không còn bó sát vào người nữa mà lỏng dần, lỏng dần rồi tuột lệch xuống dưới. Từ lúc bắt đầu cuộc tình cho đến bây giờ, vì vẫn còn biết là cô giáo của mình đã ban cho mình một đặc ân mà không phải bất kỳ người nào cũng có đó là được phép thưởng thức, tận hưởng thân thể cô cho nên nó tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, từ tốn, lịch sự, tế nhị, trân trọng với cô. Đó chính là ưu điểm nổi bật nhất của nó mà từ trước đến giờ bất kỳ người tình nào dù lớn hay nhỏ hễ ngã vào vòng tay nó thì không thể nào không đón nhận một cách nồng nhiệt cả hai tay ; sau khi để chiếc áo ngực cô qua một bên cùng chổ với chiếc áo thanh niên màu xanh, nó lại lần tay cởi nút chiếc áo chemise sọc caro trắng đen nó đang mặc rồi cánh tay trái cởi ống tay áo phải ra khỏi cánh tay phải và ngược lại. Lúc này, cô Thân hoàn toàn quên mất hẳn đi trong tâm trí hình bóng người chồng cô-một vị Hiệu trưởng trường cấp III ; cô chỉ còn có Lợi-người tình nhỏ tuổi chỉ bằng phân nữa tuổi cô đang say sưa, mê mệt làm tình, ân ái cùng với cô. Hai cô trò không còn áo trên người nữa tức là lõa thể 50% đang hối hả, cuồng nhiệt lao vào nhau trong vòng tay của nhau với những nụ hôn nồng nàn, cháy bỏng ; trong cảnh tranh tối tranh sáng, đôi môi nó bắt đầu lần xuống ngực cô, ngậm nút lấy bầu vú phải của cô đồng thời cũng không quên sử dụng bàn tay phải mày mò, nắn bóp bầu vú trái cô còn lại. Hiện tại, xung quanh trong cũng như ngoài ngôi nhà hoàn toàn tuyệt đối không còn một chú chuột nào cả vì chúng đã di chuyển hết ra ngoài đồng để kiếm ăn nhưng nếu như chúng chưa đi đâu cả thì giờ đây chúng cũng chẳng là vấn đề quan trọng đối với hai cô trò gì nữa cả bởi vì cả hai không còn tâm trí nào để ý đến những gì xảy ra xung quanh nên việc gì còn phải sợ chúng cơ chứ. Rõ ràng là chuyện tình hy hữu có một không hai của hai cô trò xem ra chỉ có cô và trò biết với nhau mà thôi chứ ngoài ra không còn có ai ở đây đâu mà biết với lại không biết ; chính vì rành như vậy nên cô và nó càng lúc càng tỏ ra dạn dĩ, táo bạo chứ không e dè, sợ sệt như lúc đầu nữa. Trong thâm tâm, nó nghĩ ngợi dẫu sao nó cũng chỉ là một thằng học trò mới có mười lăm tuổi ăn chưa nó lo chưa tới thì trách nhiệm của nó về mối quan hệ giữa nó và cô đâu có ngang bằng nặng nề như là người lớn cho được ; vả lại hơn nữa, cô cũng tự nguyện đồng tình với nó chứ đâu phải là nó cưỡng hiếp cô mà phải sợ. Cậu con trai của bác nông dân năm nay đã mười tám tuổi rồi vừa mới thi tốt nghiệp cấp III xong, chuẩn bị thi Đại học đến giờ phút này đây vẫn chưa hề có lấy một người bạn gái nếu so sánh với Lợi thì hoàn toàn thua xa vì nó tuy mới học xong cấp II mà nó đã có đến mười ba mối tình, đầu tiên đó là chị Đông và hiện tại thứ mười ba là cô giáo Thân mà nó đang có diễm phúc được cô hiến dâng trao tặng. Cũng thật là may mắn cho hai cô trò là cô bé Minh Anh vào ngày khởi hành cách đây bốn ngày đã bị trễ xe chứ nếu không, trong chuyến đi dự hội trại này chưa chắc gì cô và nó đã trốn ra được khỏi khách sạn chứ đừng nói chi là yêu nhau tha thiết như thế này ; bởi lẽ tính tình cô bé rất hậu đậu, chậm chạp chứ không được khôn lanh như nó. Sự vắng mặt của cô bé ở đợt cắm trại này âu cũng là một trong những lý do thiên định mà cùng một mục đích đưa đẩy đó là vun đắp tạc nên mối tình nồng thắm cho cô và nó ; hai cô trò đêm nay có yêu nhau đến tận cùng hay không cũng phải phụ thuộc vào những lý do trên và suy cho cùng ra thì cái lý do chủ yếu then chốt nhất chính là do ban tổ chức hội trại không những không quan tâm đến sinh hoạt đời sống của trại sinh trái lại còn hành hạ, chèn ép, đày đọa mọi người vào những hoạt động vô bổ…

Nếu họ tổ chức đàng hoàng đâu ra đó thì chắc chắn là làm gì có chuyện hai cô trò yêu nhau mặn mà, mê mệt như thế này? Lúc này do số lượng trại sinh trốn ra khỏi khách sạn càng ngày càng nhiều nên các thành viên kỷ luật ban tổ chức không còn hơi sức đâu mà lập biên bản nữa ; họ hủy hết các biên bản đã lập và chỉ còn cách là đi năn nỉ những người ở lại đừng trốn nữa, nếu không thì hội trại sẽ không bao giờ thành công. Chính họ vừa là ác nhân cũng vừa là ân nhân của hai cô trò, một cô giáo ba mươi tuổi và một thằng học trò mười lăm tuổi ; nhờ có họ mà hai cô trò mới tìm đến được với nhau trong cõi tình vạn dặm ngát hương hoa sắc màu yêu thương nhung nhớ. Giờ đây, căn nhà vườn của bác nông dân đã trở thành căn nhà hoa chúc đồng thời chiếc giường bên trong cũng đã hóa nên chiếc giường hạnh phúc của cả hai cô trò ; sau khi đã nút chán chê bầu vú phải của cô Thân, Lợi mới từ từ chuyển dịch miệng qua ngậm nút lấy đầu núm vú trái cô còn bầu vú phải nó vừa mới nút xong thì nó không quên lần bàn tay trái lên mày mò, nắn bóp một cách miệt mài, đều đặn. Vậy là không còn có thể chối cãi gì nữa cả bởi vì coi như là nó đã được khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt hết phân nữa con người của cô giáo có chồng và đứa con trai bảy tuổi và thực tình mà nói, tuy không còn trinh nguyên nhưng thân thể cô vẫn còn đầy đặn, hấp dẫn, khêu gợi, quyến rũ vô cùng cho nên một thằng con trai vốn có dòng máu trăng hoa như nó lẽ nào nhắm mắt làm ngơ cho được? Bảy năm về trước, con trai cô từng sống và lớn lên cùng với cuộc đời nhờ vào hai bầu sữa mẹ của cô còn giờ đây cũng chính hai bầu sữa đó nhưng không phải là để nuôi thằng học trò lớn lên nữa mà là thỏa mãn cho dục vọng của nó ; tuy tuyến sữa cô không còn hoạt động nữa nhưng từ nãy đến giờ nó đều luôn có cảm giác như là có vô vàn dòng sữa ngọt ngào, beo béo tuôn tràn vào cổ họng nó. Càng nút vú cô nó càng có cảm giác phấn khích, rạo rực vô cùng không sao tự kiềm chế nổi ; thật vậy, dương vật nó tuy vẫn còn ở bên trong quần chưa được giải phóng ra ngoài nhưng đã cương ngỗng lên và liên tục cọ sát vào đùi cô để tìm thêm cảm giác khác biệt âm dương khiến cô nhanh chóng cảm nhận được, mặc dù có hơi ngượng ngùng, bẽn lẽn một chút rồi cô chỉ cười thầm thằng học trò của cô là sao mà nhạy thế chẳng khác chi người lớn? Trong tình yêu, thường là chỉ cần một tín hiệu nhỏ nào đó như một nụ hôn, một cái vuốt ve mơn trớn,…là người trong cuộc hiểu ra ngay là họ muốn gì ở nhau rồi chứ không cần phải dùng đến lời nói thì quả là trơ trẽn, xấu hổ ; giống như trên, sau khi âu yếm hôn nhau, cô Thân biết ngay hành động tiếp tục của Lợi là sẽ cởi quần cô ra và chẳng mấy chốc, quả đúng như vậy, lúc này hai bàn tay nó đang từ từ nắm lấy hai bên lưng chiếc quần vải xoa six đen khá rộng rãi của cô sau đó tuột lần, tuột lần xuống. Chẳng biết bây giờ là mấy giờ nữa nhưng xem chừng ra thì có vẻ đã quá khuya bởi lẽ bên ngoài, trăng đã lên cao tròn vành vạnh trên bầu trời đêm đầy sao trong vắt không hề có lấy một gơn mây ; gió heo may thổi gây cảm giác lành lạnh bao trùm vạn vật trong cõi tĩnh mịch, hư vô và trong hoàn cảnh không gian như thế này, trừ những người đang ngây ngất yêu nhau ra thì chắc chắn những người còn lại đều đã ngủ say là điều tất nhiên. Lũ chuột đồng đang mải mê đi tìm thức ăn cho nên chúng hoàn toàn không nghĩ tới việc quay trở lại ngôi nhà vườn để chứng kiến cuộc tình nồng nàn, thắm thiết giữa cô giáo ba mươi tuổi và học trò mười lăm tuổi sau khi tháo chạy khỏi cái hội trại hành hạ, đọa đày chết tiệt kia. Theo đà tuột của hai bàn tay nó, quần cô từ từ rời khỏi cặp mông đầy đặn cùng cặp đùi no tròn, kế tiếp là hai đầu gối đến cặp giò thon dài rồi cuối cùng là hai bàn chân nuột nà, mềm mại của cô ; dĩ nhiên là từng thao tác của nó không thể nào không có thêm một vài thao tác hỗ trợ giúp đỡ của cô giáo nó như lần lượt co rồi duỗi hai cẳng chân…Không bao lâu sau, nó đã cầm chiếc quần cô để qua một bên chung một chổ với áo chemise sọc caro của nó, áo thanh niên xanh và áo ngực của cô rồi hai bàn tay nó tiếp tục háo hức mày mò cởi chiếc quần lót bằng vải thun mouse màu hồng chính là pháo đài bảo vệ cuối cùng có nhiệm vụ che chắn cho cái bộ phận quan trọng nhất của thân thể cô giáo. Đấy cũng là mục tiêu thiết yếu nhất mà nó không thể nào bỏ qua cho được trong bất kỳ cuộc tình nào trong số mười hai cuộc tình nó từng trãi. Trước khi đi dự trại, nó tỏ vẻ vui mừng tột độ, hãnh diện ra mặt vì được tham dự một hội trại có tổ chức quy mô, bề thế nhất mang tầm cỡ quốc gia từ trước đến giờ nào ngờ sự mừng rỡ của nó có được nay hoàn toàn không phải vì hội trại mà là may mắn, diễm phúc được tìm hiểu, khám phá, thưởng thức và chiếm đoạt thân thể của cô giáo tổng phụ trách trường nó đang học. Do chiếc quần lót bó quá sát vào người vả lại mông và đùi cô Thân hơi quá khổ nên Lợi phải hì hục, chật vật lắm và phải mất một chập lâu sau, nó mới cởi xong chiếc quần lót ra khỏi người cô ; vậy là đến giờ phút này đây, cô đã hoàn toàn lõa thể 100% trước cặp mắt khao khát vô độ của nó. Tại khách sạn, những trại sinh nào không có tiền hoặc nhút nhát không dám trốn hay là nịnh bợ ban tổ chức mới ở lại và cho đến giờ phút này đây, con số trại sinh chính thức bỏ trại là 104 ; đa số những trại sinh nào đã bỏ trốn họ đều trốn chui trốn nhũi, nằm bờ ngủ bụi chứ tuyệt đối hoàn toàn không hề có ai mà có được một mái nhà hoa chúc với một chiếc giường hạnh phúc ấm êm như là hai cô trò đây để mà ngây ngất yêu nhau, làm tình và ân ái cùng nhau. Nó ngồi dậy để dễ dàng, thoải mái kéo phermeture chiếc quần tây vải garpardin hơi cũ nó đang mặc, cởi nút quần rồi nắm lấy hai bên lưng quần từ từ cởi xuống qua mông, đùi, đầu gối, giò và cuối cùng là hai bàn chân, hết bàn chân phải đến bàn chân trái ; sau đó nó cũng không nề hà, ngần ngại gì mà không cởi luôn chiếc quần đùi bằng vải thun trắng mà nó mặc ở bên trong.

Được giải phóng ra ngoài, tức thì dương vật nó càng cương ngỗng lên, rất to, rất dài, rất cứng và không ngớt giựt giựt liên hồi ; nó một tay để quần tây và quần đùi chung với đống quần áo hỗn độn của cô với nó còn một tay lần mò, sờ soạng chổ kín của cô giáo. Nó cảm nhận được âm đạo cô khá lớn vì cô đã một lần sinh con, hai bên môi lớn lẫn môi bé đều mở rộng được phủ bởi một lớp lông dày đen mịn bên trên cũng như xung quanh. Vốn là một cô giáo dữ tính, nghiêm nghị nhưng dù sao đi nữa thì cô cũng vẫn là một phụ nữ bình thường như bao phụ nữ khác cho nên giờ phút này đây, dịch nhờn sinh lý tiết ra từ âm đạo cô một cách bình thường ; điều này chứng tỏ là cô đã sẵn sàng đón nhận nó để cùng nhau giao hợp. Từ nãy đến giờ, thâm tâm cô nghĩ ngợi mông lung rất nhiều về chuyện này, cô biết chắc chắn là thằng học trò cùng đi dự trại cũng như cùng bỏ trốn với cô sẽ không bao giờ chịu dừng lại bằng chứng là nó đã cởi hết quần áo của cô và của nó ; vì một điều tất yếu là cô cũng chẳng còn gì để mà mất cho nên cô nhận thấy là chuyện cô và nó sắp sửa cùng làm có giống với cô từng thực hiện với chồng cô hay không chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không thành vấn đề. Lúc này cả hai cô trò đều rạo rực, ham muốn, thèm khát một cái gì đó thật vô hình đến cùng cực, trong hoàn cảnh thời gian như ngừng lại, không gian tựa dừng chuyển động, nó từ từ trườn người tới leo lên trên người cô một cách gọn gàng, đàng hoàng và tự tin vô cùng ; cô cũng tỏ ra tự nhiên, bản lĩnh, dạn dĩ đón nhận nó bằng cách vòng tay ôm xiết lấy cổ nó, kéo ghịt nó xuống người cô. Nó đưa hai chân nó vào giữa hai chân hơi mở rộng ra của cô, dương vật nó kề sát âm hộ cô và bắt đầu mày mò, tìm kiếm lổ âm đạo cô ; chỉ trong nháy mắt, đầu khấc dương vật nó đã lọt thỏm vào ngay cửa mình mở rộng của cô giáo nó và do không còn là con gái nữa nên hai cô trò giao hợp với nhau rất dễ dàng, nhanh chóng mà không hề gặp bất kỳ khó khăn, trở ngại nào cả. Dương vật Lợi càng lúc càng càng chui sâu vào bên trong âm đạo cô Thân, hai hòn dái nó xăng tròn lên hùng dũng, hiên ngang gác hai bên cửa mình cô ; sau đó, nó bắt đầu nhấp nhỏm hai mông nhấc lên hạ xuống liên tục đưa đẩy dương vật nó vào sâu đến tận tử cung cô nhắm tạo cảm giác phấn khích, sung sướng cho cả hai cô trò. Giây phút đầu tiên giao hợp với thằng học trò, cô chỉ thấy hơi đau một chút ở âm đạo rồi dần dần thay vào đó là một nỗi niềm hoan hỷ, khoái lạc đến vô tận vô cùng ; cô ngạc nhiên quá đỗi khi thấy học trò cô tuy mới có mười lăm tuổi đầu nhưng so với chồng cô thì hoàn toàn vượt trội không những về thao tác làm tình khéo léo, lão luyện, chuẩn xác mà cả kích thước chiều dài lẫn bề ngang, độ cứng của dương vật. Trong đêm tình thanh vắng này, trên chiếc giường trãi chiếu hoa cạp điều, cô nhận thấy nó thực sự mang đến cho cô sung sướng, khoái lạc cực độ mà từ khi lấy chồng đến giờ cô chưa hề có được bao giờ ; trong hơi thở hổn hển và rạo rực, cô và nó hai cô trò âu yếm trao cho nhau những nụ hôn nóng bỏng, cuồng nhiệt.

Trước khi hai cô trò lên giường ngủ, gia đình bác nông dân đã đặt sẵn hai cái gối tai bèo nhưng quả là thừa đối với hai cô trò trong cuộc tình so le của cả hai vì chỉ có mỗi mình cô giáo là nằm gối còn học trò thì đâu cần nằm, nó chỉ cần thân thể cô để làm một cái gối ôm thật êm ái, thật sống động. Hai cô trò thân thể đều hoàn toàn trần truồng, không hề có một mảnh vải nào để che thân cả, cả hai đều run rẫy, chao đảo, quằn quại, lăn lộn khiến mặt chiếu quanh hai bàn chân hai cô trò càng lúc càng đùn lên do cô không ngớt co duỗi bàn chân này đến bàn chân khác vì cảm thấy quá thừa thải trong nỗi niềm khoái cảm. Hai bàn tay cô cũng vậy, hết buông xuôi xuống chiếu dọc hai bên thân rồi lại lần lên vày vò đầu tóc nó cho rối bù lên ; mặc cho cô làm như thế nào thì làm, nó cũng vẫn không quan tâm mà cứ mãi miết lặn hụp vận dụng hết sức lực cũng như sinh lực để giao hợp truyền tinh truyền giống cho cô. Thành cơ cửa mình cô không ngừng co giãn, càng lúc càng thít chặt lấy dương vật nó khiến cu cậu càng lúc càng dài, càng to và càng cứng và nó càng thêm phấn khích hơn, sung sướng hơn càng lúc càng mạnh mẽ trong động tác giao phối với cô. Một lần nữa miệng nó lại sung sướng cúi xuống ngậm nút lấy đầu núm vú phải của cô và không quên lần bàn tay phải lên mày mò, nắn bóp bầu vú trái còn lại. Từ trước đến giờ, nó từng dùng dương vật chơi cô giáo Phụng, cô giáo Minh Trí, cô giáo Thúy và giờ đây nó lại dùng chính cái dương vật này để chơi cô giáo Thân-cô giáo tổng phụ trách của trường cấp II Phước Lễ A, thị xã Bà Rịa, một cô giáo tuổi gấp đôi tuổi nó có chồng làm Hiệu trưởng một trường cấp III ở Long Thành. Lũ chuột đồng kia giờ đã nối đuôi nhau di chuyển ra đồng hết rồi nhưng thực sự ra vẫn còn “một con chuột” khá nguy hiểm đang không ngớt ngọ nguậy chui vào đến tận mọi ngóc ngách bên trong cửa mình cô làm cho cô đau đớn lẫn lộn sung sướng cùng cực ; “con chuột ấy” không phải là cái gì khác mà chính là dương vật thằng học sinh học giỏi hoạt động Đội xuất sắc lớp 9P2. Tuy đây là lần đầu tiên quan hệ tình dục với nhau nhưng thời gian giao hợp của hai cô trò cứ càng lúc càng mãi miết kéo dài ra hai phút, năm phút rồi bảy phút, tám phút…; cả hai cảm thấy thân nhiệt của mình cũng như người tình càng lúc càng tăng cao chẳng khác gì một cái hỏa lò bởi vì họ vận dụng hết cả sức lực bình sinh và sinh lực di truyền để giao phối cùng nhau. Tuy cô Thân ở cùng phòng tập thể với cô Thúy nhưng mỗi khi Lợi đến học phụ đạo, hễ gặp cô thì cô vẫn nghiêm nghị, chỉ khẽ hơi mỉm cười ; nào ngờ đâu, giờ đây người phụ nữ đang nằm dưới người nó để nó nhấp nhỏm, đẩy đưa dương vật nó thụt ra thọt vào sâu tận tử cung lại chính là cô chứ không ai khác. Ngày mai dù có xa cách nhau đường dài nghìn dặm, hai cô trò chắc chắn là không thể nào không nhớ được cái đêm tình tha thiết, nồng nàn làm sao quên này ; thật chẳng biết là cuộc tình này có khi nào lại để lại cho cô một hậu quả không hay hoặc là không? Vì lúc này, đầu khấc dương vật nó đang giựt giựt liên hồi xối xả bắn phụt vào sâu trong âm đạo cô vô vàn tia tinh dịch nhớt rít như keo, đùng đục như nước cơm và do quá dồi dào nên dâng tràn cả ra ngoài làm ướt nhẹp, nhơm nhớp vùng bụng dưới cũng như hai bên đùi hai cô trò. Cửa mình cô giáo không ngớt co thắt liên tục, cứ thít chặt lấy dương vật cương cứng của thằng học trò quá tuyệt vời ; so cho cùng ra thì rõ ràng trong số bốn cô giáo trở thành người tình của nó thì cô là người tình hấp dẫn nhất, khêu gợi nhất bởi cô không những có bản lĩnh mà cô còn có nghệ thuật phối hợp, biết điệu đàng, biết điểm nhấn…Hai cô trò đang cùng nhau bước vào giai đoạn khoái ngất của cuộc tình chẳng khác gì như đang rơi vào một vực thẳm không đáy, cứ rớt mãi rơi miết chơi vơi, buông thả giữa không trung ; cả hai cảm giác như đang bồng bềnh trên một đám mây trôi về một nơi xa thẳm vô biên nào đó. Tiếp theo, hai cô trò đều cùng rã rời, mệt mỏi lẫn lộn với khoái lạc, sung sướng rời khỏi người nhau ; dương vật nó rút ra khỏi cửa mình cô, mềm xèo như bún, thun nhỏ tựa trái ớt khô, ướt nhẹp giống y mới vừa bị mắc mưa. Vậy là cuộc tình bất ngờ một đêm giữa cô Thân và Lợi đến đây coi như là đã kết thúc, quan hệ giữa hai cô trò lúc này ngoài là cô giáo và học trò ra thì còn là người tình của nhau ; cô và trò sau khi mặc lại quần áo đã âu yếm, nựng nịu, nuông chiều ôm nhau dỗ dành cùng đi vào giấc ngủ muộn màng…

Đúng năm giờ sáng, cậu con trai bác nông dân lái xe Honda chở hai cô trò ra bến xe, đến nơi thì vừa kịp lúc chiếc xe tốc hành Tây Ninh – Sài Gòn sắp sửa lăn bánh ; cô và nó lên ngồi nơi hai chiếc ghế gần cuối xe, nó ngã đầu lên vai cô thiu thiu ngủ còn cô thì khẽ ân cần vuốt tóc nó. Không đầy ba phút sau, xe bắt đầu chuyển bánh chạy ra khỏi bến rồi bon bon trên con đường quốc lộ ; ngồi trên xe, hai cô trò háu hức, vui mừng vừa nhai bánh mì thịt đỡ đói vừa nói chuyện phím với nhau. Vậy là đúng bốn ngày kể từ ngày 15 tháng 6, qua ba ngày ở Tây Ninh và đến hôm nay là ngày 19 tháng 6, sau khi xảy ra tình huống hai cô trò vì quá bức xúc với cách tổ chức hành hạ, đày đọa nghiệt ngã của ban tổ chức hội trại đã đào thoát, bất ngờ trao tình cho nhau đã trở về hướng nơi xuất phát ban đầu. Thật quả là một kỷ niệm tuyệt đẹp trong cuộc đời hai cô trò! Vì không có chuyện gì gấp gáp mà trở về Bà Rịa cho sớm nên Lợi đồng ý theo cô Thân ở lại Sài Gòn tại nhà gia đình chú thím của cô trên đường 3 tháng 2 quận 10. Do vợ chồng người chú đều là viên chức nhà nước, có hai người con, anh con trai đầu đã đi làm trong ngành kỹ sư đồ họa và cô con gái út đang học Đại học Y dược năm thứ ba cho nên trừ buổi tối ra, ban ngày nhà thật vắng vẻ ngoài bà Ôsin thì chẳng còn ai cả. Do đó, vào sáng hôm sau, khi bà người làm đi chợ, ở nhà thật chẳng biết làm gì, sau vài phút nói chuyện với nhau, hai cô trò lại cùng nhau tái diễn cuộc tình ngay tại phòng ngủ của cô trên gian lầu sang trọng, đầy đủ tiện nghi. Tuy là ban ngày ban mặt nhưng cô và trò lại rất tự nhiên, dạn dĩ làm tình, ân ái cùng nhau tuyệt nhiên hoàn toàn không hề có một chút gì gọi là ngại ngùng, e dè cả ; ngay cả đến việc cô dùng ban tay kích thích trực tiếp vào dương vật nó. Lần thứ hai này, nó quần cô giáo đúng một tiếng đồng hồ ; trên chiếc giường nệm ấm êm, lớp vải drap màu xanh bông trắng trãi mặt trên càng lúc càng nhàu nát. Quần áo hai cô trò lần lượt rời khỏi người, cả hai không ngớt run rẫy, quằn quại, lăn qua lộn lại trong vòng tay ôm của nhau ; so với buổi tối yêu nhau ở Tây Ninh, hiện giờ do đã quen nên hai cô trò tỏ ra thắm thiết, say sưa, dữ dội hơn…Buổi sáng hôm ấy, gần như là thằng học trò đã xuất hết tất cả tinh lực sẵn có của mình vào bên trong cơ thể cô giáo rồi cũng tối hôm ấy, hai cô trò lại yêu nhau lần thứ ba để sáng ra từ giã gia đình chú thím ra về.

Do Lợi về Bà Rịa còn cô Thân về Long Thành với chồng con nên hai cô trò cùng đi một chuyến xe ; cả hai đều tỏ ra bịn rịn, quyến luyến vô cùng vì sau buổi chia tay này thật khó cho hai cô trò biết đến khi nào có dịp gặp lại nhất là hiện tại hai người đã trót lỡ nặng tình với nhau, đã cùng đồng cam cộng khổ trong những ngày cắm trại và đào thoát, đã từng cho nhau tất cả những gì quý báu nhất mà mình có để dệt thành mộng yêu đương. Chiếc xe tốc hành Sài Gòn – Bà Rịa chở hai cô trò chạy khá nhanh, khoảng một tiếng đồng hồ sau thì xe đã đến Long Thành ; xe dừng ở trước con ngõ dẫn vào trường cấp III Long Phước, cô Thân liền bóp chặt tay Lợi rồi xách túi bước xuống xe. Khi xe chạy, qua khung cửa xe, nó vẫn còn thấy cô đứng nơi lề đường nhìn theo ; bỗng dưng nó cảm thấy buồn vô cùng, nó lật đật mở tờ giấy trắng gấp tư mà lúc còn trên xe cô đã nhét vào túi áo nó ra xem. Trên tờ giấy ghi nguệch ngoạc mấy chữ : “Cô cám ơn em nhiều lắm! Mong rằng em đừng bao giờ quên cô. Có thể sang năm cô sẽ về Long Thành dạy học? Đừng tìm cô nữa!”./.

Hết