Thanh xuân – Update Chương 33

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: Thanh xuân – Update Chương 33

Tác Giả:

Lượt Xem: 964 Lượt Xem

Chào các bác, đây là truyện đầu tay của em. Dự kiến sẽ tầm 30 chương hoặc hơn tùy cảm hứng sáng tác. Em thích nhất là loại truyện tình cảm nhẹ nhàng, nhân vật trẻ trung. Thần tượng của em là bác deluxe69, em cực thích những truyện thời kì đầu của bác ấy như Sau ánh hào quang, Dưới một mái trường…

Gần đây trên diễn đàn rất ít xuất hiện thể loại truyện hợp gu của em. Nhân lúc gần nghỉ Tết Nguyên Đán có chút rảnh rỗi. Em thử tự sáng tác một bộ. Mong các bác đọc thử và nhận xét.

Truyện hoàn toàn hư cấu, không có chút nào lấy từ đời thực hay người thực việc thực gì. Đều là do em tưởng tượng ra.

Post đầu em dùng để làm mục lục.

THANH XUÂN

Chương 1: Mai Anh

Lúc này đang là 3 giờ sáng, ánh sáng vàng đậm từ đèn đường chiếu xuyên qua lớp sương mù nhạt, tạo thành khung cảnh vừa mờ ảo vừa tĩnh lặng.

Một ánh đèn xe máy lóe lên, chiếc xe Air Blade đời cũ phóng nhanh trên xa lộ. Máy xe đã có tuổi đời không ít vang lên tiếng kêu trầm thấp, nhưng vẫn làm tốt nhiệm vụ chuyên chở chủ nhân của mình.

Đó là một đôi nam nữ trẻ tuổi. Chàng trai đội chiếc mũ bảo hiểm 3/4 màu đen che kín khuôn mặt, quần jean đen bụi bặm, trên người là chiếc áo gió màu xanh lá cây của một hãng xe ôm công nghệ nổi tiếng.

Cô gái ngồi sau cũng mặc một chiếc quần jean xanh đơn giản, trên người khoác áo gió màu hồng nhạt. Chiếc áo lúc này đang đón gió căng phồng lên, không thể nhìn rõ dáng người, nhưng đôi chân biểu lộ qua lớp quần jean rất thon thả, có lẽ dáng người cũng không tệ lắm.

Nàng đeo một chiếc khẩu trang vải màu trắng, điểm xuyến vài quả dâu tây nhỏ, nhìn vừa trẻ trung lại đáng yêu. Đôi tay nàng lúc này đang ôm chặt lấy eo của anh xe ôm công nghệ. Bộ ngực sữa thiếu nữ cũng không e ngại mà dán sát vào lưng chàng xe ôm.

Trời lúc này khá lạnh, mặc dù con đường xa lộ từ TP. Hồ Chí Minh đến Vũng Tàu ban ngày rất nóng, nhưng giờ đang là 3 giờ sáng mùa đông, phóng xe máy với tốc độ hơn sáu mươi cây số giờ qua khu rừng cao su vẫn làm cho người ta cảm nhận được cái lạnh cóng tay.

Tay chàng trai không đeo găng, lúc này đã lạnh tê tái, nhưng sự ấm áp và mềm mại từ sau lưng truyền đến như tiếp cho anh sức mạnh to lớn. Tay lái vẫn vững vàng vô cùng.

Không biết lấy can đảm từ đâu, tay trái của chàng trai đưa xuống vuốt ve nhè nhẹ lên cặp đùi thon dài của thiếu nữ. Cô gái bị chàng xe ôm bất ngờ sờ soạng, có hơi giật mình nhưng lạ thay không hề phản kháng gì nhiều mà yên lặng để chàng trai vuốt ve.

Để chàng trai sờ nắn đùi non của mình mười mấy giây, cô gái mới vỗ nhẹ lên tay anh:

“Anh, lái xe hai tay đi, đừng nghịch nữa.”. Lúc này mới nghe thấy giọng nói của cô gái, vừa trong trẻo lại ấm áp. Thì ra họ vốn là một đôi tình nhân.

Mai Anh ôm chặt eo người yêu, Tuấn. Không để ý bầu ngực căng tròn của mình đang ép sát vào lưng anh. Lòng cô lúc này đang hoang mang lắm. Lần này nhận lời đi Vũng Tàu chơi với anh, cô khá chắc là trinh tiết của mình sẽ không giữ được nữa rồi.

Là con nhà lao động, Mai Anh thật ra cũng không quá coi trọng việc sẽ đánh mất cái ngàn vàng lắm đâu. Nhưng nghĩ tới sắp sửa phải ôm ấp thân mật với Tuấn, cô cứ thấy kỳ cục thế nào ấy. Không hẳn là bài xích, cô chắn chắn là mình rất thân thiết với Tuấn. Cô có một sự ỷ lại vô điều kiện vào anh, nhưng nếu nói đó là tình yêu thì lại không phải.

Để hiểu rõ hơn phải quay lại thời điểm hơn ba tháng trước.

Sáu giờ sáng, trước cửa căn nhà cấp 4 nằm lọt thỏm trong con hẻm sâu ngoằn ngoèo ở Bình Tân, một nồi bún bò nghi ngút khói được hai cô gái trẻ bưng ra để lên chiếc lò than đã cháy đỏ. Xung quanh chiếc bàn nhỏ duy nhất vừa là nơi để gia vị, bát đũa, vừa là nơi cho khách ngồi ăn, là ba vị khách quen của quán. Họ đều là những người dân lao động lên Sài Gòn hoa lệ kiếm sống, thuê nhà ở dãy trọ trong con hẻm nhỏ này.

Bún bò ở quán cô Sáu nếu xét về hương vị thật ra chỉ trên trung bình một chút, nhưng hai cô con gái vẫn thường phụ cô Sáu bán quán thì quả thực thuộc hàng cực phẩm.

Cô chị Mai Anh năm nay 18 tuổi, vừa thi đậu vào trường đại học Ngân Hàng. Lúc này nàng mặc một chiếc áo thun màu thiên thanh cùng với quần kaki ngắn trên đầu gối, để lộ cặp đùi thon, làn da mịn màng trắng hồng. Tuy đơn giản nhưng bừng bừng sức hút thanh xuân.

Cánh tay nàng thon thả mà khỏe mạnh, không gầy guộc cũng không thô thiển, có thể nói vừa vặn vô cùng.

Nhưng điểm thu hút nhất chắc chắn là gương mặt của nàng. Mai Anh có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, chiếc mũi cao, hàng mi dài, lông mày dày nhưng không thô, hơi cụp xuống ở cuối nên dù nàng cười cũng có chút nét u buồn phảng phất, làm cho bất kì người con trai nào cũng chỉ muốn ôm lấy nàng vào lòng mà an ủi. Tất cả phối hợp với mái tóc dài ngang lưng đen mượt, thường được nàng buộc gọn bằng sợi dây đơn giản, tạo cho nàng một vẻ đẹp thoạt nhìn thì giản dị nhưng thu hút khó tả.

Còn cô em là Trúc Anh, năm nay 16 tuổi, đang học lớp 11. Gương mặt Trúc Anh thật ra không giống chị mình cho lắm. Chỉ có nét hao hao nhau mà thôi. Khuôn mặt nàng tròn trịa hơn với hàng lông mi dài cong vút và một chút chấm tàn nhang. Nhìn hoạt bát và năng động.

Làn da nàng cũng không trắng hồng như chị, có hơi đậm màu hơn nhưng vẫn vô cùng láng mịn. Cơ thể thiếu nữ mới lớn thon thả, mái tóc đen bồng bềnh thả ngang vai, đôi chân dài tự nhiên cùng vòng eo nhỏ và bầu ngực đang phát triển từng ngày làm nàng có một nét đáng yêu vô cùng.

Hàng bún bò của cô Sáu đặt ngay trước cửa nhà, phục vụ thực khách lao động tứ xứ thuê trọ trong con hẻm nhỏ này. Ngoài giá cả bình dân ra thì 2 cô con gái xinh đẹp thường phụ mẹ bán hàng chắc chắn cũng góp phần lớn vào việc lôi kéo cánh mày râu ngày ngày tới đây ăn bún.

“Ba tô lớn hả?”. Cô Sáu lúc này cũng từ trong nhà đi ra, từ từ ngồi vào chiếc gỗ thấp. Cô Sáu đã có tuổi, khuôn mặt có nét khắc khổ nhưng nhìn kĩ vẫn nhận ra được khi còn trẻ hẳn cô cũng phải xinh đẹp lắm. Không khó hiểu khi cả 2 cô con gái đều thừa hưởng nét đẹp từ mẹ mình.

“Dạ, mà mấy bữa nay cha thầu còn chưa đưa tiền công, chị cho em thiếu thêm bữa nha.”. Một trong ba ông chú trung niên nói. Tuy vậy gương mặt chẳng có chút áy náy nào hêt.

“Mày lại đi nhậu hết tiền thì có, tao còn lạ gì.” Miệng nói vậy nhưng cô Sáu vẫn múc cho ông chú một tô bún đầy ắp. “Bớt nhậu lại, thằng Tủn năm nay lên lớp 10 rồi phải không? Có gì nói nó qua gặp con Na lấy mấy cuốn sách cũ về. Bớt được chút nào thì bớt.”.

Na là tên ở nhà của Trúc Anh, còn cô chị Mai Anh là Mi, hai chị em hợp lại là MiNa, nghe như tên con cún.

Hai chị em phụ mẹ bán hàng tới gần 9 giờ sáng thì nồi nước dùng đã gần cạn, bún và đồ ăn cũng đã hết.

“Hết rồi Vân ơi mai ghé sớm nha, sáng nay khách đông.” Cô Sáu nói với bà chị mặc nguyên bộ đồ ngủ, ngồi trên chiếc Vespa màu vàng đắt tiền vừa dừng lại trước sạp bún. Sau đó 3 mẹ con bắt đầu dọn hàng vào.

Chiếc Vespa vừa đi khỏi thì một chiếc Air Blade dừng ngay cửa quán. Chiếc xe cũ lắm rồi, màu sơn nâu đã bạc hết. Ngồi trên xe là chàng trai đội chiếc mũ bảo hiểm 3/4 che kín gương mặt, mặc chiếc áo gió màu xanh lá cây của Grab.

Lúc này chàng trai đã cởi mũ ra để lộ khuôn mặt góc cạnh, mái tóc ngắn hơi rối để tự nhiên, làn da hơi đen. Đặc biệt nhất là đôi mắt rất sáng, không có một chút vẩn đục nào.

“Hôm nay bán hết sớm vậy má?”. Chàng trai cất tiếng hỏi, giọng trầm và ấm áp.

“Nay mấy ông thợ xây thèm bún bò hay gì mà kéo tới ăn quá trời. Anh Tuấn sao lại về giờ này?”. Cô Sáu còn chưa nói gì thì Trúc Anh đã nhanh nhảu đáp lời.

“Ờ, anh mới chở bà kia về gần ngay đây, sẵn ghé qua nhà luôn. Với chiều nay Mai Anh có tiết học mà phải không? Chuẩn bị đi anh chở em đi.”

Mai Anh nghe Tuấn nói, mặt thoáng đỏ nhưng biến mất rất nhanh nên không ai nhận ra. Nàng trả lời tự nhiên:

“Vậy chờ chút em thay đồ”. Nàng biết đối với tiết học buổi chiều mà giờ đã đi là quá sớm, nhưng anh Tuấn đã nói vậy thì chắc tính chở nàng đi đâu chơi rồi. Nên liền đồng ý.

“Hôm nay mày tốt quá vậy, thường ngày con Mi năn nỉ muốn chết mới thấy mày chịu chở đi.” Lúc này cô Sáu mới lên tiếng.

“Làm gì có, con lúc nào cũng vậy mà má.”. Tuấn trả lời, giọng hơi gượng.

Một lúc sau Mai Anh đã thay đồ xong. Nàng đổi một chiếc áo sơ mi sọc ca rô đen trắng, quần jean xanh đậm. Nhìn giản dị nhưng làm nổi bật vóc dáng của nàng. Nàng cũng không trang điểm gì, chỉ tô chút son bóng và ít phấn hồng thôi. Thật ra gương mặt và làn da nàng vốn đã rất đẹp, không cần làm cầu kì gì thêm.

Rất nhanh Mai Anh đã leo lên yên sau xe Tuấn, hai tay hơi chạm giữ lấy eo anh. Trúc Anh thấy vậy mắt ánh lên chút kì dị nhưng không nói gì, nhìn hai người chở nhau đi mất.

“Chị Mi với anh Tuấn hôm nay có vẻ là lạ.”. Chờ 2 người đi khỏi nàng mới nói với mẹ.

Cô Sáu thì chẳng để ý: “Có gì mà lạ, con Mi lúc nào chẳng quấn lấy thằng Tuấn. Lát nữa ra chợ mua thêm 2 bịch muốn I ốt với chai nước mắm Đệ Nhị cho mẹ.”

Cả 2 rất nhanh cũng chẳng để ý tới nữa. Lúc này Tuấn đang chở Mai Anh đi về hướng Quận 2, trường đại học Ngân Hàng của nàng nằm ở Thủ Đức, cách nhà rất xa. Nếu là con nhà có điều kiện hơn một chút thì có lẽ đã mướn phòng trọ hoặc xin vào ký túc xá cho tiện đi học.

Nhưng nhà Mai Anh làm gì có khả năng đó, chiếc xe máy duy nhất thì thường do bố nàng lấy đi làm. Lâu lâu nàng mới được tự chạy xe đi học, còn phần nhiều là năn nỉ Tuấn chở nàng đi. Có những ngày học liên tục thì nàng ngủ lại ở chỗ Thảo, cô bạn mới quen khi lên Đại học. Thảo có hẳn 1 căn hộ chung cư 2 phòng ngủ ở cách trường chỉ tầm 1 km. Cô nói là ba mẹ mua cho khi đậu Đại học, Mai Anh hâm mộ lắm.

“Còn sớm lắm, mình đi uống nước chút he.” – Tuấn nói.

“Dạ” – Mai Anh trả lời lí nhí.

“Hôm nay em im lặng quá vậy, không giống mọi ngày. Hôm qua em nói nhiều lắm mà.”

“Đâu có đâu. À em muốn uống cà phê sữa. Anh có biết quán nào mát mát chút không, nóng quá hà” – Mai Anh đáp lời anh.

“Ừ, anh biết quán này đẹp lắm, anh có ghé lấy cà phê đi giao vài lần, muốn một lần vào uống thử. Để anh chở em đi.”

Mai Anh ngồi sau không biết nghĩ gì, mặt hơi đỏ lại có chút hoang mang. Nàng không nói gì chỉ khẽ ôm eo của anh.

— hết chương 1 —