NGƯỜI VỢ CHUNG THỦY KHÔNG THÍCH DÙNG BAO CAO SU

Thông Tin Truyện

Tên Truyện: NGƯỜI VỢ CHUNG THỦY KHÔNG THÍCH DÙNG BAO CAO SU

Tác Giả:

Thể Loại: , ,

Lượt Xem: 79 Lượt Xem

Lời nói đầu tôi xin gởi đến các người đọc truyện trên diễn đàn này một lời chân thật nhất, tôi thấy hầu hết các [Truyện sex] họ đều chà đạp nhân phẩm của người phụ nữ, nào là ngoại tình, lăng loàn, tà dâm hay với các nếp sống buông thả của bản thân người con gái trong xã hội văn hóa phẩm đồi trụy này, mà những tác phẩm họ mô tả về người phụ nữ như nêu trên thì trong đó có tôi [LauXanh-US] tham gia viết lách nữa.

Để chuộc lỗi lầm trên tôi xin gởi đến đọc giả một tác phậm [NGƯỜI VỢ CHUNG THỦY KHÔNG THÍCH DÙNG BAO CAO SU], truyện này gồm có bảy phần, một phần có bảy chương và một chương thì có những tình huống của cặp vợ chồng son sắc tạo ra. Nhân vật chính trong truyện là một gia đình nhỏ gồm:

+ Người chồng: Huy Cương – Sinh năm 1981, 42 tuổi, tuổi dậu.
+ Người vợ: Lệ Hoa – Sinh năm 1985, 38 tuổi, tuổi sửu.
+ Còn bảy người con còn lại sẽ thêm vào trong mỗi chương và mỗi phần của tác phẩm…

Bà con hàng xóm đều gọi vợ chồng tôi tên dính liền nhau là [Hoa Cương], chúng tôi yêu nhau năm vợ tôi mười bốn tuổi và lập gia đình khi Lệ Hoa vừa tròn đôi tám xuân xanh. Gia đình tôi với gia đình cô ấy cũng không có khá giả gì [Kiểu thời gian đó], càng không có tài sản cá nhân bạc vàng gì cả, chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu chân thật và vụng dại của người dân quê chất phát thật thà ở sông nước miền quê. Tôi mến cô ấy bởi cái nét đầm thấm dịu hiền có lòng nhân hậu, cô ấy tháo vác siêng năng trong công việc đồng áng ruộng nương, còn nàng yêu tôi cũng giống y chang như vậy luôn…

Phần 1: MỐI TÌNH ĐẦU Ở ĐỐNG RƠM SAU HÈ
——-​

Chương 1: Tình Đầu Vụng Dại Nhưng Sâu Đậm

Năm học đầu tiên của tôi:

Mùa hè năm Lệ Hoa vừa học hết xong lớp 9 và tôi cũng học hết năm thứ nhất Trường ĐH Cần Thơ khoa Nông Nghiệp, tôi trở về quê hương thăm người bạn gái mà tôi thầm thương trộm nhớ từ khi nàng vừa tấm bé cho đến tuổi xuân phơi phới như ngày nay. Đợt nghỉ hè này với tôi nó rất là trân quí, nhưng cũng không biết diễn tả thế nào nữa, bởi vì đây là năm đầu tiên mà tôi rời xa làng quê bến nước con đò cả mái nhà xưa vách lá. Trong suốt mười hai năm học thì tôi chưa bao giờ rời xa làng quê bao giờ nên hôm nay gặp lại người yêu nơi làng quê làm cho lòng tôi bồi hồi khó tả được. Tôi vừa bước xuống chuyến tàu đò ở “Vàm Xáng Cây Dương” để đi về trong Kênh Bảy nơi tôi đang ở, nơi đây khi trước thì toàn là đường đất bùn lày lội không à nên xe gắn máy đi còn khó khăn chứ huống hồ chi là xe ô tô, mà xe ô tô thì lại hiếm nữa xe cổ xua không à, bởi vậy người dân ở miền quê thời bấy giờ người ta luôn chọn phương tiện là tàu đò cho nó nhanh hơn.

Khi tôi ngồi trong khoang tàu đò võ gỗ, tàu chạy thì gió thổi nó mang theo hơi nước phả vào trong mặt làm cho tôi có cảm giác lâng lâng thư thái dễ chịu làm sao. Chiếc đò nó chạy rẻ sóng sang hai bên mạng tàu một màu trắng xóa, động cơ của chiếc đò này là cái máy Yanmar-3 của Nhật sản xuất, cái máy này thời đó mua cũng khó khăn lắm chứ không phải thuận mua vừa bán như bây giờ đâu, bởi nó là hàng nhập khẩu qua trung gian môi giới không phải của cơ quan nhà nước quản lý. Thậm chí gia đình tôi có cái máy Kuler-4 nhỏ xíu chạy bằng xăng, đây là cái máy nó gắn liền với tuổi thơ tôi sau mỗi buổi tan trường là tôi hay dùng nó để tưới ngô, tưới mè, nói chung là tưới hoa màu, còn lúa thì dùng bằng cái máy Yanmar hoặc máy D-12 bởi công sức nó mạnh hơn và đỡ tốn tiền hơn do nó là động cơ đốt trong, nhiên liệu hoạt động là bằng dầu đỏ.

Ngồi hưởng thụ làng nước mát một lúc thì chiếc đò nó cũng tới Kênh Bảy rồi, nhưng tôi lên bờ thì chưa có tới nhà tôi đâu mà còn phải đi thêm một đoạn 4km nữa bằng chiếc võ lãi, nơi Lệ Hoa bạn gái tôi đang chờ sẵn ở đó. Tôi gặp người yêu đứng đợi thì mừng lắm nhưng chỉ nắm tay thôi chứ đâu dám ôm hôn như giới trẻ bây giờ, nàng thì cũng vậy giống như tôi thôi, cô ấy cũng bẽn lẽn mà nói:

– Ghét hôn vậy đó, lâu lắm mới chiu về thăm người ta hà!!! Hi Hi…

Tôi thấy nàng nói tôi như vậy thì tôi cũng mĩm cười duyên mà đưa bàn tay lên nựng đôi gò má của người thương, tôi biết nàng hay xưng hô với tôi bằng người ta để thêm phần chất phát của các cô gái quê hay dùng để nũng nịu người bạn trai mình. Chúng tôi nắm tay nhau rồi đưa nhau, dìu nhau xuống chiếc võ lãi hay còn gọi là “Tắc-Rán” để chạy vô trong kênh Ông Cùi, dọc theo hai bờ kênh chúng tôi đi thì sóng vỗ hai bên bờ tung tóe lên vì mực nước ở con kênh này rất cạn, nó chỉ sâu có một mét đến một mét hai mà thôi. Cứ theo mỗi chu kì thì ba năm nhà nước sẽ nạo vét kênh một lần, cứ mỗi lần nạo vét là tôi phải di dời nhà một lần do xáng cạp họ cạp đất từ dưới kênh lên nó bắn tung tóe bùn sìn non dơ lắm. Người ở phố thị nơi tôi học năm nhất Đại Học đó, họ nói họ thèm lắm được một lần trải nghiệm đi bắt vẹm cờ, con hến ở dưới con kênh miền thôn quê, họ ao ước được ăn những trái dưa hấu nè, dưa vàng kim tới mùa thu hoạch thì ôi… Vow sung sướng biết mấy. Thời đó nhà nước hay có phong trào là “Mùa hè xanh”, cứ mỗi dịp nghỉ hè là cho các thanh niên sinh viên ở phố thị về miền quê mà trải nghiệm cuộc sống ruộng đồng…

Quay lại cảnh hai đứa tôi bây giờ thì cũng vậy, tuy tôi không có khá giả gì nhưng tôi cũng không có nghèo nàn lạc hậu, bởi tôi cũng có kiến thức để vận dụng vào đời sống, có sức khỏe để lao động, có cả ruộng vườn ao cá nương khoai. Nhà tôi có rất nhiều ruộng lúa, riêng bản thân tôi thì bà ngoại tôi trước khi mất đã để lại cho tôi một mảnh ruộng khá rộng là 5 “héc-ta” tức 50 cong “50.000m2. Đây là mảnh ruộng mà tôi đã nô đùa bắt bướm thả diều từ lúc ấu thơ đến lúc trưởng thành, tôi quý nó lắm, bởi nó không những là ruộng để trồng lúa tạo ra hạt gạo nuôi sống tôi mà nó còn là kỉ niệm trong đời tôi mãi mãi không phai mờ…

*Về thăm bạn gái sau một năm xa cách:

Ngồi trên chiếc võ lãi được hai mươi phút thì hai đứa tôi cũng đã tới nhà, tôi để cho Lệ Hoa lên bờ trước còn tôi thì đưa chiếc võ lãi vô trong mái che để cột dây an toàn. Khi lên bờ, lưng thì mang ba-lô hành trang một năm học ở phố thị, trong chiếc ba-lô ấy có cả quyển nhật ký lưu trữ những nét bút kỉ niệm mà tôi với Lệ Hoa viết ra, nàng thì thích viết nét chữ nghiên còn tôi thì chung tình với nét chữ đứng, bởi là đàn ông thì không được phép viết chữ in nghiên mà phải viết chữ đứng, cho nó đứng đắn ngay thẳng vào, cô giáo tôi lúc còn học lớp một cũng đã nói như vậy, nhưng bạn cùng lớp nó ngồi cạnh bên tôi mà cô giáo không la nó cứ la tôi không à, ai mà có ngờ đâu về sau tôi mới biết là cô giáo của tôi là mẹ của Lệ Hoa và cũng là mẹ vợ tôi ngày nay.

Chúng tôi dìu dắt nhau vô nhà, cái nhà mái lá dừa cũng còn tươi mới và mùi hương trầm lá vẫn bay thoang thoảng trong mũi của tôi. Ngôi nhà mái lá này là tôi ở để trông nôm ruộng đồng thôi, còn ngôi nhà chính của gia đình tôi là ngôi nhà gỗ được lộp bằng ngói đỏ. Căn nhà tôi nó có hai tầng, một trệt và một lầu kiểu nhà cấp bốn miền thôn quê, vách nhà được phũ sơn màu tím đỏ hoàng hôn còn cánh cửa và viền cửa thì sơn màu xanh lá, những hoa văn được chạm trổ rồng phụng theo kiểu phong kiến Á Đông. Tôi cầm tay người yêu đi dạo quanh trong căn nhà mái lá kỉ niệm năm nào hai đứa còn đùa giỡn chơi trò chơi chốn tìm, tôi thấy mới xa có một năm học Đại Học thôi mà cảnh miền quê tôi nó tiến triển nhanh từng ngày vậy, bởi đất nước ta đang trong thời kỳ đổi mới thay da đổi thịt mà. Tôi nói:

-Lệ Hoa này, quê hương mình thay đổi nhanh quá em hé! Nó ồn ào hơn lúc anh mới đi học em nhỉ?

Cô ấy cười mũm mĩm trả lời tôi:

-Dạ, đúng rồi anh ạ! Bây giờ dân người ta đổ xô vô đây cất nhà nhiều lắm luôn đó! Hi Hi…
-Uhm! Vậy quê hương mình thay đổi từng ngày thế em có thay đổi không ta? Hi Hi…
-Anh này, ghẹo người ta không hà! Hi Hi…

Tôi ghẹo bạn gái của tôi là do tôi cách nàng một năm học xa cách, nhưng nàng cũng trả lời tôi kiểu mắc cỡ bẽn lẽn của lứa tuổi hồn nhiên mới lớn, bởi lúc này Lệ Hoa cũng vừa mới hoàn thành xong kỳ thi chuyển cấp lên lớp 10. Tôi vừa nắm bàn tay của Lệ Hoa vừa đi tung tăng xung quanh nhà, tôi cũng vừa đi mà đưa bàn tay còn lại của mình lên vuốt mái tóc dài của cô ấy mà ghẹo:

“Tóc ngang lưng, vừa chừng em bới
Để chi dài, bối rối lòng anh”


Cô ấy nghe tôi ngêu ngao mượn hai câu trong bài hát tả tóc dài để ghẹo thì nàng ấy đỏ hồng lên đôi má đào trông thật xinh xắn làm sao, tôi thấy nàng e thẹn ủi đầu vào lồng ngực nơi có trái tim tôi nó đang đập thình thịch, nhịp tim đập thì chậm rãi không có nhanh lắm. Lệ Hoa thủ thỉ bên tai tôi:

-Anh nè! Ở trên thành phố ấy, anh có… Ưm có quen với cô chân dài nào không đó?

Tôi mĩm cười đứng dừng lại vuốt mái tóc của cô ấy nói với giọng nhỏ nhẹ nhưng vui tươi:

-Em nè! Ở trên đó anh không có quen ai cả, với lại em cũng là chân dài còn gì nè, đúng không ta! Hi Hi…
-Hơ, thấy ghét… Anh ghẹo người ta kìa! Hi Hi…

Cô ấy cười “Hi Hi”, khuôn mặt trái xoan càng ửng đỏ hơn và trông xinh xắn biết nhường nào. Tôi ghẹo xong và cùng Lệ Hoa đối đáp tiếp bước đi dạo quanh nơi miền quê, chúng tôi cùng nói cùng cười và cùng đùa giỡn như hồi nhỏ xíu đi bắt bướm thả diều, đặc biệt là đi bắt con “Chuồn chuồn” cho nó cắn rốn để mà mau biết lội. Không biết dân gian ngêu ngao như vậy có đúng không, chứ tôi biết lội năm tôi mới bốn tuổi cơ, bởi vì khi ngoại tôi còn sống thì bà hay thường kêu ba mẹ tôi nên tập lội cho con cháu nó từ sớm để sinh tồn và còn có thể giúp đỡ người hoạn nạn. Lệ Hoa hồi đó thì cũng do tôi tập bơi cho cô ấy, nhưng cô ấy lên mười tuổi học lớp 5 thì tôi mới tập lội, bởi hồi đó tôi chưa có gặp nàng, tôi chỉ gặp và quen nhau khi tập bơi cô ấy cho đến giờ và nảy sinh tình cảm từ đó luôn.

Khung trời tuổi mộng của tôi là vậy, còn mọi người thế nào thì tôi không biết, chứ cái lứa tuổi của tôi thì đã thành niên rồi, còn Lệ Hoa thì vẫn còn trong tuổi ngây thơ, bởi vậy nên tuổi luôn ăn nói với nàng làm sao cho khéo chứ để tình cảm đôi lứa tiến xa hơn dự định sẽ không hay cho gia đình hai bên. Đôi lúc nàng cũng hay hỏi tôi về điều này, điều tình cảm riêng tư hay cái chuyện cưới vợ gả chồng, bởi cô ấy đã được gia đình hứa gả cho tôi khi nàng ấy vừa tròn mười tám tuổi. Tôi thì vui lắm và cũng phần hơi sợ, bởi như vậy thì có ích kỉ với cô ấy lắm không nữa. Thế nhưng khi tôi đang phân vân khi nắm tay cùng Lệ Hoa thì nghe tiếng cô ấy nói:

-Anh nè! Ba mẹ em nói rằng, khi nào em tròn mười tám tuổi thì ba mẹ sẽ gả anh cho em ơ ý lộn là gả em cho anh đó? Hi Hi…
-Anh thì không có vấn đề gì, nhưng phần em thì nghỉ sao nè? Hi Hi…
-Em… “IM LẶNG”… Em…

Câu trả lời ngân nga hơi lâu của cô ấy thì tôi cũng đoán biết rằng Lệ Hoa rất muốn học tiếp, bởi nàng cũng học rất giỏi chứ đâu phải chuyện bở chứ! Tôi thì thầm bên tai của cô ấy:

-Em này, em suy nghĩ gì lâu vậy? Hay em không muốn lấy anh sao?
-Ơ đâu có đâu, người ta… Ưm tại người ta suy nghĩ khi lấy chồng rồi thì anh với em ngủ chung nè, rồi có làm chuyện ấy không nhỉ? Hi Hi…
-Ơ… Haizz em thật là…

*Câu hẹn câu thề :

-Anh nè, anh nói em thật là… Là thế nào nói mau?
-Ui dza, đau anh quá em làm sao vậy? Anh nói em thật là… Là suy diễn sớm quá à, bởi lúc này em mới mười 15 tuổi thôi mà!
-Ủa vậy hả? Vậy mà em cứ tưởng mình tròn mười tám tuổi rồi ấy chứ! Hi Hi…

Chúng tôi nói vui đùa và dạo quanh ngôi nhà kỉ niệm thì ba mẹ của Lệ Hoa từ bờ kênh bên kia đối diện nhà tôi, hai bác ấy cười tươi và ba của cô ấy nói:

-Mèn đét ơi! Cái thằng này mới xa quê có một năm mà trông cao ráo hơn và đẹp trai hơn ta! Ha Ha…

Mẹ của cô ấy cũng chen vô nói dồn dập:

-Ơ cái ông này, phải gọi là cháu nó chứ gọi bằng thằng này thằng nọ hả? Cháu nó sắp làm con rễ của ông rồi đấy! Haizz!!!
-Uhm! Bà này cứ bắt bẻ tôi hoài à! Bà là cô giáo, còn tôi là dân đồng ruộng miệt vườn có sao nói vậy cho nó tự nhiên, phải vậy không Cương?
-Dạ vâng ạ! Cháu cũng thấy hai bác nên tự nhiên xưng hô cho gần gủi ạ!

Tôi thấy bác trai ăn nói thật thà chất phát đúng với tâm ý của tôi nên tôi chen vô nói luôn như vậy, tôi cũng rất mến bác gái, bởi bác gái là cô giáo chủ nhiệm dạy tôi từ năm học lớp một cho tới lớp năm cuối cấp tiểu học luôn, đúng là cô giáo có nhiều duyên phận cô trò với tôi thật mà! Tôi đang ngẫm nghĩ suy tư nhìn bạn gái của mình thì hai bác ấy đi qua cây cầu ván bắt qua con kênh xanh xanh qua đến nhà tôi lúc nào chẳng hay, tôi với Lệ Hoa bốn mắt nhìn nhau cười, bởi chúng tôi cũng chẳng hiểu nổi hai người lớn này qua đây gặp chúng tôi làm gì vậy nữa. Lệ Hoa nắm tay tôi thật chật rồi nói:

-Anh nè, ba mẹ em qua đây chắc có chuyện gì muốn nói với anh rồi đó? Chuẩn bị tinh thần nha anh yêu! Hi Hi…
-Ơ em này, em cứ như ra vẻ phức tạp vậy! Chắc hai bác nhớ anh hay muốn hỏi về chuyện học hành thế nào thôi mà! Nè, anh véo em nè, véo em nè! Liu Liu…
-Ưm đau em anh ơi!!! Hi Hi…

Tôi véo vô gò má bé nhỏ của người yêu, tôi cũng nựng nịu và Lệ Hoa thì cũng vậy. Đột ngột bác gái lên tiếng:

-Này, hai đứa vô đây mẹ có chuyện muốn nói nè!
-Dạ!!!!!!
-Dạ!!!!!!

Hai đứa tôi khi nghe mẹ của Lệ Hoa nói thì cùng dắt tay nhau đi vô trong ngôi nhà mái lá của tôi, nơi tôi hay nghỉ ngơi trông ruộng đồng nay lại được hai bác gọi vô để hỏi chuyện. Tôi hỏi:

-Dạ! Hai bác gọi con vô trong nhà có gì không ạ!
-.… “IM LẶNG”….
-Có gì thì hai bác cứ nói đi ạ! Chúng con sẽ nghe theo lời dạy của hai bác mà!!!
-.… “VẪN IM LẶNG”…..

Tôi thấy hơi lạ mà cũng chẳng hiểu hai bác muốn hỏi hai đứa tôi chuyện gì khó nói lắm sao mà cứ im lặng nên làm tôi hơi lo, thì bác gái nói:

-Ơ hai bác muốn nói là… Là sang năm làm lễ cưới cho con với Lệ Hoa nhà bác luôn…
-HẢ??? Bác nói sao cơ????
-Sao con hốt hoản vậy? Có chuyện gì không ổn à?
-Dạ! Bởi hai đứa con còn đi học mà, không lẻ giống như thời phong kiến là cưới vợ trước rồi mới lên kinh ứng thí sao?
-Ơ, cái thằng bé này, ôi mắc cười quá! Ha Ha Ha…

Tôi trả lời như vậy thì bác gái cười tủm tỉm, còn bác trai thì hai tay vỗ vô đùi cười ha ha ha, còn bạn gái tôi thì cúi mặt đỏ hoe e thẹn nhìn xuống dưới nền nhà, hai tay của nàng thì bấu chặt đan xẻ vào nhau, miệng nhỏ xinh thỉ mĩm cười chúm chím. Tôi thấy lo lắng nên hỏi:

-Sao không đợi Lệ Hoa tròn mười tám tuổi mà phải sang năm là cưới chứ hai bác? Con sợ người ta dị nghị nè! Như vậy sẽ gọi là cưỡng hôn trước tuổi vị thành niên đó?
-Ô hay! Cưỡng hôn cái gì chứ, hai bên gia đình thống nhất với nhau rồi, Hai bác biết, ba mẹ con đều biết, kể cả con bé Hoa nhà bác nó cũng biết chuyện sang năm làm đám cưới rồi, chỉ có một mình con là chưa biết đấy thôi. Kìa con nhìn xem, con nhỏ đỏ mặt lên hết rồi đó.
-Dạ! Con… Con…
-Anh, cứ nghe theo lời của người lớn đi anh…

Tôi đang lưỡng lự không biết ứng xử thể nào thì bàn tay nhỏ nhắn của Lệ Hoa nắm chặt lấy bàn tay tôi, cô ấy nhỏ nhẹ nói với tôi lời im dịu nhưng khuôn mặt thì vẫn như có mặt trời ửng hồng lên đôi gò má. Tôi thì có khó khăn chi mà phải e dè, tôi chỉ tội cho bạn gái của tôi thôi, bởi như vậy thì sẽ khiến cho cô ấy chấm dứt hoàn toàn cái việc học hành mà trở thành người phụ nữ rồi người đàn bà của đời tôi về sau, như vậy thì bao ước mơ hoài bảo trở thành giáo viên của cô ấy cũng theo đó mà chấm dứt. Tôi nói với hai bác:

-Con thì không sao cả, nhưng con chỉ sợ em ấy bị thiệt thòi mà thôi, bởi người ta có câu : “Lấy chồng càng sớm thì lời ru càng buồn” mà hai bác.
-Haizz… Cái thằng bé này suy nghĩ gì đâu không hà! Câu nói đó chỉ dành cho sự ép gả, còn con gái bác với con là yêu nhau từ tấm bé đến lúc thành niên mà gia đình hai bên họ hàng cũng đều nhất quán là kết tóc se duyên cho hai đứa con nữa, thì sau con phải lo lắng làm gì.

Tôi nghe bác gái nói thì trong lòng cũng vui lắm, hăng say lắm luôn, bởi hai đứa tôi thật diễm phúc được cả bên gia đình tôi và gia đình Lệ Hoa luôn luôn tán thành kết hợp cho chúng tôi chứ không có bị ngăn cấm điều gì. Tôi thấy vậy thì không còn ái ngại nữa và Lệ Hoa của tôi cũng y chang như vậy luôn, chúng tôi gật đầu đồng ý và cùng nói:

-Dạ! Vậy để chúng con cùng nhau tâm sự “Câu hẹn câu thề” riêng tư một chút ạ!
-Mèn đét hôn! Còn tâm sự riêng tư nữa cơ à! Ha Ha Ha…

Bác gái ghẹo hai đứa tôi xong rồi cũng ra ngoài rồi đi sang cầu ván mà trở về lại bên bờ kênh phía nhà hai bác, tôi với người yêu thì cứ tiếp tục dạo quanh trên con đê chung tình mà những tháng ngày tôi còn ở nhà thì tôi hay dắt dìu em nó đến đây ngồi để ngắm cảnh bình minh buổi sáng hay hoàng hôn lúc chiều dương. Chúng tôi ngồi nơi đây hướng về cánh đồng lúa xanh rờn, cánh đồng ngô(bắp) trổ cờ, cánh đồng dưa đang trổ nụ và các luống cà tím của tôi nó cũng sắp đến thời kì trổ bông. Lệ Hoa ép đầu của mình vào lòng ngực của tôi, cô ấy dõi đôi mắt bồ câu to tròn đen lay láy nhìn về nơi chân trời tím ấy, bởi lúc này thì ngày thì cũng dần hết và màn đêm cũng bắt đầu trở mình thức dậy để thay thế ánh nắng ban ngày. Cảnh chân trời tím là lúc hoàng hôn, là thời khắc giao thời giữa ban ngày với ban đêm, cảnh tưởng ấy nó đẹp lạ lùng lắm, bởi vì nó giống như con gái trong lúc dậy thì vậy thật là đẹp khó tả nổi…

Tôi vuốt mái tóc đen dài bồng bềnh như mây trắng của cô ấy, bởi mây trắng thì nó bồng bềnh rất đẹp, chứ mây đen thì nó xấu và nó cũng tượng trưng cho cái sự đen tôi xấu xa “Cái đồ mây đen ma quái”. Tôi thì thầm với người yêu:

-Em nè, sang năm chúng mình sẽ là vợ chồng rồi, anh và em lúc đó thì sẽ ngủ cùng nhau, cùng ăn cơm chung măm, cùng nằm chung chăn chung gối, em có suy nghĩ gì không Lệ Hoa?
-.… Lệ Hoa “IM LĂNG”
-Sau vậy! Em lo lắng điều gì sao????

Cô ấy ngân câu im lặng thì tôi hỏi dồn thêm câu nữa, lúc này cô ấy mới cầm bàn tay tôi siết chặt và ngước mặt lên nhìn tôi rồi nói:

-Anh nè, sau này mình là vợ chồng về chúng sống với nhau rồi thì chúng ta cùng nương tựa với nhau mà sống anh nhé! Vợ chồng thì có khó khăn gì thì khuyên bảo nhau nghe, chứ đừng câm nín mà chịu đựng nha anh!
-Em khờ quá! Đương nhiên là vậy rồi mà!!! Hi Hi Hi…
-UM… Anh Cương… Ơ không là ông xã mới đúng!! Hi Hi Hi…

Chúng tôi nói xong thì ngéo tay nhau thề, như để minh chứng cho chuyện tình hai đứa bọn tôi được luôn luôn bềnh vững. Tôi thấy trong tròng mắt của người con gái mười lăm tuổi có những giọt lệ trắng, cái giọt lệ ấy nó như cái tên “Lệ Hoa” của nàng vậy, nó tinh khiết và làm xao xuyến trái tim tôi. Bản thân tôi thì luôn giữ gìn một câu nói: “Trên thế gian có muôn vàn gái đẹp, nhưng cuộc đời tôi chỉ giữ lấy có một người”….

*Hai đứa [Hoa – Cương] đi hái dưa vàng kim:

Buổi sáng hôm sau, tôi đi qua cây cầu ván dến nhà của hai bác và xin hai bác cho phép tôi được đưa em Lệ Hoa đi thu hoạch dưa vàng kim. Dẫu biết rằng cô ấy là vị hôn thê của tôi, là sắp thành vợ thành chồng nhưng không phải “Của chùa” mà muốn đưa con gái người ta đi đâu thì đi đâu, bởi cái câu “Nam nữ thọ thọ bất tư thân” thì thời nay cũng còn dùng. Tôi đưa người yêu đi trên luống đất vừa mới dở khoai lang xong, ôi cái khúc này nó lổm chổm, đường đi thì khó bởi những cục đất mới dở khoai thì nó khá to, nhưng được cái là tôi đi qua lối này sẽ rút ngắn được thời gian, chứ đi theo lối đi chính thì phải vòng quanh qua cánh đồng lúa xanh thì chắc tới chiều mất tiu luôn, bởi cánh đồng thì cò bay thẳng cảnh, có chăng thì cũng những hàng cà na với những cây gáo tráng gáo vàng nó được trồng ven theo con đê dẫn nước tưới mát cho ruộng lúa. Tôi thấy lối đi gập ghềnh nên mới nói:

-Em nè, leo lên lưng anh đi, anh cõng cho, chứ ở khúc này khó đi lắm!
-Hi Hi… Anh yêu nói chính xác lắm luôn đó… Hi Hi..
-Vậy thì để anh cõng nào… Hi Hi…

Nói xong thì Lệ Hoa leo lên lưng tôi cõng, ôi cảm giác làn da của cô ấy nó mát lạnh à, tuy có lớp áo vải nhưng tôi vẫn cảm thấy hơi mát lành lạnh từ cơ thể của cô ấy nó truyền qua bên cơ thể của tôi một lúc một nhiều hơn. Tôi dưa hai bàn tay tôi níu giữ ở hai bên đùi của cô ấy, còn cánh tay của cô ấy thì cặp cổ của tôi như thể giữ thân bằng, hai bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy đan xẻ vào nhau, nhưng bàn tay nhỏ nhắn đó nó hơi chai sần bởi gái nhà nông quanh năm bên ruộng vườn cấy mạ trồng rau nên lòng bàn tay thì không được mịn màng như cô gái thành thị được. Nhìn đôi tay ấy của nàng thì tôi càng yêu quý trân trong Lệ Hoa người con gái tôi yêu nhiều hơn, bởi cô ấy đẹp người đẹp nết, nét duyên thì đầm thấm siêng năng tháo vác ruộng nương đồng áng thì cái gì cô ấy cũng giỏi cả. Tôi không kiềm được cảm xúc mà rơi vài giọt nước mắt rớt xuống bàn tay của người yêu, cô ấy bở ngỡ không hiểu chuyện gì thì nói:

-Anh nè, sao anh khóc dzạ! Anh có tâm sự sao anh?
-Ơ, không có sao, anh chỉ thấy thương em quá mà không biết bày tỏ thế nào nên chỉ biết khóc thôi à!
-Vậy hả? Vậy anh thương em quá nên mới khóc sao ta? Nè em hôn anh nè! UM Chụt! Chụt… Hi Hi..

Nói xong thì cô ấy hôn lên bên gò má của tôi, bên này xong rồi sang bên kia luôn. Đi được một lúc thì hai đứa tôi cũng đã tới cánh đồng dưa vàng kim, ôi nhưng quả dưa nó to bằng cái tô canh trong nhà nhưng nó không to bằng quả dưa hấu được, bởi giống dưa này nó to bây lớn là hết rồi, còn có to nữa thì tôi chưa thấy. Tôi để Lệ Hoa đứng xuống những hàng dưa chín vàng rực, quả dưa nó rất sai bởi là là vụ thu hoạch đợt đầu mà nên gia đình tôi chưa kip kêu người thu hoạch, với lại ba má tôi muốn cho tôi trải nghiệp những quả dưa đầu mùa nó có ý nghĩa hơn, chắc họ cũng muốn hai đứa tôi có con cái đông đúc như những trái dưa này cũng nên.

Tôi đi rón rén tìm những quả dưa vàng kim chín mọng ngọt nước nhất để hái cho Lệ Hoa, tôi tìm một lúc thì cũng thấy trái dưa đó, trái dưa nó núp sau ba chiếc lá xanh to chụm lại để che trở, nhưng che trở thế nào thì quả dưa này nó cũng đến tay của tôi hái mà thôi. Tôi reo lên:

-A… Lệ hoa ơi! Anh Tìm thấy quả dưa "Vàng Kim" to nhất rồi nè! Hi Hi Hi…