Để quá khứ ngủ yên
Thông Tin Truyện
Tên Truyện: Để quá khứ ngủ yên
Tác Giả : Đang cập nhật
Danh Mục: Truyện Tình Cảm
Thể Loại:
Lượt Xem: 512 Lượt Xem
Tình yêu của tôi kết thúc dưới một chiều hè mưa tầm tã, và tôi không hề biết rằng, đó cũng là điểm xuất phát của một khởi đầu mới…
Huy và Trang yêu nhau từ hồi cấp 3. Đợt ấy, hai đứa được coi là cặp đẹp đôi nhất của trường. Ngoại hình, tài năng, học hành, đều tương xứng. Thậm chí, thầy cô và bố mẹ biết chuyện cũng chẳng phản đối gì, chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở: “Đường còn dài, phải biết giữ mình, đừng để sau này ân hận”. Trang chỉ gật đầu cười nhẹ. Huy là người con trai cô tin tưởng nhất, yêu thương nhất, chỉ sau bố. Thậm chí, sau khi đỗ đại học, cô còn tự cho phép mình tưởng tượng ra tương lai của hai đứa. Một tương lai không quá giàu sang, nhưng sẽ thật yên ấm hạnh phúc.
Đám cưới của hai người sẽ làm ở một thảo nguyên trong lành tươi mát. Nơi chỉ có gió, có mây, có nắng, có cỏ, và Huy. Ngày ngày, Trang sẽ lên lớp nuôi dạy trẻ, rồi tan chiều trở về nhà nấu cơm chờ Huy đi làm về. Hai người sẽ cùng vun đắp một gia đình hạnh phúc, với hai đứa nhỏ xinh xắn ngoan ngoãn biết nghe lời… Một tương lai đẹp đẽ biết nhường nào, một kết thúc cho câu chuyện tình yêu có hậu biết nhường nào…
Trang giật mình tỉnh giấc. Mắt nhạt nhòa nước. Đã 2 tháng rồi kể từ ngày chia tay Huy. Đêm nào Trang cũng mơ. Rồi khóc. Đôi lúc, Trang cảm thấy cuộc đời sao cay đắng thế. Yêu nhau năm năm, kết thúc cũng chỉ vài giây. Hứa hẹn đủ điều, cuối cùng vẫn cứ buông tay. Người ta nói, trong chuyện tình cảm, người nặng tình hơn bao giờ cũng là con gái. Huy giờ thế nào? Sống tốt không? Thoải mái chứ? Không ân hận chứ? Người phụ nữ kia thì sao? Đứa con thế nào? Hàng loạt câu hỏi cứ mòng mòng trong đầu Trang, dù cô không muốn nghĩ đến.
Phụ nữ chính là như vậy. Luôn quan tâm và dành ưu tiên tuyệt đối cho người đàn ông đã từng là của mình, đã từng tổn thương mình. Thế giới của đàn ông bao gồm có: đàn ông – phụ nữ. Còn thế giới của phụ nữ, chỉ đủ chỗ cho Anh, và Em. Trang tự hỏi, đến bao giờ cô mới quên được Huy? Còn nhớ là còn yêu, còn yêu là còn đau. Nhưng, Trang không muốn quên, cũng không thể quên, bởi vì, cô không cho phép mình tha thứ cho Huy.
Sáng thứ 7, Trang đến Argento, quán quen của cô và Huy. Nhìn đồng hồ, khuấy khuấy cốc latte đã nguội, Trang vẫn kiên nhẫn chờ đợi. 30 phút, rồi một tiếng. Cuối cùng cô ta cũng đến. Là Linh, người yêu cũ của Huy, à không, người đang mang thai con của Huy mới đúng. Vác cái bụng đã bắt đầu nhô lên, Linh ngồi phịch xuống, cười:
– Mẹ ơi!
Trang lăn lộn trên giường. Đúng là không đâu bằng nhà. Ở bên đó, dù điều kiện tốt mấy, cô vẫn không thể ngủ ngon. Nửa đêm vẫn tỉnh dậy ướt đẫm mồ hôi, rồi thức luôn đến sáng. Điện thoại báo tin nhắn: “Anh là Huy, chúng ta có thể gặp nhau được không?”. Trang hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thấy xao động mấy. Đêm ấy, cô chủ động ôm hôn Duy, đến mức Duy phải bật cười: “Rốt cục em ở đó ăn phải cái gì mà nhiệt tình thế này, anh phải nghiên cứu mới được”. Cô gối đầu lên tay Duy, nhẹ nhàng nói: “Huy muốn gặp em”. Duy giật mình, nhìn Trang, rồi im lặng.
…
Lại là Argento. Trang cười khổ. Bốn năm trước, cô gần như khuỵu ngã vì Huy khi bước ra khỏi đây. Mưa tầm tã. Trời đất như hòa vào nhau. Cũng chính là thời điểm ấy, cô gặp Duy. Bốn năm sau, cô lại đến đây. Hôm nay trời vẫn mưa. Trang có chút hồi hộp. Ngoài ra chẳng còn chút cảm xúc gì. Vì cô an lòng, Duy luôn ở đằng sau.
Vì anh, cô sảy thai. Khi cô đang hạnh phúc không biết nói với anh thế nào, thì anh buông tay vì đã làm người khác mang thai. Khi cô mất đi sinh mệnh bé nhỏ trong bụng, thì anh đang tất bật chuẩn bị làm bố. Khi cô rơi xuống hố sâu của tuyệt vọng, thì anh đang hy vọng đứa nhỏ sẽ lớn khôn. Khi cô bị cả thế giới quay lưng, bố mẹ từ mặt, bạn bè xa lánh, thì anh, không ở bên cô. Những điều đó, cô tuyệt đối không bao giờ tha thứ. Đến chết cũng không tha thứ. Tình yêu của cô, cô chẳng quan tâm còn dành cho Huy hay không, bởi vì, nó đã không còn là màu sắc vốn dĩ của nó nữa.
Có một cuốn sách rất hay mà Trang đọc được, từng viết thế này: “Trời sinh phụ nữ chung tình nhưng chính vì đàn ông bạc tình mà trở nên tuyệt tình. Anh phải hiểu rằng, phụ nữ là động vật cảm tính. Khi đối mặt với lừa dối và tuyệt vọng, tình cảm của họ sẽ thành cực đoan. Đương nhiên khi không còn gì đáng để lưu luyến thì phải cư xử tuyệt tình. Đây cũng là thói quen bản năng tự bảo vệ bản thân của phụ nữ, giống như sự yêu thích hư vinh trời sinh ở đàn ông. Tuyệt tình, là ô dù tự nhiên che chắn cho phụ nữ.” Huy à, thời gian đều đã phụ bạc chúng ta, giây trước chúng ta còn ôm nhau, giây sau liền thành người xa lạ. Chúng ta đều không còn cách nào quay đầu được nữa.
Trang trở về nhà. Đèn tối. Chắc là Duy chưa về. Bởi anh biết cô luôn bị ám ảnh vì bóng tối, và sẽ trở nên cáu gắt nếu đi về mà đèn chưa sáng. Duy chỉ lắc đầu bảo cô trẻ con nên mới luôn thiếu cảm giác an toàn như thế. Tháo giày, đi vào phòng khách, Trang bật đèn lên. Cô ngạc nhiên vì thấy Duy đang nằm trên sofa, ở dưới là vỏ lon, vỏ chai ném tung tóe khắp sàn. Trang mỉm cười. Lên thay bộ quần áo ở nhà, buộc cao tóc rồi nhẹ nhàng dọn dẹp. Lâu lắm rồi mới phải động tay động chân đến việc nhà như thế này, Trang có chút xấu hổ.
Bình thường, Duy chiều cô nên sẽ dọn dẹp, không thì gọi người giúp việc. Thỉnh thoảng mẹ cũng sẽ sang lau dọn hộ. Dù sao hai vợ chồng cũng không ở với bố mẹ chồng, nên Trang càng thêm lười và ỷ lại vào Duy. Đang nấu nướng dở, Trang giật mình vì bị Duy ôm từ đằng sau, siết mạnh eo thậm chí có chút đau. Đang định mở miệng hỏi thì Duy hôn cô nồng nhiệt. Trang cười bất lực, để mặc Duy muốn làm gì thì làm. Dù sao thì hai người cũng còn rất nhiều thời gian….
– Bây giờ anh đã nói được chưa? Vì sao uống say nhè như thế? Em về còn không biết. Có ngày trộm lấy hết đấy nhé.